Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Chương 60: Phiên Ngoại 3 - Những Năm Tháng Đó (16+)




Lăng Kỳ Anh đã thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết.

Khoảnh khắc con thằn lằn khổng lồ toàn thân phủ vảy cứng xù xì gai góc kia ngoạm hàm răng sắc nhọn vào cánh tay mình, sau đó bắt đầu lật người xoay vòng trên mặt nước hòng vặn đứt thứ nó đang giữ chặt trong hàm kia, Lăng Kỳ Anh không hề cảm nhận được cơn đau.

Hắn chỉ thấy kinh hoàng.

Lăng Kỳ Anh nghe chính mình thét lên như điên như dại, nước và máu bắn lên tung tóe, không nhìn rõ đâu với đâu. Ngay sau đó, hắn chỉ thấy lưỡi đao lia xuống, một tiếng phập vang lên đanh gọn, và rồi thân thể tuột ra, thoát khỏi lực kéo lẫn lực xoay kinh hoàng của con quái thú đầm lầy.

Hắn được đồng đội kéo lên bờ.

Có tiếng người la hét cầm máu.

Có thanh đao bị ném xuống cỏ. Thanh đao mà đồng đội đã dùng để chặt tay cứu hắn khỏi hàm răng nhọn của con quái thú kia.

Lăng Kỳ Anh chỉ lờ mờ nhớ được bấy nhiêu, những việc sau đó hắn hoàn toàn không hay biết.

Kế đến là đêm đen vô tận.

"Kỳ Anh."

Có tiếng người gọi hắn.

"Mau ăn chút gì đi."

Giọng nói này của ai?

"Đã mấy ngày rồi ngươi chưa ăn gì đó."

Không phải của Kỷ đại ca rồi.

Lăng Kỳ Anh mệt mỏi nhắm mắt, đoạn quay đầu ngoảnh mặt vào trong, tỏ ý không muốn nghe, không muốn gặp, không muốn hiểu.

Cũng may... cũng may trước lúc lên đường, mình đã căn dặn huynh ấy xong xuôi cả rồi.

Kỷ đại ca, quên ta đi.

Soạt.

Ánh sáng tràn vào bên trong khiến Lăng Kỳ Anh bực bội nhíu mắt.

"Ra ngoài!!!" Hắn phẫn nộ gào lên, đoạn dùng cánh tay lành lặn mà ném cái gối về phía luồng sáng đó.

"Ra ngoài hết cho ta!!!"

"Kỳ Anh!" Người đồng đội quát lên. "Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Cứ tiếp tục thế này, ngươi sẽ mất mạng đó! Ngươi quên lời Thống lĩnh dặn dò chúng ta rồi hay sao??? Hả???"

Nghe đến hai chữ Thống lĩnh, Lăng Kỳ Anh hơi khựng lại, thế nhưng sau vài giây, hắn lại cố chấp kéo chăn lên trùm kín đầu.

Bỗng nhiên, một giọng nói ồm ồm vang lên, nghe như là của một lão già dị tộc. Lão đang dùng thứ ngôn ngữ mà hắn không hiểu, nói một câu gì đó với những người khác có mặt trong lều.

Hấp.

Kỳ Anh thấy mình đột ngột bị khiêng lên, cả người nhẹ hẫng.

"Các ngươi đang làm trò gì??? Mau thả ta ra!!!" Hắn vùng vẫy, đoạn kéo chăn xuống để nhìn cho rõ.

Cái gì thế này???

Hai nam nhân bộ lạc mình để trần, thân người đen lẳn phủ sơn sặc sỡ đang vác hắn trên vai, theo sau là một già làng bộ lạc cũng để mình trần, vẽ sơn khắp cơ thể, ngay cả gương mặt cũng vằn vện sơn đen sơn trắng. Cả ba người này đều đeo rất nhiều trang sức làm từ răng thú, ngà voi, đất sét sơn màu, có cả cỏ lau phơi khô tết thành dây nhuyễn và các loại vòng cổ, vòng tay đủ màu sặc sỡ.

"Mau bảo họ thả ta xuống!" Lăng Kỳ Anh gầm lên.

Những người huynh đệ trong đội quân chinh tây của hắn giờ đây cũng vô cùng bối rối, không rõ già làng bộ lạc đang muốn làm gì.

"Kỳ Anh, ngươi cũng biết chúng ta đâu có hiểu ngôn ngữ của họ!"

"Haiz, lúc đó ngươi mất máu nhiều quá, bọn ta hết cách, đành chạy đi tìm họ cầu may. Không ngờ họ chịu cho ngươi nằm dưỡng thương trong làng, còn cầm máu và băng bó cho ngươi nữa. Nhờ vậy ngươi mới sống tới hôm nay đó!"

Kỳ Anh nghe vậy bèn thôi giãy giụa.

Cho tới thời điểm này, đoàn quân chinh tây đã vượt qua dải đầm lầy mênh mông phía tây Tuyết Nhạn, sau đó đặt chân lên vùng đất khô cằn này. Nơi đây còn rộng lớn gấp mấy lần vùng đầm lầy kia. Bọn họ đi mải miết, chỉ thấy cỏ lau bất tận, dã thú hung tợn, thỉnh thoảng sẽ có ao hồ nho nhỏ, thế nhưng bên dưới là loài thằn lằn khổng lồ mình đầy vảy cứng kia.

Vài tháng trước, họ gặp được ngôi làng của bộ lạc này. Kỳ Anh quyết định cho hạ trại cách làng họ một quãng an toàn, sau đó quan sát và ghi chép lại lối sống, cách sinh hoạt của họ. Trong tương lai khi bọn họ quay về Đại Thương, tất cả những tư liệu này sẽ được dâng lên cho Khung Dực.

Thế nhưng... lúc này đây Kỳ Anh không còn quan tâm đến ngày về nữa.

"Muốn làm gì thì làm đi." Hắn thở hắt ra, thế rồi cứ mặc kệ hai nam nhân bộ lạc kia khiêng mình ra ngoài.

Già làng ra lệnh cho hai nam nhân kia khiêng Lăng Kỳ Anh đi ra khỏi làng, còn quay lại xua xua tay không để đồng đội của hắn đi theo. Bọn họ cứ đi mải miết, từ lúc trời còn sáng đến khi mặt trời đứng bóng, mồ hôi nhỏ xuống thánh thót không ngừng, già làng mới cho nghỉ. Kỳ Anh không hiểu bọn họ đang làm gì, thế nhưng cũng chẳng quan tâm mấy.

Bây giờ mà bọn họ có đem hắn đi chôn, hắn cũng chẳng màng.

Sau khoảng nghỉ trưa ngắn ngủi dưới bóng cây, già làng lại ra lệnh cho hai nam nhân kia tiếp tục khiêng Lăng Kỳ Anh lên, đoạn đứng dậy đi tiếp. Lúc này hắn cũng không nhịn nổi tò mò nữa, thế nhưng mọi giao tiếp đều vô hiệu. Bọn họ không nói cùng một thứ tiếng, mà lão già làng kia cũng chẳng buồn nhìn đến Kỳ Anh.

Ba nam nhân bộ lạc cứ thế đưa Kỳ Anh đi rất, rất lâu. Hắn ngủ mê man vài giấc ngắn rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Sau cùng, khi mặt trời ngả về tây và nhiệt độ hạ xuống thấp, Lăng Kỳ Anh mới giật mình nhìn quanh.

Hóa ra... hóa ra bọn họ vác hắn lên núi!

Vùng đất khô cằn này có những ngọn núi trơ trọi chỉ toàn là đá. Những ngọn núi này không cao mấy, Kỳ Anh ước chừng chúng đều thấp hơn Tuyết Nhạn. Điều kỳ lạ là, đỉnh núi ở đây là một khoảng bằng phẳng, trống trơn chứ không nhọn và dốc như những ngọn núi khác.

Huỵch.

Hai nam nhân bộ lạc chợt vứt Kỳ Anh xuống đất.

Hắn không bực tức, trái lại rất nể họ. Chà, người của bộ lạc này khỏe thật đấy! Dù gì bọn họ cũng vác hắn đi cả ngày còn gì.

Kỳ Anh ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.

Xung quanh chỉ có đất đá, không còn gì khác. Ở phía giữa khoảnh đất trống là một phiến đá rất to, nhẵn thín, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được vô vàn hình vẽ chi chít trên thân đá.

Mà lão già làng thì đang quỳ mọp xuống, miệng lầm rầm khẩn cầu gì đấy trước phiến đá thiêng.

Hở?

Mình bị đem đi tế thần à?

Khẩn cầu xong xuôi, già làng điềm nhiên quay lại rồi tiến về phía Kỳ Anh.

Lúc này trời đã sập tối, trên đỉnh núi không có lấy một ngọn đèn, thế nhưng không hiểu sao Lăng Kỳ Anh vẫn có thể thấy rõ đôi mắt sáng như sao của lão.

Lão ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Anh, nói ngắn gọn một câu gì đấy bằng thứ ngôn ngữ bộ lạc mà hắn nghe không hiểu.

Lăng Kỳ Anh nhìn lão ngơ ngác. Lão móm mém cười, đoạn cúi xuống nhặt ba hòn đá rồi xếp chúng thẳng hàng trước mặt Kỳ Anh.

Kỳ Anh vẫn nhìn lão ngơ ngác như cũ.

Lần này, lão chỉ lẳng lặng xoay lưng rời đi. Hai nam nhân bộ lạc kia cũng đi theo lão, trước khi đi còn vứt lại cho hắn một vò nước đầy và một túi thịt khô.

Lần này thì Kỳ Anh hiểu rồi.

Họ sẽ vứt mình lại đây, cho mình tự sinh tự diệt.

Ba ngày sau, già làng y hẹn, quay trở lại ngọn núi đá kia. Lần này đồng đội của Lăng Kỳ Anh kiên quyết bám theo cho bằng được. Già làng thấy vậy cũng chẳng buồn ngăn cản, cứ thế dẫn bọn họ quay lại nơi đã vứt Kỳ Anh lại. Đi qua quãng đường vừa dài vừa mệt, khung cảnh núi đá thì hoang vu trơ trọi, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vô cùng lớn, những người đồng đội trong mũi quân chinh tây đã thật sự nghĩ rằng, lần này bọn họ đến đây chỉ để nhặt xác người đội trưởng của mình.

Thế nhưng khi lên đến đỉnh núi bằng phẳng nọ, đập vào mắt họ là một Lăng Kỳ Anh hoàn toàn khác.

Cũng như ba ngày trước, khi họ lên đến nơi thì trời đã tối đen.

Lăng Kỳ Anh đang ung dung ngồi trên phiến đá thiêng nọ, cánh tay còn lành lặn chống ra phía sau, cánh tay bị thương thì đặt lên đùi. Hai chân hắn duỗi ra, mặt thì ngẩng lên nhìn vòm trời vời vợi, thăm thẳm trên đầu.

Bầu trời đêm của vùng đất này đặc biệt trong trẻo, khiến cho triệu triệu vì tinh tú trên cao càng rõ nét, càng lấp lánh hơn. Dải Ngân Hà ở đây thì dày đặc và sáng rỡ, cứ như một luồng mây khói vĩ đại đang tỏa ra vô vàn hạt châu li ti, soi chiếu xuống nhân gian thứ ánh sáng vừa huyền ảo, vừa rung động lòng người.

Kỳ Anh mải mê ngắm thế giới tít trên cao kia, không để ý già làng và những người khác đã đến, tận cho tới khi đồng đội mình lên tiếng gọi.

Thiếu niên giật mình, đoạn quay lại nhìn bọn họ với nụ cười bình thản trên môi.

Hắn nhảy xuống khỏi phiến đá, đi đến trước mặt già làng rồi sụp xuống, dập đầu tạ ơn.

"Con hiểu rồi, già ơi. Con hiểu rồi."

Sau khi trở về, Lăng Kỳ Anh bắt đầu chăm chỉ luyện thương bằng tay trái. Hắn thôi cáu kỉnh, thôi suy sụp, bắt đầu nói cười trở lại, còn cứu được một con bạch hổ con rồi đem về tự thuần tự nuôi. Không những thế, hắn cũng trầm ổn hơn, lúc họp quân với cả đội cũng đưa ra nhiều ý kiến vô cùng sắc bén. Kỳ Anh còn hay chạy đến ngôi làng của bộ lạc kia, cùng họ đi săn, thuộc da, đôi khi còn ngồi im lặng cả buổi nhìn già làng nhuộm cỏ lau, tết dây, tết vòng tay, vòng cổ.

Đôi khi, già làng sẽ nói vài câu với hắn. Hai người bất đồng ngôn ngữ, thế nên Kỳ Anh cũng chẳng thể đáp lời, chỉ thành kính ngồi một bên, chăm chú nhìn, chăm chú lắng nghe.

Đồng đội vẫn luôn hỏi hắn, rốt cuộc khi ở trên đỉnh núi nọ hắn đã thấy gì. Chắc hẳn phải là một thứ gì ghê gớm lắm mới có thể khiến hắn thay đổi nhiều như vậy.

Kỳ Anh chỉ cười rồi đáp: "Thấy mọi thứ."

Tầm nửa năm sau đó, hắn luyện thành bộ thương pháp dùng tay trái. Sau nhiều lần đi săn cùng bộ lạc kia, Lăng Kỳ Anh học được rất nhiều đòn đánh hiểm hóc của họ. Hắn nghiên cứu lại, luyện tập thử, rồi cho vào bộ thương pháp độc nhất của mình. Từ một người thuận tay phải rồi trớ trêu bị mất đi cánh tay sở trường, Lăng Kỳ Anh chuyển mình ngoạn mục, trở thành một dũng tướng thực thụ, một đội trưởng tài ba ai nấy đều kính nể.

Những năm tháng đó, hắn thật sự cho rằng không có gì là không thể.

Hay nói đúng hơn, không có gì là hắn không làm được.

Hắn đã từng cùng con bạch hổ của mình đi săn ba ngày ba đêm không quay về doanh trại. Hắn đã từng quay lại đầm lầy, dùng cánh tay trái của mình, cầm thương đâm chết con quái thú kia. Hắn đã khổ sở biết bao khi phải đè nén sự kiêu hãnh và ngạo mạn đang ngấm vào từng mạch máu, từng thớ thịt.

Những năm tháng đó, tự do là cơn lũ thênh thang cuồn cuộn, vừa quyến rũ vừa đáng sợ xiết bao.

Quyến rũ vì không biết mình có thể đi tới đâu.

Đáng sợ vì không biết mình sẽ đi tới khi nào.

Một đêm khuya nọ, Lăng Kỳ Anh quay về lều của mình sau ca trực đêm. Vừa bước vào lều, hắn đã khựng lại. Ngồi trên giường của hắn là một mỹ nữ tóc đen.

Lăng Kỳ Anh không tỏ vẻ gì là khó chịu hay ngạc nhiên. Hắn nhận ra nàng. Nàng là người đẹp nhất của bộ lạc, có làn da nâu mật, thân hình săn chắc khỏe khoắn, bờ môi cháy như đất nung, đôi mắt đen thì phảng phất chút xanh tối của bầu trời về khuya. Khi cánh nam nhân trở về sau những buổi săn đêm, nàng sẽ dẫn đầu nữ nhân trong tộc, đốt lửa trại, cùng múa cho họ xem bài múa đón chào họ bình an quay về.

Giữa tiếng trống thập thùng và những giai điệu hoang dã đó, nàng luôn nhìn hắn.

Lăng Kỳ Anh cũng hiểu, cái nhìn này có ý nghĩa gì.

Soạt.

Hắn vừa đến bên giường, nàng đã chồm lên kéo hắn xuống rồi đẩy hắn ngã ra đệm. Nữ nhân của bộ lạc này thường chủ động tìm bạn đời. Khi ưng ý ai, họ sẽ thẳng thừng tìm đến, thẳng thừng đòi hỏi một đêm xuân. Sáng ngày ra, nếu người nữ hài lòng, nàng sẽ đi gặp già làng, thông báo người nam nhân đó đã thuộc về mình. Nếu người nam nhân không ưng thuận, hắn sẽ phải đền cho gia đình nàng rất nhiều da thú, thịt khô và trang sức đẹp.

Khoảnh khắc bị nàng cởi phăng chiếc áo trên người, Lăng Kỳ Anh nhếch môi thầm nghĩ, mình không có nhiều da thú, không có thịt khô và trang sức đẹp mất rồi.

Bàn tay nàng mơn trớn khắp lồng ngực hắn, sau đó từ từ di chuyển xuống bụng, xuống eo. Lăng Kỳ Anh nhìn nàng đầy thích thú, thậm chí còn chủ động nâng hông lên một chút để nàng dễ cởi đai lưng giúp hắn.

Không khí trong lều nóng hừng hực.

Thế rồi, hắn thấy ánh mắt nàng chạm vào nửa cánh tay đã cụt của mình.

Mỹ nữ khựng lại.

"Sao thế?" Lăng Kỳ Anh cười cười rồi hỏi. "Không muốn tiếp tục nữa à?"

Mỹ nữ chỉ đắn đo trong một thoáng, sau đó nhất quyết cúi người thấp xuống, thấp đến độ hai gò ngực ấm của nàng cũng chạm vào bụng Kỳ Anh.

Thế nhưng Lăng Kỳ Anh đã đẩy nàng ra.

Hắn cứ thế để trần nửa thân trên rồi ra khỏi lều. Trời đêm lạnh như cắt. Đốm lửa trung tâm vẫn đang cháy khá to, ánh sáng bập bùng nhảy nhót đầy ma mị.

Lăng Kỳ Anh ngồi xuống bên đống lửa, từ từ cảm nhận lồng ngực mình cũng nóng như thiêu như đốt. Một ước muốn cháy bỏng trỗi lên, kêu gào.

Hắn muốn hóa thành một cánh chim, một cơn gió, lập tức bay đến bên y. Ngay bây giờ, ngay bây giờ, ngay bây giờ.

Chỉ có y mới có thể cứu rỗi hắn, đưa hắn thoát khỏi trống trải hoang vu này mà thôi.

Thế nhưng... liệu bây giờ y có còn nhớ đến hắn nữa hay không?

Đêm đó Lăng Kỳ Anh ngồi bên ngoài đến sáng, tận khi chắc chắn mỹ nữ kia đã đi rồi, hắn mới quay trở lại lều, mệt mỏi thả mình xuống đệm. Giấc ngủ ngắn và chập chờn kéo đến. Tuy nhiên điều mà Kỳ Anh không ngờ chính là giấc ngủ này lại mang theo một cơn ác mộng kinh hoàng.

"Kỷ đại ca!" Lăng Kỳ Anh bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm, còn hai tay hai chân thì lạnh toát.

Ngày hôm sau, hắn hạ lệnh thu quân.

Đội quân chinh tây đã đi rất xa rồi, thế nên quãng đường về nhà rất dài, rất cực. Đúng như Khung Dực đã dặn dò trước lúc lên đường, lương thực và thuốc men đem theo đã hết từ lâu, bọn họ phải vừa đi vừa săn thú, vừa tìm nguồn nước sạch, lại còn phải đề phòng rắn rết, thú hoang. Thế nhưng Kỳ Anh không sợ.

Điều hắn sợ chính là mình về không kịp.

Sau nhiều tháng hành quân mải miết, cuối cùng đoàn quân cũng thấy được cánh rừng phía tây Tuyết Nhạn, cũng thấy được đỉnh núi thiêng quen thuộc phủ trong mây mờ. Ấy vậy mà khi đặt chân lên mảnh đất cố hương, Lăng Kỳ Anh lại bất chợt nổi lên một linh cảm lạ kỳ.

"Không về Khúc Băng. Về Vương Đô."

Cũng nhờ nghe theo dòng linh cảm đó mà Lăng Kỳ Anh đã kịp cứu nguy cho Khung Dực và Kỷ Phong trước vòng vây đại binh sơn tộc.

Giây phút gặp lại người ta, được người ta ôm, nghe nước mắt người ta chảy ra ấm nóng ngực mình, Lăng Kỳ Anh chợt thấy cực kỳ may mắn. Không phải bởi vì Kỷ Phong còn không thèm nhìn đến cánh tay bị thiếu mất một nửa của mình, chỉ lo ôm siết hắn, rồi khóc, rồi hôn, mà vì vào đúng giây phút đó, Kỳ Anh mới nhận ra.

Cho dù Kỷ Phong có thật sự nhìn đến cánh tay bị cụt của hắn cũng không sao cả.

Vì người trong ngực là Kỷ Phong, Lăng Kỳ Anh sẽ chấp nhận phơi mình dưới ánh mắt của y, sẽ chấp nhận sự thương tổn của mình, sẽ không màng xấu hổ mà nghẹn ngào hỏi y rằng: Kỷ đại ca, thân thể ta đã không còn trọn vẹn, huynh vẫn thương ta chứ?

"Thống lĩnh."

"Ừm."

Lăng Kỳ Anh nghiêm nghị gật đầu với toán lính canh, sau đó vén rèm bước vào lều.

"Về rồi à?"

Có vẻ như Kỷ Phong vừa mới mang cơm đến, đang bận bịu dọn chén bát ra cho hắn. Mâm cơm hôm nay có thêm thịt ướp gia vị mà Hồ phu nhân sai người đem tặng, còn có vài vò rượu nếp mật Kỉ Di vừa đúng độ thơm nồng.

"Kỷ đại ca, huynh không giữ lời gì cả!"

Kỷ Phong nghe vậy thì tặc lưỡi: "Ta đang dở tay mà!"

Thế nhưng nói xong, y cũng bỏ hết mọi thứ xuống mà bước tới, choàng hai tay qua cổ hắn, thơm hắn hai cái rõ kêu.

"Đấy, được chưa?"

"Không, chưa được!" Tân Thống lĩnh Nhạn Quân phồng má. "Chả có thành ý gì hết! Huynh đã hứa là..."

Như thể sợ hắn lại giở giọng mè nheo, Kỷ Phong vội nhón chân, lần này nghiêm túc, thật sự vô cùng nghiêm túc luôn, mà hôn hắn.

Hừ, Thống lĩnh Nhạn Quân hai đời đều là những cái tên nhõng nhẽo!

Đúng đúng! Con bạch hổ đang nằm lười biếng trong lều dường như cũng tỏ vẻ tán đồng.

Nó thật tình không hiểu nổi, vì sao mấy năm gần đây cái tên người kia lại tha hóa đến độ vứt hết mặt mũi, cả ngày chỉ chực chờ làm nũng và ăn vạ với bạn đời như thế.

Hừm... Bạch hổ khinh bỉ nhìn Lăng Kỳ Anh, lòng nghiêm túc suy nghĩ mình có nên đổi sen hay không.

Lăng Kỳ Anh đâu hề hay biết tâm tư bạch hổ nhà mình, mải sung sướng hưởng thụ nụ hôn kia, thế rồi bắt đầu táy máy tay chân, vừa hôn vừa kéo Kỷ Phong đến giường.

"Ấy, cơm canh đang nóng..."

"Lát nữa ăn, nhanh thôi..."

"Nhưng có Béo Béo ở đây!"

"Kệ nó, chúng ta chui vào chăn là được!"

Phải đấy, không nhầm đâu. Con bạch hổ uy dũng của Thống lĩnh Nhạn Quân tân nhiệm lại có tên là Béo Béo. Ban đầu khi Kỷ Phong biết được, y đã mắng Kỳ Anh một trận ra trò, sau đó cấm tiệt hắn gọi tên nó trên chiến trường. Thế nhưng sau này chính Kỷ Phong lại là người đâm ra thích gọi. Khi chỉ có hai người bọn họ bên nhau, y cứ Béo Béo ơi Béo Béo à suốt. Mà Béo Béo cũng tỏ vẻ rất thích Kỷ Phong nha, đã mấy lần cho chính chủ ra rìa, rảnh rỗi là chui tọt vào lều nằm bên chân Kỷ Phong dụi dụi.

"Ưm... Phải nhanh lên đấy..."

Quay trở lại câu chuyện dang dở trong lều. Dĩ nhiên chẳng có gì là nhanh hết, cơm canh nguội vẫn nguội, Kỷ Phong đành nhăn nhó sai người đi hâm nóng rồi mang lên lại. Lăng Kỳ Anh thì cười hề hề, tuy nhiên cũng tự giác xới cơm rồi mang sang tận giường cho y. Từ sau khi hắn quay về, Kỷ Phong cưng chiều hắn như ông giời con, khắp doanh trại ba quân đều biết.

"Ta có việc này... ờm... muốn hỏi ý huynh."

Tối đó, sau khi cả hai đã an vị trong chăn cả rồi, Kỳ Anh mới ngập ngừng lên tiếng.

Kỷ Phong xoay người qua nhìn hắn, chờ đợi.

"Sắp tuyển xong lứa dân binh mới rồi. Mấy hôm trước huynh cũng biết ta có về kinh gặp Thống... à không, gặp Bệ hạ, ngài nói cũng nên thành lập lại đội quân chinh tây."

Kỷ Phong vẫn im lặng nhìn Kỳ Anh.

Kỳ Anh xoay người sang, gục đầu vào vai Kỷ Phong rồi nhỏ giọng nói: "Ta biết huynh luôn muốn ở lại đây phò trợ cho Bệ hạ..."

"Kỳ Anh." Kỷ Phong đột ngột ngắt lời.

"Chúng ta đã nói sau này không chia ly nữa."

Y tiến sát đến, vòng tay ôm lấy Lăng Kỳ Anh.

"Sao ngươi lại ngốc như vậy? Có việc này cũng thấp tha thấp thỏm."

Lăng Kỳ Anh đờ ra.

"Dĩ nhiên ta sẽ đi cùng ngươi rồi."

Sao?

"Thật... thật không, Kỷ đại ca? Huynh nói thật chứ?" Lăng Kỳ Anh vùng dậy, như không tin nổi mình vừa nghe thấy gì. Hắn xoay qua nhìn Kỷ Phong lần nữa, thế nhưng bàn tay Kỷ Phong đã tìm đến, nắm lấy cánh tay phải của hắn, khẽ khàng ve vuốt, thay cho câu trả lời.

Kỳ Anh biết, y vẫn luôn tự trách.

Có một lần hắn tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện Kỷ Phong đang ôm lấy cánh tay bị cụt của hắn mà cắn môi khóc rưng rức. Khi thấy hắn đã thức, còn đang ngỡ ngàng nhìn mình, y đã hỏi trong đứt quãng:

"Là lỗi của ta, đúng không? Kỳ Anh..."

Lúc đó hắn hoảng quá, cả người cứ ngây ra. Sao y lại đau khổ nhiều như thế? Mất nửa cánh tay thì đã sao? Hắn vẫn sống tốt, có bộ thương pháp vang danh thiên hạ, lại còn được y cưng chiều như thế này, hắn thấy xứng đáng quá luôn ấy chứ!

"Kỳ Anh." Kỷ Phong chợt nhỏ giọng gọi.

Không thèm suy nghĩ thêm một giây một khắc nào, hắn đã phủ lên người y, rồi cũng để cho y ôm lấy hắn, bao phủ hắn trong ấm nóng, trong run rẩy.

Kỳ Anh xoay mặt Kỷ Phong sang, vừa thở dốc vừa nhìn sâu vào đôi mắt của y.

Những năm tháng đó, đôi mắt này có lẽ chưa từng thôi mong ngóng, chưa từng thôi dõi về phía tây, đợi đến ngày hắn quay trở về.

Lăng Kỳ Anh chậm rãi đi qua những hàng lính, nghiêm khắc nhìn xuống đoàn quân chinh tây mới lập. Lứa thiếu niên này chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, sau khi trui rèn trong Nhạn Quân vài năm thì xung phong lên đường.

"Nghe cho kỹ."

Hắn giơ cao cánh tay phải lên cho tất cả bọn họ nhìn rõ, đoạn buông từng chữ một:

"Đừng chủ quan. Đừng ngạo mạn. Phía tây hoang sơ nguy hiểm, ta không muốn khi đi các ngươi khí thế ngất trời, lúc về chỉ còn là những nấm mồ viễn xứ."

"Rõ chưa?"

"Rõ! Thưa Thống lĩnh!"

"Tốt. Xuất phát!"

Lăng Kỳ Anh và Kỷ Phong dẫn đầu đoàn quân chinh tây xoay người lại, dập đầu trước Khung Dực, sau đó ngẩng đầu mỉm cười chào từ biệt Bệ hạ của mình. Xong xuôi, bọn họ đồng loạt gõ giáo xuống đất từng hồi rầm rập, đồng loạt quay đầu nhìn về vùng cỏ lau trắng xóa đằng xa.

Hàng ngàn gương mặt thiếu niên hăm hở lên đường, hăm hở dấn bước vào một hành trình mới. Bọn họ không biết, kỳ thực người Thống lĩnh này còn hăm hở hơn bọn họ.

Phía tây hoang sơ nguy hiểm, tuy nhiên cũng hùng vĩ và mê hoặc cực kỳ.

Hắn sẽ đưa y đi qua vùng cỏ lau ngút ngàn, băng qua sa mạc, uống nước ngọt trong dòng sông nhỏ kia, ngắm dải Ngân Hà trên đỉnh núi thiêng nọ. Hắn sẽ dạy y cách đi săn của người bộ lạc, sẽ tự tay nhuộm cỏ lau, tự tay thắt cho y chiếc vòng đẹp nhất. Hắn sẽ ôm lấy y từng đêm, sẽ yêu đương cuồng nhiệt với y giữa đất trời, sẽ lấp đầy năm tháng hoang vu trống trải ngày xưa bằng tình nồng ý đượm của hôm nay.

Mọi người luôn hỏi, ba ngày ba đêm trên đỉnh núi thiêng kia, hắn đã nhìn thấy gì.

Sự thật đúng như những gì hắn nói.

Mọi thứ.

Hắn thấy mọi thứ mình đã làm mà không có y, cũng thấy mọi thứ mình muốn làm cùng y. Khi còn lại một mình giữa đất trời bao la và lằn ranh sống chết, hắn thấy rõ mình nuối tiếc điều gì.

"Kỳ Anh." Đi bên cạnh, Kỷ Phong đột ngột lên tiếng hỏi. "Có phải phía tây có nhiều bộ lạc, bộ lạc lại có nhiều mỹ nữ đúng không?"

"Hở?" Lăng Kỳ Anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Sau khi Kỷ Phong lặp lại câu hỏi kia, hắn mới giật mình:

"Sao huynh biết?"

"Ngươi đã ghi như vậy trong báo cáo gửi về cho Bệ hạ kia mà, không nhớ sao?" Kỷ Phong cười cười với hắn, làm hắn bỗng dưng lạnh toát cả sống lưng.

Ặc.

"Chà, ta cũng muốn được chiêm ngưỡng mỹ nữ bộ lạc ghê! Xem họ múa, được họ mò vào trong lều..."

Lăng Kỳ Anh bất giác nuốt khan.

Hông ấy thôi mình đi về đi, được không?

Những năm tháng chinh tây lần hai của Lăng Kỳ Anh ấy à? Ôi, những năm tháng đó...