Tinh Hà thở dài, nói vâng.
Không ngờ lần thăm thân này nàng có thể kéo Thái Tử đến đây. Từ Lập Chính điện đến Tây Trì viện khá xa, không có chuyện tiện đường tới, hắn biết mẫu thân nàng tiến cung, dù có chuyện quan trọng bực nào cũng sẽ không chọn thời điểm này. Rõ là nói cho mượn địa điểm, quay đầu lại hối hận ư? Túc thái thái là ngoại mệnh phụ, không họ không hàng, lấy tính cách cao ngạo của hắn tuyệt đối không có chuyện hạ mình đến góp vui, càng không thể đi một hơi tới đầu sân lại đứng đực đấy nhìn.
Dù sao đi nữa, đã gặp thì phải hành lễ thỉnh an. Túc thái thái vội kéo Tinh Hà ra ngoài, xuyên qua màn mưa đến trước mặt Thái Tử ba bước, phủi ống áo rồi chắp hai tay lại trên đầu vái dài, hô to: "Nô tỳ Túc Tần thị, cung thỉnh Thái Tử điện hạ kim an."
Túc thái thái tuy là cáo mệnh nhị phẩm, nhưng phẩm vị mệnh phụ không giống quan viên. Triều Đại Dận này coi thiên hạ là một nhà, hoàng đế là gia trưởng, Thái Tử chính là thiếu đông gia. Tinh Hà xưng thần trước mặt Thái Tử, mẹ của nàng lại phải xưng là nô tỳ.
Thái Tử rất hiền hoà, uy nghiêm khi xử lí chính sự đều để lại Sùng Giáo điện. Cơ bản hắn chỉ cần nói miễn lễ, bên cạnh tự nhiên sẽ có người tiến lên nâng đối phương, nhưng hôm nay hắn lại đặc biệt hạ mình, dáng người cao lớn cũng khom xuống đỡ Túc thái thái đứng dậy, cất giọng ấm áp: "Không cần đa lễ. Ngài là mẫu thân của Tinh Hà, lúc không có ai chúng ta cũng giống như người trong nhà với nhau, không cần theo khuôn phép cũ như vậy."
Túc thái thái và Tinh Hà đều vì Thái Tử bất thình lình tỏ ra ôn nhu mà lòng sinh sợ hãi. Bà lập tức liếc mắt nhìn con, bắt đầu hoài nghi những lời đồn kia có khi là thật. Tinh Hà tiến cung mấy năm nay đều theo hầu Thái Tử, cùng nhau lớn lên, cũng coi như thanh mai trúc mã. Con gái bà, bà biết, đầu óc sáng suốt luôn biết được bản thân đang làm gì. Nhưng vị Thái Tử gia này thì khó nói, nam tử trẻ trung, chưa chắc không có ý vớ vẩn. Có lẽ thường xuyên qua lại, Tinh Hà trốn không được thực sự đã xảy ra quan hệ kia? Thế thì chuyện này to lắm, nếu là thật thì khó ăn nói với Giản quận vương và chiêu nghi nương nương rồi; nếu là giả...... Người cũng đích thân tới đây, một trữ quân bận rộn trăm công nghìn việc chẳng lẽ lại rảnh rỗi lôi ngươi vào cung pha trò!
Bà liếc con gái thêm cái nữa, trong lòng bất ổn. Muốn hỏi lại không thể hỏi, chỉ cảm thấy cổ họng như bị nhét bông, nuốt không được phun cũng không ra, nhất thời á khẩu không biết nói gì.
Về phần Tinh Hà, nàng đã chịu đủ chèn ép bên trên, trong cung công khai thế nào cũng không quan trọng, nhưng khi chuyện lọt vào tai người nhà, nàng cảm thấy thật không biết giấu mặt vào đâu.
Muốn giải thích nhưng tình huống trước mắt không cho nàng có cơ hội giải thích. Trong lòng có ý nghĩ gì cũng không thể tùy tiện đeo lên mặt, đây chính là đạo lý nàng học được sau bao nhiêu năm lăn lộn trong cung đình. Nàng chắp tay cảm ơn Thái Tử: "Chủ tử săn sóc, nhưng chúng thần không thể làm thế được. Đa tạ chủ tử nhưng sau này ngài đừng nói những lời như vậy nữa, nếu không ngọn cỏ khô như thần có chết cũng không hết tội."
Nàng không tiếp nhận, Thái Tử chỉ cười, cũng không so đo. Túc thái thái hoàn hồn, sợ Thái Tử không xuống đài được, vội lại cúi người cung kính:
"Thịnh tình của Thái Tử gia nô tỳ thẹn không dám nhận. Tinh Hà tính tình chất phác, tiến cung mấy năm nay cũng chỉ có đôi tay vụng về phụng dưỡng điện hạ, đa tạ điện hạ bao dung, còn để nó hầu hạ bên người. Hôm nay thăm thân còn cho phép nô tỳ tiến cung gặp mặt, phần tâm ý này của điện hạ có bảo nô tỳ biến thành bột mịn cũng không đủ báo đáp."
Không biết nói gì thì kiếm chuyện mà nói, trông có vẻ náo nhiệt đấy nhưng thật ra khá xấu hổ. Tinh Hà không nói gì, hạ mình dẫn Thái Tử vào hành lang phía tây, hắn cũng ngoan ngoãn đi theo, đối đãi với Túc thái thái rất đỗi thân thiện, thậm chí lúc bước lên bậc thang bên trên Lưu Bôi Cừ (1), còn đưa tay ra phía sau hư hư thực thực đỡ một cái.
Lưng Túc thái thái châm chích như kim đâm, cả người không thoải mái, nơm nớp lo sợ nói tạ ơn. Thái Tử hời hợt, không biết cố ý hay không mà bắt đầu oán giận với Tinh Hà:
"Sáng sớm ta đã ở trị phòng đợi gặp thái thái mà ngươi ném ta đi đằng nào rồi? Lần trước thu săn hoàng phụ có ban thưởng cho một bộ yên ngựa kim long...... cái mà có bàn đạp bằng bạc ấy, bọn họ tìm nửa ngày không thấy đâu, lần đó là ngươi đem cất mà? Giấu đâu rồi?"
Tinh Hà trợn mắt nhìn, biết hắn tới ắt không có ý tốt, nhưng cũng không nghĩ hắn lại tận lực hắt nước bẩn lên người nàng như vậy. Trong lòng nghẹn uất lại không tiện phản bác hắn, rất nhẫn nại trả lời: "Chủ tử gia, món đồ đó do Tứ chấp khố bảo quản, thu săn xong về là đưa cho họ ngay mà, chủ tử quên ư?"
Thái tử à một tiếng, liếc nhìn nàng, sóng mắt và ngữ khí khác nhau một trời một vực, giống như sao băng xẹt qua không dừng lại trên người nàng nữa.
Túc thái thái còn chưa dùng xong bữa sáng, nhưng với cục diện trước mắt này sợ là nuốt không trôi. Thái Tử rất ân cần, mỉm cười: "Không hợp khẩu vị à, hay ta sai người làm chút điểm tâm cho thái thái nhé."
Hắn cũng theo người khác gọi thái thái làm Túc thái thái tay chân tê dại. Bà cuống quýt đứng lên, thiếu điều bái lạy: "Không không, không cần phiền toái như thế, buổi sáng nô tỳ không ăn nhiều. Ngài cứ gọi nô tỳ là Túc Tần thị đi ạ, ngài cần gì cứ việc sai bảo nô tỳ."
Mắt thấy lần thăm thân này coi như bỏ, có một tổ tông cắm rễ ở đây hai mẹ còn có thể nói chuyện riêng tư gì được chứ. Thái Tử biết rõ hắn xuất hiện sẽ đem lại rắc rối gì nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười vô tội, trong đôi mắt rực rỡ lung linh tràn đầy chân thành tha thiết.
"Ta đến đây hẳn đã khiến ngài bất an. Kỳ thật ta không có ý gì khác, chỉ là muốn ngài yên tâm, Tinh Hà ở bên ta không phải chịu thiệt thòi gì. Nàng ấy thích gì muốn gì ta đều có thể cho, không thì sẽ nghĩ cách thỏa mãn nàng. Ta không thích miễn cưỡng tạm bợ, dùng người đều phải chọn kĩ, ngần ấy năm chỉ có Tinh Hà trong tay nên bình thường không thể tách khỏi nàng."
Nói xong nhấp môi, mỉm cười: "Năm nay vừa tròn mười năm nàng nhập cung, trong nhà chắc chắn cũng lo lắng, mà nàng cũng không còn nhỏ, đến tuổi gả chồng rồi. Túc thái thái tới liệu có mang theo tin tốt?"
Túc thái thái có chút kinh ngạc, vội lắc đầu nói không: "Nàng còn đang ở trong cung làm việc, sao dám nói đến chuyện cưới xin, quy củ này chúng nô tỳ đều biết."
Thái Tử nghe xong cơ mặt cũng giãn ra, cười đến là duyên dáng. Sóng mắt thay đổi bắn lại đây, dừng vài giây di chuyển trên mặt nàng.
Sau khi ăn xong thái giám bưng chậu rửa và khăn mặt tiến vào, hầu hạ lau mặt súc miệng. Một cung nữ trình lên hai chiếc hộp bạc, một cái đựng cau ướp muối, một cái đựng đậu khấu khô, đều là điểm tâm tiêu thực, lệ thường dùng cho quý nhân trong cung.
Nhưng lúc này có là thịt Đường tăng cũng không hạ miệng được. Túc thái thái cứ ngẫm nghĩ mãi lời Thái Tử, phát hiện giấu dưới những câu nghe như vô tình lại là chút dây dưa tư tình nam nữ.
Tiếp theo thì sao? Không cho hứa hả thì cũng phải đề điểm cái chứ! Túc thái thái rũ mắt, lẳng lặng chờ đợi Thái Tử tỏ thái độ, rốt cuộc chờ được một câu: "Cũng đúng, ta với nàng ấy bằng tuổi, ta còn chưa lập Thái Tử Phi, nàng ấy cũng chưa vội."
Chụp mũ thế còn gì mà nói, nào có đạo lí chủ tử chưa có người trong phòng thuộc hạ đã nóng lòng kết hôn. Túc thái thái bị hắn ba phải cái nào cũng được làm cho quay quay rối mù, về đến nhà còn cân nhắc: "Thế rốt cuộc là ý gì nhỉ......"
Túc đại học sĩ mặc áo ngắn da ngựa, giang chân hình chữ bát nằm thẳng cẳng trên ghế dài. Túc thái thái lẩm bà lẩm bẩm, ông nhắm hai mắt coi như không nghe thấy. Cuối cùng bà nhịn không được, chọc chọc chồng: "Ông nói xem có phải Thái Tử gia có ý giữ Nữu Nữu nhà ta lại không? Trong cung truyền ra những tin đồn kia tôi đã nghe được từ ba năm trước, nhưng trước đây nghe là một chuyện, hôm nay Thái Tử gia đích thân tới gặp, tám phần là do nể mặt con. Nhưng như thế thì có gì tốt, chung quy tay không thể véo được đùi*......"
*ý chỉ kẻ yếu không thắng được kẻ mạnh
Thấy ông vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng đẩy thêm một cái: "Ông nói gì đi chứ, theo ý tôi, có cành cao cắm sẵn tội gì không trèo, dựa vào Giản Bình quận vương có chỗ nào tốt? Vị kia dù sao cũng là Thái Tử, con của tiên hoàng hậu, trong lòng Hoàng Thượng có ai hơn được không. Khi ngài ấy còn nhỏ tôi cũng đã gặp qua vài lần, ôm lên thấy nhẹ bẫng làm người xót xa. Hiện giờ trưởng thành không ngoa là trữ quân của vương triều Đại Dận này, khí phái đó...uy nghi đó...tôi thấy đều được cả."
Coi như mẹ vợ nhìn con rể, xem đến là vừa lòng, thân gia tính mạng cũng quên bẵng. Túc Ngụ Kim nghe vợ càm ràm nửa ngày cuối cùng than thở: "Bà nghĩ như vậy chính là rơi vào bẫy Thái tử rồi. Bà chẳng biết gì cả. Lên thuyền dễ rời thuyền mới khó, mấy năm nay Túc gia ta trong tối ngoài sáng qua lại với Giản quận vương phủ bà không phải không biết. Đảng tranh...... bà có hiểu đảng tranh là gì không? Sẽ chết người đó! Hôm nay là ngươi ngày mai là hắn ư, bà cho là chính trị cũng giống đám nữ nhân các bà thêu hoa, không thích thì đổi cái khác chắc?"
Túc thái thái ngồi im, trong lòng xoay chuyển liên hồi, rất lâu mới nói: " Vậy Tinh Hà thiệt quá, một cô gái bị hại thành như vậy sau này sao có thể làm người?"
"Sợ cái gì!" Làm cha không giống làm mẹ, trong lòng đàn ông chỉ nghĩ việc lớn, không giống phụ nữ cả ngày chỉ loay hoay mấy chuyện nhi nữ tình trường. Túc Ngụ Kim nói với vợ:
"Nữu nhi không giống con gái nhà bình thường, Khống Nhung Ti là loại nha môn nào? Hai năm trước nàng mới hai mươi đã có thể chia nửa giang sơn ở đó. Hiện tại chức vị vững vàng, tiền đồ vô lượng. Bà nghe câu này chưa, con gái hoàng đế không lo gả......"
Túc thái thái vừa nghe, sợ đến hai mắt mở to. Túc Ngụ Kim biết đã dọa cho bà già không kiến thức này một trận mới bất đắc dĩ dời mắt.
"Dù sao còn có huynh trưởng nó, một nửa Cơ Mật Viện đang nằm trong tay Tinh Hải, chờ Nữu nhi đứng vững vàng tương lai hai huynh muội liên thủ, ngoại trừ các vị chủ tử khắp triều này còn ai dám không sợ hãi? Thái Tử gia...... Tuy tuổi trẻ, lại không phải người hồ đồ, hắn có Khống Nhung Ti trong tay, hướng gió trong triều lại rõ rành rành. Bảo hắn không nghi ngờ Túc gia kết minh với Giản quận vương là không có khả năng, lưu lại Tinh Hà là để tương lai có thứ kiềm chế Túc gia ta."
"Vậy chẳng phải Nữu Nữu phải ở trong tình huống xấu hổ ư?" Dù sao cũng là người làm mẹ, bà không quan tâm mấy thứ nghiệp lớn của đàn ông, chỉ lo lắng cho an nguy của con gái.
Túc Ngụ Kim nhíu mày nhìn bà, như không hiểu được vì sao người phụ nữ này lại có thể sinh ra hai huynh muội Tinh Hà, Tinh Hải.
"Bà không nhìn ra Thái Tử có chút tình cảm với Nữu nhi sao?" Ông sờ hạt bồ đề, lần nữa nhắm mắt lẩm bẩm như nói mê:
"Năm năm trước cho nó vào Khống Nhung Ti, năm năm sau có thể cho nó thăng lên Cẩm y sử mà không một lời dị nghị. Tả chiêu nghi tiến cử Tinh Hà, trên mặt nói nàng là người của Thái Tử, thịt trong nồi đó, có ai là kẻ ngốc."
Túc thái thái càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, những người này tính kế lẫn nhau, cái gì cũng dám đem ra cược. Chi là bà không rảnh nghĩ về họ, những lời hôm nay Thái Tử đích thân nói cứ đảo tới đảo lui, cuối cùng chuyển thành cơn bực bội, chỉ cảm thấy rầu đứt ruột ra.
"Như vậy xem ra Thái tử kia cũng không phải người lương thiện......"
Túc Ngụ Kim xùy một tiếng: "Bà nghĩ sao."
"Nữu Nữu sau này muốn ở lại Đông Cung hầu hạ cuộc sống hàng ngày sợ là không được."
Người nằm trên ghế nhấc nửa mí mắt, nhìn đỉnh xà nhà gỗ mun, một lúc sau cũng không mở miệng. Đương lúc Túc thái thái định quay về phòng ông mới dài giọng:
"Tả chiêu nghi đúng là tự vác đá đập chân mình. Khống Nhung Ti đã thành vật trong tay Thái tử từ lâu, nếu muốn lâu dài ở đó không có chuyện ăn không ngồi rồi. Muốn lấy lòng chủ tử chính là phải giúp chủ tử dọn dẹp tất cả chướng ngại trên đường. Tả chiêu nghi...... chỉ như đá kê chân, đời này không có mệnh làm hậu."
________chú thích________
*Tiêu đề: Ngẫu ti bất đoạn: Ý nói bề ngoài có vẻ không còn quan hệ thực chất vẫn dây dưa không rõ,
(1)Lưu bôi cừ: một dạng kiến trúc như kênh nhân tạo nhỏ xây trong vườn thượng uyển, thường mang ý nghĩa văn hóa