[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 5-2




Đọc hơn nửa tiếng, đầy tớ trai đến mời y, nói: “Tuyên phó quan, ngài có điện thoại. Người đó nói là gọi tới từ nhà Bạch Vân Phi.”

Tuyên Hoài Phong đứng lên, đi về phía phòng điện thoại nhận điện, vừa đi vừa tán gẫu với đầy tớ trai, “Hiếm lắm mới thấy mấy người gọi tôi nghe điện thoại ở công quán. Thế nào, bây giờ lệnh hạn chế điện thoại của tôi bị bỏ rồi à?”

Đầy tớ trai cười nói: “Ít đi gọi vì ngài giao thiệp ít, người gọi điện cho ngài không nhiều lắm. Nói đến hạn chế thì cũng chỉ có vài người trong danh sách thôi.”

Tuyên Hoài Phong nhàn nhạt hỏi: “Nói như vậy thì đúng là có một danh sách hạn chế? Tổng trưởng quyết định?”

Đầy tớ trai biết mình lỡ miệng, tim đập dồn dập, chỉ biết nghiêm mặt cười trừ, ánh mắt cũng né tránh.

Tuyên Hoài Phong bình thản đáp, “Cậu đừng sợ, tôi đã sớm nghe được phong thanh rồi, nói xem, tổng trưởng hạn chế những ai? Người nào gọi điện thì không được để tôi biết? Tôi biết, có phải điện thoại của Âu Dương gia ở trong danh sách hạn chế không?”

Đầy tớ trai ấp úng, nhìn trái nhìn phải không đáp.

Vừa đưa Tuyên Hoài Phong đến phòng nhận điện thoại xong liền vội vàng chạy trốn mất dạng.

Tuyên Hoài Phong biết những người này đều sợ Bạch Tuyết Lam, vậy nên y cũng không có truy hỏi, trước tiên, nghe điện thoại quan trọng hơn.

Cầm điện thoại lên, nói: “A lô? Tôi là Tuyên Hoài Phong.”

Nói vài câu mới biết, hóa ra cuộc điện thoại này gọi tới là vì chuyện Bạch Vân Phi xuất viện.

***

Bạch Vân Phi xuất viện, Lâm Kỳ Tuấn dùng ô tô của mình đưa hắn về nhà.

Hắn ở trong bệnh viện nhiều ngày, vừa về nhà đã thấy sân viện sạch sẽ chỉnh tề hiếm thấy, đống quần áo cũ tầm thường hàng ngày vẫn treo bên ngoài đã không còn, mấy thứ đổ vỡ linh tinh bên cửa sổ đều đã được thu dọn.

Mợ hắn đang ở phòng phía đông, nghe tiếng còi ô tô bên ngoài, biết là hắn đã về liền dán sát mặt bên cửa sổ, hớn hở nói: “Về rồi đấy à? Vào phòng ngồi đi. Cậu cháu ra ngoài làm việc rồi, tối nay muốn bày một bàn tiệc. Trong bệnh viện toàn canh suông nước lã, cháu cũng nên ăn một bữa bồi bổ mới được. Lâm thiếu gia, mời ngài vào phòng ngồi trước một lúc, tôi thu dọn xong sẽ ngâm nước trà bưng tới mời ngài.”

Bạch Vân Phi bèn cùng Lâm Kỳ Tuấn vào nhà ngồi.

Lâm Kỳ Tuấn cười nói: “Xem ra Tái ông mất ngựa, tưởng họa được phúc. Em bệnh một thời gian, thái độ của mợ em đã thay đổi rất nhiều. Nếu như ngày nào bà cũng chịu khó như vậy, lại biết nấu ăn cho em, vậy chẳng phải em sẽ thoải mái hơn sao?”

Bạch Vân Phi cười vẻ sao cũng được, chỉ nói: “Em không biết cách lập giả thiết như vậy.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Đây là cảnh chính mắt anh thấy được, chẳng lẽ còn có thể là giả?”

Bạch Vân Phi cười khổ, “Giả cũng có khi là thật, thật cũng có thể là giả. Em hiểu bọn họ hơn anh nhiều lắm. Lát nữa anh nhìn lại chân tướng đi.”

Chẳng bao lâu sau, mợ hắn làm việc xong, tạp dề trên người vẫn chưa cởi liền chạy tới ngâm hai chén trà nóng bưng đến cho bọn họ.

Lâm Kỳ Tuấn nhận lấy, đang định cúi đầu uống lại nghe mợ hắn cười nói: “Lâm thiếu gia, lần này đại thiếu gia nhà chúng tôi bị bệnh, việc gì cũng phải phiền cậu cả. Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết, chúng tôi lại không có khả năng báo đáp ngài. Tối nay cậu nó chuẩn bị một bàn tiệc, mong ngài vạn phần nể mặt.”

Lâm Kỳ Tuấn nghe xong, quay đầu nhìn Bạch Vân Phi.

Bạch Vân Phi im lặng, chỉ để ý uống trà, gương mặt khôi ngô chẳng biểu cảm, vô cùng cẩn trọng, đạm mạc.

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Được lắm, tối nay tôi đành quấy rầy mọi người một bữa.”

Mợ của Bạch Vân Phi vô cùng vui vẻ, còn nói: “Ăn cơm, sau đó đánh vài ván bài cỏn con. Thế nào? Lâu lắm rồi Vân Phi nhà chúng tôi không mở bàn bài ở nhà, vất vả lắm nó mới xuất viện được, vì nó, tôi biết ngài nhất định không từ chối đánh một vài ván bài nhỏ.”

Lâm Kỳ Tuấn không khỏi mỉm cười.

Quả thực Bạch Vân Phi hiểu rõ đám thân nhân của mình hơn hắn nhiều.

Hóa ra bàn tiệc kia chỉ là tiền vốn chuẩn bị cho việc đánh bài, dọn dẹp viện tử sạch sẽ đương nhiên cũng vì chiêu đãi khách quý, tiện bề rút một khoản tiền to.

Người đàn bà kia thấy Lâm Kỳ Tuấn chỉ mỉm cười liền truy hỏi: “Rốt cuộc thế nào? Ngài cứ nói một câu đi. Nếu ngài không bằng lòng, chúng tôi cũng chẳng dám ép buộc.”

Bạch Vân Phi đặt chén trà lên bàn, nói với Lâm Kỳ Tuấn: “Chẳng phải anh phải về hiệu dương hành làm việc à? Không cần trì hoãn ở lại đây đâu.”

Lâm Kỳ Tuấn hiểu ý hắn, lập tức nói: “Đúng là có hẹn. Anh phải tới chỗ hẹn ăn cơm, còn đánh bài thì để lúc khác chơi sau vậy. Nếu chỉ có một mình anh, anh cũng không kham nổi một ván mạt chược nào cả.”

Vừa nhìn đồng hồ vừa vội vàng rời đi.

Người đàn bà kia đuổi theo tới cạnh cửa, cuối cùng vẫn không dám cố níu lại, nhìn Lâm Kỳ Tuấn lên xe hơi rời đi, vẻ mặt không vui trở về, nhún vai chìa tay về phía Bạch Vân Phi, nửa cười nửa không nói: “Tốt bụng chiêu đãi hắn mà hắn làm như chúng ta muốn bắt cóc tống tiền hắn vậy, chạy còn nhanh hơn gió. Tôi cứ tưởng rằng, hắn cũng có lòng với cậu, hôm nay thế này, hóa ra cũng chỉ là một tên dối trá. Mấy kẻ lắm tiền này đúng là khiến người ta khóc không được cười chẳng xong, tiếc tiền thì cứ nói một câu, cần gì phải trốn? Chúng ta cũng chẳng ép hắn.”

Bạch Vân Phi vừa về nhà đã phải nghe những lời này.

Cảm giác ấy, nếu nói là buồn thì chẳng thà nói là đau xót.

Hắn lưu lạc đến độ phải lên đài hát hí khúc nhiều năm, nhưng khí chất nghiêm nghị trang trọng của một kẻ lớn lên trong gia đình danh giá vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mặc kệ mợ mình có đáng ghét ra sao, hắn cũng vì người ta là trưởng bối, trước nay chưa hề không nể mặt bà mà cãi vã.

Vậy nên, lúc này hắn chẳng lộ vẻ gì, chỉ cúi đầu, dùng nắp trà sứ men trắng nhẹ nhàng gạt lá trà nổi trên mặt nước, nói với mợ hắn: “Lâm thiếu gia là người bận bịu, hắn còn có việc phải làm. Huống chi, mấy ngày nay hắn đã phải chi rất nhiều tiền. Đã như vậy còn muốn người ta ở lại đánh bài nữa sao?”

Mợ hắn không duy trì vẻ mặt kia được nữa, trầm mặt xuống, nói: “Đại thiếu gia, nói như cậu thì chẳng khiến người ta thất vọng à? Trước khi nhập viện cũng đã nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Đánh mất hợp đồng với Thiên Âm Các, tiền lương hàng tháng chẳng còn, cậu phải thương hại cậu của cậu chứ. Bây giờ cậu chẳng còn là diễn viên được yêu thích nữa, đến một phân tiền cũng chẳng kiếm ra, hôm nay đáng lẽ phải lấy được chút tiền về mới phải. Lâm thiếu gia đối xử tốt với cậu, cho cậu ở bệnh viện ngoại quốc, còn cấp viện phí cho cậu, thế còn chúng tôi thì sao? Mấy ngày nữa, em gái cậu lại phải đóng học phí, tôi móc đâu ra số tiền đấy? Ở cái nhà này, thứ gì mà chẳng cần đến tiền? Chẳng qua mượn danh cậu đánh vài ván bài nhỏ, cho dù chỉ kiếm được vài đồng thì cũng quá tốt cho cái gia đình này rồi. Đó vốn là chuyện cậu nên làm, chúng tôi đã làm giúp cậu, cậu đã không chủ động mà còn ở một bên nói mát, làm mợ cậu mất mặt?”

Câu cuối cùng này, giọng bà ta chẳng thấp, vang ra cả ngoài sân.

Vừa dứt lời, một âm thanh khác từ bên ngoài truyền tới, hỏi: “Bà lại giận cái gì? Có chuyện gì thì từ từ nói. Mới vừa vào cửa đã nghe thấy cái tiếng the thé của bà, hôm nay cháu ngoại nó về, bà…”

Rèm cửa vén lên, gương mặt gầy gò sắc đen của Bạch Chính Bình hiện ra.

Trong tay Bạch Chính Bình vẫn cầm chiếc lồng chim lão yêu thích, trên lồng phủ một mảnh vải đen, vén rèm cửa bước vào, vừa nhìn thấy Bạch Vân Phi, lời đang nói nửa chừng liền đứt đoạn, cười ha hả nói: “Cháu ngoại, cháu về rồi đấy à? Khỏi bệnh chưa?”

Lão quay đầu lại mắng vợ mình, “Cháu ngoại mới từ bệnh viện về, bà giận nó cái gì? Chọc tức nó xong, để xem bà còn đau lòng đến đâu.”

Vợ lão hừ một tiếng, giọng vẫn cao như vậy, “Tôi nào dám đắc tội nó, ông tự đi mà hỏi. Dù sao thì khuỷu tay cũng hướng ra bên ngoài, tôi có thể nói gì đây? Cứ để cả nhà chết đói là được.”

(Khuỷu tay hướng ra bên ngoài: Ý là nghiêng về phía người ngoài hơn người nhà)

Nói xong, phẩy rèm đi ra ngoài.

Bạch Chính Bình nhìn vợ mình thở dài một tiếng, quay người lại, cười với Bạch Vân Phi, “Mới vào cửa lại cãi nhau gì vậy?”

Lão cũng không nghĩ đến việc bắt Bạch Vân Phi trả lời.

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng lập tức đưa tay ra, huơ tay trong không trung như đang huơ cây phất trần, nói: “Cậu biết rồi, chắc là chuyện buổi tối mới người ta ăn cơm, đánh vài ván bài nhỏ đây mà. Cậu cũng đã nói rồi, việc này phải chờ cháu về, thương lượng với cháu đã. Mợ cháu lại cứ như lên cơn động kinh vậy, có tí thời gian thế mà cũng chẳng chờ được, vội vội vàng vàng chuẩn bị trước. Mà nói qua cũng phải nói lại, bà ấy cũng vì cái nhà này thôi.”

Bạch Vân Phi chậm rãi đáp: “Cậu không nói, trong lòng cháu cũng có dự tính rồi. Hai tháng này, cháu bệnh nên không lên sân khấu được, trong nhà không có thu nhập, đương nhiên cậu mợ sốt ruột. Đáng ra, mời người ta đánh vài ván bài để thêm chút tiền tiêu cũng không quá đáng.”

Hơi ngừng.

Lại nói tiếp: “Nhưng như thế này có phải quá nóng lòng rồi không? Hôm nay mới xuất viện, tối nay lập tức mở bàn mạt chược, ngay cả một đêm cũng không chờ được? Truyền ra ngoài, họ sẽ nói Bạch Vân Phi cháu vừa về đến nhà đã lo moi tiền. Cho dù có coi cháu như con hát thì cũng phải cho cháu chút thể diện.”

Bạch Chính Bình vẫn trưng bộ mặt tươi cười ba phải.

Hắn hút thuốc phiện quanh năm, hai gò má đã sớm hóp đến nỗi chẳng được miếng thịt, cằm gầy trơ xương, cho dù cố gắng thế nào thì nụ cười kia cũng khó khiến người ta có ấn tượng tốt.

Bạch Chính Bình xoa xoa tay nói: “Hiểu, hiểu. Thế nhưng, bàn tiệc đã làm rồi, vì chiêu đãi khách nên đặt một bàn tiệc bát trân ở Thái Hòa lâu, còn đặt cọc tới tám mươi đồng…”

(Tiệc bát trân: tiệc gồm tám loại món ăn quý giá, đắt tiền)

Bạch Vân Phi ngắt lời: “Cứ coi như đánh mất tám mươi đồng kia đi, hoặc không thì coi như chúng ta tự gọi một bàn tiệc bát trân, đóng kín cửa mà ăn cho thoải mái. Kế hoạch tối nay hủy bỏ, hai người cũng để cho cháu thở một hơi đã. Mấy ngày nữa, hai người thích mở bài bạc thế nào thì mở, thích ăn tiền thế nào thì ăn, cháu phối hợp là được.”

Bạch Chính Bình nói: “Cũng không đơn thuần là chuyện bàn tiệc bát trân. Cậu mợ còn mời khách, vất vả lắm người ta mới đồng ý đến, chẳng lẽ bây giờ lại gọi điện bảo kế hoạch tối nay hủy bỏ?”

Bạch Vân Phi hỏi: “Khách? Cậu mời khách nào? Kỳ Tuấn cũng chưa đồng ý đánh bài cơ mà.”

Bạch Chính Bình nói: “Đương nhiên Lâm thiếu gia chỉ tính là một người. Có điều, cậu với mợ cháu tính toán một chút, một là cháu, một là Lâm thiếu gia, vẫn thiếu hai chỗ đánh mạt chược nữa. Cho nên cậu cố ý mời mấy người bạn thường ngày cháu hay nhắc tới.”

Bạch Vân Phi hỏi: “Cậu mới ai?”

Bạch Chính Bình đáp: “Hai vị ở Bạch công quán, chẳng phải cháu rất thân thiết với họ sao? Bọn họ cũng là người quen của Lâm thiếu gia. Cậu nghĩ chẳng có gì đáng ngại nên gọi điện tới mời, người ta cũng đồng ý là nhất định sẽ tới. Cháu xem, người ta nhiệt tình với cháu như vậy, nếu thực sự hủy bỏ thì không được tốt cho lắm.”

Sắc mặt Bạch Vân Phi ngưng trệ một khắc, sau đó, hơi kinh ngạc.

Lát sau, hắn mới hỏi: “Hai vị? Rốt cuộc là hai vị nào?”

Bạch Chính Bình nói: “Đương nhiên là vị Bạch tổng trưởng và Tuyên phó quan kia rồi. Bạch tổng trưởng luôn quan tâm đến cháu, vị Tuyên phó quan kia mặc dù không hay đến nhà chúng ta, nhưng cậu biết cậu ta đối xử với cháu cũng rất tốt. Lúc cháu trong viện, cậu ta đã tới thăm cháu, đúng chưa? Em gái cháu nói cho cậu biết.”

Bạch Vân Phi im lặng.

Trà trong tay đã nguội hơn phân nửa, hắn sờ, rũ mắt, uống một ngụm non nửa miệng mình, ngón út thon dài khéo léo vân vê miệng chén.

Bạch Chính Bình nói: “Cháu ngoại, rốt cuộc phải làm sao? Cháu biết rồi đấy, cậu và mợ cháu tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất thương cháu. Nếu cháu thực sự không muốn, thì ván bài lần này dẹp sang một bên, người làm cậu này cũng không thể ép uổng cháu. Chỉ là, cậu đã gọi điện mời rất nhiệt tình, bây giờ hủy bỏ, chỉ có thể nhờ cháu đi báo thôi, cậu không dám đi.”

Bạch Vân Phi nhếch môi, ngữ điệu ẩn giấu vẻ cay đắng chẳng thể thốt thành lời: “Thôi. Nếu đã mời người ta thì cứ mở tiệc đi.”

Bạch Chính Bình thấy y không phản đối nữa, cảm giác như đạt được thắng lợi vẻ vang, cười nói: “Tốt, cứ quyết định như vậy. Cháu cứ nghỉ ngơi đi, việc ở đây giao cho cậu và mợ cháu làm.”

Lập tức ra ngoài tìm vợ lão làm việc.

Ra ngoài sân, thấy người đàn bà kia đang đi từ phía cửa về, trong tay cầm một đống chuối tiêu màu vàng.

Loại chuối tiêu này chỉ trồng được ở Quảng Đông, khu Hải Nam, sản lượng vốn không nhiều, bây giờ lại đang chiến tranh loạn lạc, muốn vận chuyển bằng đường thủy đến thủ đô lại càng khó khăn.

Bởi vậy, khi hàng đã vào trong thành phố rồi, nó sẽ trở thành loại hoa quả quý hiếm.

Giá cả đương nhiên chẳng thấp.

Bạch Chính Bình không khỏi hỏi: “Ồ! Đồ tốt. Ở đâu ra vậy?”

Vợ lão vui vẻ nói: “Đúng là người vừa về nhà đã có đồ tới cửa. Đây là lão mụ tử ở Niên trạch đưa tới, nói là phu nhân là bà ta hỏi thăm cháu ngoại nhà này, vậy nên đưa đến đây chút đồ ở quê. Ông xem, chỗ này lại chẳng đến sáu mươi, bảy mươi đồng ấy chứ?”

Bạch Chính Bình cười mỉm, “Bà thử cầm sáu mươi, bảy mươi đồng đi mua xem. Chỗ này ấy à, không đến một trăm đồng thì đừng hòng đụng vào.”

Quay đầu, nhìn tấm rèm phía căn phòng, nói nhỏ: “Tôi thấy vị Niên phu nhân kia đúng là hạng phụ nữ to gan, quá cởi mở.”

Cười hề hề hai tiếng.

Vợ lão nói: “Dĩ nhiên, kẻ lắm tiền bây giờ ấy à, bất luận là nam hay nữ cũng đều quá cởi mở, chửa to như thế mà còn dám ra ngoài. Chỉ trách tôi trước kia sao lại nghe mấy lời dạy dỗ vớ vẩn, sớm chiều tiết kiệm, chăm chồng dạy con? Sớm biết phượng hoàng gãy cánh chẳng bằng gà, thì lúc trước tôi cứ vui vẻ hưởng thụ, như vậy còn tốt hơn bây giờ à.”

Thở dài thườn thượt.

Bạch Chính Bình nói: “Bà thôi đi. Nếu đổi lại là hai mươi năm trước, nói cháu ngoại tôi sẽ lên sân khấu bán tiếng hát kiếm ăn, làm tình nhân cho đàn ông, có cắt đứt chân tôi, tôi cũng chẳng tin. Ài, đời chẳng nể ai cả.”

Lão vừa nói vừa vặt một quả chuối tiêu trên nải chuối vợ lão đang cầm, lột vỏ, dương dương tự đắc hất cằm về căn phòng phía sau, nói nhỏ: “Đây là của người ta tặng nó, bà đừng có giữ hết. Tốt xấu gì cũng để lại cho nó một miếng.”

Cắn nửa quả chuối tiêu, ngâm nga tiểu khúc, ngật ngưỡng đi ra khỏi cửa.