[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 1 - Chương 10-1




Tuyên Hoài Phong vốn muốn đi tìm một chút chuyện công sự đến làm nhưng nhìn Bạch Tuyết Lam như vậy, y bắt đầu cảm thấy lo lắng, không nói lời tạm biệt để rời đi, lại không dám hỏi tiếp, y chỉ đơn giản lấy tờ nhật báo trên bàn, ngồi bên chiếc ghế gần cửa sổ làm bộ như đang đọc.

Chỉ chốc lát sau đã thấy Bạch Tuyết Lam đi tới, hỏi: “Có chuyện gì mới mẻ mà cậu đọc tới xuất thần như vậy? Để tôi nhìn một chút xem nào.”

Tò mò nghiêng nửa người từ phía sau Tuyên Hoài Phong, tươi cười nhìn đầu báo trên tay y.

Tuyên Hoài Phong nói: “Làm gì có chuyện mới mẻ? Hiện tại báo chí đều chỉ lo kiếm tiền, lúc nào cũng thổi phồng các nhân vật nổi tiếng, cảm thán về xã hội, không thì mắng mỏ vài câu về cuộc sống, chính vì như vậy nên chẳng có chuyện gì đàng hoàng cả. Hiện tại trong xã hội này được mấy người làm việc chân chính đâu.”

Đặt tờ báo trong tay xuống, y quay đầu lại, liếc nhìn Bạch Tuyết Lam một cái: “Cuộc điện thoại vừa rồi là nơi nào gọi tới vậy?” nghĩ một chút, y lại nói: “Thôi vậy, tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi. Nếu bất tiện thì anh không cần nói với tôi đâu.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Cái tên ngốc này, giữa tôi với cậu lại còn chuyện gì không thể nói hay sao? Cuộc điện thoại tôi vừa nhận là từ cục cảnh sát gọi tới, bọn họ muốn báo cáo cho tôi một tiếng là mấy tên cướp mai phục tôi lần trước đã bị tử hình. Chỉ chuyện nhỏ như vậy thôi.”

Tuyên Hoài Phong cảm thấy kỳ quái: “Chẳng phải mấy tên cướp kia đã khai người chủ mưu là gã họ Chu, đại đương gia bang Hỏa Diễm sao? Bây giờ giết bọn họ thì sau này làm sao truy tra ra được những kẻ đứng phía sau?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Những lời đấy là bọn họ khai ở trong công quán, lúc đến cục cảnh sát rồi lại trở mặt không nhận lời khai. Theo như luật của cục cảnh sát thì lời khai kia không được chấp nhận, có nhân chứng nhưng không có vật chứng thì cũng chẳng làm được việc gì, huống chi bọn họ lại trở mặt phản cung? Hiện tại đến nhân chứng cũng không có, vậy thì chúng ta còn truy cứu ai? Cơ mà, trong thiên hạ này chẳng có con quạ nào mà không đen, chúng ta cứ mở to hai mắt quan sát là được.”

Nói xong, hắn nghiêng nửa người sán lại cùng Tuyên Hoài Phong ngồi chung trên một chiếc ghế, đem tờ báo y vừa buông xuống cầm lên, buồn chán lật qua lật lại.

“Quạ trong thiên hạ con nào chẳng đen…”

Trong vòng một ngày, Tuyên Hoài Phong đã liên tục nghe hai người nói câu này, trong lòng có cảm giác gì đó thực sự khó chịu.

Rõ ràng bị người ta đem tiền ra mua tính mạng của mình, trên cánh tay còn ăn một phát đạn mà Bạch Tuyết Lam làm như không có chuyện gì cả, cứ ngỡ như mọi việc chẳng hề liên quan tới mình.

Tuyên Hoài Phong không hỏi nhưng cảm thấy không cam lòng. Thời đại này thực sự chẳng còn thiên lý nữa, nếu ngay cả người như Bạch Tuyết Lam còn không thể vì bản thân mình mà đòi lại lẽ phải thì những người dân thường kia càng không có cơ hội ngóc đầu lên.

Chỉ là, nếu muốn hỏi lại mọi chuyện thì… Sự thật bày ra rõ ràng trước mắt, cục cảnh sát đã cấu kết với giới hắc đạo, không có chứng cớ, vậy thì biết hành động như thế nào? Nói ồn ào hai câu cũng chẳng đưa ra được ý kiến nào hữu dụng, chỉ có thể khiến Bạch Tuyết Lam càng thêm bực bội mà thôi.

Từ đó, y cũng có thể thấy được việc đảm đương chức vụ tổng trưởng hải quan nhìn bên ngoài thì uy phong, kỳ thực nếu muốn thật tâm làm những chuyện có lợi cho dân cho nước là chuyện chẳng dễ dàng gì, nơi nào cũng có chướng ngại vật.

Tuyên Hoài Phong không khỏi sinh ra cảm giác đồng cảm với Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam đang lật báo, nghe thấy Tuyên Hoài Phong phẫn uất thở dài, đôi mày kiếm của hắn khẽ nhếch về phía này, nhìn y một cái, nói: “Được rồi được rồi, thở dài tức giận làm gì? Cậu thở dài vì cái đám rùa khốn kiếp kia thì chẳng thà đem hơi sức đó tiết kiệm một chút, sau đó đều dùng trên người tôi, đối xử với tôi tử tế một chút, như vậy mới tốt.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tôi đối xử với anh không tốt sao? Như thế nào mới được tính là tôi đối xử tốt với anh?”

Bạch Tuyết Lam hất cằm về phía bàn: “À, chung trà bên kia kìa, cậu cầm tới đây đút cho tôi uống một ngụm đi.”

Tuyên Hoài Phong vừa buồn cười vừa tức giận: “Thì ra anh nói tôi đối xử tốt với anh một chút là muốn tôi bưng trà rót nước hầu hạ. Từ việc này tôi có thể thấy được: Tuy rằng anh đã đi du học nước ngoài về nhưng trong cốt cách vẫn giữ phong cách của người xưa nha.”

Bạch Tuyết Lam ái muội quét mắt nhìn y một lượt, nụ cười có vài phần khó hiểu, chậm rãi nói: “Ngay cả cái chức danh động vật ăn thịt tôi còn đảm đương được thì để ý tới việc nhận luôn danh hiệu cổ hủ làm gì. Tôi thật sự rất khát, cậu không giúp tôi thì tôi tự đi lấy vậy.”

Tuyên Hoài Phong bị hắn nhìn như vậy cũng cảm thấy nóng, sợ hắn càng nói càng thêm gian tà ái muội, y ung dung đứng lên, hai tay vỗ nhẹ vào nhau: “Không dám phiền ngài đứng lên, làm sĩ quan phụ tá thì việc thay tổng trưởng bưng trà rót nước là bổn phận của tôi.”

Trêu chọc hắn một câu, y lập tức đi tới đó.

Chung trà kia là chung trà Tuyên Hoài Phong mới châm, để một hồi, nhiệt độ nửa nóng nửa lạnh, thực sự rất vừa miệng.

Y nghĩ Bạch Tuyết Lam tức giận vì những hành động xấu xa của cục cảnh sát nên muốn cho hắn vui vẻ lên một chút. Y lấy trà, đôi chân xỏ trong chiếc giầy cao cổ không nhanh không chậm bước trở lại, triển khai tư thế vô cùng tuấn tú đoan chính, mỉm cười: “Tổng trưởng, mời ngài dùng.”

Cúi đầu, lưng hơi khom, hai tay cầm chung trà dâng lên cho Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam lại cố ý tỏ ra nghiêm mặt nói: “Tôi không uống.”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Để người ta cực khổ bưng lại đây xong lại đột nhiên làm cao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Việc cậu đang làm là bưng trà cho tổng trưởng, làm xong nhiệm vụ để xứng với lương bổng của mình, cả một chén này đều chẳng có tình cảm gì cả. Tôi muốn uống là chung trà có tình có nghĩa cơ.”

Tuyên Hoài Phong quen hắn đã lâu, biết không thể cãi lại hắn được, không cẩn thận đáp trả sai một câu thì nhất định sẽ bị hắn nắm mũi quay vòng vòng khiến cho hồ đồ, vậy nên y cũng chẳng có ý định bước lên cái bẫy mà hắn giăng ra, chỉ thản nhiên nói: “Ra vậy, xem ra đến hầu hạ cũng cần có học vấn, đáng tiếc là tôi không học được. Tôi cũng đang khát, anh không uống, tôi tự uống.”

Mới đưa chung trà đến bên miệng đã thấy trên tay nhẹ bẫng.

Bạch Tuyết Lam đã đoạt chung trà đi, tươi cười uống cạn, đưa chung trà rỗng trả lại cho Tuyên Hoài Phong, nói: “Làm phiền, làm phiền.”

Tuyên Hoài Phong cũng không nhịn được mà mỉm cười, cầm chung trà, ra ngoài châm tiếp một ly.

Trở lại văn phòng, Bạch Tuyết Lam đang cúi đầu xem tờ báo y vừa liếc qua, nghe thấy tiếng Tuyên Hoài Phong trở về, hắn ngẩng đầu vẫy tay với y một cái, chỉ vào tờ báo trước mặt: “Cậu tới đây nhìn một cái xem, đúng là loại người đặc biệt vô sỉ mà, mượn tên tuổi quan viên cấp cao để vơ vét của cải dân lao động cực khổ, đã vậy còn mượn tên của tôi nữa đây!”

Tuyên Hoài Phong vô cùng kinh ngạc: “Ôi trời.” lại nói tiếp: “Còn có việc này nữa? Ai lại có lá gan lớn như vậy?”

Đem ly trà nóng đặt lên bàn, nhanh chóng bước tới bên cạnh Bạch Tuyết Lam, nghiêng đầu, ánh mắt đặt trên tờ báo, y đọc qua một lượt, đến khi đọc rõ tên của mười người được ghi trên đó, sắc mặt đột biến.

Chỉ thấy mặt báo hiện lên một dòng chữ đen được trang trí nổi bật hơn so với chung quanh, bên trên viết: “Bạch tổng trưởng của cục hải quan đi du học Pháp về liền cống hiên sức lực cho đất nước, tuổi trẻ tài cao, nhiệt tình muốn làm công ích.

Trường tiểu học tân sinh dạy học miễn phí cho cô nhi, nhưng tài chính phục vụ cho công việc giảng dạy thiếu thốn, hiệu trưởng của trường nghe danh nhân từ của Bạch tổng trưởng nên tìm tới cửa xin viện trợ, lập tức được Bạch tổng trưởng giúp đỡ, hơn nữa còn ủng hộ ba ngàn đồng, giúp các em học sinh nghèo không lâm vào cảnh thất học.

Tổng trưởng hải quan là người có địa vị cao, công sức cống hiến cho quốc gia rất nhiều, hơn nữa lại có tấm lòng như vậy, chẳng lẽ chúng ta chỉ ngồi xem?

Hiện tại, chúng tôi kêu gọi những người có tấm lòng cao thượng quyên góp cho các học sinh là cô nhi của trường tiểu học Tân Sinh.

Mong các vị hảo tâm quyên góp tiền của, cử chỉ lương thiện này sẽ mở đưa một làn gió văn minh mới cho xã hội!”

Việc nay đúng là mượn danh Bạch Tuyết Lam làm tấm gương để kêu gọi mọi người quyên tiền.

Bạch Tuyết Lam khinh thường nói: “Tuy rằng việc này chẳng phải chuyện lớn, nhưng tôi cực kỳ ghét cái bọn tiểu nhân ăn không nói có này. Nhân phẩm của bọn chúng như vậy mà đứng lên quyên tiền thì có bao nhiêu phần tới được tay cô nhi? Chỉ có lợi cho bọn họ thôi, dám vụng trộm làm những việc như thế này. Chờ tôi đánh điện thoại tới tờ soạn báo cho tên viết bài này một bài học, bắt hắn phải viết một bài thanh minh vào ngày mai, truy cứu kẻ tung tin đồn nhảm này ra. Nếu không thì từ ngày mai cái toàn soạn chó má này sẽ không thể mở cửa được nữa.”

Nói xong, hắn bỗng nhiên đứng lên định đi tới bàn điện thoại.

Tuyên Hoài Phong vội vàng đè ống nghe xuống: “Anh đừng nóng giận vội, việc này cũng không hẳn là do bọn họ nói dối.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không phải bọn họ nói dối thì do tôi nối dối chắc?”

Tuyên Hoài Phong liếc Bạch Tuyết Lam một cái, lúng túng: “Là do tôi gây ra.”

Vừa nói, hai gò má y cũng dần đỏ lên theo.

Bạch Tuyết Lam hơi kinh ngạc, quan sát Tuyên Hoài Phong kỹ càng, lại cầm tờ báo lên nhìn kỹ, bỗng nhiên hiểu ra, nói: “Đúng rồi, tôi vẫn nghĩ tại sao cái tên này lại quen như vậy. Trường tiểu học Tân Sinh, hình như lần trước có gặp gã hiệu trưởng này ở Thư Yến Các, hắn là hiệu của trường tiểu học này sao? Thì ra cậu gạt tôi, vụng trộm quyên góp cho bọn họ.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu, lại tiếp tục giải thích: “Người đàn ông mà anh gặp là phó hiệu trưởng, anh ta có một cô em gái, cô ấy mới là hiệu trưởng. Ngày hôm đó là hiệu trưởng của trường tới công quán, cô ấy nhắc tới việc quyên tiền. Tôi quan sát biểu hiện của cô ấy không giống như nói dối, chắc chắn là người đã nhẫn được nhiều sự giáo dục, cho nên tôi mới quyên tiền.”

Bạch Tuyết Lam lập tức lưu ý tới điểm này, nói: “Bộ dạng của cô ta không tồi đúng không?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh vẫn chưa gặp bao giờ mà, sao lại biết chuyện đó?”

Bạch Tuyết Lam cười cười cổ quái: “Bằng không một người tiết kiệm như cậu sao lại dễ dàng chi ra ba ngàn như vậy? Tại sao vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lại quay sang gạt tôi vậy?”

Tuyên Hoài Phong nghe được câu nói nồng mùi dấm chua này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tức giận, thầm nghĩ: “Nghe ý tứ của anh, từ nay về sau, bất kể là gặp người nào đều phải báo cáo cho anh, nếu không sẽ bị nghi ngờ. Nhưng tôi là nô lệ anh mua về chắc?

Cứ cho là quan hệ có chút thân mật, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ toàn bộ quyền tự do của tôi đều giao cho anh.

Đừng nói tới việc quan hệ thân mật, ngay cả vợ chồng hợp pháp cũng không có chuyện cấm cản người khác giao thiệp với bạn bè.

Hơn nữa, chẳng lẽ trong lòng anh thì tôi là loại người có nhân phẩm không ra gì như vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ, mặc kệ tốt xấu sẽ lập tức nổi tính háo sắc?”