[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Quyển 3 - Chương 30-2: Part 2




Bạch Vân Phi thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không kiềm được cảm giác buồn bã, nhưng hắn là diễn viên nổi tiếng, vậy nên cũng biết nên che dấu tâm sự như thế nào, cười khẽ tán thưởng: “Ngài càng nói như vậy thì tôi càng thêm ngưỡng mộ cậu ấy. Trên đời này có rất nhiều người thích tức giận, muốn tuyên chiến với người khác, nhưng ai có thể mang lửa giận trong lòng mình phát ra theo kiểu tao nhã lãng mạn như thế này? Ai có thể dùng Violin để tấu lên một khúc nhạc tuyên chiến như vậy?”

Đây chính là phiền muộn trong lòng Bạch Tuyết Lam, nhưng chính điều đó cũng khiến hắn vô cùng sảng khoái, cười lớn.

“Được.” Bạch Tuyết Lam đứng lên: “Chúng ta đi gặp người khiến cho cậu ngưỡng một thôi.”

Bạch Vân Phi ngồi yên bất động, lắc đầu: “Tôi cũng đi? Chỉ sợ không thích hợp cho lắm.”

Bạch Tuyết Lam bị khúc nhạc violin kia thúc giục, trái tim đã sớm muốn bay đi, nghe Bạch Vân Phi không muốn đi cũng không tiếp tục dài dòng, gật đầu, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, bước chân bắt đầu lướt nhẹ như gió.

Bạch Tuyết Lam ra khỏi phòng, đuổi theo âm điệu du dương của chiếc Violin.

Ban đêm, dinh thự này có vẻ còn lớn hơn cả ban ngày, ánh trăng trải trên các tầng lầu như vẽ lên một bức thủy mặc tuyệt đẹp. Trong bức tranh sơn thủy tĩnh lẵng ấy, dưới hành lang, dưới những mái hiên, ánh đèn điện nỗi đuôi nhau thành từng dải sáng lóng lánh.

Mỗi một phiến đá tàng cây, mỗi một ngọn cỏ, thậm chí mỗi một lớp sơn đỏ trên cửa sổ, hàng rào đều toát lên vẻ hiển hách của vương phủ cổ kính.

Tiếng violin động lòng người bao phủ lên toàn bộ mọi thứ.

Giống như một người phụ nữ đẹp nhất trong đám đông, như hàng vạn vì sao vây quanh mặt trăng kiều diễm, nửa si mê nửa oán giận nhếch lên đuôi mắt, tay áo mềm mại phất phơ trong gió.

Bạch Tuyết Lam cũng không kiềm được cảm giác thích thú, bước đi mạnh mẽ lại từ tốn.

Không khí thâm trầm.

Mẫu đơn trong hoa viên đã nở rộ, nhưng nhiều nhất ở nơi này lại là những loài hoa không biết tên, hương hoa thoang thoảng phiêu đãng theo âm thanh phát ra từ cây Violin, hòa quyện vào nhau, biến thành một loại hương khí khiến người ta say đắm.

Đi đến cửa tiểu viện, hắn lẳng lặng nép vào một góc, đứng dưới bóng cây hoa hòe đang rủ xuống.

Người kia đã ở trong tầm mắt của hắn, bộ dáng thanh thoát như châu như ngọc.

Tư thế diễn tấu vô cùng xinh đẹp, chậm rãi kéo chiếc vĩ trên tay, làn điệu vang lên khiến linh hồn của toàn vương phủ như được sống lại một lần nữa.

Bạch Tuyết Lam cảm thấy chính mình cũng đắm chìm trong đó, sống lại trong đó. Giống như Phượng Hoàng sau khi hồi sinh, hàng ngàn hàng vạn mạch máu lập tức chảy mạnh khiến cảm xúc trong cơ thể đột nhiên bộc phát, không thể diễn tả.

Chỉ một chớp mắt như vậy, hắn thật sự muốn lao nhanh ra, vòng tay ôm lấy chàng trai anh tuấn cao quý mà hắn hết lòng yêu thương từ phía sau, đem mặt chôn sâu trên bả vai của y, ngửi hương thơm trên cơ thể y.

Nhưng, giây phút tuyệt diệu này đang ngăn cản hắn.

Khung cảnh hiện tại thực sự rất tuyệt diệu.

Gió đêm, hương hoa, Violin, bóng dáng động lòng người….hắn không khỏi tưởng tượng tới việc mình và Tuyên Hoài Phong đã trở thành một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết, mà hiện tại, hắn đang ngồi dưới một chùm hoa hòe, uống trà, nghe Tuyên Hoài Phong vì mình tấu lên một khúc violin, chờ đợi Tuyên Hoài Phong ngẫu nhiên quay đầu lại mỉm cười với mình.

Chỉ cần tưởng tượng một chút như vậy cũng đủ khiến hắn vô cùng hạnh phúc.

Ngay cả khi biết điều đó không thể xảy ra, nhưng Bạch Tuyết Lam vẫn tình nguyện để bản thân được hạnh phúc một chút. Không ngờ chỉ cần tưởng tượng như vậy cũng có thể khiến hắn hạnh phúc, hắn cũng cố tình muốn nghĩ như vậy, khoanh hai tay, dựa trên cánh cửa gỗ cũ kỹ của tiểu viện, ngắm nhìn bóng dáng Tuyên Hoài Phong, hưởng thụ âm thanh hạnh phúc hiếm có này.

Hắn im lặng tới dị thường, nhưng ánh mắt lại nóng rực.

Tuyên Hoài Phong kéo Violin, cảm thấy sau lưng mình bắt đầu nóng lên.

Y ngừng diễn tấu.

Vĩ tách rời dây đàn, khắp nơi trong vương phủ như mất đi toàn bộ thanh âm, im lặng đến mức khiến người ta khó thở.

Một tay cầm cây Violin, một tay cầm vĩ, Tuyên Hoài Phong chậm rãi quay lại, đứng cách ô cửa chừng mười bước, đối diện với nụ cười mỉm mê người cùng ánh mắt tràn ngập khao khát của Bạch Tuyết Lam.

Trong lòng có chút vui mừng khó hiểu, trái tim bỗng nhiên lỗi nhịp, ‘thình thịch, thình thịch’ liên hồi.

Cổ họng có chút khô khốc.

Bạch Tuyết Lam tiếp tục mỉm cười như vậy, tiếp tục nhìn Tuyên Hoài Phong như vậy. Hắn thực sự quá lợi hại, có thể nhanh chóng nhận ra tất cả mọi thứ, giống như Tuyên Hoài Phong đã yêu mình sâu sắc, mà chính mình cũng yêu Tuyên Hoài Phong đến vô bờ. Chỉ có những mối tình cuồng nhiệt trên thế gian mới có thể khiến người ta vô cùng thân thiết, dịu dàng, kiêu ngạo, chiếm hữu.

Trong mắt hắn, bàn tay cầm vĩ của Tuyên Hoài Phong đang nhẹ nhàng run rẩy.

Tất cả những tình cảm mà y từng dành cho Lâm Kỳ Tuấn lại xuất hiện trên người một chàng trai khác.

Khung cảnh động lòng người, tình tứ như vậy khiến người ta không còn sức chống cự.

Kỳ Tuấn….

Tuyên Hoài Phong âm thầm nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Trong khoảnh khắc tuyệt đẹp này, nếu đối tượng là Lâm Kỳ Tuấn, y nhất định biết phải hành động ra sao, nhưng tại sao người xuất hiện lại là Bạch Tuyết Lam?

Y nắm chặt cây đàn trên tay.

Tâm trí rung chuyển kịch liệt, giống như một người say rượu muốn chống lại cơn say, cố gắng đi trên con đường thẳng tắp.

Chỉ có điều… việc đó quá gian nan.

Hoàn toàn không có khả năng.

Giây phút này, Bạch Tuyết Lam đang khiến y bị quyến rũ.

Tuyên Hoài Phong có thể chống tại vẻ điển trai của hắn, kháng cự lại quyền thế hiển hách của hắn, kháng cự lại thủ đoạn bạo lực của hắn, kháng cự lại tất cả những quỷ kế đáng ghét của hắn, nhưng, chỉ duy nhất lần này, y không thể kháng cự lại ánh mắt của hắn.

Y cảm thấy bản thân đang bị giam giữ trong ánh mắt của Bạch Tuyết Lam.

Nhìn Bạch Tuyết Lam đạp lên ánh trăng mờ ảo, chậm rãi tới gần, Tuyên Hoài Phong bất giác ngừng thở, đôi mắt như ngọc nhìn thẳng người đàn ông chỉ cần nhấc tay động chân cũng mang theo vô số ma lực. Ánh mắt y tựa như một con thú nhỏ mất đi nơi ẩn náu, bối rối, chờ mong, hơi hơi đề phòng.

Ánh mắt giao nhau.

“Tại sao lại đột nhiên kéo Violin vậy?”

“Làm phiền anh sao?”

“Cũng không phải.”

Vài câu ngắn ngủi, hơi thở tinh tế như đang thì thầm.

Nói xong, hai người đồng thời rơi vào trầm mặc.

Bởi vì đều trầm mặc, tâm tình lại càng thêm kích động, cổ họng càng nghẹn ứ.

Tuyên Hoài Phong chờ một lúc lâu mới ổn định lại tinh thần, muốn kéo mình ra khỏi giấc mộng, thấp giọng nói: “Không còn sớm nữa, anh trở về nghỉ ngơi đi.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Được.”

Nhưng vẫn đứng bất động.

Tuyên Hoài Phong nói: “Ngày mai tôi vẫn phải tiếp tục xử lý công văn tổng thự đưa tới, gần đây phải duyệt lại tiền thuế của các cửa hàng, phải nhanh chóng làm xong mới được, bằng không, chỉ sợ sau này mọi người lại nói hải quan tổng thự chúng ta đều là một đám ăn không ngồi rồi.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Được.”

Tuyên Hoài Phong đợi một lúc, hắn vẫn tiếp tục bất động.

Trái tim của Tuyên Hoài Phong lại đập nhanh hơn, chân tay luống cuống, lập tức nói: “Đã vậy thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Y nói xong, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên bật cười một tiếng, tiếng cười so với thường ngày lại càng thêm trầm thấp, khiến trái tim người ta vô cùng nhộn nhạo.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt như một làn khói quyến rũ, làm cho người ta dâng lên khát vọng. Tuyên Hoài Phong nghĩ, nếu mình không nhanh chóng cách xa một chút sẽ trúng phải ma thuật của hắn. Nói một tiếng ngủ ngon, vội vàng đi về phía phòng ngủ.

Vào phòng, đem Violin cùng cây vĩ đặt lên mặt bàn, Tuyên Hoài Phong chợt nghe thấy tiếng động vang lên từ phía sau.

Y lập tức xoay người.

Thế nhưng…Bạch Tuyết Lam lại theo Tuyên Hoài Phong vào phòng, khóa cửa, điềm nhiên bước tới trước mặt y.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ở bên cậu.”

Không hiểu vì sao, câu nói ngắn ngủi này lại thực sự len lỏi vào tâm trí của Tuyên Hoài Phong.

Y trầm mặc, nghiêng nửa người, cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cây vĩ được làm từ đuôi ngựa, một lúc lâu sau mới nói: “Anh làm như vậy là không đúng.”

Bạch Tuyết Lam lại hỏi: “Tôi làm gì không đúng?”

Không giống trước kia, không mang theo hành động sắc bén ngang ngược, hắn nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng dành cho tình nhân hòa quyện vào âm thanh nam tính quyến rũ, dẫn theo một chút lực hấp dẫn khác lạ.

Tuyên Hoài Phong lại nhẹ nhàng đặt ngón tay lên dây đàn Violin, vừa dùng ngón tay gẩy lên tiếng nhạc nhẹ nhàng vừa nói: “Chẳng phải anh mời khách hay sao? Nếu đã gọi người ta tới đây thì không nên để người ta vắng vẻ.”

Bạch Tuyết Lam gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Tuyên Hoài Phong không khỏi nâng mắt nhìn hắn.

Bạch Tuyết Lam vẫn đang tươi cười, nụ cười kia dường như càng thêm quyến rũ, càng rực rỡ.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Nếu anh đã hiểu, tại sao vẫn còn đứng ở đây? Trở về phòng của anh đi.”

Bạch Tuyết Lam lại mềm giọng đáp lại: “Được.”

Hắn nói như vậy, nhưng bước chân lại tiếp tục đến gần một bước, gương mặt thiếu chút nữa chạm lên gò má Tuyên Hoài Phong.

Bỗng nhiên, Tuyên Hoài Phong cảm thấy hắn dựa vào mình thật gần, nhất thời, hơi thở trở nên gấp gáp, nghe thấy hắn thì thầm bên tai mình: “Hỏi cậu một việc.”

Môi hắn chỉ cách vành tai một chút, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai lạnh lẽo. Tuyên Hoài Phong nhớ tới việc hắn rất thích cắn lên tai mình, nhất là những lúc làm chuyện đó, hắn sẽ coi miếng thịt non mềm kia như một viên kẹo ngọt ngào, chậm rãi liếm láp, nhẹ nhàng cắn mút.

Vành tai cảm nhận được ký ức không nên nhớ lại, bắt đầu tê dại, ngứa ngáy.

Tuyên Hoài Phong muốn lui ra phía sau, nhưng cảm thấy như vậy rất nhát gan, vẫn để Bạch Tuyết Lam dán chặt lấy mình, nói tiếp: “Muốn hỏi gì?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Nếu hiện tại tôi để cậu rời khỏi dinh thự này, cậu sẽ tới gặp Lâm Kỳ Tuấn hay sao?”

Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Vì sao tôi phải đi tìm hắn?”

Câu nói này tương đương với lời phủ nhận, cảm giác ngọt ngào tựa trái vải mới chín, ngọt đến nỗi khiến Bạch Tuyết Lam không kiềm chế được nụ cười trên môi.

Tuyên Hoài Phong bị hắn hỏi tới vấn đề này nên có chút tức giận, một chút lúng túng, lại có chút quẫn bách, khỏi khỏi nói một câu: “Thì ra là anh giả thần giả quỷ thám thính chuyện tôi với Kỳ Tuấn đúng không? Thật có lỗi, tôi tuyệt đối không cho anh đáp án mỹ mãn đâu.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Sao có thể, tôi đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”

Cả nửa ngày trời mà hắn chỉ nhìn chứ không hề động thủ.

Hiện tại lại vừa mỉm cười vừa nâng tay ôm lấy vòng eo của Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong bị hành động của hắn khiến cho hoảng sợ, lùi ra sau mấy bước, chân sau chạm phải giường, không kịp thu lực nên lập tức ngã lên giường. Bạch Tuyết Lam căn bản không đỡ y, dán chặt y như hình với bóng, vẫn ôm eo, kéo y vào lòng.

Tuyên Hoài Phong bị hắn ôm qua lớp quần áo mềm mại, gương mặt tuấn tủ đỏ hơn phân nửa, lông ngực phập phồng: “Anh buông tay…anh buông tay ra!”

Bạch Tuyết Lam ôm chặt y trong lòng, hôn nhẹ, khiến tâm trí y càng lúc càng nóng.

Bốn phiến môi như hoa khẽ tách ra, Tuyên Hoài Phong thở dốc một hồi lại tiếp tục giãy dụa, hai tay dùng sức đẩy vai Bạch Tuyết Lam ra xa, mắng: “Bạch Tuyết Lam, tôi coi thường anh! Anh cút đi cho tôi!”

Bạch Tuyết Lam cười, lại tiếp tục cúi xuống hôn môi, đầu lưỡi tham tiến vào bên trong cánh hoa, lướt qua lợi, cuống lưỡi, kiêu ngạo công thành, đưa một tay vào trong túi áo lấy ra thứ gì đó, lập tức đặt vào tay Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong đang bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, lòng bàn tay bỗng nhiên lạnh như băng, nặng trịch. Theo bản năng, y lập tức mở mắt, nhất thời chấn động.

Là một khẩu Brown bỏ túi sáng bóng.

Bạch Tuyết Lam hôn lên môi y tựa như một con thú đang nổi điên cũng đột nhiên quay mặt lại, cắn lên vành tai mềm mại yếu ớt, từ từ ngẩng lên, khàn khàn nói: “Cậu nổ súng ngay trái tim này đi.”

Vừa nói vừa xé rách quần áo của Tuyên Hoài Phong.

Ánh mắt Tuyên Hoài Phong biến đổi, hai tay nắm súng, nòng súng đen tối đặt ngay trước ngực Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam cười cười, đặt ngực trước nòng súng, cúi xuống từng tấc, từng tấc một.

Tuyên Hoài Phong nắm khẩu súng trong tay, lui dần về phía sau, cảm giác được sức nặng của hắn đặt trên người mình, cơn giận lại nổi lên, đưa khẩu súng về phía trước một chút, ấn lên ngực Bạch Tuyết Lam, cắn răng cảnh báo: “Đừng tưởng tôi không dám.”

Bạch Tuyết Lam bình tĩnh nhìn y, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy khẩu súng lục.

Răng rắc!

Đặt tay lên cò súng.

Tuyên Hoài Phong cả kinh: “Anh điên rồi sao?” Nhanh chóng cài chốt bảo hiểm.

Bạch Tuyết Lam không để Tuyên Hoài Phong làm như vậy, ngón tay cản chở chốt, năm ngón tay cầm lấy nòng súng ngắm về phía mình, dịu dàng nói nhỏ: “Cậu nổ súng đi, nào, bắn thẳng vào tim tôi đây này.”

Khoảng cách gần như vậy, súng lại đã lên đạn, còn đặt ở vị trí của trái tim, chỉ cần cò súng nhẹ nhàng gập lại cũng có thể gây tai nạn chết người. Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, muốn rời ngón tay khỏi cò súng, nhưng Bạch Tuyết Lam lập tức nắm chặt tay y, đặt lên khẩu súng.

Tiến tới gần hơn, lúc này, lồng ngực của bọn họ chỉ cách nhau một khẩu súng.

Tuyên Hoài Phong bị hắn khiến cho phát điên, gào thét hỏi: “Anh không muốn sống có phải không? Sẽ cướp cò đấy!”

“Cậu nổ súng!”

“Bạch Tuyết Lam!”

“Cậu nổ súng!”

“Buông tay! Cướp cò bây giờ!”

Bạch Tuyết Lam thoáng lộ ra ánh mắt cao ngạo, ‘roạt roạt’ vài cái, tiếp túc xé nát những mảnh quần áo còn lại trên người Tuyên Hoài Phong, mỉm cười: “Đúng, tôi chính là loại động vật ăn thịt mà cậu vẫn thường nói. Chẳng phải thuyết tiến hóa của Darwin*nói động vật sẽ có bản năng sinh tồn cạnh tranh sao? Người không giết sói thì sói sẽ ăn thịt người. Giết tôi, hoặc bị tôi ăn sạch sẽ, cậu chọn một cái đi.”

(Charles Robert Darwin: nhà sinh vật học người Anh)

Nói xong câu này, đem hai chân của Tuyên Hoài Phong mở ra, dùng sức lực hơn người của mình buộc y phải cong gối.

Tuyên Hoài Phong nóng nảy, vung khẩu súng đập lên vai hắn.

Bạch Tuyết Lam chịu đau, vẫn cười: “Đây là cơ hội cuối cùng để cậu và Lâm Kỳ Tuấn ở bên nhau. Đêm nay, nếu cậu để lại cho tôi cái mạng này thì từ nay về sau, cả cuộc đời này cậu đừng mơ tưởng có thể ở bên Lâm Kỳ Tuấn, tiếp tục khanh khanh ta ta.”

Tuyên Hoài Phong nói năng lộn xộn, mắng loạn: “Anh là tên khốn kiếp! Lưu manh! Thổ phỉ!”

Hiện tại, quần áo trên người Bạch Tuyết Lam cũng đã cởi sạch, thân thể cường tráng rắn chắc lộ ra, chỉ có cánh tay còn lộ ra một tầng băng vải. Tuyên Hoài Phong biết mình không chống lại sức mạnh của hắn được, muốn dùng súng đánh lên miệng vết thương vẫn chưa lành của hắn.

Tay giương lên, nhưng vô luận thế nào cũng không thể đánh xuống.

Chỉ một chút do dự như vậy, Bạch Tuyết Lam đã muốn đem cự vật nóng bỏng cứng rắn tiến vào.

Tuyên Hoài Phong ‘ô’ một tiếng, tầm nhìn nhất thời mơ hồ.

Thân hình hai chàng trai trẻ tuổi kịch liệt đong đưa, động tác mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy áp bách.

“Uhm…không muốn! Không muốn!”

Giống như trả lời y, động tác của Bạch Tuyết Lam càng nhanh hơn. Động tác quen thuộc đánh tới mang theo cảm giác xấu hổ, thỏa mãn, giống như cơn lốc khổng lồ thổi quét qua thân thể trắng nõn đã nhiều ngày chưa được Bạch Tuyết Lam ôm ấp.

Yết hầu căng thẳng, trắng nõn của Tuyên Hoài Phong không ngừng run rẩy.

Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam!

Tâm trí hỗn độn vẫn còn giữ lại một tia tỉnh táo vì sợ hãi, y nhớ rõ trong tay mình vẫn còn một cây súng lục đã lên đạn. Lúc này, cây súng vẫn chỉ về kẻ đang tùy tiện hành động trên người y, khiến cho y như chết đi sống lại.

Y không muốn buông khẩu súng trong tay.

Cả hai người bọn họ đều biết, buông khẩu súng này, chẳng khác nào Tuyên Hoài Phong nhận thua.

Tuyên Hoài Phong cảm thấy mình không thể cướp cò, chỉ là…chủ động buông súng lại vô cùng không cam tâm.

Tại sao lại không cam tâm?

Bạch Tuyết Lam, hắn dựa vào cái gì?

Tuyên Hoài Phong quyết tâm nắm khẩu súng tới cùng, nói không chừng khi Bạch Tuyết Lam dừng lại, mình sẽ thực sự cho hắn ăn một viên đạn, để sau này Bạch Tuyết Lam biết chừng biết mực một chút.

Có lẽ có thể bắn lên cánh tay, hoặc là trên đùi…

Y mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhưng lực chú ý lại bị kéo về vị trí đang dây dưa cùng Bạch Tuyết Lam.

Sức lực của Bạch Tuyết Lam quá lớn, quả thực giống như muốn nuốt sống Tuyên Hoài Phong vậy, liên tiếp dồn  từng đợt sóng lớn lên cơ thể y, vĩnh viễn không ngừng.

Đáng sợ là cơn sóng lớn có thể lật đổ một con tàu hùng vĩ kia liên tục đánh lên tầng da thịt non mịn, cảm giác đau đớn dần tan biến, thân thể tựa như đã quen với việc bị Bạch Tuyết Lam áp bức.

Tuyên Hoài không thể không nức nở, liều mạng vặn vẹo thắt lưng, cả người căng thẳng.

Trong nháy mắt, “Phanh”!

Âm thanh cực lớn đột nhiên nổ tung bên tai.

Tuyên Hoài Phong bị khoái cảm bao phủ, một hai giây sau mới ý thức được đó là âm thanh gì.

Cướp cò!

Cả người cứng đờ như muốn vỡ tan thành từng mảnh.

Y bị cảm giác sợ hãi cùng động tác của Bạch Tuyết Lam khiến cho hồ đồ, không thể nhận biết tay chân mình đang ở nơi nào. Một lúc lâu, y xoay chiếc cổ cứng ngắc, lúc này mới nhìn thấy cánh tay phải của mình đã buông xuống cạnh giường từ lúc nào.

Bàn tay phải vẫn nắm khẩu Brown sáng bóng.

Nòng súng hơi hạ xuống vẫn nhả ra từng làn khói mỏng, viên đạn bắn lên cạnh giường.

Bạch Tuyết Lam càng ép đôi chân y sang hai bên, từng đợt từng đợt cắm sâu vào mật huyệt, nói: “Bắn lệch sao? Đừng lo, bên trong vẫn còn đạn, cậu tiếp tục bắn đi.”

Nắm tay Tuyên Hoài Phong, lại đưa khẩu súng nhắm về phía mình.

Trong lòng bàn tay của Tuyên Hoài Phong đều là mồ hôi lạnh, cổ tay dùng một chút lực, lập tức ném súng lục ra rất xa, lại giương tay lên, trực tiếp tát mạnh một cái lên mặt Bạch Tuyết Lam.

Trên gương mặt tuấn tú quỷ mị của Bạch Tuyết Lam lập tức nổi lên năm vệt ngón tay.

Hắn trúng cái tát này, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhếch môi nhìn về phía Tuyên Hoài Phong, ánh mắt sáng ngời cất giấu một chút tia nắng ấm áp.

Cúi đầu, cắn lên đôi môi mềm mại, đặt lên đó một nụ hôn mạnh mẽ lại vô cùng cưng chiều.

Tuyên Hoài Phong bị hắn hôn căn bản thở không nổi, phổi căng phồng đau đớn, nơi xấu hổ kia bị hắn sát nhập thật sâu, thật sâu. Thân thể đọng lại ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, chỉ có thể lắc lư theo tiết tấu của Bạch Tuyết Lam.

Rất đáng giận…

Khoái cảm len lỏi trên sống lưng, nước mắt cũng vì Bạch Tuyết Lam không ngừng tiến sâu vào cơ thể mà bị bức ra khỏi hốc mắt.

Trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Tuyên Hoài Phong bị người đàn ông trên thân thể khiến cho phát điên, không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở hòa quyện giữa thống khổ và hưng phấn. Ngẫu nhiên, sự thanh tỉnh đột nhiên quay trở lại trong giây phút khiến y nhận ra bản thân đang chủ động ôm lấy bả vai của Bạch Tuyết Lam, giống như một cây tử đằng bám đang leo lên thân một cây đại thụ, tức giận đấm lên vai Bạch Tuyết Lam hai cái, lại dùng móng tay hung hăng cào lên lưng Bạch Tuyết Lam vài đường.

Bạch Tuyết Lam lại cười càng thêm vui vẻ: “Cục cưng, đêm nay cậu rất hăng hái.”

Sức lực càng tăng cao, sinh long hoạt hổ “làm” hết phân nửa buổi tối.