Vương Tôn Chiến Thần

Chương 470: Tình dứt lại sinh tình




U Tử ngơ ngác, xong lại vô thức tiếp nhận, lúc này nhìn trên tay lấp lánh hồng sắc tinh quang đóa hoa thì không khỏi mỉm cười một cách hạnh phúc, nhìn đến Mộc Uyển Thanh liền rưng rưng nước mắt nói: "Đây là món quà đầu tiên muội nhận được, rất xinh đẹp, rất ý nghĩa, đa tại tỷ tỷ, muội rất thích nó!"

Mộc Uyển Thanh nghe vậy liền không khỏi vui mừng, chậm rãi đặt xiên thịch cá lên gác than, sau đó liền dùng hay tay vươn ra cầm đóa hoa hồng đó chậm rãi cài lên mái tóc của U Tử: "U Tử, nó sẽ xinh đẹp khi được đi cùng với muội, nếu không thì nó sẽ mãi mãi là đóa hoa tầm thường, muội sau này cũng đừng tự ti về bản thân mình đó có biết không!"

Trước sự ngơ ngác của U Tử, Mộc Uyển Thanh chậm rãi thu tay về, ngắm nhìn U Tử như là trung tâm của vũ trụ này

U Tử cảm nhận được sự chân thành của Mộc Uyển Thanh, lại thử sờ lên mái tóc của mình đóa hoa, lúc này không khỏi gật đầu: "Vâng!"

"Tốt rồi, thịt đã chín rồi, ta ăn trước đây!" Cửu Diễm Giao Long hừ một tiếng liền bắt đầu thử lấy miếng thịt trong đời được ăn, lập tức hương vị đậm ngọt lại mặn mà tan trong miệng, hai mắt nó mê ly, tinh quang chiếu sáng hơn cá tinh hà

"Ngon..." Cửu Diễm Giao Long không khỏi một trận tiêu hồn, nước mắt lưng trồng như từ xa nhà quay lại cố hương bộ dạng, tiếp đó là như được người tình tặng hoa tươi, số số hạnh phúc điều bùng nổ trong miệng nó

"Đúng vậy, chúng ta ăn thôi!" Vương Tôn mỉm cười một tiếng liền bắt đầu ăn thử một miếng, lúc này hương vị của tình thân không khỏi ùa về, hắn nhớ đến bữa cơm đoàn viên, tại đó phụ thân hắn từ thâm sơn trở về, trên tay là hai con cá chép, hôm đó cũng là hoàng hôn chuyển sang màn đêm thời khắc, tại đó mẫu thân hắn đích thân vào bếp, bữa cơm đơn sơ, cá thịt cùng rau luộc, cả nhà vừa ăn vừa cười một cách hạnh phúc, chỉ là hắn nào nghĩ đến bữa cơm ấy chẳng bao giờ có thể quay lại, không nghĩ ẩm thực đơn giản ngày hôm nay có thể khơi gợi nên ký ức xưa, lúc này Tử Lôi Chi Tâm lập tức liền lóe sáng, một làn tinh hoa từ vũ trụ này không hiểu chính là hướng đến hắn thắp nên ngọn nến

"Phụ mẫu!" Vương Tôn trong lòng thì thầm, đôi mắt không hiểu rơi lệ, cá trong miệng chậm rãi nuốt vào trong sự nghẹn ngào, lúc mở mắt ra nhìn bầu trời đêm, hắn lại chứng kiến phụ mẫu chính là từ vũ vẫy tay chào tạm biệt với hắn

"Tu tu, lớn rồi, nhớ giữ ấm bản thân có biết không!" mẫu thân Từ Liên Hoa mỉm cười nói

"Tu tu, là nam nhân nha, phải có trách nhiệm với bản thân cũng như người bên cạnh, nhất là cô nương bên cạnh, phải thật tốt chăm sóc nàng có biết không, lại để ta biết ngươi ức hiếp nàng dâu, ta không ngại đánh cái mông thối của ngươi!" phụ thân Vương Thiên trực tiếp răn dạy

"Tu nhi, nhớ đó, phải bảo trọng!" mẫu thân Từ Liên Hoa đôi mắt ngẫn lệ

Sau đó hình ảnh của hai người dần dần tan biến

Vương Tôn lúc này không khỏi bi thương, nhẹ nhàng đặt xuống xiên cá liền hướng đến tinh không bay đi

"Vương ca!" Hồ Mộng Tình có chút sững sờ, lập tức liền đuổi theo Vương Tôn, sau đó hai thân ảnh của họ dần

biến mất trước tầm nhìn của mọi người



"Chúng ta ăn đi!" Mộc Uyển Thanh mỉm cười nhìn đoàn người nói

"Tốt a!" đám người theo đó không khách sáo, ăn hết liền ném Cửu Diễm Giao Long xuống biển câu cá

Chỉ là mỗi lẫn bị ném xuống biển, Cửu Diễm Giao Long liền la hét um trời đất, liều mạng muốn bơi lên bờ, cầu xin

sự cứu giúp, nước mắt giàn giụa, nhưng khi bắt được cá rồi, được ăn một miếng thịt rồi nó liền quên sạch quá khứ

đau thương, bắt đầu chuyn sang ăn lấy vì tương lai, lại nói tên này là miệng lớn nhất, cũng may chín cái đầu chỉ

còn một, nếu không thì thật sự không ai có thể tranh giành với nó

Tại màn đêm tăm tối, Vương Tôn đứng trong gió với bộ dạng cô đơn khó tả, hắn khẽ thì thào: "Tình cảm đã dứt vì

sao lại sinh ra, Vương Tu a Vương Tu, tên là cha mẹ đặt cho, là món quà quý giá nhất trên cõi đời này ngươi cũng

đổi, mối thù cha mẹ ngươi cũng dám quên, hận tình nợ nước ngươi cũng bỏ, rốt cuộc ngươi sống là vì điều gì đây,

ha... ha ha... đê tiện, ta chính là một kẻ đê tiện, ha ha!"

Lập tức một đoạn ký ức trùng kích vào não hải Vương Tôn, đó chính là bảy năm trước, là thời gian thực tại, cũng

chính là ngày toàn gia bị diệt, từng khung cảnh dần hiện lên từng chút một, là Vương Chính Hùng kéo quân đến

tập kích, Ám Đao Vệ một trăm lẻ tám nhân mạng vì hắn mà hy sinh, người trung thành nhất là Hỏa Thanh Quân

cũng vì hắn mà chết, người hắn kính trọng nhất là Bạch Lão cũng vì hẳn mà tự bạo, băng quan chứa thân xác



mẫu thân cũng bị Vương Chính Hùng đánh nát, băng quan chứa phụ thân hắn cũng bị Vương Chính Hùng đánh

nát

"Chết rồi, Ám Đao Vệ vì ta mà chết, Thanh Quân thúc thúc vì ta mà chết, Bạch lão vì ta mà chết, phụ mẫu chết

trước mặt ta, mối thù không báo, ta làm sao có thể bước tiếp đây, nếu đã không thể quay đầu, ta nguyện nhập

Ma, thù này tất báo, tương lai vô hối, aaa..." Vương Tôn toàn thân Hắc Tử khí tức bùng nổ, là tím lòng mà đen vỏ,

mi tâm Sáng Thế Lôi Đình Thụ cũng như vậy, lòng vạn sắc mà vỏ là hắc khí bao trùm, cho dù là quá khứ vạnđiều

thiện điều không bằng một khắc biến đổi

Tại Hồn Hải theo Vương Tôn tâm tính, Sáng Thế Lôi Đình Thụ cũng bùng nổ bên ngoài hắc khí, điều là trong lòng

vạn sắc mà bên ngoài là hắc khí: Sáng Thế Ma Đình Thụ

Đan điền hạ vị, Tử Lôi Chi Đan đồng dạng hóa thành: Hắc Tử Ma Đan

Trung đan điền, Ngũ Nguyên Chi Đan đồng dạng hóa thành: Ngũ Nguyên Ma Đan

Và đang quan tâm là thần hồn của hắn là không hề thay đổi, bởi lẽ từ sớm nó đã không cân bằng: Hắc Tử Lôi

Minh Giới

Đồng dạng Sáng Thế Ma Thiên Dực cũng không hề biến đổi, bởi lẽ nó chính là sinh ra từ sự không cân bằng, toàn

thân trên dưới hắn trở nên không cân bằng, đây chính là: Vạn Đạo Quy Nhất