Vương Tôn Chiến Thần

Chương 290: Nương Lan Phu Cấu




Hồ Mộng Tình bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, ý của huynh ấy chính là bảo chúng ta Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không tham gia tranh đấu thế tục, cũng giống như Nam Thiên Học Phủ một dạng con đường giống nhau, chỉ cần chúng ta có thể làm được những gì chúng ta vẽ ra, Nam Thiên Học Phủ cũng sẽ không ngại đứng ở phía sau bảo vệ chúng ta, mà nói cho cùng thì Nam Thiên Học Phủ là toàn bộ Huyền Linh Giới này vạn tông lập nên, khi đó dù là vạn thế lực có muốn cùng ngài tranh cũng không được, bởi vì tất cả điều là cùng một nhà, chúng ta chỉ cần cấp cho họ đầy đủ sinh ý như chúng ta đã hứa hẹn, mọi thứ sẽ vô sự tự thông, còn người nào muốn đứng ra ngài chống đối, họ sẽ chết như thế nào điều không biết, chúng ta điều có thể hàng ngày mà yên tâm ngủ ngon, mọi việc sẽ có Nam Thiên Học Phủ giúp chúng ta giải quyết vấn đề!"

Hồ Lạc Quân đột nhiên hưng phấn đứng lên mà sáng mắt vỗ tay khen hay: "Diệu, tuyệt diệu, trước ta còn là nghĩ mình bị ăn, là nô lệ, nhưng sau là nghĩ mình là người được ăn nhiều nhất, kết quả chính là đôi bên cùng có lợi, chỉ cần Vạn Bảo Lâu tồn tại, chính là hàng vạn thế lực điều có lợi, ta bị đánh họ tất sẽ không đứng yên, từ đó mà Hắc Điếm và Bạch Phường điều có thể trở thành bằng hữu đồng cam cộng khổ, diệu a!"

"Này hiền tế, ta liền đi viết cái lá thư cho hiệu trưởng Nam Thiên Học Phủ, tại cái này thời điểm tuyển sinh tuy rằng bận rộn, nhưng lão mà biết không làm mà có ăn phương thức, tức cũng sẽ cố gắng ngồi dậy mà ăn cho xem!" Hồ Lạc Quân hưng phấn chắp tay sau lưng, đắc ý liền rời đi

Hồ Mộng Tình lúc này lại không khỏi nhìn đến đang ăn một cách nhàn hạ Vương Tôn, nhưng là không hiểu trong cái nhàn hạ này người lại có thể vì vài câu nói của hắn cũng có khiến Huyền Linh Giới sắp bước vào thời kỳ mới

Vương Tôn chợt đầy miệng thức ăn nghi hoặc nhìn nàng, ậm ờ nói: "Thế nào, ta quá tuấn tú!"

Hồ Mộng Tình nghe vậy liền nhăn mặt chề môi, đầu ngao ngán lắc: "Làm sao lại có thể mặt dày cấp độ này cơ chứ?"

Vương Tôn vội nuốt thức ăn, lau lau khóe miệng dầu mỡ rồi kề sát mặt nàng thủ thỉ nói: "Ta có một tuyệt thế công pháp, chính là Làm Màu Đại Pháp, chỉ cần ta miệng phun chữ điều có thể biến tiện thành hoa mỹ, có muốn ta ngâm thơ về nàng không?"

Hồ Mộng Tình đang chăm chú nghe, lập tức muốn ngã ngửa, vội che mũi mà đứng lên xa lánh: "Đang ăn cũng có thể nói tiện, chàng đúng là một cái ô uế thanh niên, còn muốn dùng tiện làm thơ!"

Vương Tôn chợt đau lòng nói: "Xem xem, đã biết tình yêu không hợp, lợi dụng xong lại ruồng bỏ, ta là một người nam nhân xấu số, nàng là một cái xấu nữ nhân trên thế gian này!"

Hồ Mộng Tình xoa xoa mi tâm, vội giang hay tay chịu thua: "Tốt, trên đời này ta không tin tiện cũng có thể phun thành thơ!"

Vương Tôn hưng phấn đứng lên nắm tay nàng kéo ra trời đêm chỉ trăng thanh rồi bất chợt đúng thời điểm chỉ bờ hồ Đại Hoàng đang tiểu bậy: "Thanh Nguyệt Chi Hồ, lát lát bên hồ giải bài tâm sự, ta nàng vô duyên vô hợp, nàng tựa trăng thanh, ta là kẻ lát lát bên hồ!"



Hồ Mộng Tình rút tay khỏi Vương Tôn cầm nắm, xấu hổ quay đầu, vừa đi vừa chua chua nói: "Ngay cả Đại Hoàng chàng còn dám ví bản thân mình, đê hèn như thế sao, ngay cả trăng thanh tịnh hồ cũng bị kéo ra... Kéo ra cho chàng tiểu tiện, có cần độc mồm như thế sao?"

Vương Tôn chạy đến trước mặt đùa cợt nàng: "Ta có nói câu nào là tiện, ấy ấy, nàng làm sao nghĩ ta là người không đứng đắn, thế gian này tất cả người điều xấu, duy ta trong sáng có biết không!"

Hồ Mộng Tình tức giận dậm chân liền đổi hướng

Vương Tôn lại lãng đãng đùa cợt cười nói: "Thế nào, biết cái gọi là tình yêu không hợp sao, ha ha..."

Hồ Mộng Tình nghe cái này liền rõ, chỉ tay vào mặt Vương Tôn: "A, thì ra chàng muốn ta từ bỏ gả cho chàng ý đô, không có đâu, xem ta đối, ho ho, Thanh Nguyệt Chi Hồ, Đại Hoàng Chi Bảo, Bạch Nguyệt Chi Lan, Nương Lan Phu Cẩu!"

Vương Tôn sầm đen mặt: "Nàng là Bạch Nguyệt Chi Lan thì làm lan của nàng, thế nào nói ta là cẩu Đại Hoàng, còn ví ta là bảo bảo của nàng, cái này còn muốn lấy cẩu làm phu, việc này ta không đồng ý a!"

Hồ Mộng Tình vẻ mặt chợt u buồn quay lại nhìn trăng thanh: "Nhưng phụ thân ta vì lợi ích mà bán ta cho chàng, kiếp này ta đã định là Bạch Nguyệt Chi Lan, nay chàng là cẩu ta cũng phải đi theo, dù chàng tiện ta cũng muốn gả cho chàng, xuất giá tồng phu, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu có nói hối hận sau này, ta cũng sẽ mặc kệ, ta chỉ sống có một ngày mà thôi!"

Vương Tôn sững sờ, cùng nàng bất động ngắm trăng thanh

Vương Tôn trong lúc tưởng như cảm động thưởng thức trăng thanh thì chợt đi đến nắm tay nàng dần ra hồ: "Vậy ta sẽ là Đại Hoàng tiểu tiện cho nàng xem, ta không tin trên đời này có người vô sỉ như ta lại có kẻ mặt dày như nàng!"

Hồ Mộng Tình nghe vậy liền kinh hồn tác đảm, vội rút tay mà bỏ chạy vào nhà: "Ta mới không xem, chàng là một tên đại vô sỉ!"

Vương Tôn nhìn nàng bỏ chạy, không khỏi đắc ý vung ra quạt giấy, nhã nhặn và thanh lịch tại ven hồ bật cười một mình