Vương Tôn Chiến Thần

Chương 240: Cảm ngộ (1)




Bầu trời Tiên Vọng Giới Vực lúc này cũng theo đó trở nên thôn thiên địa ám, con dân của thiên đạo nhìn đến chỉ thấy thiên khung sấm chớp không ngừng, tiếng vang thấu đại địa, gà chó điều kinh sợ kêu gào, lần lượt tìm nơi lẫn trốn

Tọa Lĩnh Sơn, Tinh Uyển Uyển kinh sợ ôm lấy Tiểu Thiết nép mình vào bên cạnh bất động Vương Tôn: “A, thật đáng sợ, tại sao thiên địa lại đột nhiên biến đổi như thế, lẽ nào có đại năng tại độ kiếp?”

“Rầm rầm!” từng đạo sấm chớp càng lúc càng dữ dội, Ác Nô Chi Thành tại tranh đấu điều kinh sợ dừng lại cuộc chiến, theo đó sinh linh tại khắp chiến trường lớn nhỏ cũng đồng loạt dừng động thương đao, ánh mắt nhìn trời, một tia chiến đấu điều không có

Một diễn biến khác tại Nam Hoang, phía Nam - Tiên Vọng Giới Vực

Nhân Hoàng - Tôn Thất Triệu đang dẫn quân chiến đấu với ma nhân đội quân, hắn là trung niên người với hoàng kim áo giáp, bên dưới là Bạch Hổ thần thú oai phong, sau lưng và hàng ngàn vạn binh mã, nhưng lúc này điều run sợ nhìn trời, sau đó lại nhìn đối diện Thiên Ma đối thủ với ánh mắt dị thường bất lực

Thiên Ma bộ dạng ác nhân cũng là lo lắng nói: “Ta trước đây cảm thấy mình đã là cường giả đỉnh tiêm của thiên địa này, nay xem ra, quả thực là ếch ngồi đái giếng, hiện tại phía trên tùy ý một đạo lôi quang điều có thể hủy diệt chúng ta Thiên Tiên cường giả, quả thực, trận chiến này không đáng tiếp tục!”

Nhân Hoàng cũng gật đầu nói: “Thiên đạo giới này một khi sụp đổ, tất cả chúng ta điều sẽ chết, đến tại tranh đấu cuối cùng người thua chính là chúng ta!”

Thiên Ma trực tiếp đạp vào hư không, ánh mắt nhìn xuống ngàn vạn đại quân ma nhân: “Thiên Ma Quân, toàn bộ rút lui!”

Nhân Hoàng cũng cưỡi Bạch Hổ bước vào hư không: “Nam Thiên tướng sĩ, toàn bộ rút quân!”

“Rõ!”

“Rõ!”

Hai đội quân nhân ma theo đó quay đầu chuyển hướng, đồng loạt đùng đùng rút quân, kỵ binh vạn mã bôn đằng, ầm ầm di chuyển cho đến khi tại chiến trường chỉ là nằm xuống xác chết, tại những thi thể này chết đi điều sẽ không được thế giới nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn này công nhận, và theo năm tháng sẽ không còn ai biết đến họ

Rất nhanh toàn bộ Tiên Vọng Giới Vực chỉ tại điều thấy đồng hoang và xác chết, kềnh kềnh điều hướng đến phanh thây mỏ xẻ từng người ngã xuống, bổ sung bọn chúng một ngày vất vả chờ đợi trận chiến kết thúc



Trời cao mờ mịt thế giới vẫn tại tranh phong, Thiên Đạo đội diện với Vương Tôn lạnh nhạt nói: “Thiên địa vận hành, ngươi cũng là đại diện của thiên địa, tại sao lại muốn phá hoại quy tắc?”

Vương Tôn thầm nghĩ: “Đánh nhau không thắng liền muốn dùng cảm ngộ so đấu sao, tốt, ta chơi với ngươi!”

Vương Tôn cười nhạt: “Ta không đại diện thiên địa vận hành!”

Vương Tôn lại chỉ đội quân tử sắc lôi nhân của mình: “Đó là Diệt Thế Thần Lôi!”

Thiên Đạo: “Vậy tại sao trên người ngươi có ý chí của thiên đạo?”

Vương Tôn lại chỉ trên tay Tử Lôi Thần Đỉnh: “Tại bên trong này là Sáng Thế Thần Lôi, ta không mang ý chí của thiên đạo, mà là ta khống chế nó, ta và ngươi không giống nhau”

Thiên Đạo ngẩn ra: “Bên trong đỉnh kia là Sáng Thế Thần Lôi, khi dùng đến là Diệt Thế Thần Lôi, đạo của ngươi là có sinh tất diệt, điều là thuận tự nhiên mà vận hành, ta và ngươi sao lại không giống?”

Vương Tôn: “Vậy thì cái gì gọi là tự nhiên vận hành?”

Thiên Đạo: “Chính là tại không làm gì, mặc cho vũ trụ pháp tắc vận hành”

Vương Tôn: “Vậy tại sao ngươi lại cản trở chúng sanh dò xét thiên địa vận hành, là tự nhiên, hay là quy tắc?”

Thiên Đạo: “Nếu không có quy tắc tồn tại thì không thể vận hành được thiên địa, cả hai chính là song song tồn tại, là tự nhiên, là quy tắc có gì khác nhau sao?"

Vương Tôn: "Đương nhiên khác nhau, giống như ta và ngươi không giống nhau, nếu là nước tại thâm sơn nước vẫn chảy, nước vì chúng sanh nước tại trường tồn thì đó là tự nhiên, đó mới là tại không làm gì, lại cũng là ý nghĩa đó, người sống một mình vẫn có thể sống, nhưng nếu sống vì bản thân sẽ tự diệt, hoặc đúng hơn là thuận thiên thì sống, mà nghịch thiên thì sẽ bị trời phạt, đây gọi là quy tắc, đó là đã có làm!”

Thiên Đạo: “Tốt, trước mắt dù cho ngươi nói không sai, nhưng nếu ngươi đã biết sống vì bản thân sẽ tự hủy thì tại sao vẫn làm, đã biết nghịch thiên sẽ bị trời phạt mà ngươi vẫn làm!”

Vương Tôn: “Bởi vì ta muốn trường tồn!”