Vương Tôn Chiến Thần

Chương 162: Đại ca yên tâm




“Giang Nghị đúng không, ta gian lận ở điểm nào, có phải ngươi dùng một năm vạn quân, ta cũng dùng năm vạn quân như trước đó giao kèo hay không? Lẽ nào dám đến chơi lại thua không nổi, Nhân Tộc là như thế hạnh sự?” Huyết Lệ hỏi lại một câu, lại một câu điều chấn nhiếp đến chấn nhiếp

“Ta” Giang Nghị không biết nói gì

“Đại ca, lần trước ba vạn Huyết Tinh đổi vạn người quá ít, lần này năm vạn người, phải trấn lột một phen” Vương Tôn đột nhiên kéo gốc áo Huyết Lệ

Huyết Lệ nhíu mài nói: “Nhưng ta chính là muốn giết sạch a!”

Vương Tôn nói: “Đại ca, giết đám người này không bằng thả chúng trở về, lần sau lại đến chẳng phải cũng mặc bọn ta cắt chém, hơn nữa tài nguyên chẳng phải là mục đích chúng ta đến đây chiến trường”

Huyết Lệ đột nhiên bừng tỉnh, lại quay xuống dưới đám người Giang Nghị mà vung tay chỉ: “Hừ, nhân tộc hèn hạ, nếu không phải nể mặt người phía sau các ngươi, ta hôm nay đã giết sạch tất cả các ngươi rồi, nói cho cùng nhân tộc các ngươi mới là kẻ gian lận, lại dùng ba vạn Huyết Tinh ít ỏi đổi lấy vạn người, lần này các ngươi không có người phía sau bên cạnh, sau này các ngươi nên ở lại đây đời đời làm nô lệ đi”

“Ngươi nói ai là kẻ gian lận” đột nhiên từ xa Giang Kiêu tức giận ngự kiếm bay đến

“Ồ, là khách quý, khách quý, đến, có muốn ăn một chút điểm tâm sao?” Huyết Lệ thô lỗ bốc nắm thức ăn ném lên vung tứ tán

“Ra giá đi” Giang Kiêu lúc này chỉ biết nhượng bộ

Vương Tôn đột nhiên nhìn Giang Kiêu hô to: “Đại ca ta nói 21 vạn Huyết Tinh, không thiếu một viên”

“Tiểu đệ, cái này quá nhiều rồi” Huyết Lệ giật mình

“Quá nhiều, mười lăm vạn” Giang Kiêu trả giá

“Hừ, bớt nói nhãm, Đại Ca ta nói sáu con chuột này giá mỗi con là một vạn, chẳng lẽ mạng chúng không đáng” Vương Tôn chỉ vào sáu tên Phó Soái

“Ngươi nói ai là chuột” sáu tên phó soái tức giận không nhẹ

“Vã miệng, chỗ Đại Ca ta làm việc nào đến phiên các ngươi cũng xứng xen vào” Vương Tôn ra lệnh, cái từ Đại Ca cũng bị hắn kêu lâu thành quen mồm

“Bóp” tiếng vã mặt đồng thanh vang lên, sáu tên Phó Soái miệng phun máu ta tung tóe

Huyết Lệ đầu có chút tiếp nhận không kịp: “Tiểu đệ, tên kia có thể vung tiền như rác, lại nói không phải nhân vật tầm thường thì sao, Đại Tướng điều bảo ta cẩn trọng hành sự, ngươi đừng làm hồ đồ a!”

Vương Tôn câu cổ Huyết Lệ nói: “Đại ca yên tâm, lại nói hắn là nhân vật lớn thì sao chứ, đến đây sơ cấp chiến trường chẳng phải cũng bị áp chế tu vi, mặc chúng ta chơi đùa!”

Huyết Lệ không yên tâm nói: “Lỡ như hắn mang đến trăm vạn quân sang bằng chúng ta địa bàn?”

Vương Tôn ngẩn ra rồi hoảng sợ đến rung rẫy, lắp bắp nói: “Đại ca, ta còn tưởng ngươi không sợ nhân tộc sức mạnh, ta trước đó còn giúp đại ca khi dễ qua tên kia, nếu thật như ca nói, ta sẽ bị tên kia coi là tử địch hay sao, ca, ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà chạy chứ!”

Huyết Lệ nghe đến đụng chạm sĩ khí liền hừ lạnh: “Chạy sao, ta làm sao có thể chạy, lại nói nhân tộc là thứ gì, đến trăm vạn điều không đủ ta giết, tiểu đệ ngươi yên tâm!”

Vương Tôn ánh mắt sùng bái: “Ca, ngươi quả nhiên là người mà Vương Tôn ta sùng bái, mạnh!”

“Hùm hùm!” Huyết Lệ nghe vậy chỉ biết im lặng ho khan

Trong lúc hai người họ bàn chuyện, sáu tên phó tướng điều bị hành hạ đến sống dở chết dở

“Đủ rồi, 21 vạn thì 21 vạn, mau thả người” Giang Kiêu không nhịn được nữa à ném xuông một chiếc nhẫn trữ vật cho Huyết Lệ

Huyết Lệ nhận nhẫn trữ vật kiểm tra không sai liền gật đầu, tại nhìn bên dưới quân lính là nói: “Tốt rồi, thu hồi bọn chúng khí giới, sau đó phóng thích!”

“Rõ!” một tên viên tướng đứng ra nói, sau đó nhanh chống cho quân lính thu hồi đám người Tiên Phong Đoàn bảo vật trên người, lại đánh đuổi bọn chúng như lùa gà, lùa chó khỏi địa bàn

“Hừ, nhanh cút!”

“Cút!”

Thấy một màn, Giang Kiêu tức giận không nhẹ: “Đi!”

Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối, lúc này Nam Huyết Quân cũng được Huyết Sát thưởng lớn vì chiến thắng, khiến các đội quân khác thèm thuồng không thôi, nhưng đáng tiếc chiến sự là phía Nam, họ cũng không thể can thiệp

Trong doanh trại Nam Huyết Quân, Huyết Lệ và hơn hai viên tướng thân cận đang ngồi trước bàn tiệc chờ một người

“Báo, Lam phó tướng đã đến” ngoài cửa truyền tin đến

“Tốt, để ta đi đón” Huyết Lệ rời khỏi ghế, sau đó dẫn Vương Tôn vào ngồi gần mình

“Đại ca, như thế ta không dám nhận a” Vương Tôn khó khăn nói

“Không, ngươi lần này đã giúp ta không ít, các ngươi nói đúng không” Huyết Lệ nhìn xuống hai tên viên tướng

“Đúng vậy, lần này nhờ có Lam phó tướng ngài hiến kế nên chúng ta mới thắng lớn như vậy, xin chúc ngài một ly” hai tên viên tướng nâng ly, vẻ mặt sùng bái vô cùng

“Đâu đâu, là công của đại nhân các người biết cách chỉ huy, ta lúc đó chỉ hàm hồ mà thôi” Vương Tôn nói như vậy nhưng đã nhanh tay cụng ly xung quanh rồi