Vương Thuật - Phẩm Phong

Chương 6




1.

Ngay khi năm nhất đại học vừa bắt đầu, khoa đã yêu cầu tân sinh viên chọn học ngoại ngữ thứ hai. Vương Thuật chọn tiếng Đức giữa tiếng Nhật và tiếng Đức. Cô nghĩ rằng mình có nền tảng tiếng Anh, nên tiếng Đức sẽ không khó học lắm. Ban đầu, điều này cũng đúng, nhưng ba tháng sau cô đã hối hận không kịp.

Ngữ pháp tiếng Đức quá khó nhớ, và không có quy tắc cố định nào cả. Giảng viên tổng kết hơn hai trăm quy tắc trong bài giảng, rồi lặng lẽ bổ sung thêm một câu khi thấy ánh mắt đờ đẫn của mọi người: “Quy tắc nào cũng có ngoại lệ, và có rất nhiều ngoại lệ, nên chỉ để tham khảo thôi.”

“Keng keng keng…”

Tiếng chuông hết giờ vang lên, giảng viên tiếng Đức nhìn xuống những khuôn mặt thất thần, tâm trạng vô cùng hả hê. Cô để lại một câu “Auf Wiedersehen” (*), rồi ung dung rời đi.

Vương Thuật ngả người dựa vào ghế, hai mắt thẫn thờ nhìn Tiền Tuệ Tân đang đến nghe ké bài giảng, cô nói: “Quyết định học tiếng Đức có vẻ hơi vội vàng. Bây giờ nếu chuyển sang tiếng Nhật, mày nghĩ còn kịp không?”

Tiền Tuệ Tân đẩy gọng kính lên, mặt không cảm xúc nói: “Mày đã nghe câu chuyện về gấu bắt ngô chưa?”



Hai người đeo túi tote vải, người trước người sau rời khỏi lớp học. Tiền Tuệ Tân quay đầu nói chuyện với Vương Thuật, không để ý nên va vào khuỷu tay của một nam sinh. Anh chàng đang cầm cốc giữ nhiệt uống nước, bị va bất ngờ, mặt mày ướt hết, cốc giữ nhiệt rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hành lang.

Tiền Tuệ Tân bị tiếng động làm cho hoảng sợ, lại nhìn thấy nam sinh cau mày, mặt cô ấy lập tức tái nhợt.

“Mày không có mắt hả…”

Vương Thuật rút ra một tờ giấy, bước qua Tiền Tuệ Tân, đưa lên mặt nam sinh. Cô vội vàng lau mặt cho anh, thì thầm bên tai: “Không cố ý đâu, chửi người không đẹp tí nào đâu, bạn học.”

Sau khi giải quyết xong vụ tranh cãi nhỏ, Vương Thuật và Tiền Tuệ Tân đi xuống phía góc Tây Bắc lấy xe đạp, sau đó đẩy xe ra khỏi cổng trường, hướng về phía Tam Thu. Lúc này là 5 giờ 30 chiều, mặt trời đang lặn dần sau lưng họ, phủ lên tóc, quần áo và xe đạp một lớp màu dịu dàng.

Vương Thuật nhìn lén sắc mặt của Tiền Tuệ Tân, cô cẩn thận nói: “Hôm qua tao gặp bà nội mày ở đầu ngõ, bà đang chửi mắng người ta.”

Vương Thuật vẫn nhớ vẻ mặt của bà cụ tối qua, mọi người đều nói người già khi trên mặt đầy nếp nhăn sẽ trở nên từ bi, nhưng trên mặt bà cụ không có chút từ bi nào, đặc biệt là hai con mắt đục ngầu lồi ra, trông như một linh hồn ác độc. Bà cụ ngồi trên chiếc xe ba bánh điện, chắn ngang ngõ mà chửi, càng có nhiều người xem, bà càng hăng hái. Bà cụ nguyền rủa cả nhà họ Phùng trong ngõ Thu Lương không ai được chết yên lành, bao gồm cả cô cháu ngoại gái nhà họ Phùng là Tiền Tuệ Tân.

Tiền Tuệ Tân nói: “Mày chuyển đến đây ở, sau này cách ngày là gặp bà thôi. Bà chỉ cần không thoải mái trong lòng là đến chửi, mọi người đều quen rồi. Bà thường tự rời đi khi đã xả đủ, đôi khi phải để dì út tao đuổi bà đi.”

Vương Thuật không biết nói gì thêm, cô vỗ vào yên xe: “Thôi, không nói về bà nữa, nói mãi cũng vô ích, lười tốn nước bọt. Đi, đến chỗ mẹ tao mời mày ăn bánh kếp trứng, hôm nay khai trương.”

Khi Vương Thuật vừa leo lên yên xe, cô chợt nhớ đến bữa ăn ké gần đây nên hỏi Tiền Tuệ Tân: “Mày có biết Lâm Hòa Tĩnh không?”

Tiền Tuệ Tân mơ hồ: “Ai cơ? Không biết.”

2.

Dương Đắc Ý học theo chị dâu hai tuần, quán bánh kếp trứng của bà chính thức khai trương vào cuối tháng mười một.

Lúc mới khai trương, quán không có nhiều khách, một phần vì ở quảng trường đã có quán bánh kếp trứng và quán trứng cuộn, phần khác vì chủ quán Dương Đắc Ý trông không dễ gần.

Nhưng hai tuần sau, tình hình dần cải thiện. Vì nước sốt do Dương Đắc Ý cải tiến từ công thức của chị dâu rất ngon, và bà cũng đã dọn dẹp sạch sẽ. Tạp dề và ống tay áo bà luôn giặt sạch hàng ngày, không dính chút dầu mỡ, các lọ đựng gia vị bên cạnh bếp cũng không có hạt bụi nào.

“Cô ơi, cho cháu một bánh kếp trứng, thêm hai quả trứng nữa ạ.”

“Thêm hai quả trứng không sợ no chết à?”

Vương Thuật cười hì hì, cô đấm vai Dương Đắc Ý, nịnh nọt: “Mẹ, mẹ nghỉ đi, để con làm.”

Dương Đắc Ý mệt mỏi cả ngày, cũng lười đứng dậy, bà nhận túi của Vương Thuật rồi nói: “Ừ, làm đi, đừng làm rơi trứng xuống đất.”

Lúc này trời vừa tối, nhưng vì gió nổi lên nên nhiệt độ giảm đột ngột, quảng trường chỉ còn vài người. Dương Đắc Ý dự định đợi Vương Thuật làm xong cái bánh kếp trứng cho mình thì về nhà. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, nếu sáng mai dậy tuyết rơi thật thì sẽ không ra quán nữa. Làm gì cũng phải biết điều độ, nếu không sẽ không bền lâu.

Vương Thuật vừa làm bánh kếp trứng cho mình vừa trò chuyện với Dương Đắc Ý, nói về phó hiệu trưởng nhã nhặn của trường, về thư viện “gió mưa” nhỏ xíu ít người qua lại trong ngõ Thu Thủy, về bà hai có nét mạnh thanh tú nhưng khỏe mạnh, cũng nói về bà nội của Tiền Tuệ Tân mồm miệng chửi bậy.

“Khi mới lên trung học, có lần con và Tuệ Tân về nhà, gặp bố nó đang đánh mẹ nó, vì chuyện gì con cũng quên rồi. Bà nội nó chặn cửa không cho Tuệ Tân vào can, nói Tuệ Tân là đồ vô dụng. Bà trông như muốn ăn thịt người ấy, làm con sợ khóc luôn. À, con nhớ ra rồi, là vì mẹ Tuệ Tân bị sẩy thai.”

Dương Đắc Ý châm biếm: “Mẹ nghe nói bà cụ hồi trẻ đã không ra gì, sinh được một đứa con trai thì như thể…”

Nói đến đây, bà ngừng lại một chút: “Như thể cao hơn người khác một bậc vậy. Thấy nhà nào không có con trai thì đến nhà đó gây sự, vừa không biết điều vừa phiền phức.”

Dương Đắc Ý suýt nói câu mà mọi người thường chê bai bà cụ: “Sinh được một con trai, như thể hai lạng thịt của con trai cũng mọc lên đầu bà ta” may mà kịp dừng lại.

Hai người trò chuyện linh tinh, bánh kếp trứng của Vương Thuật cũng đã xong, cô bỏ vào túi giấy, đang chuẩn bị cắn thì bắt gặp ánh mắt trong veo vô tội của Lý Sơ.

Trời quá lạnh, gió thổi ào ào, mắt và mũi Vương Thuật đỏ lên vì lạnh, nhưng màu đỏ tương tự trên làn da trắng của Lý Sơ lại trông thật đẹp, như ai cố tình tô lên để lấy lòng thương.

“…Nhà anh không nấu cơm à?” Vương Thuật hỏi.

“Mẹ tôi không ở nhà.” Lý Sơ lấy điện thoại chuẩn bị quét mã QR.

Vương Thuật ngăn lại, cô cười tươi: “Tôi ở đây thì không cần tốn tiền, đợi chút, để mẹ tôi làm cho anh.”

Lý Sơ chăm chú nhìn túi giấy trong tay Vương Thuật, anh nói khéo: “Thực ra trưa nay tôi cũng chưa ăn, nếu không thì em…”

Miệng Vương Thuật dừng lại cách bánh kếp trứng chưa đến một tấc, cô tiếc nuối ngừng lại rồi gói lại túi giấy, sau đó đưa tay cho Lý Sơ rồi nói: “Được thôi, nếu anh không chờ được. Thực ra mẹ tôi làm còn ngon hơn cái này.”

Lý Sơ cầm lấy chiếc bánh thì ngay lập tức mỉm cười, anh định giải thích rằng tuần trước mình đã đến ăn rồi. Chỉ là lúc đó không biết đây là quầy của nhà Vương Thuật thì đã thấy Dương Đắc Ý nhanh chóng đi tới, bà trách mắng Vương Thuật.

“Mẹ chỉ quay lại nhắn tin Wechat cho bố con một chút mà sao con đã tự làm bánh cho người khác ăn rồi?”

Lý Sơ cắn một miếng bánh, anh nhìn Dương Đắc Ý ròi nói: “Không sao đâu, cô ạ, em ấy nói không lấy tiền mà.”

Dương Đắc Ý lúc này mới nhận ra hai người quen nhau. Bà hơi bối rối, vội hỏi Lý Sơ có muốn làm lại một cái khác không. Lý Sơ dùng mu bàn tay chùi cái mũi đang đỏ và ngứa, mắt anh hơi cong lên, nói rằng bánh Vương Thuật làm rất ngon rồi. Dương Đắc Ý cười gượng gạo, bà quay đầu nhìn Vương Thuật, thấy trên mặt Vương Thuật không có vẻ lúng túng khi gặp bạn, bà mới yên tâm.

Vì bố Vương Thuật nói tan làm sẽ tiện đường đến đón Dương Đắc Ý, nên sự hiện diện của Vương Thuật trở nên dư thừa. Cô tự làm thêm một chiếc bánh nữa cho mình, sau đó đeo túi vải chéo qua vai, cùng Lý Sơ đi về.

3.

Trong đêm đông lạnh giá, ở góc Tây Bắc của thành phố Tấn, hai người trẻ tuổi mỗi người cầm một chiếc bánh cùng nhau đi về. Thật ra họ không quen biết nhau lắm, bạn bè trên WeChat cũng mới thêm cách đây hai phút, nhưng ở độ tuổi này, kết bạn chỉ cần vài câu nói là đủ.

“Câu lạc bộ kịch nói bên tôi có buổi diễn vào đêm Giao thừa, là vở kịch thời Dân Quốc. Tôi đóng vai người hầu gái của lục phu nhân bị quân phiệt cưỡng bức… là vai nữ phụ quan trọng đấy. Lúc đó sẽ tặng anh một vé, anh đến cổ vũ nhé.”

“‘Yên Chi’ đúng không? Tôi thấy tờ quảng cáo bên câu lạc bộ kịch nói của em rồi.”

“Đúng rồi, vở kịch của bọn tôi vừa kịch tính vừa sâu sắc, anh nhất định không thể bỏ lỡ.”

“Tôi sẽ đến.”

Vương Thuật nghe thấy câu “Tôi sẽ đến” của Lý Sơ, bỗng nhiên thấy nóng mặt. Thật ra cô chỉ mời một cách xã giao, Lý Sơ có đi hay không cũng không quan trọng… không cần phải hứa hẹn. Cô gãi tai, cười ha ha, sau đó nói: “Anh đừng cảm thấy gò bó, nếu có việc đột xuất không đến được cũng không sao.”

Lý Sơ cắn một miếng bánh, anh lặp lại: “Ừ, hôm đó nếu không có việc gì thì tôi sẽ đến.”

Vương Thuật khẽ hít mũi, mắt hơi nheo lại, cô nhìn Lý Sơ với vẻ nghi ngờ, không biết có phải cô nghĩ nhiều quá hay Lý Sơ luôn nói chuyện nghiêm túc như vậy. Một lát sau, Vương Thuật chợt nhớ đến lần gặp mặt ở thư viện, cô dừng ngay hành động tự tâng bốc mình đầy xấu hổ.

“Để tôi đưa anh hai vé nhé, Tiền Tuệ Tân cũng sẽ đến.”

Dù Tiền Tuệ Tân từ thời trung học đã quyết chí độc thân, nhưng Vương Thuật luôn cảm thấy cô ấy quyết định hơi vội và quá sớm. Trên phim ảnh, mọi người thường phải trải qua nhiều năm bôn ba mới đưa ra quyết định cuộc đời.

Lý Sơ nhìn Vương Thuật với vẻ không hiểu, một lát sau anh mới phản ứng lại:

“À, được, tôi sẽ chuyển cho Lâm Hòa Tĩnh.” Anh nói.

Vương Thuật mỉm cười gật đầu, cô cúi đầu dùng đầu ngón tay chà xát mũi mình, suy nghĩ chủ đề tiếp theo.

“Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết lớn, nếu thật sự có trận tuyết lớn, tôi định đắp một người tuyết trong sân. Lúc đó tôi sẽ chụp hình đăng lên WeChat, anh nhớ thả tim cho tôi nhé.”

“…Vậy em đắp cho đẹp vào.”

Phía trước, bên cạnh thùng rác có một quả bóng bay khí hydro hơi xì. Quả bóng này, bình thường và bẩn thỉu, sau một phút lại đẩy bầu không khí ngượng ngập giữa hai người lên cao trào. Khi đi qua quả bóng bay này, Vương Thuật không biết trong đầu có dây thần kinh nào không đúng mà nhảy lên cố giẫm nổ nó. Kết quả là bóng bay không nổ, mà cô lại trượt chân ngã mạnh xuống đất, chiếc bánh chưa ăn hết cũng quẹt qua gương mặt trắng nõn của Lý Sơ, rồi rơi vào cây cối ven đường.

Lý Sơ cắn chiếc bánh của mình đứng yên tại chỗ, anh chậm rãi đưa tay lau vết nước sốt trên má, sau đó vứt bỏ túi giấy rồi đưa tay ra giúp đỡ Vương Thuật. Vì chưa từng trải qua tình huống này nên anh chỉ giữ im lặng suốt quá trình.

Vương Thuật trong phút chốc còn đang ngẩn ngơ, cô xấu hổ đến nỗi lời “xin lỗi” cũng mắc kẹt trong cổ họng. Cô dùng hai tay chống đất, động đậy mắt cá chân, giọng đột nhiên yếu ớt: “…Lý Sơ, chân phải của tôi không cử động được, có phải bị gãy rồi không?”

Lý Sơ cau mày, anh sờ nắn bắp chân và mắt cá chân của cô, sau đó nhìn biểu hiện của cô. Một lát sau, anh nhìn cô nói: “Chắc là không, nhưng tôi không chắc, phải đến bệnh viện cộng đồng gần đây xem sao.”

Lý Sơ nói rồi quay lưng về phía cô, anh ngồi xổm xuống, ra hiệu cô leo lên.

Gió lạnh tê tái ở góc Tây Bắc, chui vào từng kẽ, thổi lạnh người ta. Nhưng không lạnh bằng trái tim của Vương Thuật lúc này.

Vương Thuật ngừng một chút rồi trèo lên lưng Lý Sơ, cơ thể trên cố gắng áp sát anh để giảm bớt áp lực. Cô thì thào: “Xin lỗi anh, em nặng hơn 50kg đấy.”

Lý Sơ khó có thể đánh giá cách miêu tả trọng lượng này. Anh đỡ chân Vương Thuật, rồi nhẹ nhàng cõng cô lên.

Hai tay Vương Thuật nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lý Sơ, cô thở dài yếu ớt: “Thật mất mặt quá, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa nhé.”

“…Không đến mức đó đâu.” Lý Sơ an ủi cô trong cơn gió lạnh ngắt.