Vương Thuật - Phẩm Phong

Chương 16




Câu nói “Sáng mây đỏ không ra ngoài, chiều mây đỏ đi ngàn dặm” không phải lúc nào cũng đúng. Chẳng hạn như hôm nay, khi Vương Thuật và Lý Sơ buông tay nhau ở cổng trường, bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn, nhưng chỉ trong một bữa cơm, cơn mưa lớn đã đổ xuống.

Vương Thuật ngồi trên cái ghế nhỏ trước cửa nhà ngắm mưa, sau lưng cô, Vương Tây Lâu và Vương Nhung đang ngồi cạnh nhau uống bia xem trận đấu bù, còn Dương Đắc Ý thì đi qua đi lại dọn dẹp từng góc trong căn nhà lụp xụp. Họ – cha con họ Vương là vì phá sản mà “đến” căn nhà lụp xụp này, còn Dương Đắc Ý là vì phá sản mà “trở về” đây, vì thế Dương Đắc Ý luôn muốn dành thời gian dọn dẹp mọi ngóc ngách trong căn nhà.

“Hồi xưa tôi mà dám lãng phí điện thế này là bà ngoại mấy người đã cầm chổi đuổi đánh tôi rồi.” Dương Đắc Ý xách cái khăn lau đi qua, không nói không rằng, “bốp” một tiếng, sau đó tắt đèn cửa.

Vương Thuật nhăn mặt kêu một tiếng dài đầy bất mãn, “Mẹ!”, cô tức tối đứng dậy bật lại đèn.

Dương Đắc Ý vừa định quay đi thì thấy đèn lại sáng lên, bà lập tức nổi cơn thịnh nộ, mạnh tay ném khăn lau xuống đất, mặt bà đen lại và lớn tiếng mắng: “Tao chỉ biết nuông chiều tụi mày thôi! Nuông đến nỗi đứa nào cũng không chịu nghe lời, không biết điều!”

Vương Tây Lâu và Vương Nhung tạm ngưng trận đấu nhìn qua. Vương Tây Lâu có vẻ như muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài, ông quay sang liếc Vương Nhung một cái đầy ẩn ý, rồi nắm chặt lon bia, trượt mông dần ra mép ghế, cho đến khi ngồi sát một đầu ghế sofa.

Vương Thuật hơi nghiêng đầu nhìn Dương Đắc Ý đang giận dữ đến sững sờ, không hiểu sao chỉ một chuyện nhỏ như vậy lại có thể khiến mẹ mình tức giận như vậy. Cô đứng dậy tắt đèn lần nữa, rồi thu dọn ghế nhỏ dựa vào tường, bước đi nặng nề về phòng mình như thể muốn nói “Con đang giận đấy.”

Nửa tiếng sau, Vương Thuật nhận được tin nhắn của Vương Nhung. Vương Nhung giải thích rằng Dương Đắc Ý giận chị, chứ không phải giận Vương Thuật. Chị yêu cầu Vương Thuật không được chiến tranh lạnh với Dương Đắc Ý, mẹ đang trong giai đoạn mãn kinh, hai cô con gái mà cùng chiến tranh lạnh với mẹ thì mẹ không chịu nổi mất.

Vương Thuật thực ra vừa vào phòng, cô ngã xuống giường là hiểu ra ngay rằng mình đã trở thành “bia đỡ đạn” cho Vương Nhung, cô không ngần ngại châm biếm Vương Nhung: “Ui ui, xem chị hiểu chuyện chưa kìa, chị hiểu chuyện thế sao mẹ bảo chị chia tay với cái anh họ Tào đó mà chị không chia tay đi?”

Khoảng mười phút sau, Vương Nhung nhắn lại: “Cút càng xa càng tốt, còn dám nói kiểu này nữa, coi chừng tao phá cửa xông vào xử mày đấy.”

Chỉ một tin nhắn ngắn ngủi mà có hai lỗi chính tả, đủ thấy chị ấy bị chọc giận không ít.

Chiếc cốc giữ nhiệt bên cạnh giường không biết đã hết nước từ lúc nào, Vương Thuật lật ngược lại cũng chỉ rót được nửa ngụm nước. Cô nằm đó lưỡng lự năm phút giữa “khát nước quá, muốn uống nước” và “khát thì chịu đi”, rồi ủ rũ ngồi dậy.

Vương Thuật lê bước trong đôi dép bông đến cửa phòng, nghe thấy tiếng “xoạt xoạt” của chiếc chổi lau nhà cũ kĩ. Cô dừng lại, mở hé cửa thì nhìn thấy Dương Đắc Ý đang lau sàn.

Có lẽ vì biết mẹ đang tức giận, bố cô là Vương Tây Lâu cũng không xem đá bóng nữa, nhanh nhẹn dùng lý do đi tắm để tránh né – thường ngày ông không hăng hái tắm như vậy; còn Vương Nhung thì đang ở trong phòng nghe nhạc nhẹ. Lúc này, trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại mình Dương Đắc Ý. Bà đang dọn dẹp góc phía đông nam của căn nhà, di chuyển những đồ lặt vặt như túi gạo, túi miến, thùng sữa sang một bên, trước tiên dùng cây lau ướt lau một lần, sau đó dùng cây lau khô mềm hơn lau thêm một lần, rồi xếp gọn từng món đồ lại vào chỗ cũ.

“Sàn xi măng có lau cũng không sạch như gạch men, mẹ nghỉ ngơi chút đi.” Cha con họ đã từng khuyên bà không cần lau dọn thường xuyên như vậy.

“Các người nghỉ các người đi. Toàn lo chuyện bao đồng, tôi có sai bảo gì các người đâu?” Dương Đắc Ý cười nói, chống hông bảo họ im miệng.

Vương Thuật luôn không hiểu sự kiên trì của Dương Đắc Ý cho đến khi một ngày tháng trước, cô cùng bà hai ngồi trước cửa nhặt rau, và nghe bà nói vài câu. Bà hai nói: “Cái nhà tồi tàn này chỉ là chỗ tạm thời cho các cháu, nhưng đây là ngôi nhà mà mẹ cháu đã lớn lên từ nhỏ. Nó có thể nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình ở mỗi góc trong nhà này.”



Lúc 10 giờ rưỡi, Vương Thuật đang nằm trên giường suy nghĩ cách ngày mai làm sao để hòa giải với mẹ mình thì đột nhiên có hai tin nhắn WeChat từ bạn trai gửi đến. Một bức ảnh chụp mờ mờ, trong đó là một bàn tay thon dài cầm theo túi quà bị dính nước mưa; cùng với một dòng tin nhắn đơn giản, “Có một món quà cho em, nếu em chưa ngủ.”

Vương Thuật tỏ vẻ ngạc nhiên, cô hỏi anh: “Không phải lễ Tết gì mà sao lại tặng quà?”

“Đinh——” Tin nhắn của Lý Sơ ngay lập tức được gửi đến. Lần này là một tin nhắn âm thanh. Trong tiếng mưa rơi rả rích, Lý Sơ nói với cô: “Ngày đầu tiên chúng ta quen nhau cần phải kỷ niệm một chút, Vương Thuật.”

Vương Thuật nắm lấy cốc nước, nghe đi nghe lại hai lần, không thể không bật âm lượng to hơn, sau đó áp sát vào tai để nghe lại, rồi cô bày ra vẻ mặt như phát hiện ra một thế giới mới.

Có lẽ vì trước đây Vương Thuật luôn bận rộn với những suy nghĩ rối ren, dù đã từng nghe cuộc gọi từ Lý Sơ, nhưng cô chỉ chú ý đến nội dung cuộc gọi, chưa bao giờ để ý đến giọng nói của anh. Giọng của Lý Sơ rất dễ nhận diện, một giọng trung trầm như tiếng đàn cello, thấp, ổn định, có sự xúc cảm, âm thanh vô cùng tinh tế. Giọng anh vang lên bên tai, không phải là làm nhột mà là nhẹ nhàng chạm vào. Cô giáo dạy nhạc từng nói, “Tơ không bằng tre, tre không bằng thịt” quả nhiên là như vậy.

Vương Thuật bừng tỉnh, tai cô lập tức nóng ran, cô không tự nhiên đặt cốc nước xuống rồi vân vê dái tai, sau đó lại nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc. Cô cảm thấy Lý Sơ thật không khôn ngoan. Nếu ngày đầu tiên cần kỷ niệm, thì tháng đầu tiên có cần kỷ niệm không, ngày thứ một trăm có cần kỷ niệm không… Tự nhiên lại tạo khó khăn cho mình làm gì? Cô đang định giả vờ bông đùa trêu chọc anh, ánh mắt vô tình lướt qua một góc bức tường trong bức ảnh, rồi bất chợt ngẩn ra.

Chữ viết bằng phấn xiêu vẹo, dùng từ “chữ chó gặm” để miêu tả còn quá ưu ái, thoạt nhìn thì không phân biệt được đó là hình vẽ ngớ ngẩn hay chữ viết, nhưng dù sao cũng chỉ là lời chúc hoặc nguyền rủa trẻ con vô tri ở gần đó, chẳng có gì quan trọng. Điều quan trọng là, đó là chữ phấn trên tường nhà cô, và bây giờ Lý Sơ chỉ cách cô một bức tường.

Vương Thuật nhảy bật dậy, chỉ mất hai phút để chuẩn bị xong mọi thứ trước khi ra khỏi nhà. Cô nghiêng đầu rồi rút tóc ra khỏi dây buộc tóc khi bước ra khỏi phòng ngủ, cơn gió cuốn theo cô đến trước cổng. Cô không để ý đến người đang ngồi bên bàn đá dưới tường phía Đông đang hoảng hốt giấu điếu thuốc.



Đêm khuya trời xuân se lạnh và mưa rơi, Vương Thuật chui vào dưới ô của Lý Sơ, đứng đối diện anh rất gần, khoảng cách gần như khi anh vẽ “những nét cuối cùng” vào buổi chiều. Vì khoảng cách quá gần, cô không thể không hơi ngẩng đầu lên, giữ tư thế đó và cười dịu dàng.

“Em xem có thích không.” Lý Sơ đưa túi quà ra, không nhịn được mà cũng cong môi cười theo cô.

Vương Thuật cúi đầu mở túi, rồi mở hộp, sau đó cô nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay màu đen.

“Giống như của anh, vừa lúc nhìn thấy nên anh mua luôn.” Lý Sơ giải thích.

“Lần cuối em đeo đồng hồ chắc là lúc học lớp năm, chiếc đồng hồ điện tử năm đồng, có dạ quang nữa đó.”

Vương Thuật cười rồi nói với anh: “Nhưng em không chuẩn bị gì cả, như thế này lại làm em cảm thấy mình không biết điều quá.”

“Em đồng ý thử với anh đã là món quà rồi, không cần phải chuẩn bị gì thêm.” Lý Sơ nói vậy, rồi đưa tay nắm lấy bím tóc nhỏ của Vương Thuật đang thả ở bên tai. Vương Thuật ra ngoài vội vàng, hai bím tóc nhỏ buộc một cao một thấp, trông có phần buồn cười.

Vương Thuật nói: “Có quà thì luôn vui mà, em mong anh cũng vui.”

Lý Sơ dịu dàng đáp: “Bây giờ anh rất vui rồi.”

Vương Thuật không nghe lọt tai, cô tự mình suy nghĩ rồi nói: “Em sẽ tạm thời tặng anh một cái ôm trước, vài ngày nữa sẽ bù cho anh một món quà khác.”

Lý Sơ lần này không nói “không cần” nữa, thế là đương nhiên nhận được một cái ôm ấm áp. Khách quan mà nói, cái ôm này ban đầu không chỉ ấm áp mà còn rất đẹp, kiểu đẹp mà trong phim thần tượng sẽ được quay nhiều góc độ… cho đến khi Vương Thuật không đứng vững, trượt khỏi cái dốc nhỏ rộng một thước từ gốc tường, suýt ngã ngửa ra. Lý Sơ phản ứng chậm một nhịp, suýt không kịp đỡ lấy cô.

Hai người nghiêng ô, bị mưa làm ướt, sau đó lại chen vào dưới ô, họ nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.

Vương Thuật hỏi: “Chiều không phải anh đi ăn với người ta à, còn đến trễ nữa, sao lại có thời gian mua đồ?”

“Ngay bên cạnh nhà hàng có cửa hàng này, lúc chờ người ta anh đi dạo một vòng.” Lý Sơ nói.

“Em thấy anh có vẻ không vui, khi nãy em mở cửa nhìn thấy anh.” Vương Thuật xoắn ngón tay vào bím tóc mềm mịn của mình, “Có chuyện gì xảy ra trên bàn ăn à?”

Lý Sơ nghe vậy thì ngẩn người, rồi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Vương Thuật là người duy nhất mà anh từng gặp có thể giấu sự dịu dàng sâu đến thế và khiến nó trở nên động lòng đến vậy.

Lý Sơ thừa nhận bữa tối không vui vẻ lắm vì anh có chút lo lắng cho cuộc sống sau này của Thành Huệ. Nếu Giang Vân Tập có cách xử lý được ba vị trưởng bối trong gia đình ông ta thì họ đã không đưa vấn đề trực tiếp lên bàn ăn tối nay.

Lý Sơ vừa tóm tắt tình hình, bạn gái anh không ngoài dự đoán mà hít một hơi thật sâu, cô lập tức bênh vực, vô cùng phẫn nộ.

“Hừ—— Một đời lo lắng cho một đời là được rồi, sao tay lại vươn dài như thế? Có biết chừng mực không cơ chứ?”

Lý Sơ nghe cô đồng cảm mà nói vậy, cảm xúc bực bội ngay lập tức dịu lại, đồng thời, cơn gió đêm dường như không còn buốt giá nữa, và ngay cả tiếng mưa rơi trên mặt ô cũng trở nên dễ nghe hơn rất nhiều.

Lý Sơ cong ngón tay chạm nhẹ vào má Vương Thuật, phát hiện cô lạnh đến nỗi nổi cả da gà, anh hơi hối hận vì sự bất cẩn của mình, anh nói với cô: “Em về nhà đi, anh cũng về đây.”

Vương Thuật khẽ đáp một tiếng, nhưng không nhúc nhích. Cô có chút không nỡ rời đi, động tác Lý Sơ vừa dựa tường một tay đỡ lấy cô và giọng nói trầm trầm như tiếng cello của anh vẫn còn vang vọng trong tai cô, khiến cô không muốn rời xa chút nào.

Lý Sơ cũng không thúc giục ngay lập tức. Anh cúi đầu nhìn những ngón tay mình dính đầy chất nhờn, rồi hỏi: “Mặt nạ của em đâu?”

Vương Thuật nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt mình, như thể đang quay quảng cáo, rồi trong ánh mắt tràn đầy nụ cười của Lý Sơ, cô cộc cằn đáp: “Là gel lô hội, hôm qua không phải em đã nói với anh rồi sao? Gần đây không khí trong nhà không được tốt lắm, mặt em mọc ba cái mụn.”

“Nhưng mà chiều nay khi anh vẽ em, chỉ có hai cái thôi mà.”

“Anh không nói thì em đã quên hỏi anh, sao lại vẽ hết cả mụn lên vậy? Trước khi anh cầm bút, không phải em đã nói ngầm với anh là không cần phải quá thực tế sao?”

“……”

Hai người tiếp tục nói một vài câu tuy rất vặt vãnh và không có gì đặc biệt nhưng lạ lùng là lại khiến cả hai cảm thấy ấm lòng, rồi họ phải chia tay – ngày mai cả hai đều có cả một ngày học tập bận rộn.

Vương Thuật nhất quyết tiễn Lý Sơ ra khỏi ngõ, từ biệt không nỡ rời, rồi chạy vội về để đóng cửa và khóa lại. Cô vừa hát một bài, cảm giác vui vẻ tràn ngập không biết đổ đâu thì bỗng dưng nhìn thấy một bóng người đứng im ở góc tường khiến cô sợ hãi quay người đụng vào cánh cổng sắt, cổng phát ra tiếng “xoảng” lớn.

Vương Thuật dũng cảm gọi thử: “Bố? Bố?”

Sau một khoảng thời gian nửa phút, dưới tường phía Đông mới có âm thanh của Vương Tây Lâu, ông hỏi: “Cậu ta cũng học ở Công nghệ G à?”

Vương Thuật nghe ồng hỏi thẳng như vậy thì biết không còn chỗ để chối cãi, cô ngoan ngoãn gật đầu đáp “Dạ”, rồi cảm thấy xấu hổ, không nhịn được hỏi Vương Tây Lâu, “Bố ra ngoài từ lúc nào vậy?”

Vương Tây Lâu cố tình dừng một chút, thở dài nhẹ nhàng trả lời cô: “Sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút, có phong thái chút.”

Vương Thuật hiểu ý của ông, não cô ngay lập tức “nổ tung”. Cô xấu hổ và tức giận, vội vàng ném lại một câu “Đừng nói với mẹ” rồi nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa và tắt đèn một mạch.

Vương Tây Lâu dập tắt đầu thuốc lá, sau đó ngẩng đầu lặng lẽ nhìn lên bầu trời đen kịt. Thời gian trôi qua quá nhanh, hai cô con gái dường như mới đây thôi còn chạy đến trước mặt ông để la lối vì một cái điều khiển TV mà ai cũng muốn cầm hoặc vì ai đã lừa tiền tiêu vặt của ai, chỉ một cái chớp mắt đã đến tuổi có thể đi cùng người khác.