Vương Quốc Màu Xám

Chương 165




Tần Thái chẳng do dự nhiều, cô thu nữ quỷ vào khóa hồn đàn, dựa theo đơn yêu cầu thì không bắt buộc phải giết nữ quỷ. Cô đem về giao cho Tổng bộ Nhân Gian, lấy lí do làm nguyên liệu để luyện pháp bảo cũng không sai.

Tần Thái thu xong, nữ quỷ căm tức nhìn cô, dùng âm thanh pi pi phát ra từ cổ họng để phẩn nộ. Tần Thái không để tâm đến Chu Nhận Phong đang kêu gào đòi phải giết nữ quỷ, bảo Đàm Tiếu lấy tiền rồi sải bước ra khỏi biệt thự.

Chu Nhận Phong đuổi theo, hắn là người sợ nhất là lưu lại cái đuôi. Cho nên thái độ rất kiên quyết, yêu cầu cô phải giết tận gốc trước mặt hắn.

Tần Thái đối phó với hắn rất dễ dàng: "Chu tiên sinh, thật sự cô ta vẫn luôn ở cạnh ngươi đấy, ngươi biết vì sao mấy năm gần đây mới thấy cô ta xuất hiện không?"

Chu Nhận Phong ngẩn ra, Tần Thái nói không nhanh không chậm: "Bởi vì chuyện này là do ngươi lật lọng trước, quá tổn hại âm đức. Nếu hôm nay ngươi siêu độ cô ta, xem như tự tích cho mình một phần đức, nếu giết, thì vận khí của ngươi sẽ ngày càng hao mòn. Khi đó, sợ là không chỉ thấy thứ này, một người có vận khí thấp, nhẹ thì hao tiền, nặng thì khó bảo toàn tính mạng."

Gương mặt Tần Thái lạnh lùng: "Nếu ngươi đã mời ta tới, thì phải tin."

Trong lòng Chu Nhận Phong nói thầm, ta đây mời Bạch Cập tiên sinh chứ không phải cô. Nhưng trên mặt không dám thể hiện, đành phải miễn cưỡng cười một tiếng: "Cái kia...đại sư, mọi chuyện đành nhờ ngài."

Tần Thái không nương tay, tiếp tục nói: "Phí siêu độ 300 vạn, đừng quên thanh toán."

Tuy rằng Chu Nhận Phong thấy bị hố rồi, nhưng 300 vạn với hắn không nhiều lắm, rất sảng khoái chuyển tiền cho Đàm Tiếu, lại ký thêm một cái chi phiếu, tổng cộng đủ 900 vạn.

Tần Thái đi ra tới cửa, hắn vẫn đuổi theo: "Đại sư, dù sao thì ngài cho ta cái danh thiếp đi, bằng không sau này..."

Tần Thái sờ sờ trên người một lát, cô lấy đâu ra danh thiếp? Không sao, Đàm Tiếu có.

Cô bảo Đàm Tiếu đưa cho Chu Nhận Phong: "Có việc thì tìm trợ lý của ta."

Vừa đi ra khỏi Phạm Âm Cổ Đạo, Bạch Cập đã gọi đến: "Tới Tiêu Dao Các."

Cô phát hiện có gì đó không đúng: "Ai đang theo dõi tôi?"

Bạch Cập không đáp, tắt máy.

Ngay sau đó Tần Thái gọi Lê Minh Uyên, ông ấy rất bình tĩnh trả lời: "Phía trên lần đầu phân nhiệm vụ cho cô, phái người theo dõi là chuyện bình thường. Không phải cấp dưới của cô làm việc cũng cần có các Thủ Vọng giả đốc thúc sao?"

Tần Thái nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng. Vì thế không thắc mắc nữa, chỉ hỏi: "Vậy theo quy tắc đó, tôi còn bị theo dõi bao lâu?"

Lê Minh Uyên đối với cô như em gái nhà mình, rất kiên nhẫn: "Hết thời gian thử việc, mục đích chủ yếu là xem biểu hiện của cô thôi. Có người một tháng, có người thì ba tháng."

Tần Thái liền hiểu: "Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không xử lý tôi chứ?"

Lê Minh Uyên cười: "Sẽ không đâu, hắn sẽ giải quyết giúp cô. Cùng lắm thì ảnh hưởng đến đánh giá chính thức của cô thôi."

Tần Thái nói: "Được, tôi đã biết. Cúp máy trước đây."

Lê Minh Uyên cười cười, ông rất thích tính tình này của Tần Thái: "Buổi tối qua đây ăn cơm, chị dâu cô nấu ăn rất ngon."

Cô không khách khí, lập tức đáp: "Anh Lê, anh bảo chị dâu nấu thêm cơm cho bốn người, tôi rủ bạn bè đến ăn."

Tần Thái ngồi xe Đàm Tiếu lái, đến Tiêu Dao các.

Bạch Cập đang ngồi ở phòng số 4 lầu 3 chờ cô, ngoài ý muốn là có cả Nhị gia ở đó. Lúc Tần Thái đi vào, Nhị gia vẫn đàn dương cầm như lúc trước. Cô xoa xoa mũi, lần này rất thông minh yên lặng đi vào, ngồi chờ bên cạnh Bạch Cập.

Lúc này cô còn đang mặc bộ tăng y màu xám, may là Tiêu Dao các không để tâm đến vẻ bề ngoài của hội viên, chỉ quan tâm đến hồn phách, hơn nữa nơi này không thiếu người thích đổi da thay thịt như Thông Dương Tử, nên không có ai cản trở cô.

Bạch Cập ngồi trên sô pha hút thuốc, trên bàn chỉ có một ly rượu, bên trong còn lại một nửa rượu vang đỏ. Tần Thái không khách khí, tùy tay cầm lên uống một ngụm. Cô đặt lại ly lên bàn, ngồi im thin thít.

Tiếng đàn du dương chậm rãi, hai người không nói chuyện, an tĩnh lắng nghe.

Qua một lúc, khúc này mới kết thúc, Nhị gia vẫy tay về hướng nay, Tần Thái dùng tay chỉ vào mình: "Tôi??"

Bạch Cập nhẹ giọng nói: "Đi đi."

Cô liền đứng dậy đi qua đó, lần này cô cẩn thận đánh giá Nhị gia. Dường như người này có lai người nước ngoài, mũi cao mắt sâu, con ngươi còn ánh chút sáng xanh. Dưới ánh đèn chuyển động thì rất mê hoặc người khác.

"Vừa rồi ta đàn khúc nào?" Hắn nhận lấy khăn ướt từ người phục vụ, tinh tế lau sạch tay. Tần Thái đáp thành thực: "Là khúc nhạc trứ danh Symphony 5" ( cái này ta chém, vì tìm không được tên khúc nhạc gốc, nói chung là biết đây là khúc nổi tiếng là được ha)

Nhị gia thoáng gật đầu, lại hỏi: "Khúc này thế nào?"

Tần Thái do dự một chút, vẫn cười rất tươi: "Khúc nhạc thanh nhã lãng mạn, mỗi âm điệu đều tràn trề cảm xúc, tác giả đang theo đuổi cái đẹp cực hạn trong tưởng tượng."

Lúc này Nhị gia đã khôi phục sự tin tưởng với trình độ tố chất của cấp dưới mình: "Tự mình nghe hiểu à?"

Tần Thái thoáng ngừng, vẫn thành thật: "Ấy...thật ra tôi học bổ túc với giáo viên, nghe họ nói như vậy."

Nhị gia ngẩn ra, không có biểu tình. Rồi hắn đi đến cạnh Bạch Cập, phục vụ nhanh tay bê rượu đến. Tần Thái không biết bản thân nói gì sai, đành đi đến cạnh Bạch Cập, bỗng nhiên Bạch Cập hỏi: "Nhiệm vụ sao rồi?"

Cô mỉm cười: "Đang định đi giao đây."

Bạch Cập thoáng gật đầu, lại cố ý vô tình nhắc nhỏ một câu: "Làm cho tốt, đừng để lưu lại sai sót."

Tần Thái gật gật đầu, lúc này mới đứng lên: "Tôi đi trước để nộp nhiệm vụ."

Chờ cô đi ra khỏi cửa, đi xuống lầu, Bạch Cập nhìn Nhị gia đang đặt ly rượu xuống, hắn cười haha. Cười rồi lại cười, nhấp thêm ngụm rượu: "Nha đầu này rất có ý tứ đấy."

Bạch Cập không cười, Tần Thái có bao nhiêu ý tứ, đương nhiên hắn rất rõ ràng. Hắn chỉ muốn nghiêm túc: "Thân thể của Thái tử gia càng ngày càng không tốt. Chỉ sợ Nhị gia phải chuẩn bị sớm mới được."

Nhị gia trầm ngâm: "Bạch Cập, anh là phụ tá đắc lực nhất của ta. Anh xem, để được ngồi lên vị trí của Thái tử gia...ta có bao nhiều khả năng?"

Vấn đề này, Bạch Cập chắc chắn đã nghĩ tới: "Trước kia thì khả năng rất thấp, nay lại đã khác, vì chúng ta có được Tiên Tri."

Nhị gia cầm ly rượu đỏ uống cạn, bỗng nhiên nói: "Ta không thể hoàn toàn tín nhiệm một tiểu nha đầu, nhưng Bạch Cập, là anh thì ta tin."

Thần thái Bạch Cập trở nên sắc bén: "Cô ta hiện giờ...cũng đã không còn là tiểu nha đầu." Hắn thở dài một tiếng: "Bỗng nhiên không dự đoán được sẽ đến một bước hôm nay, nhưng người này nếu có thể phát huy tốt, thì nên trọng dụng."

Tần Thái đứng trước quầy lễ tân của Tiêu Dao các, nhiệm vụ được coi là hoàn thành nếu người yêu cầu xác nhận phía bên đó, còn có các bằng chứng như oan hồn, quái vật làm chiến lợi phẩm. Tần Thái nắm khóa hồn đàn trong tay, suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng cô chậm rãi đưa lên: "Đây là chiến lợi phẩm."

Trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngay sau đó thì đã thoải mái.

Cô đi ra khỏi Tiêu Dao các, gọi điện thoại cho Đàm Tiếu, bảo anh gọi mọi người trong nhà đến chỗ Lê Minh Uyên ăn ké.

Buổi tối, bốn người nhộn nhịp ào ào đến nhà Lê Minh Uyên, vợ của Lê Minh Uyên là một người phụ nữ ôn hòa, làm kế toán tại một công ty tài chính. Lạ hơn là bà ấy không biết rõ công việc của Lê Minh Uyên. Ngược lại đứa con trai lại biết một ít.

Trên danh nghĩa Lê Minh Uyên có một công ty cây xanh, bà ấy chỉ cho rằng chồng mình là một ông chủ nhỏ.

Lúc biết chồng có bạn đến chơi, bà ấy chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn. Sa Ưng và Đàm Tiếu rất tự giác, đem theo mấy bình Ngũ Lương Dịch, Tang Cốt Nê thì khiêng theo một thùng bia, tay phải còn cầm theo cái vại. Cả đám ngồi xuống, liền mở bia rót rượu.

Tửu lượng Tần Thái trước kia không tốt, thành cương thi rồi thì khá hơn nhiều. Chỉ là cô không thích uống say rồi gây chuyện, Sa Ưng nói cô lúc say cứ hô to gọi nhỏ rất khó coi.

Con trai của Lê Minh Uyên tên là Lê Tiểu Trình, cậu bé biết Tần Thái, ngoan ngoãn gọi một tiếng dì Lam. Tần Thái ôm lấy cậu nhóc, cười đến không khép được miệng. Một nhà hòa thuận vui vẻ.

Cho đến cuối tiệc, Tang Cốt Nê đứng đắn hỏi Tần Thái một câu: "Bây giờ đang tháng mấy?"

Tần Thái không hiểu lắm: "Tháng bảy âm."

Nó đứng dậy, nhìn người mình từ trên xuống dưới, gương mặt đại kinh thất sắc: "Chết rồi, ta đã quên kết quả dâu tằm rồi..."

....

Cô không thể cho bọn họ uống thêm nữa.

Ăn uống no đủ, chiến trường của đàn ông vẫn chưa kết thúc. Vợ Lê Minh Uyên cắt trái cây đưa đến, đẩy thằng nhóc đi làm bài tập, rồi dọn dẹp gọn gàng để bọn họ thoải mái uống tiếp, rửa sạch chén đũa bẩn. Nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà bếp, đột nhiên Tần Thái nhìn về phía Lê Minh Uyên: "Anh Lê, như vậy thật là tốt."

Lê Minh Uyên hiểu cô nói gì, ông gật đầu cười khẽ: "Rất tốt."

Tần Thái cảm khái: "Nếu năm đó tôi kết hôn, hẳn bây giờ con cũng có thể đi mua nước tương luôn rồi."

Cô say rồi!!

Bọn họ đều cười, Sa Ưng khoác tay kéo cô vào lồng ngực: "Nếu không chúng ta về nhà nỗ lực một chút, tầm hai ba năm sau con có thể đi mua nước nắm được."

Tần Thái còn chưa đáp lại, Đàm Tiếu đã đánh đến. Sa Ưng nghiêng người thoát được, Đàm Tiếu lấy ly rượu trong tay Tần Thái đổi với ly của mình, rót trà cho cô.

Vợ Lê Minh Uyên đi ra châm thêm trà rượu thì thấy tình hình này, bà có chút không hiểu, liếc mắt nhìn Lê Minh Uyên. Quan hệ của mấy người này, nhìn qua thật rối nha..

Trên đường về nhà, Sa Ưng bắt đầu hỏi han tình huống làm nhiệm vụ của cô. Tần Thái kể lại hết cho anh, Sa Ưng thoáng gật đầu, lúc hỏi đến nữ quỷ kia, anh nói: "Giao nó ra, cô có buồn không?"

Tần Thái suy nghĩ một chút: "Có đấy, nhưng không nhiều như trước kia. Thật ra nếu chuyện này tôi không làm, Nhân Gian cũng sẽ phái người khác đi làm. Nếu tôi còn lòng dạ đàn bà, sao làm việc lớn được?"

Sa Ưng vỗ vỗ đầu cô, nói tiếp: "Cô không thấy có vấn đề gì sao?"

Tần Thái không hiểu: "Có vấn đề gì?"

Sa Ưng lại dùng sức vỗ đầu cô: "Quy tắc thứ hai của Nhân Gian, Huyền Thuật sư làm nhiệm vụ phải tuyệt đối giữ bí mật của người yêu cầu. Đảm bảo không lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến nhiệm vụ từ tay mình. Lam bộ trưởng, cô đã làm trái với quy định của Huyền Thuật sư rồi, nhiệm vụ đã thất bại."

Tần Thái thật sự hết chỗ nói: "Ai biết anh sẽ gài tôi vậy chứ, anh đừng đi nói ra ngoài đấy."

Ánh mắt Sa Ưng đưa lên đỉnh xe: "Được, còn phải xem biểu hiện tối nay của cô ra sao. Nói không chừng trong lúc kích động....tôi quên mất lời hứa đấy."

Tần Thái cười dữ tợn hơn, duỗi tay nắm lấy đầu Sa Ưng: "Đồng chí Sa Ưng, vì bảo vệ bí mật không bị lộ, tôi quyết định xóa trí nhớ của anh bằng cách hủy phách của anh đi."

"Này..."

"Cho nên đừng có để lộ."

"Được."

"Vậy nhiệm vụ của tôi thành công rồi!"

"Ừ, nhưng sử dụng bạo lực là không đúng."

"Vậy phải làm sao?"

"Con người của tôi cô cũng hiểu, tuy rằng một thân ngạo cốt, nhưng nếu có mỹ nhân tự nguyện....thì mấy lời kia như gió bay thôi, cô không thấy cách này trấn an tôi tốt hơn sao?"

+

"Anh đừng có mà tưởng bỏ, tôi sẽ giết người diệt khẩu đấy!"

Hai người đùa giỡn trong xe, Đàm Tiếu đang cầm lái cũng không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng.