Câu chuyện của Tiêu Cảnh Nghi và Tần Duyệt khiến cả hoàng cung được phen rẩm rộ. Cung nữ rót rượu cho Tiêu Cảnh Nghi lúc sáng cũng đã bị bắt. Tần Duyệt cũng bị tạm giam ở trong cung, do người của hoàng hậu canh giữ.
Trong điện Kính Tâm, Tiêu Cảnh Nghi bị hạ thuốc, đầu óc có chút choáng váng. Thuốc phát tác ngày càng mạnh, hắn cảm thấy cả người nóng ran lên như bị lửa thiêu đốt. Thế nhưng y vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
Nhận thấy y sắp không thể giữ nổi bình tĩnh, Cố Tử Huyền và Phó Trù liền kéo nhau rời đi. Để mặc hai người họ ở trong điện. Khi ra đến bên ngoài lại gặp Cố Thịnh dẫn theo thái y đến xem thử tình hình, họ vội ngăn cản.
Cố Thịnh: Thế nào rồi?Cố Tử Huyền: Bẩm phụ hoàng, lúc con rời đi huynh ấy vẫn còn chút tỉnh táoCố Thịnh: Bị chuốc thuốc mà vẫn giữ được tỉnh táo, Tiêu vương đúng là chẳng ham mê nữ sắc, chỉ cần một cô nương đó thôiMọi người đều cảm thán trước tình yêu mà Tiêu Cảnh Nghi dành cho Nguyên Vân, hoàng hậu liền lên tiếng
Nam Cung Hằng: Nhưng cũng phải để thái y đến xem tình hình đãPhó Trù: Hoàng hậu đừng đến thì hơnNam Cung Hằng: Vì sao?Cố Tử Huyền: Phụ hoàng, mẫu hậu yên tâm, chỗ đó đã có Tiêu vương phi lo rồi.Nghe thấy vậy, Cố Thịnh và Nam Cung Hằng nhìn nhau rồi khẽ cười, có lẽ bọn họ thấy vui mừng thay cho phu thê
Tiêu lão tướng quân. Bởi từ sau khi Tiêu gia diệt vong, Cố Thịnh và Nam Cung Hằng cũng đã xem Tiêu Cảnh Nghi như chính con ruột của mình mà đối đãi.
Phía điện Kính Tâm, Nguyên Vân đang vô cùng lo lắng và sốt ruột.
Nguyên Vân: Sao thái y vẫn chưa đến?Tiêu Cảnh Nghi: Ta không cần thái y, ta cần nàngNói rồi hẳn kéo cô lại, đè xuống giường rồi hôn lên đôi môi cô. Mọi việc quá đột ngột khiến cô không kịp suy nghĩ hay phản ứng gì. Cô chỉ ngoan ngoãn nằm im để y hôn đến khi hết hơi mới chịu buông.
Tiêu Cảnh Nghi: Ta không thế kiểm chế được nữa, nàng có bằng lòng giúp ta không?Nguyên Vần: Thiếp......Thấy cô do dự không đáp, hắn tưởng cô không muốn nên cũng không ép, hắn từ từ ngồi dậy thì lại bị cô kéo xuống hôn một cái.
- Nguyên Vân: Chàng còn không nhanh lên thiếp sẽ đổi ý đấy
Tiêu Cảnh Nghi: Nàng không có cơ hội đóNói rồi y cúi xuống hôn lên trán cô, rồi di chuyển xuống cổ trắng ngần mà hôn. Đôi tay nhanh chóng cởi hết y phục của cả hai rồi quăng xuống đất. Hai con người ấy cứ đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào mà quên mất thời gian, mãi cho đến khoảng một canh giờ sau họ mới nằm yên trong chiếc chăn mềm mại mà ngủ một giấc.
Cho đến buổi chiều, họ dần tỉnh dậy, Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân vội vàng mặc y phục vào rồi cùng nhau về phủ nghỉ ngơi. Trước khi rời khỏi hoàng cung, Nguyên Vân đến tìm cung nữ đã hạ thuốc Tiêu Cảnh Nghi nói gì đó.
Sau đó mới an tâm mà trở về Tiêu vương phủ.
Tiêu Cẩn Y thấy hai người họ trở về thì chạy vội đến nắm lấy tay Nguyên Vân.
Tiêu Cẩn Y: Tẩu tẩu, tẩu không bị sao chứ?Nguyên Vân: Ta không saoTiêu Cần Y: Không sao thì tốt rồiThấy muội muội cứ quấn lấy thê tử của mình, Tiêu Cảnh Nghi liền hất giọng.
Tiêu Cảnh Nghi: Nhắc nhở quận chúa, đây là thê tử của bổn vươngTiêu Cẩn Y: Bổn quận chúa cứ mặc kệ huynh đấy, chắc gì tẩu ấy đã muốn đi cùng huynhTiêu Cảnh Nghi: Nam nhân anh tuấn giỏi giang như ta ai mà chẳng muốnTiêu Cần Y: Ta mặc kệ, tối nay ta muốn ngủ với tấu tấuTiêu Cảnh Nghi: Không đượcHai huynh muội Tiêu Cảnh Nghi ai cũng có mong muốn riêng của mình. Nhưng Nguyên Vân cũng không thể cùng lúc đáp ứng cả hai bên. Tiêu Cảnh Nghi và Tiêu Cẩn Y nhìn chầm chầm vào đối phương. Tay nắm lấy áo của Nguyên Vân, mỗi người một vẻ mà nũng nịu. Cuối cùng Tiêu Cảnh Nghi cũng phải chịu thua, bởi Nguyên Vân đã chọn ngủ cùng muội muội y. Hai người dẫn nhau đi về phòng, vừa đi Tiêu Cẩn Y còn vừa ngoái lại lè lưỡi trêu Tiêu vương.