Ngày hôm sau, Tiêu Cảnh Nghi dậy từ sớm, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ say thì không nỡ đánh thức. Hắn vội vàng chỉnh trang y phục rồi lên triều từ sớm. Sau khi Nguyên Vân tỉnh dậy thì đến xem sổ sách trong phủ, lo liệu mọi việc chi tiêu. Cứ ngỡ một ngày yên bình sẽ trôi qua như vậy. Nhưng không ngờ sau khi Tiêu Cảnh Nghi trở về thì vội thu dọn đồ đạc.
- Nguyên Vân: Chàng định đi đâu thế?
- Tiêu Cảnh Nghi: Biên cương phía nam dạo này không được yên bình, nước Hạ đã ỷ thế tràn qua xâm lấn, ta phải đến đó một chuyến.- Nguyên Vân: Vậy thiếp có thể đi cùng chàng không?
- Tiêu Cảnh Nghi: Không được, biên cương nguy hiểm lắm, hơn nữa tình hình chiến sự cũng rất cấp bách, nàng ngoan ngoãn ở trong phủ đợi ta về, được không?
- Nguyên Vân: Được, thiếp sẽ đợi chàng về, chàng nhất định phải về
- Tiêu Cảnh Nghi: Được, ta hứa với nàng
Nói rồi, Tiêu Cảnh Nghi hôn nhẹ lên đôi môi cô trước ánh nhìn của mọi người sau đó quay người rời đi. Nguyên Vân nhìn theo bóng lưng y rời đi thì lưu luyến không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác. Bởi y là một vị tướng tài giỏi, , tuy còn trẻ nhưng đã thống lĩnh vạn quân đánh biết bao nhiêu trận. Trong suốt bao năm chinh chiến sa trường của y, lần đầu tiên y nhận lấy thất bại là đứng trước gia tộc của cô. Tuy cô không hiểu gì về những chuyện đánh trận nhưng cô vẫn biết đao kiếm vô tình và cũng biết nước Hạ phải có thế lực không nhỏ và có sự chuẩn bị trước thì mới dám đến xâm phạm.
Lần này đi nguy hiểm trùng trùng, hắn cũng đã dặn lòng cho dù thế nào cũng phải thắng trận, phải sống sót trở về. Vì phía sau lưng hắn, có biết bao nhiêu bách tính cần hắn bảo vệ và có người hắn yêu. Nhưng hắn cũng biết nước Hạ không giống Đại Tống, một khi bại trận thì chỉ có thể bỏ mạng nơi sa trường.
Trận chiến ở biên cương phía nam diễn ra vô cùng ác liệt. Hai bên tướng lĩnh đều ngang tài ngang sức, tranh chấp suốt mấy ngày liền. Nhưng suy cho cùng vẫn sẽ có sự chênh lệch về võ nghệ và kế sách điều binh đánh trận. Phía Tiêu Cảnh Nghi có lợi thế hơn so với phía tướng quân Trình Thiếu Cung của nước Ha.
Ở Tiêu vương phủ, Nguyên Vân ngày ngày xử lý sổ sách trong phủ và đợi y thắng trận trở về. Vừa mới thành hôn chưa lâu phu quân đã phải ra chiến trường chinh chiến khiến lòng cô nhớ thương cô cùng. Mỗi ngày trôi qua cô đều ngồi thẫn thờ, sáng ăn không ngon tối ngủ chẳng yên. Để chờ đợi y về mà bản thân cô cũng gầy đi không ít, gần nửa tháng trời vẫn chẳng có một tin tức.
Trải qua nửa tháng đánh đánh giết giết, Trình Thiếu Cung yếu thế hơn nên đã thua trước Tiêu Cảnh Nghi. Trình Thiếu Cung thua trận thì phải rút quân về nước để báo cáo sự việc. Tiêu Cảnh Nghi cũng trở về triều phục mệnh.
Nghe tin phu quân thắng trận trở về, Nguyên Vân vui mừng khôn xiết. Khi Tiêu Cảnh Nghi trở về nhìn thấy cô lại vừa vui vừa buồn.
- Tiêu Cảnh Nghi: Nàng gầy đi không ít rồi
-
- Nguyễn Vân: Chàng cũng vậy mà, chàng có bị thương không?
- Tiêu Cảnh Nghi: Ta không sao, ta.....
Nhìn thấy sắc mặt y không tốt, cô liền kéo tay y vào nghỉ ngơi trước.
- Nguyên Vân: Sắc mặt chàng không tốt lắm, chàng vào nghỉ ngơi trước đi, ta xuống bếp làm cho chàng vài món tẩm bổ.
- Tiêu Cảnh Nghi: Nguyên Vân, ta có chuyện này muốn nói với nàng
- Nguyên Vân: Chàng nói đi
- Tiêu Cảnh Nghi: Nước Hạ bại trận đưa công chúa sang hoà thân.... Gả cho ta...
Nghe thấy thế, sắc mặt cô phút chốc liền xìu xuống nhưng cũng nhanh chóng tỏ ra vui vẻ
- Nguyên Vân: Không sao, chỉ cần lòng chàng có thiếp, những chuyện khác đều không quan trọng- Tiêu Cảnh Nghi: Đời này ta chỉ yêu nàngNói rồi y lại hôn lên đôi môi cô.