Vương Phi Xung Hỉ

Chương 31: Chương 31






Ngày thứ ba ở lại trong cung, hôm nay hoàng thượng có nhã hứng cùng các hoàng tử, phi tần và các quan nhân đến Sâm Lâm.

Sâm Lâm là khu rừng rậm nằm ở phía Tây hoàng cung, là bãi săn lớn của hoàng thất.

Hoàng thượng trong y phục giản dị, hai tay chấp lại sau mông, ôn tồn:

- Hôm nay trẫm không phân biệt nữ nhân hay nam nhân, ai săn được nhiều nhất trẫm sẽ trọng thưởng.

Mạch Yên Nhiên bên dưới áo quần đã được chỉnh chu, mái tóc thắt cao gọn gàng, cưỡi trên lưng bạch mã.

- Nhiên nhi, theo sát ta.

Miên Vân Hi vừa nghe xong hiệu lệnh, lập tức giật mạnh dây cương quay đầu tuấn mã đi vào rừng, Vệ Nghiêng Hân cẩm y đơn sắc đá ánh mắt thâm ý đến Miên Ý Hiên, hắn liền bám theo.

Mạch Yên Nhiên dọc đường đi vẫn luôn chậm rãi, cơ hồ cảm thụ được đang bị bám đuôi, vài lần ngoái nhìn nhưng đều không thấy kẻ nào phía sau, mà Miên Vân Hi tựa hồ là đang cùng cô thư thả, nhưng hắn cũng đã sớm nhận ra sự khác lạ này, trên yên ngựa vẫn điềm nhiên, khoé môi bạc mỏng treo ngang nụ cười khinh mạn.

- Nhiên nhi, phía trước có một con suối lớn, là nơi thường xuyên tập trung thú hoang của cả khu rừng, là bí mật, chỉ một mình bổn Vương biết, nàng có muốn đến đó không?

Cô đảo mắt để ý ra phía sau, đầu vẫn lạnh nhạt giữ y không quay lại, giữa hai người bọn họ dường như ngầm thoả thuận, không bàn trước liền gật đầu đồng ý:

- Được, chúng ta đi.

Một chặn đường băng qua khu rừng già, bốn bề cây cối mọc hoang vu, những cổ thụ mọc thêm nhiều dây theo quấn chặt, đi dưới tán cây có thể nghe thấy tiếng chim chóc đang líu lo. Tầm mắt chìm trong màu xanh tốt của vạn vật, đi qua vài đoạn lại xuất hiện nai rừng, lợn rừng,... nhưng lạ thay hai người bọn họ không hề động cung tên, cư nhiên lướt qua như thể du ngoạn. Tên bám đuôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt đề phòng lần theo bóng lưng của hai người, đi đã khá xa cuối cùng cũng dừng lại, tại đây xuất hiện một con suối to.

Dòng suối ồ ạt trút xuống, bọt nước chạm đáy tan ra rồi tụ lại, hai bên bờ sỏi đá óng ánh dưới mặt trước trong veo, thấy có người đến những nhóm thú rừng tủa ra tứ phía tháo chạy, Mạch Yên Nhiên dừng ngựa tại bãi cỏ mọc đầy những hoa nhỏ.

* Phặc *

Từ đằng sau mũi tên lao nhanh tới, xẹt qua gò má trắng trẻo một đường cắt khá dài, máu tươi rơm rớm trên dung nhan diễm lệ, Miên Vân Hi liền điều khiển ngựa kề cạnh sang cô, ngữ giọng tức giận:

- Là kẻ nào, ra đây.

Sau cây cổ thụ người ngựa xuất hiện, Miên Ý Hiên ngạo nghễ bước ra, trên lưng tuấn mã hắn giương giương tự đắc, nhếch mép một bên khinh rẻ Vân Hi.

- Tam hoàng huynh, huynh đang có ý gì?

- Ổ, thật thất lễ quá, ta vừa nhìn trúng con nai phía đó, không cẩn thận đã làm Tứ Vương Phi bị thương, ta vô cùng áy náy.

Yên Nhiên híp mở mi mắt, thâm trầm:

- Tam Vương Gia cũng thật có lòng, đã đi một đoạn xa như vậy cũng không từ bỏ.

- Ha, haaa. Sâm Lâm này rộng lớn như vậy, bổn Vương đi đâu cũng không đến lượt cô lên tiếng.

Cô cười khẩy:

- Tam Vương Gia nôn nóng săn được nhiều thú hoang như vậy, không biết là vì muốn lập công hay là vì muốn có được phần thưởng của phụ hoàng.

- Phần thưởng của phụ hoàng ai mà không muốn có, chẳng lẽ Tứ Vương Phi đây không muốn sao?

Cô không trả lời, trực diện nhìn hắn bằng con ngươi oán khí. Miên Vân Hi hắn cao giọng:

- Tam hoàng huynh, ở đây không có ai ngoài bọn người chúng ta, có chuyện gì thì nói thẳng vào vấn đề đi, ta không quen bộ dạng giả vờ giả vịt này.

- Tứ đệ rất thẳng thắn, bổn Vương rất thích tính cách này của đệ. Vậy thì ta không phí thời gian khách sáo nữa.

Từ trên cao xuất hiện một đội hắc y che kín mặt, đao kiếm bóng nhoáng đợi lệnh của Miên Ý Hiên, hắn nâng tông giọng cao ngạo:

- Tứ hoàng đệ, Tứ Vương Phi, món quà lần trước ta mang tới có thú vị không? Nhìn thấy nha đầu mà bản thân dốc tâm yêu mến chết trước mặt mình, cảm giác đó thú vị đến mức nào, ha....ha...

Giọng cười ngạo nghễ cất lên giữa rừng cây, vang đến tâm can như bị giày xéo của Yên Nhiên, đau đớn cùng cực.

- Thì ra chuyện hôm ấy ngươi cũng có phần.

Trước câu chất vấn của cô, hắn kéo cao đuôi mày trái, môi cong bán nguyệt:

- Bây giờ nhận ra không phải quá muộn rồi sao? Bổn Vương sẽ giúp các ngươi đoàn tụ. Lên.

Hắn cho ngựa đi lùi ra sau vài bước, ngón tay phẩy ra hiệu xông vào, nhóm hắc y phía sau lao đến, Miên Vân Hi lập tức chạy lên trước bảo hộ cô. Yên Nhiên giương cung tên kéo căng dây, nhắm vào chân hắc mã của Ý Hiên, một cung trúng đích, khiến hắc mã khụy ngay bên dưới.

Lúc này lưỡi kiếm sắt nhọn cũng vừa giáng xuống, Vân Hi vội vã đạp lấy lưng ngựa phi sang cản phá, kịp thời cứu cô trong gang tấc. Cuộc hỗn loạn diễn ra kịch liệt, Miên Ý Hiên không còn tuấn mã, hắn dửng dưng chấp tay sau mông định rời đi, Mạch Yên Nhiên không từ bỏ, mũi tên thứ hai bắn ra, nhưng hắn đã kịp thời né tránh.

Miên Vân Hi sốt ruột chạy đến bên cạnh cô:

- Nhiên nhi, cẩn thận.

Ý Hiên hắn quay lại, đồng tử nóng như lửa, hung tợn muốn nghiền nát nữ nhân đang tấn công mình, nhặt thanh kiếm trên tay của hắc y bị giết, không do dự nhầm vào tử huyệt của cô.

Đoạn trường kiếm bị ngăn lại, Miên Vân Hi đá vỡ lực tấn công dứt khoát của đối phương, nhân lúc Miên Ý Hiên khinh suất cô vung đoản kiếm đến định kết liễu hắn. Nhưng Miên Ý Hiên thân thủ rất khá, tít tắc đã đoạt được đoản kiếm trong tay cô, trực diện sỉ nhục.

- Tiện nhân, còn dám đối phó với bổn Vương?

Yên Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, đồng tử chất ngất hết chín phần là sát khí:

- Miên Ý Hiên ngươi là tên cặn bã, ra tay tàn nhẫn với A La như vậy, ta nhấc định phải trả thù.

- Có bản lĩnh thì đến đây.

Mạch Yên Nhiên dứt khoát lao lên, Vân Hi liền với tay định là cản cô lại không để manh động mà nhất thời trúng kế, nhưng thoát cái cô đã vụt khỏi tầm của hắn, vừa đến đích liền trực tiếp đấm vào huyệt yếu của Ý Hiên.

Nam nhân đứng đó chịu một lực không nhỏ, lùi lại vài bước ra sau, ánh mắt không thôi kiêu ngạo.

Đột nhiên ấn đường cơ hồ bị một cơn u ám vắt ngang, tầm nhìn cũng không còn tin tường nữa, Ý Hiên hắn bắt đầu hoang mang, bảy phần là nghi hoặc thủ đoạn đáng gờm của nữ nhân đó.

Cô xuất hiện, trên tay chiếc khăn có tẩm mê hương, không ngờ phút chốc đã bị cô hạ thủ, hắn lườm lấy đối phương mắng:

- Bỉ ổi.

- Tam Vương Gia, so với ngài ta đâu thể sánh bằng.

Miên Ý Hiên tận dụng chút sức lực còn lại, đoạt lấy bạch mã của Yên Nhiên chạy một mạch về hướng đầu rừng, cô không do dự cưỡi lên tuấn mã của Vân Hi truy đuổi, rất nhanh đã bỏ mặc Miên Vân Hi ở lại phía sau, trên lưng ngựa không ngừng dùng đoản kiếm công kích Ý Hiên.

Hai người họ kịch liệt với đối phương, cơ hồ không sánh bằng thân thủ của hắn cô liền nhắm vào mông ngựa, thẳng tay đâm một nhát khiến tuấn mã hoảng loạn, nó liền đổi hướng chạy sang nơi khác, phía trước là vách núi dựng đứng hiểm trở, bên trái là mặt hồ sâu rộng không rõ.

Yên Nhiên đuổi theo định ra tay triệt hạ, đòn vừa giáng tới thì Ý Hiên cũng kịp lúc đạp lấy cô, một bên người ngựa không dừng lại được mà lao xuống vách núi, một bên bị lực tác động hất tung ngã xuống lòng hồ.

Mạch Yên Nhiên giữa dòng chới với, cảnh tượng ký ức đáng sợ khi rơi vào thủ đoạn của Nạp Lan Uyển Anh lại kéo đến, tầm mắt lấp đầy là màn nước, cơ hồ không có đến một điểm tựa, càng vùng vẫy càng bị dòng nước lạnh nuốt chửng, không thở được, không sao thở được.

" Cứu...cứu tôi với"

Áp lực bên trong lòng hồ dồn ép tại ngực, dưỡng khí bị tước đoạt thô bạo khiến Yên Nhiên sặc sụa rồi lại ồ ạt tiếp nhận lượng nước lớn tràn vào khoang họng, tràn vào khoang mũi, cơ hồ lạnh lẽo dần dần bóp ngạt, cổ họng, hốc mắt truyền đến loại cảm giác đau đến thấu xương.

Trong màn nước mơ hồ một nữ nhân xuất hiện, mang theo con ngươi tròn như quả nhãn, nụ cười thuần khiết đến dị thường.

" A La, là em sao ?"

Người trước mặt nhẹ nhàng như không, đi trong làn nước đến gần Yên Nhiên, đặt tay vào lòng bàn tay cô đã thôi dùng lực, mỉm cười:

" Vương Phi, người đã vất vả rồi, A La rất tốt, người đừng lo lắng cho nô tỳ, hãy sống thật bình yên, đừng vì nô tỳ mà khổ tâm, vướng bận. A La nguyện chủ nhân cả đời bình bình, an an."

Trong lòng hồ chiếu sáng từng cột nắng truyền xuống, bên dưới cơ hồ mồn một dung nhan cố nhân mà Yên Nhiên day dứt. Dần dần nữ nhân trước mặt lùi ra xa, cô có với tay, có ngăn cản cũng không sao theo kịp.

" A La, đừng đi, ngươi đừng đi ".

* Đùng *

Mặt hồ phẳng lặng xuất hiện một đợt sóng lớn, có ai đó đã đầm mình lao xuống, người đó tướng mạo không rõ, đang nhanh chóng bơi lại phía cô, điệu bộ vội vã vô cùng, lập tức không gian tứ bề hoá đen tối, ý thức Yên Nhiên rơi vào trạng thái ngủ say.