Vương Phi Xung Hỉ

Chương 1: Chương 1




Miên Quốc năm 1234.

Bãi tha ma ngoại thành.

Một bãi hoang vu âm khí nặng nề, khắp nơi thi thể của những binh lính tha hương chồng chéo lên nhau y phục không còn nguyên vẹn để che đậy nhục thân đã bắt đầu thối rữa, khí tiết lạnh lẽo đến rợn người. Tại những nấm mộ chôn vội lớp đất sẫm màu bị cơn mưa dầm nhiều ngày trút xuống làm xói mòn lộ ra một phần thi thể người bên dưới, cỏ cây xung quanh úa màu tựa như bị ngọn lửa thiêu cháy, thân cây trơ trọi khẳng khiu.

Mạch Yên Nhiên nằm dưới nền đất lạnh trong y phục tơi tả, trên thân thể mảnh mai chằng chịt những vết thương còn hở miệng, gương mặt thanh tú xay xát da rơm rớm máu. Yên Nhiên mi mắt khẽ động, mười đầu ngón tay vùi sâu trong lớp đất tối màu ẩm ướt. Sương mù giăng giăng tại tầm mắt, cơ hồ có thể nghe rất rõ tiếng quạ kêu, cô chống khuỷu tay ngồi dậy nhìn quanh hoang cảnh trước mặt trong dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, xuýt xoa hai đầu gối mất dần cảm giác của mình.

Cơ hồ biết được nơi mà bản thân đang ngồi là ở đâu, Yên Nhiên cười nhạt thì thào:

- Các người nôn nóng đến vậy sao? Nhanh vậy đã mang ta vứt lại chốn lạnh lẽo này, đến cả một manh chiếu cũng không mảy may che chắn lại giúp ta, thật là nực cười cho hai chữ máu mủ.

Yên Nhiên nở một nụ cười tự khướt, gòng hết sức lực còn xót lại vào hai cánh tay khó nhọc đứng dậy. Hơi lạnh bao trùm lấy khắp thân thể thương tổn của cô rít từng hồi theo luồng gió, cảm giác tê dại cứa xiết lấy da thịt Yên Nhiên, cô lê bàn chân nặng trĩu cùng ánh nhìn âm u tiến về phía trước, loạng choạng được vài bước lại vấp phải thứ gì đó chắn ngang mà ngã nhào.

Bên dưới một thi thể nam nhân hắc y thêu hoa đẹp đẽ, dung mạo bị che giấu trong chiếc mặt nạ sắt khắc hình phượng hoàng chỉ để lộ đôi môi mỏng đã tái màu. Yên Nhiên ngồi lại cạnh hắn e dè lay cánh tay nhưng vẫn không có động tĩnh, cô thở một hơi dài nhìn hắn thán:

- Vị công tử này nhìn cách ăn mặc của huynh chắc cũng không phải là con nhà tầm thường, sao lại bỏ mạng oan uổng tại chốn hoang vu này?

Yên Nhiên ngẩn ngơ nhìn diện mạo bí ẩn của kẻ trước mặt, đưa bàn tay thon thả định gỡ lớp mặt nạ kia ra xem thử nhưng động tác nửa chừng thì dừng lại do dự mấy giây, thiết nghĩ người bên dưới chỉ là một thi thể cũng nên tôn trọng người đã khuất không thể tự tiện như vậy.

- Bỏ đi, dẫu sao thì cũng đã trở thành một tảng băng lạnh lẽo rồi, mong huynh kiếp sau có thể sống cuộc sống nhiều may mắn hơn. Số kiếp của ta ở nhân gian này còn chưa tận, để sống tốt hơn bắt buộc ta phải tự thay đổi chính mình, chỉ có đấu tranh mới không sống với tháng ngày khổ sở như trước kia nữa.

Thi thể kia vẫn không có động tĩnh, đôi mắt phượng dài bên dưới mặt nạ nhắm ghì vô thức, lông mi của hắn cong đen mềm mại đập vào mắt Yên Nhiên một cảm giác thanh thản vô cùng.

- Ta không biết con đường sau này của ta sẽ đi thế nào, nhưng ta biết nếu ta còn do dự sẽ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh chẳng tốt hơn hiện tại là mấy, kết cục cũng chỉ như ngày hôm nay, nhưng sau đó sẽ chẳng có phép màu nào dành cho ta thêm lần nữa.

Cô đứng dậy toan rời đi, được vài bước dường như suy nghĩ ra điều gì liền ngoảnh lại nhìn thi thể của nam nhân bên dưới.

- Công tử, nhân gian có câu người chết đi rồi cũng không mang theo được thứ gì, bản thân ta hiện tại vô cùng chật vật, công tử ngài trước lúc luân hồi giúp ta một việc xem như là tích phước.

Vừa nói, Yên Nhiên vừa cởi bỏ từng lớp y phục bên ngoài của hắn rồi đặt thi thể kia nhẹ nhàng nằm ngay ngắn lại trên nền đất, trước mắt liền phơi bày cơ thể nam nhân tráng kiện, da trắng mịn màng như nữ tử đôi mươi, cơ bụng săn chắc phân múi rõ ràng khiến cô trố mắt nhìn rồi khẽ lắc đầu tiếc nuối :

- Đúng thật là lãng phí mà.

Cảm thụ được hơi ấm trên người hắn vẫn còn cô thoáng nghĩ nam nhân trước mặt đã mất chưa lâu, có thể vừa được người ta mang đến đây trước khi cô tỉnh lại, cô khoác vội y phục của hắn lên người giữ ấm.

- Công tử, Mạch Yên Nhiên tại đây xin cúi đầu cảm ơn ngài, nhất định sau này ta sẽ trở lại báo đáp ân tình hôm nay đàng hoàng. Mong công tử kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt, có cuộc sống an nhàn.

Yên Nhiên kéo manh chiếu bị bỏ lại gần đó đã mục nát đắp lên người cho hắn rồi đứng dậy cúi thấp đầu lần nữa:

- Đa tạ công tử.

Nói xong thì liền xoay người rời khỏi, mà thi thể bên dưới đầu ngón tay khẽ động, hai chân mày đậm nét nhíu lại khó chịu.

Một nam nhân khác từ đâu xuất hiện chạy ngay đến bên cạnh thi thể vẫn chưa nguội lạnh kia lay gọi:

- Tứ Vương Gia.

Nam nhân hắc y bên dưới mở mắt, tay trái ôm lấy vết thương trên ngực cùng cái rét xuýt xoa thân thể đầy rẫy vết thương ngồi dậy, ném manh chiếu rách đã bốc mùi ẩm mốc sang một bên. Đột nhiên trong đầu hắn vang lên cái tên Mạch Yên Nhiên, hắn nhìn mấy giây theo hướng cô rời đi, thuộc hạ bên cạnh hắn giương con ngươi bất mãn theo dáng dấp Yên Nhiên xa tít đằng kia chỉ vừa bằng hạt đậu nói với hắn:

- Nữ nhân đáng chết, dám mạo phạm Tứ Vương Gia, thuộc hạ sẽ nhanh chóng đuổi theo lột da ả ra để trừng phạt.

- Dừng lại.

Thanh giọng từ tính của Miên Vân Hi cất lên ngăn cản Tá Nguyệt hành xử lỗ mãng, hắn cười nhạt một cái rồi thì thào:

- Tiểu nương tử, hãy nhớ cho kỹ lời hứa của mình.

Tá Nguyệt nhìn qua vẫn chưa thể hiểu biểu cảm này trên gương mặt hắn, đưa ánh mắt tò mò dò xét khuôn mặt mỹ tuấn của Vân Hi. Hắn chống tay định đứng dậy nhưng vết thương ở chân làm toàn thân tê dại, đến cả sức trụ cũng không đủ. Tá Nguyệt nhanh nhẹn đỡ lấy hắn rời đi.

- Hồi phủ.

- Vâng, Vương Gia.

Lúc này Mạch Yên Nhiên đã đi đến cổng thành, đầu tóc rũ rượi bước từng bước một vào nền đất sáng, trên người khoác cẩm y của nam nhân khiến ai ai đi qua nhìn thấy đều chú ý, mà Yên Nhiên cô vẫn ung dung bước đều, chẳng quan tâm đến ánh nhìn phán xét của những kẻ xung quanh, ngẩn cao đầu hiên ngang mà đi về hướng Mạch Phủ.

Phụ nữ vây quanh ven đường xì xầm :

- Các người nhìn kìa, cô ta là đại tiểu thư Mạch Gia, Mạch Yên Nhiên đó.

Người khác tiếp lời:

- Hóa ra là vị cô nương mệnh xấu khắc chết sinh mẫu sao?

- Chính là cô ta. Tôi nghe nói Mạch phu nhân vốn rất khỏe mạnh, nhưng khi sinh cô ta lại vô cùng khó khăn, dẫn đến băng huyết mà qua đời. Cô ta chào đời chưa bao lâu thì Mạch lão phu nhân đang sống sờ sờ cũng đột nhiên lâm bệnh nặng, một trận phong hàn cũng không chống cự nổi mà từ bỏ thế gian.

Vị nương tử xiêm y đơn sắc cất giọng khinh thường :

- Thật đúng là yêu tinh mà.

- Chưa hết đâu, Hồng tiểu nương sau này khi vừa vào phủ nhạy thai vô cùng, nhưng năm đó một lần tranh cãi với cô ta bị đại tiểu thư nhà này làm cho tức đến sảy thai, sau khi sinh xong nhị tiểu thư Mạch Ý Lan thì không còn khả năng sinh nở nữa, vì vậy Mạch tướng quân, Mạch Tử Sâm nay đã ngũ tuần vẫn chưa có nam tử nối dõi.

Nương tử khác tham gia bàn tán:

- Đúng là một phế nhân mà. Tôi còn nghe nói cô ta chẳng có tài cán gì, là người vô năng hèn nhát đi đến đâu đều chỉ mang tai vạ, Mạch tướng quân không mấy yêu thương.

Một nương tử tay bê rổ rau, tay chống lấy hông người to béo khinh khỉnh tiếp lời:

- Thứ nghiệt chủng này sao ông ấy có thể yêu thương chứ, nếu là tôi, tôi sớm đã từ mặt rồi, mệnh số xui xẻo như vậy sớm muộn gì cũng khắc chết hết người trong nhà. Hồng Uyển Uyển lại là tiểu nương được Mạch tướng quân cưng chiều nhất sao có thể để bà ta ấm ức được chứ, không giết chết cô ta đã là niệm tình nghĩa cha con lắm rồi.

Yên Nhiên tâm tư không chút gợn sóng, bình thản cất giọng:

- Hay cho câu niệm tình nghĩa cha con.

Yên Nhiên ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trước mặt đám phụ nữ lo chuyện bao đồng, con ngươi âm lãnh liếc ngang từng người khiến bọn họ bất ngờ chột dạ. Một nương tử híp mí tỏ vẻ khinh người bước lên một bước trực diện cô đáp trả:

- Cái gì chứ, chúng tôi nói không đúng sao? Từ khi cô sinh ra đã khắc chết lần lượt người trong nhà, nếu Mạch lão gia mệnh số không lớn thì đã sớm bị cô hại chết rồi, ngay cả người không chung máu mủ như Hồng tiểu nương vừa vào phủ đã bị cô hại cho không thể sinh con nối dõi nữa, cô còn ở đây làm bộ dạng mình đáng thương. Phí...ta khinh.

Cô dừng con ngươi trên người đối diện vài giây đã nhận ra lai lịch của nương tử to tròn trước mặt :

- Bà là Chung Ý Vy, thê tử của Tần Hạc Hiên phải không?

Bà ta dõng dạc:

- Là ta thì đã sao?

- Hai năm trước bà sang Mạch phủ mượn mười bao ngũ cốc, bà đã trả chưa?

Chung thị thu lại nét mặt vênh váo nhìn thẳng xuống mũi giày ấp úng, Yên Nhiên điềm tĩnh nói tiếp:

- Năm nay mùa vụ đã thu hoạch xong, thửa đất của bà phải nộp lại số ngân lượng và nông sản đã vay cho Mạch gia cũng quá hạn năm ngày rồi, bà đã nộp chưa?

Thẹn quá bà ta liền lảng tránh:

- Cô lôi chuyện này hỏi đến làm gì? Chuyện này là do Hồng tiểu nương và Mạch lão gia quản, cô thì có tư cách gì chứ?

Cô cười lạnh gật gật đầu:

- Trong nhà bà hết thảy có bốn người con dâu, nhưng không người nào sinh được cháu trai nối dõi, Tần Hạc Hiên năm nay tuổi đã tứ tuần, gia cảnh nhà bà lại không mấy dư dả, nhưng ông ta từ sáng đến tối lưu lại chốn thanh lâu, không thì ngồi ì ở tửu lầu say khướt, vậy mà Tần nương tử bà còn có thời gian đứng đây nghị luận chuyện của người khác sao?

- Đó là chuyện nhà của ta, cô quản làm gì?

- Đây cũng là chuyện của ta, bà quản làm gì?

- Cô...

- Tần nương tử, ta có lòng tốt báo cho bà biết lúc nãy ta đi ngang qua sòng bạc thấy lão Tần đang bị người ta dồn ở góc tường đánh một trận tơi bời. Mặt mày bê bết máu còn luôn miệng van xin bọn chúng tha mạng, còn nói cái gì mà giấy tờ trong nhà đã mang đi cược hết hiện tại bên mình chẳng có thứ gì giá trị để trả lại tiền thua bạc cho chúng, xin chúng cho ông ta một ít thời gian.

- Cô nói bậy, lão Tần đúng là có ham mê nữ sắc, thích uống rượu nhưng cũng không quẩn trí đến mức đánh cược cả gia tài vào sòng bạc. Đây là cô nói lý không lại ta định bịa ra chuyện để hạ bệ ta.

- Bà không tin thì cứ đi mà xem xem.

Tần nương tử từ ánh mắt hùng hổ chuyển dần sang nghi hoặc, mày thô nhíu lại mấy phần do dự trước lời nói của Yên Nhiên. Bỗng đằng xa con gái út của bà độ chừng mười tuổi chạy đến vừa khóc vừa nói hớt hải bên cạnh bà ta:

- Mẹ, cha....cha bị người ta đánh đến không ngồi dậy nổi, đang nằm ở trước sân nhà mặt mày nhiều máu lắm, một đám người nói là cha thiếu nợ bọn họ rất nhiều tiền rồi xông thẳng vào nhà mang hết đồ đạc đi mất, bọn con không ngăn lại được.

- Con nói cái gì?

Tần nương tử kia mặt liền biến sắc, quên cả sự tồn tại của Yên Nhiên mà thất thần rời đi, từng bước chân sải vô cùng gấp gáp chỉ thiếu chút là muốn bay lên để nhanh chóng về nhà.