Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 73: Mỹ nhân tính toán




Ngạo Tình không để ý sự nhỏ mọn của Băng Tâm, thấy sắc mặt Dung Hi khôi phục tự nhiên, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nếu bình thường, Dung Hi nhất định sẽ nói một phen cảm tạ ân đức, nhưng bây giờ hắn đang nóng lòng muốn nói ra chân tướng.

Cũng đều do bảo tàng Tây Vực, có người muốn ngư ông đắc lợi.

"Nhưng Diêu quân tử là chuyện gì? Bọn họ lại muốn tiểu thư tìm Băng Ngọc hồ điệp làm gì?" Băng Tâm miệng lưỡi lưu loát, nói toàn bộ mấu chốt của vẫn để ra.

Sở Mộc Hi khí phách tự nhiên nói: "Có tin đồn Băng Nọc Hồ Điệp là chìa khóa mở ra Hoàng cung Tây Vực, hơn hai mươi năm trước bị một vị nam tử gọi là Diêu quân tử vô ý đoạt được, đưa cho nữ nhân hắn ái mộ làm tín vật đính ước, hai người vẫn ẩn cư ở núi Ly Thảo gần Tây Vực."

"Tín vật đính ước của người ta làm sao sẽ đưa cho tiểu thư, như vậy không phải muốn bảo tiểu thư đi trộm về sao!" Băng Tâm lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hận không thể đem những người đó chiên trong vạc dầu.

Ngạo Tình cũng chỉ cười cười, liếc mắt nhìn chằm chằm Dung Hi, "Dung Hi, không nên quá lo lắng, ngày nào bọn chúng không lấy được Băng Ngọc hồ điệp, Nhã Nhã cũng sẽ không có chuyện gì."

Dung Hi cũng đành phải gật đầu một cái, một tay đặt lên vai Ngạo Tình, trong mắt tất cả đều là lo lắng, "Nếu không thể lấy được, chúng ta nghĩ biện pháp khác."

Vẻ mặt mọi người biến đổi, tiểu tử này cũng quá ngây thơ rồi.

"Đầu ngươi có phải trúng gió rồi không? Vấn đề ngây thơ như vậy cũng nói ra được." Ngạo Tình đưa tay gõ trán Dung Hi, khó được cười một tiếng: "Khẳng định bị lừa đá rồi."

Dung Hi nhíu nhíu mi tâm, lấy tay sờ trán bị Ngạo Tình gõ, lúng túng cười cười, không nói nữa.

Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, làm như không nhìn thấy.

"Băng Lam, lập tức truyền tin cho sư phụ ta, để người đích thân đến Tây Vực một chuyến; truyền tin cho Diệp Thanh, ta cần trợ giúp của nàng; truyền tin cho Nhã Lan, ta cần số lượng lớn tài bảo, bằng tốc độ nhanh nhất truyền tin." Nói rồi Ngạo Tình viết tiếp một chút ký hiệu giao cho Băng Tâm: "Truyền tin cho gia gia, báo bình an."

"Tiểu Đông Tây, những kí hiệu kia là cái gì vậy? Ta thấy thế nào cũng không hiểu?" Sở Mộc Hi không sợ mất mặt, vẻ mặt cợt nhã hỏi.

Ngạo Tình không trực tiếp trả lời, cầm ly trà lên từ từ uống vài ngụm, mới nói: "Đây là mật mã gia thư của ta cùng gia gia."

"Ta cũng muốn biết." Hai mắt Sở Mộc Hi sáng lên, hoàn toàn như một tên du côn.

Phong Dạ Hàn trực tiếp kéo tay Ngạo Tình, tuyên bố chủ quyền, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Sở Mộc Hi, ý nói còn chưa tới phiên ngươi.

Sở Mộc Hi chỉ coi như gió bắc thổi qua, vẫn còn hăng hái mãnh liệt.

Ngạo Tình nhìn phong Dạ Hàn một chút, lại nhìn Sở Mộc Hi một chút, tức xạm mặt lại, im miệng không nói gì.

Đoàn người sửa lại đường đi, dùng thời gian hai ngày đi tới núi Ly Thảo.

Ở dưới chân núi Ly Thảo, quanh năm mây mù tràn ngập, trời về chiều đã sớm không thấy rõ đường trong núi, nhưng vẫn cảm thấy một cảm giác an bình; vào núi, cây cối um tùm, chim hót hoa thơm, trước mặt là bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái.

Đúng là thế ngoại đào nguyên, là lựa chọn ẩn cư hàng đầu.

Loáng thoáng thấy mấy gian phòng trúc, sương mù lượn lờ, bóng hoàng hôn bao phủ xung quanh, phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt mông lung, làm lộ ra màn sương trắng, có một tư vị đặc biệt. Gió lạnh vi vu, cây khẽ đưa, cực kỳ yên tĩnh, như vào Tiên cảnh.

"Oa, nơi này rất nhiều Thược Dược đấy." Đáng tiếc không phải tháng năm mùa hoa nở, khi đó nơi đây sẽ là biển hoa. Băng Tâm đang muốn tiến lên sờ một chút, sa sa sa, sưu sưu sưu, hoa sơn trà nhanh chóng lệch khỏi vị trí, những đoản kiếm nhanh chóng bay đến, sát cơ nặng nề.

Cẩn thận!

Thật may là Băng Tâm phản ứng nhanh, lùi thật mau.

Mọi người nhìn nhau lộ vẻ kinh dị, nhìn lại lại thấy phòng trúc ngày càng xa hơn, dần dần từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Hóa ra là ở đây bày trận, nơi ẩn cư dễ dàng xông vào như vậy thì không phải là thế ngoại đào nguyên rồi.

"Cách Huyễn trận." Ngạo Tình kinh hãi, Cách Huyễn trận là trận pháp độc môn mà Thiên Sơn lão đầu tự sáng tạo ra, chỉ truyền cho Lam Cơ Tử, bây giờ còn có người khác hiểu được trận pháp này, hơn nữa nhìn Thược Dược trước mắt, hình như có chút không giống với Cách Huyễn trận chân chính.

Cách Huyễn trận? Mọi người thấy trong mắt Ngạo Tình có một ti sáng tỏ, tự nhiên đem hi vọng ký thác vào trên người Ngạo Tình.

"Làm thế nào, tiểu thư?"

"Đụng đến trận pháp thì không cần gấp, dù nói thế nào bổn tiểu thư cũng là đồ đệ của Lam Cơ Tử, đem trái tim để lại trong ngực đi thôi." Nói xong nhìn mọi người, suy nghĩ hồi lâu.

Hướng về phía bốn nam nhân nói: " Đem ám vệ của các ngươi gọi ra ngoài, khiến bản tiểu thư hảo hảo dưỡng mắt." Ngạo Tình như tên trộm nói.

"Tiêu đông tây, bọn họ cũng không thể lớn lên tuấn tú như ta được, ngươi chỉ cần nhìn ta là được." Sở Mộc Hi trêu ghẹo nói, vừa nói vừa kêu ám vệ của hắn ra ngoài.

"Vô Trần, Vô Phong, Vô Vũ, Vô Quả, bái kiến chủ tử." Thống nhất áo trắng giày đen, dáng vẻ gần như nhau, đều là nam tử tầm hai mốt hai hai tuổi. Sở Mộc Hi lạnh lùng ừ một tiếng.

"Thanh Y, Lam Y, Ngân Y, Hắc Y bái kiến chủ tử." Tên như y phục trên người, mọi người mắt kiếm mày rậm, lạnh lùng không nói, chừng hai mươi tuổi. Phong Hề Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn bốn người, bộ dạng rắm thúi.

Ám vệ của Dung Hi — Tích Nhật, Luyến Nhật, Đằng Nhật, ba người này Ngạo Tình đã biết, mọi người tuấn tú không có cách nào tả được.

Cộng thêm bốn người Xuất Nguyệt, đứng thành hàng, lại có bốn người Phong Dạ Hàn, có thể xem như hiện trường tranh đấu mĩ nam.

"Oa. Tiểu thư, nếu như đem tất cả bọn họ đưa đến Trường Nhạc Phường, chúng ta khẳng định kiếm được rất nhiều." Miệng của Băng Tâm không thể giữ, nghĩ gì nói nấy.

Hì hì. Băng Lam cùng Ngạo Tình không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Băng Tâm vừa nói xong, hơn mười đạo ánh mắt bắn thẳng mà đến, làm Băng Tâm sợ hãi núp ở sau lưng hai người.

"Ha ha, đồng ngôn vô kị! vô kỵ!" Ngạo Tình cười làm lành, trong lòng thật đúng là muốn tính toán như vậy, vấn đề là mình không phải chủ tử của bọn họ.

Hắng giọng một cái, nói thẳng: "Các ngươi ai còn là thân đồng tử, mời đứng ra một chỗ."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy nam tử lúng túng. Đều nhìn chủ tử nhà mình, xem sắc mặt.

Ngạo Tình thấy mọi người lúng túng, cũng đành phải giải thích ngọn nguồn: "Cách Huyễn trận này, thuộc về phản bát quái thụ hoa trận pháp, tự tay trồng thụ hoa theo nguyên lý phản bát quái, ở trong sương mù trước nhà, ảo diệu vô cùng. Người nếu đặt mình trong trong trận, như rơi vào sương mù dầy đặc, tai mắt đều mất đi vô dụng, không cách nào đi ra gang khỏi một tấc đất, trận này còn có thể mê hoặc tâm trí, tạo nhiều loại ảo ảnh, tham niệm, sắc dục, chuyện cũ thừa lúc vắng mà vào, bốn phía năm màu hoa rực rỡ cũng hóa thành trăm ngàn mỹ nữ, do niệm sinh dâm, do dâm sinh muốn, do muốn đốt người, tình trạng khổ không thể tả. Chế ra trận này chính là Thiên sơn Lão Ngoan Đồng, Vô Tình Vô Dục, trước khi chết vẫn còn là đồng thân, chưa từng động tới sắc dục. Cho nên muốn phá trận này, tốt nhất là dùng thân đồng tử, chủ tử của các ngươi không phải thân đồng tử, cũng đành phải dùng tới các ngươi, cần chín nam tử phá trận này, giải thích như vậy, các ngươi hiểu chưa?"

Sau đó, bốn ám vệ của Phong Dạ Hàn có chút lúng túng nhưng lại là những người đầu tiên đứng ra ngoài.

Một, hai, ba. . . . . . Bảy, không đủ. Ngạo Tình có chút bất đắc dĩ.