39.
Trong ký ức của ta, thời niên thiếu Tĩnh Vương đều cô độc lẻ loi một mình. Hắn cùng các huynh đệ đều không thân cận, dù là ngoài mặt xã giao hắn cũng khinh thường. Hắn không có bằng hữu, nói chính xác thì một người cũng không.
Nếu nhất định phải kể ra một người miễn cưỡng xem như không có trở ngại, e là cũng chỉ có ta. Tuy rằng da mặt ta dày lại hay sáp lại gần hắn, nhưng vẫn là tiếp xúc hơn nhiều so với người khác.
Có một năm, vừa vặn xuân sắc, đào nở mười dặm, ta cưỡng ép lôi kéo hắn đến ngoại thành phía Đông thả diều. Lúc ấy, ta cẩn thận từng li từng tí lôi kéo dây diều, chỉ sợ tuột tay làm con diều bay đi mất, mà không hề để ý dưới chân, chỉ một mực lo cầm chắc dây diều nên đã trượt chân trên tảng đá, mắt cá chân sưng phồng không thể đi nổi.
Khi đó, hắn cõng ta đi lại giữa những cánh đồng bát ngát, thở dài nói: "Ta thực sự không hiểu vì sao lại có người lo lắng diều sẽ bay mất. Thực ra, nếu ngươi không tự tay cắt đứt sợi dây kia hoặc ngươi không buông tay, vậy thì con diều sẽ vẫn nguyên vẹn ở trong tay ngươi, làm sao có thể nguyện ý lang thang phiêu bạt một cách vô định trên bầu trời được…"
Khi đó, ta không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ cố gắng tranh luận vài câu: "Sợi dây kia mảnh như thế, đâu ai biết được khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà đứt mất. Bị vướng ở trên cây, hoặc một trận gió lớn đều có thể khiến nó rời tầm tay mình mà."
Bây giờ ngẫm lại ta mới hiểu được. Thì ra, Lý Hưng vốn dĩ lo lắng người cầm dây diều, mà Tĩnh Vương chính là người không mong muốn con diều sẽ tùy ý bay lượn trên khắp nên trời kia. Suy cho cùng, người và diều vốn chẳng gân mạch tương liên, cho nên bất luận con diều bình lặng trước gió thì người cầm dây diều cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Ta thở dài.
Đối với sự không tín nhiệm của Lý Hưng, đại khái Tĩnh Vương đã từng vô cùng thất vọng lẫn phiền lòng. Nhưng cho dù hắn có thất vọng bao nhiêu đi chăng nữa, hắn vẫn có thể điềm nhiên như chưa từng xảy ra chuyên gì, tiếp tục giúp sức cho hắn. Xem ra, trước đây Cố Dung đã quyết định đúng đắn. Tĩnh Vương sẽ không bỏ mặc Lý Hưng, càng không ruồng bỏ hắn.
Tiếc rằng, Lý Hưng là kẻ ngu xuẩn, tự cho rằng bản thân biết đề phòng người khác, lại không nghĩ tới non nửa đời người cũng đã đề phòng sai người.
Ta vô cùng phiền muộn, nghe Cố Dung buồn bã nói:
"Hiện tại là thời điểm giúp sức cho Lý Hưng."
Lý Chẩm gật đầu: "Tìm cơ hội thích hợp, đích thân ta đi một chuyện sẽ tốt hơn."
Cố Dung cười: "Ta thấy ngày mai rất thích hợp."
Lý Chẩm có vẻ kinh ngạc: "Vội vàng như vậy à?"
Cố Dung gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, đã hứa hẹn với Lục Sanh, phải mau chóng thuyết phục Lý Hưng mới được."
Dường như Lý Chẩm có điều muốn nói, lại nuốt ngược trở lại, chỉ đáp một tiếng "Được."
Nhưng ta suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu rõ lắm, thế là nhìn chằm chằm Cố Dung đang vô cùng đắc ý ngồi gặm đùi gà.
"Thực ra, hiện tại ta cũng không hiểu lắm. Vì sao lại phải hứa hẹn với Lục Sanh trước rồi mới tìm đến Dự Vương. Ngươi có từng nghĩ, nhỡ đâu Dự Vương không đồng ý, chúng ta nên trả lời Lục Sanh như thế nào?"
Cố Dung buông đùi gà xuống, xoa xoa tay, lắc đầu, nghiêm túc giải thích:
"Không nói đến Lục Sanh là người âm hiểm ra tay nhanh chóng. Trong cuốn "Lục Sanh công lược" mà tổ phụ ta để lại, bên trong có viết, muốn mọi việc toàn vẹn hãy để hắn tới trước. Nếu như ngươi tính kế hắn, nhiều nhất cũng chỉ năm ngày, trong khoảng thời gian này phải tìm ra biện pháp đối phó hữu hiệu nhất, bằng không hắn sẽ phản công, thẳng tới khi cắn ch.ết ngươi mới thôi. Trước đây, ở trong thư Giản Văn Đường chỉ nhắc tới Tĩnh Vương mà không hề đề cập đến Vân Vương. Lục Sanh trong cơn thịnh nộ sẽ tự khắc hiểu được việc này là nhằm vào cái gì, chính là nhằm vào chuyện kết thân của nữ nhi Lục gia mà làm ra chuyện này, cho rằng phủ Vân Vương chỉ bị liên lụy mà thôi. Nhưng điều này không có nghĩa rằng Lục Sanh sẽ không chậm rãi tỉnh táo từ cơn mơ và phát hiện ra chính mình đã sập bẫy. Nhắc tới đây, lần đầu tiên phủ Cảnh An Hầu tới cửa phủ Thừa Tướng đã là ngày thứ năm, cái này đã là phạm quy rồi.”
Cố Dung một hơi nói nhiều như vậy nhưng ta chỉ nghe được phần mở đầu, những vấn đề liên quan đều nghe không lọt tai. Phỏng chừng Lý Chẩm cũng như ta.
Lúc đó, hai người bọn ta ngây ra như phỗng, đồng thanh tiếp lời:
“Lục Sanh công lược???!”
Cố Dung không thèm để ý, nhìn chúng ta như nhìn hai kẻ ngốc:
“Tổ phụ ta nói, Lục Sanh âm hiểm xảo trá, mưu ma chước quỷ. Thiên hạ này có thể nhìn thấu Lục Sanh cũng chỉ có một người là ông ấy. Ông ấy sợ sau khi ch.ết, phủ Cảnh An Hầu không thể đối phó được với Lục Sanh, vì thế mới ghi lại bản thảo này. Bằng không ngươi cho rằng phủ Cảnh An Hầu chúng ta dựa vào cái gì mà đối đầu với lão già quỷ quyệt Lục Sanh? Tay không bắt sói à?”
Ta và Lý Chẩm im lặng nửa ngày.
Ta cảm thấy thế gian dường như đã sụp đổ. Nhìn Cố Dung hoa tay múa chân trước mắt, thậm chí ta có chút xíu hoài nghi, có khi nào Cố gia được tổ tiên truyền lại cho căn bệnh khùng điên mất trí nhớ hay không.
40.
Một ngày gió xuân ấm áp, Lý Chẩm đến phủ Dự Vương bái phỏng.
Rất mau đã đến giữa trưa, Lý Chẩm trở về.
Lúc đó, ta và Cố Dung đang tựa vào lan can ở trong đình cho cá ăn. Từng đàn cá chen chúc nhau tranh giành thức ăn, có một vài con cá có tốc độ cực nhanh, hơn phân nửa thức ăn đều bị chúng ăn hết, những con còn lại chỉ có thể há miệng bơi đi. Mới đầu ta còn cảm thấy bọn chúng đáng thương nên đã đổ thức ăn nhiều hơn một chút. Nhưng đã đổ thêm hai lần, lúc này mới phát hiện ra, dù có đổ thêm nhiều thức ăn hơn nữa vẫn luôn có những con cá không tranh giành được.
Cố Dung nhìn xuống ao liền bật cười: “Trâm Trâm ngươi nhìn xem, đều là cá lớn nuốt cá bé. Cũng không phải trong hồ có thêm nhiều thức ăn thì đồng nghĩa với việc tất cả sẽ được chia đều. Vĩnh viễn đều là nhiều càng thêm nhiều, ít thì cái gì cũng đều không có.”
Nói rồi quay đầu nhìn về phía Lý Chẩm, đáy mắt quét qua ý cười nhàn nhạt.
“Thế nào rồi?” Ta hỏi, xoay người rót trà cho Lý Chẩm.
Lý Chẩm lắc đầu, vội vàng uống một ngụm, nhân tiện nói:
“Tin tức tốt cùng tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?”
“Xấu.”
“Tốt.”
Ta và Cố Dung đồng thanh lên tiếng.
“Vậy trước tiên nghe tin xấu đi.” Cố Dung nói.
“Không được không được…” Ta khoát khoát tay.
“Vẫn là nghe tin tốt đi.”
“Không không không… Trước hết nghe tin xấu cũng được.”
“Nghe tin tốt nghe tin tốt.”
Bang!
Lý Chẩm nện một chưởng, sắc mặt hơi tái, ánh mắt lạnh lẽo:
“Hai người có bệnh hả?! Ngày thường việc quan trọng cũng không thấy ồn ào, ngược lại việc vô vị lại ầm ĩ đến mức này?!”
Dứt lời, ánh mắt sắc bén chĩa vào hai người bọn ta, dường như muốn cho mỗi người bọn ta một đao.
“Tin tốt là Lý Hưng đã đáp ứng lập thứ nữ Lục gia làm Chính Phi, đồng thời giúp chúng ta đối phó Lục Sanh.”
Ta chớp chớp mắt: “Cho nên, hắn là… có đồng ý hợp tác với chúng ta hay không?”
Giọng Lý Chẩm trầm xuống, thanh âm còn mang theo cảm xúc bất mãn vừa rồi còn chưa kịp nguôi: “Là đồng ý hợp tác, thế nhưng chỉ là hợp tác tạm thời, chỉ liên luỵ đến Lục Sanh bên này mà thôi. Mà vấn đề liên quan đến sòng bạc kia, e là không thể thực hiện được. Lý Hưng không đáp ứng chuyện sòng bạc. Khẳng định dù nói tới… Hắn cũng không thừa nhận, cũng không thừa nhận chuyện quen biết Toàn Gia hoặc An công công. Đây chính là tin xấu.”
“À?” Khoé mắt Cố Dung khẽ động: “Hắn còn nói gì nữa không?”
Lý Chẩm nghĩ nghĩ, lại nói:
“Hắn nói… Nếu chúng ta có chứng cứ… Có thể trực tiếp trình lên Thánh Thượng.”
“Ha…” Cố Dung híp híp đôi mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
“Đúng là thú vị… Tên ngốc Lý Hưng từ khi nào mà trở nên thông minh như vậy…”
Lý Chẩm dường như suy tư điều gì, khẽ gật đầu:
“Quả thực kỳ lạ, không hề giống với phong cách của Lý Hưng.”
Hỏng…
Ta thở dài.
Kỳ thực, bỏ qua chuyện sòng bạc, việc ép buộc Lý Hưng bán đứng Đoan Vương vốn dĩ rất đáng tin cậy. Suy cho cùng, dựa theo thủ đoạn trước kia của Lý Hưng, đầu óc hắn không quá nhanh nhạy, sợ nhất là bị đe doạ, giỏi nhất là mắc câu. Nhưng hiện tại lại bỗng trở nên khác thường.
Lại nói, sòng bạc ẩn nấp cực kỳ kín đáo, manh mối chúng ta tra ra được lại không thể tìm được. Mấy mật thám kia của Cố Dung bất luận là thân phận gì cũng có thể tra ra, chỉ sợ đó đều không phải nhân vật đơn giản, nhưng nhân vật như thế cam tâm tình nguyện núp trong bóng tối, hơn phân nửa là bởi vì không thể đối diện trước ánh sáng. Lý Hưng chính là bắt được điểm này mới có thể thốt lên một câu kia.
“Nếu có chứng cứ, có thể trực tiếp trình lên Thánh Thượng.”
Dường như Cố Dung cũng không lấy làm ngạc nhiên, hay nói cách khác, hắn không tỏ vẻ lo lắng hay u sầu, tựa như vừa nghe được tin tức vô thưởng vô phạt.
Lý Chẩm nhìn Cố Dung, chậm rãi lên tiếng:
“Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Cố Dung cười: “Ngươi biết ta muốn làm gì mà?”
Lý Chẩm không kiêu ngạo cũng chẳng nóng nảy, vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Ngươi cố ý để ta không có người phụ tá theo sau, ban ngày đi tìm Dự Vương nhất định là có lý do. Ngươi biết rõ Đoan Vương nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào ta, chẳng lẽ là cố ý để hắn biết?”
Cố Dung nhẹ cong khoé miệng, gật đầu:
“Đương nhiên, chính là cố ý.”
Cố ý…
Bỗng nhiên ta có dự cảm xấu. Hình ảnh cờ chiêu hồn treo trước cửa lớn phủ Đoan Vương lại xuất hiện một lần nữa trong đầu ta.
Ta nhăn mày: “Ta không rõ… Đoan Vương đang đứng bên bờ vực, nếu không có lòng tin có thể dùng một chiêu diệt trừ hắn, vậy hiện tại áp bức hắn chưa hẳn đã là chuyện tốt.”
Cố Dung “À” mộ tiếng, lại nói:
“Chúng ta chính là muốn đẩy hắn một cái, buộc hắn giãy giụa tiến tới bước cuối cùng.”
“Cuối cùng… Giãy giụa… Cuối cùng…” Lý Chẩm lẩm bẩm trong miệng, tựa hồ đang nói chuyện với chính mình.
Cố Dung không nói tiếp mà nhìn về phía ta, ánh mắt như phóng điện lại kèm theo một chút u oán. Hắn nói:
“Còn có… Nếu ta đoán không sai, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ nhìn thấy Tĩnh Vương.”
41.
Sau khi Cố Dung tuyên thệ long trọng như vậy, tới ba ngày sau cũng không chờ được Tĩnh Vương, mà người đến lại là Lục Sanh. Lục Sanh truyền tin, hẹn gặp Cố Dung ở hồ Dao Tiên, cách ngoại ô phía Tây hai mươi cây số.
“Ta và ngươi đi.” Lúc đó, Lý Chẩm nói.
Cố Dung hơi nhăn mày: “Ở trong thư, Lục Sanh nói chỉ gặp một mình ta… Tại sao… Gặp ta… Mà không phải là gặp cha ta…”
Ta nghĩ nghĩ, cười nói: “Sợ là không đồng nhất với ý kiến của phủ Cảnh An Hầu thôi. Trước kia, toàn Kinh thành có ai mà không biết Cảnh An Hầu vô cùng yêu thương nữ nhi. Lục Sanh cũng sợ ngươi hai lòng, Cuối cùng lỗ hổng của phủ Cảnh An Hầu lại chính là ngươi. Vậy công sức của hắn chẳng phải cũng trôi theo dòng nước hay sao?"
Cố Dung hừ một tiếng: "Tên cáo già Lục Sanh này…"
Lý Chẩm đứng ở một bên nhìn, tiếp tục lặp lại:
"Bất luận như thế nào ngươi cũng không thể đi một mình. Trước mắt ta và ngươi cùng đi."
"Ta cũng đi!" Ta nói.
Cố Dung đỡ trán: "Thật sự… Không cần."
"Cần mà cần mà!"
Ta và Lý Chẩm trăm miệng một lời.
Sau khi cùng nhau dùng bữa sáng, hai người bọn ta xô đẩy Cố Dung vào trong xe ngựa. Trước lúc xuất phát, Cố Dung thở dài dặn dò:
"Lát nữa trốn ở ngăn bí mật, bất luận thế nào cũng không thể phát ra tiếng động."
Sau lại nhìn Lý Chẩm nói:
"Ngươi, dù cho ngươi cảm thấy tình huống nguy hiểm thế nào đi chăng nữa cũng không cần ra mặt. Nếu như thực sự nguy hiểm, thời điểm cần đến ngươi, ta sẽ nói: Đệ đệ của ta sẽ không tha cho ngươi.”
"Ai?" Lý Chẩm nhíu mày.
"Không cần để ý tiểu tiết." Cố Dung nói xong thì quay sang nhìn ta.
"Ngươi tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được ra. Cho dù xảy ra chuyện gì, nghe được âm thanh gì đi nữa."
"Ta…"
Ta há miệng, trông thấy ánh mắt Cố Dung nghiêm túc, lời nói ra ngoài miệng đành nuốt ngược trở lại.
"Biết rồi…" Ta nói.
Khi xe ngựa đến hồ Dao Tiên, ta và Lý Chẩm đã trốn đi.
Một lát sau, từ trong xe ngựa có âm thanh truyền tới.
"Lục đại nhân."
Là Cố Dung chào hỏi trước.
Giọng Lục Sanh trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, nghe ra thong thả trầm ổn, tỉ mỉ cẩn trọng.
"Vân Vương Phi… Là tự mình đánh xe tới?" Lục Sanh hỏi.
Cố Dung trả lời: "Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ta chỉ gọi xa phu đưa ta đến đây, lại nói cho hắn biết thời gian để đến đón. Lục đại nhân không cần lo lắng."
Hỏng… Cái gì mà đưa đưa đón đón. Không nói đến chuyện che giấu tai mắt, gần đây phủ Vân Vương có quá nhiều việc cần phải chuẩn bị, cũng tiêu tốn khá nhiều kinh phí. Cho nên, chuyến đi này là Lý Chẩm và Cố Dung thay nhau làm xa phu, tự mình đánh xe ngựa tới.
Cố Dung nói một lời này, ít nhiều cũng có chút khoa trương. Ta muốn cười trộm nhưng vẫn nhịn xuống. Trong yên tĩnh nghe được tiếng của Lục Sanh.
"Vân Vương Phi quả nhiên trí tuệ vô song."
Tuy lời lẽ Lục Sanh dễ nghe nhưng lại không nghe ra tán dương mà vẫn là mỉa mai. Nói xong hắn liền vào vấn đề chính.
"Đã sớm nghe nói Vân Vương Phi tính tình ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết. Vậy hôm nay lão phu sẽ đi thẳng vào vấn đề. Sự tình giữa phụ thân ngươi và Dự Vương, không biết Vân Vương Phi suy xét thế nào?"
Cố Dung cười: "Tất nhiên là nghe theo gia phụ sắp xếp."
"À?" Lục Sanh cười rất cổ quái, âm thanh từ yết hầu như rót đầy cát đá.
"Lão phu không rõ, chẳng lẽ Vương Phi nương nương không hy vọng phu quân mình ngồi lên vị trí cao nhất?"
Sau một hồi yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như ta nghe được tiếng trái tim mình đang đập. Chốc lát sau, Cố Dung chậm rãi nói:
"Mặc dù tính tình Vân Vương vô vị nhưng trí dũng song toàn, một lòng vì thiên hạ. Nếu ngày sau leo lên Đế vị, quả thực là phúc của bách tính."
Lục Sanh không nói gì, dường như lằng lặng chờ đợi vế tiếp theo. Quả nhiên, Cố Dung nói tiếp:
"Nhưng mà Lục đại nhân, phúc lành của bách tính lại chưa chắc là phúc của ta và ông. Với tính cách của Vân Vương, tuyệt đối sẽ không chịu cảnh ngoại thích tham gia vào chính sự, lại càng không cho phép bên trong triều chính có gia tộc chuyên quyền. Nhưng Dự Vương thì khác, tuy hắn hay nghi kỵ nhưng mưu trí không đủ. Chí ít… là không đủ lực để đối phó với hai nhà Cố Lục chúng ta. Cho nên, ở trong lòng ta, Dự Vương vẫn thích hợp hơn so với Vân Vương"
"Cảnh An Hầu cũng nghĩ như vậy?" Lục Sanh hỏi.
Cố Dung lại cười: "Tính tình gia phụ bướng bỉnh, chẳng qua ông ấy cảm thấy Dự vương mới là đích tử. Nhưng điều này không quan trọng. Điều quan trọng là, phủ Cảnh An Hầu ta trên dưới một lòng, thành tâm mong Lục đại nhân đồng hành.”
Lục Sanh hồi lâu vẫn không đáp lại, lát sau mở miệng giọng điệu đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
“Vân Vương Phi… Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ngồi lên vị trí dưới một người nhưng trên cả vạn người hay sao?"
Dưới một người, trên vạn người…
Ta bật cười từ tận đáy lòng.
Cố Dung? Làm Hoàng Hậu? Đầu đội mũ phượng trở thành mẫu nghi thiên hạ?
Hình ảnh kia… Không dám nghĩ đến…
Trong xe, chỉ nghe giọng Cố Dung vô cùng trấn tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
"Dưới một người trên vạn người, chẳng qua chỉ là chính bản thân ta mà thôi. Nhưng trong tâm của ta là toàn bộ Cố gia. Phủ Cảnh An Hầu đã đối chọi quá lâu, kỳ thực không hề có ý nghĩa. Ta nguyện ý nhường lại vị trí này, cũng dừng lại cuộc chiến tranh cùng Lục gia. Trăm năm sau này, hai nhà Lục Cố văn võ liên thủ, quyền khuynh triều dã, thiên hạ ắt nằm trong tay."
Cổ họng ta chợt mắc nghẹn lại, xấu hổ đến mức không dám nhìn Lý Chẩm.
Lặng nhìn thoáng qua, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, yên tĩnh nghiêng tai lắng nghe. Lúc này ta mới chậm rãi thở phào một hơi.
Bên này đàm phán khá thuận lợi, Lục Sanh rất mau đã rời đi. Lần này đến phiên Lý Chẩm đánh xe ngựa, thế nên trong xe chỉ còn lại ta cùng Cố Dung.
Trên đường, Cố Dung vẫn còn cân nhắc một chuyện: Vì sao Tĩnh Vương không đến tìm ta.
Ta hỏi: "Tĩnh Vương không đến, là tốt hay xấu?"
Cố Dung nói: "Vốn dĩ cũng không thể coi là chuyện tốt. Chỉ là, nếu như ngay cả đàm phán cũng không có, e là hắn đã hạ quyết tâm. Quyết tâm này hơn phân nửa không phải là điềm tốt."
Xe ngựa lắc lư không biết bao lâu, bỗng nhiên từ chân trời rót xuống những hạt mưa.
Ban đầu chỉ tí tách vài giọt, thế nhưng về sau mưa càng thêm lớn. Chân trời phía xa nhuộm một màu đen, mưa như trút nước, con đường vốn đã gập ghềnh khó đi, một cơn mưa này xối xuống, lầy lội không chịu nổi, bánh xe sa lầy trong vũng bùn, xoay sở thế nào cũng không thoát ra được. Nửa ngày hao tốn khí lực, Lý Chẩm bước vào trong xe, lắc đầu. Cố Dung vén rèm xe lên, nhìn quanh một lượt.
"Trời sắp tối rồi. Gần đây cũng không tìm thấy những xe ngựa khác, xem ra trước mắt chỉ chỉ có thể chờ mưa tạnh lại tính tiếp."
Lý Chẩm nhẹ gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."
Cơn mưa này đến bất chợt, thời gian cũng không quá lâu. Nhưng cho dù mưa tạnh, màn trời cũng đã sâu không thấy đáy. Đường từ ngoại ô phía Tây trở về thành cũng không được tốt, thế là ba người chúng ta quyết định nghỉ lại đây một đêm, rạng sáng lại lên đường vào thành.
Ta dựa người bên trong xe ngựa, vặn vẹo một hồi lâu vẫn không thể vào giấc. Vất vả lắm mới vừa chợp mắt được một lát, không lâu sau đã tỉnh. Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, ta mở mắt ra, cũng chỉ có một mình ta trong xe ngựa. Ta xốc màn che lên nhìn quanh bốn phía, cách đó không xa thoáng nhìn thấy Cố Dung đang ngồi trên tảng đá, ngửa đầu ngây ngốc. Dù sao cũng không ngủ được ta dứt khoát đứng dậy xuống xe đi về phía Cố Dung, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Còn chưa ngủ sao?" Cố Dung hỏi.
"À… Không ngủ được." Ta nắm chặt vạt áo choàng.
"Đang nhìn gì thế?" Nương theo ánh mắt của Cố Dung, ta cũng ngẩng đầu nhìn qua.
"Mặt trăng." Cố Dung nói.
"Sau cơn mưa, mặt trăng… hoàn toàn sáng tỏ."
Ta nhìn ánh trăng rồi gật gật đầu. Ta không quan tâm nhiều lắm, chỉ qua loa: "Thế nhưng, vẫn không có mặt trời chiếu sáng. Ta vẫn thích mặt trời, thích ban ngày."
Cố Dung lại rất chân thành, nhẹ nhàng nói:
"Mặt trăng là mặt trăng, mặt trời là mặt trời. Vốn dĩ ánh trăng cũng không nóng bỏng như ánh mặt trời, nhưng nó vẫn luôn khiến người ta si mê như vậy."
"À…" Ta gật gật đầu.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nói:
"Ta là muốn nói… ban ngày ánh mặt trời xán lạn, dễ nhìn thấy như vậy, rực rỡ như vậy. Nhưng mặt trăng lại không giống, nó chỉ lẳng lặng giấu mình trong đêm tối, chỉ một chùm sáng nhàn nhạt cũng đủ khiến cho ngươi tĩnh tâm, trong lòng dâng lên hạnh phúc. Ta vẫn luôn nghĩ, có khả năng nó còn không biết chính bản thân mình đang phát sáng… Thế nhưng loại tồn tại cố định này lại càng khiến người ta để tâm, không phải sao?"
Ta nghiêng đầu nhìn qua, chỉ bắt gặp khóe miệng Cố Dung nhẹ nhàng cong lên, mắt đẹp mày ngài lộ rõ dưới ánh trăng, vẻ an tĩnh nhu hoà so với ngày thường nôn nóng, quả thực tưởng như hai người.
"Có lẽ vậy…" Ta nở nụ cười, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
"Lý Chẩm đâu?" Ta thoáng nhìn bốn phía.
"Đoán chừng là đi tiểu tiện rồi." Cố Dung nói.
Ta khẽ gật đầu. Do dự mãi, ta quyết định nói ra điều vẫn mãi giữ ở trong lòng.
"Cố Dung… Ngươi có từng nghĩ tới không, nếu như sau này Lý Chẩm lên làm Hoàng Đế… Có rất nhiều chuyện khả năng sẽ không như những gì chúng ta nghĩ."
"Có gì khác biệt?" Cố dung cười hỏi.
"Không thể nói đến…" Ta thở dài, "Coi như nói tới chuyện ngày hôm nay… Những cái kia chỉ để lừa gạt Lục Sanh, trong lòng ngươi không chột dạ, lời nói ra đều mười phần ngay thẳng. Nhưng nếu sau này Lý Chẩm làm Hoàng Đế, lời nói hôm nay của ngươi “hai nhà Lục Cố văn võ liên thủ, quyền khuynh triều dã, thiên hạ ắt trong tầm tay” sẽ là đại nghịch bất đạo, là tội lớn đáng ch.ém đầu.”
Dứt lời, trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy với Lý Chẩm, vì thế vội vàng bổ sung: “Đương nhiên… Không phải ta không tin tưởng Lý Chẩm, Ta chỉ cảm thấy…”
Nói một nửa lại không biết phải nói tiếp thế nào. Ta không hề nghi ngờ Lý Chẩm, chỉ là người ngồi ở vị trí kia luôn có nhiều điều thân bất do kỷ. Một khi trở thành Hoàng Đế, điều hắn phải cân nhắc không chỉ là lợi ích của chính mình mà còn của bách tính và của cả quốc gia. Mối đe doạ dù là nhỏ nhất cũng không được phép tồn tại. Với tính cách của Lý Chẩm, có lẽ công cao lấn chủ cũng không quan trọng, thế nhưng hắn sẽ không chịu đựng cũng sẽ không cho phép quyền thần lộng hành.
Lúc đó, trong mắt Cố Dung sáng lấp lánh, mỉm cười nhìn ta chằm chằm:
“Ngươi quan tâm ta sao?”
Lần này ta không ầm ĩ với hắn, gật đầu vô cùng nghiêm túc:
“Cố Dung, ta…”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy một mũi tên xé gió mà đến.
“Cẩn thận!”
Sắc mặt ta thay đổi, lập tức đẩy Cố Dung ngã nhào trên mặt đất. Cố Dung ngước mắt nhìn về phía sau. Ánh mắt ôn nhu bỗng nhiên sén bén. Theo sau là loạt âm thanh cọ qua tai, một loạt mũi tên thẳng tắp hướng về phía chúng ta, nói đúng hơn là hướng về phía ta. Cố Dung dùng một tay kéo ta về phía sau lưng, cấp tốc rút đoản đao từ bên hông, trầm giọng nói:
“Trốn ở đằng sau ta!”
Ngay lúc Cố Dung đang ra sức đối đầu với cơn mưa tên, lúc này chợt xuất hiện ba tên áo đen bịt mặt từ trên không trung nhảy xuống, lao thẳng về phía ta. Cố Dung tóm được một tên trong số đó, một cước đạp hắn ngã lăn. Ta nhân cơ hội này quơ lấy cục đá trên mặt đất ném qua, tựa như ném thẻ vào bình rượu. Tên thích khách kia đang lảo đảo lại bị trúng đòn lần nữa trước khi lấy lại thăng bằng, thân mình tiếp tục ngửa về phía sau. Trong vòng mấy giây ngắn ngủi, trong mắt ta khẽ đảo, xoay người nhìn về phía Cố Dung:
“Mượn đai lưng dùng một lát!”
Nói xong, bỗng nhiên ta rút thắt lưng gấm bên hông Cố Dung, một cước dẫm lên tảng đá, mượn lực bật nhảy lên không trung gắt gao ghìm chặt cổ tên thích khách.
“Văn không được, ngươi cho rằng võ ta cũng không được à? Ngươi thử đi hỏi thăm một chút đi, xem thứ nữ Thẩm gia làm thế nào để có được chỗ đứng trong Kinh thành!”
Dứt lời, ta dùng sức siết chặt, gân xanh nổi lên. Có thể do mặt ta trông quá dữ tợn, tên thích khách mở mắt trừng trừng, há miệng vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi. Bộ dạng kia quả thực khó coi vô cùng. Thế là ta lại dùng sức. Dường như tên thích khách giãy giụa, nỗ lực không bao lâu sau liền đóng mắt. Ngay tại thời điểm ta có chút kiêu ngạo tự mãn, lại chợt phát hiện ra người mà ta giải quyết được lại là kẻ kém cỏi nhất trong cái đám kia.
Cố Dung còn đang bận xử lý hai tên áo đen bịt mặt khác, xem ra thân thủ của hai người kia rõ ràng là nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với kẻ mới vừa ch.ết. Đáng tiếc trên người ta không có vũ khí sắc bén mà chỉ có một cái… thắt lưng gấm làm dây thừng. Phỏng chừng bọn chúng nhìn thấy một tên đồng bọn đã ch.ết, hai tên thích khách liền thay đổi chiêu. Chỉ để lại một người giao đấu với Cố Dung, người còn lại phi thân vọt tới trước mặt ta.
Dưới tình thế cấp bách, Cố Dung hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng. Chỉ thấy hắn cởi một chiếc giày, bất chợt ném vào ót tên thích khách. Cũng không biết đến cùng thì hắn đã dùng bao nhiêu sức lực, tên thích khách kia loạng choạng một cái, bẻ mắt về phía sau xem xét, ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Cố Dung ra sức lo liệu chu toàn, tính toán lặp lại chiêu cũ của ta siết cổ tên thích khách, lại hướng về phía ta hét lớn:
“Đi tìm Lý Chẩm!”
“Ta…”
Lời nói còn kịp thốt ra khỏi miệng, trường kiếm của tên thích khách đã không cánh mà bay tới. Ta vô thức duỗi thắt lưng gấm ra đỡ, khoảnh khắc dây lưng đứt làm hai nửa, mà ta bởi vì né tránh quá vội vã và mạnh bạo, eo lưng dường như bị xoắn gãy.
“Chạy đi!” Cố Dung hét lớn.
Ta cắn chặt răng, không để ý đến eo lưng đau đớn, quay người liều mạng chạy về phía sau rừng cây. Vừa chạy không xa, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có tiếng động, một trận bão cát cuồng phong rung động cánh rừng, ta thả chậm bước chân, phía sau truyền đến tiếng hô gấp gáp:
“Trâm Trâm cẩn thận!”
Ta quay người lại, ánh sáng sắc bén xẹt qua trước mắt, mọi âm thanh đều ngưng lại, ta trừng lớn hai mắt.
“Cố Dung!!!”
Ta hô lớn.
Một tên áo đen che mặt tay cầm trường kiếm thẳng tắp đâm về phía ta. Là Cố Dung gắt gao che chở ta ở trước người, nhát kiếm găm vào giữa ngực, m.áu loãng rất nhanh đã nhuộm đỏ xiêm y trắng toát, dù là trong đêm tối vẫn chói mắt như vậy.
Khoé mắt Cố Dung run rẩy, lạnh mắt đứng dậy, bỗng nhiên tay phải hung hăng dùng sức, bẻ gãy trường kiếm đang cắm trước ngực. Vô cùng nhanh chóng lưu loát, tay trái duỗi ra ghì chặt cổ tên thích khách, tay phải xẹt qua đoản đao, khoảnh khắc ấy đã muốn mạng tên thích khách kia rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng dường như Cố Dung đã bị rút sạch sức lực. Sau khi tên thích khách đổ ầm xuống, hắn cũng dần ngã quỵ trên mặt đất, khoé mắt còn vương đầy m.áu của tên thích khách kia. Tên thích khách còn lại nhìn thấy cơ hội đã vội vàng nhặt thanh trường kiếm trên mặt đất lên, tay nâng lên cao, đáy mắt lộ vẻ hung ác, hung hăng đâm tới.
Ta duỗi hai tay chặn trước người Cố Dung. ngay tại thời điểm thanh trường kiếm kia đâm lao tới, ta nhắm chặt mắt, lại chỉ nghe thấy âm thanh trầm đục bên tai. Thích khách ngã xuống, mùi của bụi đất hoà lẫn cùng mùi m.áu tươi tanh tưởi.
Nhìn kỹ lại, đúng là Lý Chẩm nâng tay, một kiếm xuyên thân. Ba tên thích khách đã ch.ết, bốn phía thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại, bên cạnh đống lửa đỏ cam lại là một mảnh hỗn độn. Trong không khí cất giấu mùi m.áu tươi nồng đậm, khiến người không rét mà run. Ta chạy tới ôm lấy Cố Dung, tay không ngừng run rẩy.
Cố Dung nhìn Lý Chẩm, sắc mặt tái nhợt, gian nan mở miệng:
“Ngươi… Có thể trở về chậm một chút… Chờ ta ch.ết… Ngươi hãy trở về.”
“Đừng nói nữa!” Vẻ mặt Lý Chẩm lo lắng không thôi, thanh âm gấp gáp, nhẹ run rẩy.
“Trước… Trước tiên đi giày lại cho ta…”
Cố Dung suy yếu nói.
Lý Chẩm rưng rưng, giận dữ nói: “Giờ đã là lúc nào rồi… Ch.ết còn sĩ diện!”
Cố Dung không thèm nhìn hắn, vô cùng suy yếu, chậm rãi nhìn về phía ta, nhẹ nhàng cười: “Trâm Trâm… Đừng khóc… Ta không sao cả…”
Ta thực sự không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.
“Cố Dung… Ngươi gắng chịu đựng.”
Tay ta dính đầy m.áu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ nghe thấy hắn nói:
“Về… Về nhà… Đi…”
Đỉnh đầu Cố Dung tươm đầy mồ hôi, thanh âm suy yếu nhỏ dần. Đôi mắt nhìn ta chậm rãi động đậy từng chút từng chút một, cuối cùng vẫn nhắm lại.
“Cố Dung!!!”
Ta gần như sụp đỏ, đau đến tê tâm liệt phế. Một khắc này, dường như ta cảm thấy sẽ mất Cố Dung mãi mãi. Thoáng chốc ấy, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều bị xé nát. Ta muốn ra sức giữ lại Cố Dung, nhưng phải làm sao đây, dường như ta không tìm được sức lực của mình dù chỉ là một chút.
“Cố Dung… Cố Dung… Ta còn có lời chưa nói với ngươi… Ngươi không thể ch.ết… Ta còn có lời chưa nói với ngươi đâu…”
Lúc đó, ta không cầm được nức nở, thanh âm cũng dần nứt vỡ.
Sau này, Cố Dung nói cho ta biết, kỳ thực là hắn mơ hồ nghe được câu nói sau cùng kia. Ngay tại một khắc ấy, hắn biết mình tuyệt đối không thể ch.ết. Cho dù một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan, hắn phải huỷ diệt bách quỷ, gi.ết ch.ết Diêm La cũng phải sống lại một lần nữa.
Bởi vì hắn rất muốn biết, đến tột cùng thì lời nói kia là gì.