Vương Phi Vạn Phúc

Chương 5




21.

Đến khi tỉnh lại, ta nằm trong đại lao nhưng không nhìn thấy Tĩnh Vương. Nghe nói thân thể Tĩnh Vương có tật, bị giam cầm trong phủ của chính mình.

Ta lắc lắc đầu.

Cố Dung đã từng nói, trên đời này mạnh được yếu thua, tôn ti khác biệt cũng chẳng có ý nghĩa.

Nhưng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đây cũng là quy luật của cuộc sống, không vì mong muốn của ai mà thay đổi.

Thật khiến người ta đau đầu.

Cẩn thận suy ngẫm lại chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, rõ ràng là ta đã bị sập bẫy của Trắc Phi Tĩnh Vương. Ngày ấy, nhất định bọn họ đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, chờ hai người bọn ta tỉnh lại, vừa khéo ập vào bắt tại trận! Đâu ngờ rằng, ta uống rượu tham ăn, nạp vào quá nhiều thuốc… chỉ mỗi Tĩnh Vương tỉnh lại.

Nhưng Trắc Phi Tĩnh Vương hại ta cùng phủ Vân Vương còn hiểu được, hà cớ làm sao lại phải hại chính phu quân của mình?

T.ự s.át…

Đúng vậy! Chẳng phải nàng đã từng hơn một lần dùng thuốc đối với mắt của Tĩnh Vương hay sao?! Bỗng nhiên ta nhớ tới lời Giản Văn Đường từng nói:

“Ngươi cho rằng tỷ phu của ta là ai? Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, thực sự nói đến cứu ta, lại đến lượt tiểu nương tử nhà ngươi à?”

Đoan Vương?! Ta cảm thấy bản thân như được giác ngộ!

À há! Đoan Vương đang giở trò!

Nói đến đây, vốn là kế hoạch một hòn đá có thể ném ch.ết hai con chim nhạn, bọn họ nghĩ sau khi An Quốc Công chịu tang nhi tử, nhất định sẽ không tiếp tục nâng đỡ Tĩnh Vương. Lại xem nhẹ tín nhiệm của An Quốc Công đối với Tĩnh Vương, hoặc nói đúng hơn chính là khả năng bình tĩnh lẫn m.áu lạnh của An Quốc Công. Mặc dù đã mất đi nhi tử, sự tình cũng có thể do Tĩnh Vương làm ra nhưng hắn vẫn lựa chọn giữ lại cháu ngoại của mình, vì thế mà khơi thông Đại Lý Tự, tính toán đổ hết thảy mọi dơ dáy bẩn thỉu lên trên đầu ta.

Hừ! Xấu xa chính là xấu xa. Nhưng ta có thể hiểu được ý định của An Quốc Công. Đích tử kế thừa gia nghiệp đã ch.ết, cháu ngoại có cơ hội lên ngôi Thái Tử lại có khả năng lâm vào cảnh tù tội, tương lai phủ An Quốc Công e là cũng lung lay như ngọn đèn trước gió.

Về phần Đại Lý Tự khanh kia, chỉ sợ Đoan Vương cùng An Quốc Công đều tìm tới hắn, mà hắn không muốn đắc tội với cả đôi bên. Đương nhiên, kết quả của sự thỏa hiệp này chính là để cho ta lưng cõng nồi to, để cho Tĩnh Vương cõng lấy nồi nhỏ.

Thế nhưng Tĩnh Vương… tuy rằng trên lưng đeo vết nhơ thông dâm cùng đệ muội, đến ch.ết cũng không thoát nhưng dù sao cũng không đến mức bị giữ lại vì tội danh gi.ết người. Vì sao hắn nhất quyết phải nói xằng nói bậy, tự chặt đứt đường lui của chính mình?

Tai hoạ!

Tranh quyền đoạt vị, ngươi lừa ta gạt, ngươi ch.ết ta sống.

Thật khiến cho người ta đau đầu…

Ta khụ khụ ho khan vài tiếng. Theo mỗi tiếng ho, cả người đều dội đến từng cơn đau nhức. Nhất là đôi tay sưng đỏ, đến động cũng không dám động. Ta cảm thấy ta bị nhiễm cảm lạnh rồi, đến mức nước mũi chảy từng đợt không ngừng. Nhưng ta âm thầm nói với chính mình, Thẩm Mạnh Trâm, không thể để nước mũi chảy ra! Tay của ngươi không thể cử động, không ai có thể giúp ngươi lau nước mũi, hai hàng chất lỏng nhơm nhớp dính trên mặt thực sự là buồn nôn.

Ta không ngừng hít hít mũi, vẫn luôn hít vào không ngừng, tới mức đại ca trông coi lao ngục phiền lòng không thôi. Cho nên, khi Đại Lý Tự khanh thẩm vấn ta, trên mặt hắn lộ ra tươi cười hài lòng.

22.

Lúc đó, một bước lại một bước lảo đảo, vừa xô vừa đẩy tới trước công đường. Khá lắm, hôm nay người tới không ít, An Quốc Công ngồi ngay ngắn ở đằng kia, vẻ mặt hung dữ, dường như hận không thể lột da ta ngay tức khắc. Tập trung nhìn, thế nhưng lại thấy Nhị ca ta đứng ở dưới.

“Nhị ca…” Ta kêu một tiếng, nước mắt muốn trào ra.

Nhị ca ta nhìn thấy bộ dáng này của ta thì vô cùng khiếp sợ, tức giận chất vấn:

“Đại Lý Tự các ngươi coi trời bằng vung phải không? Muội muội ta là Trắc Phi của Vân Vương, lại đến lượt các ngươi dùng hình đối với nàng hay sao?!”

Đại Lý Tự khanh làm như không nghe thấy. Ta đã sớm lường trước điều này. Nhị ca ta ở Kinh Thành địa vị không rõ, nói chuyện so với đánh rắm thì có khác biệt gì đâu.

Hỏng…

Ta thở dài: “Nhị ca sao huynh lại tới đây?”

Không đợi Nhị ca ta mở miệng, Đại Lý Tự khanh liền hỏi sự tình trước đây ta đi tìm hắn để nói vài lời với Tiểu Công gia. Nhị ca ta kể lại chi tiết. Đúng như ta phỏng đoán, Nhị ca đã không gửi bất kỳ tin tức nào về việc sẽ gặp nhau tại biệt viện chứ đừng nói đến địa điểm. Quả nhiên, đều là sập bẫy.

Lúc đó, Trắc Phi Tĩnh Vương tiến lên làm chứng: “Ta xác thực vì chuyện này của huynh trưởng mà đi cầu xin nàng. Nhưng vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, không bao lâu sau huynh trưởng ta đã bình an trở về. Việc này ta cũng đã sớm báo lại với nàng, nếu không tin đại nhân có thể hỏi hạ nhân của phủ Vân Vương.”

Chỉ chốc lát sau, A Giáp đi tới, từng lời chuẩn xác, chứng minh cho lời nói của Trắc Phi Tĩnh Vương. Nói tới nói lui, ta cùng Nhị ca bị kết luận là mở miệng nói láo. Tóm lại, hoặc là ta nói láo, hoặc là Nhị ca ta nói láo, hoặc là hai huynh muội chúng ta cùng nhau nói láo.

Trải qua vài lượt tra khảo, sắc mặt Đại Lý Tự khanh âm trầm, giận dữ nói:

“Chuyện đã tới nước này còn không chịu nhận tội sao?”

Ta khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm quyết định, hô lớn:

“Ta muốn gặp Thánh Thượng!”

Đại Lý Tự khanh bốc hoả: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Người đâu! Thượng hình!”

Lại tới nữa rồi…

Nhị ca ta nhìn thấy, đã không còn xúc động như trước, chỉ run giọng nói: “Hứa đại nhân! xin hãy nghĩ lại!”

Tĩnh Vương nhìn qua dụng cụ tra tấn, cau mày:

“Hứa đại nhân, làm như vậy e là không ổn. Ngươi dùng hình với nàng, chẳng lẽ cũng muốn dùng hình với ta hay sao?”

Hứa đại nhân vươn lên bàn tay to béo, tỏ vẻ không muốn nghe, hắn nói:

“Tĩnh Vương không cần nói nữa. Thẩm thị gi.ết người, xem thường kỷ cương, nhiễu loạn công đường. Hôm nay tại đây, ai cũng không thể cầu tình thay nàng ta!”

Ta như rơi xuống vực thẳm, nghĩ đến vết thương cũ trên bàn tay còn chưa kịp lành đã phải tiếp tục chịu thêm vết thương mới, sao có thể thảm đến vậy? Bên này đang muốn thượng hình lại chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, nghe ra là của người tập võ. Mọi người xung quanh đều trợn mắt kinh hãi.

“Cố Tam Tướng quân… Sao ngươi lại tới đây?”

Ta giật mình quay đầu lại: “Cố tam ca!!!”

Người nhà đấy!!! Đây chẳng phải là tam ca của Cố Dung, Cố Việt đó sao!!!

Cố tam ca chụp lên vai ta, ngẩng đầu nói:

“Ai cũng đều không thể, vậy thứ này có thể hay không?”

Nói xong, Cố tam ca vung tay lên, gã sai vặt từ bên ngoài tiến vào mang theo thứ gì đó, trông có vẻ không nhỏ. Cố Tam ca nói:

“Đây là Tiên Hoàng ban tặng đan thư thiết khoán*. Không biết Hứa đại nhân cảm thấy cái này có sức nặng hay không?”

(*) [丹书铁券] (Đan thư thiết khoán): Tựa như phiếu đặc quyền thời cổ đại. Các hoàng đế cổ đại đã cho các quan chức có công bằng chứng về việc được hưởng sự đối xử ưu đãi hoặc miễn trừ tội phạm qua nhiều thế hệ.

Nhìn thấy kim bài miễn tử, giống như đích thân Tiên Hoàng tới, nhất thời trên dưới công đường ai nấy đều quỳ rạp xuống. Đương nhiên, cũng bao gồm cả ta. Tiếp đó, Cố Tam ca lại vẫy tay một cái. Ngoài cửa có một người sai vặt đi tới, trên tay cầm một gậy gỗ to chừng cánh tay nữ tử. Cố Tam ca nhận lấy gậy gỗ kia, hai tay dùng sức. Răng rắc, gậy gỗ gãy thành hai đoạn. Cố Tam ca lại buông tay, hai nửa gậy gỗ đáp xuống nền đất tạo ra âm thanh chói tai.

Mọi người run lên, nhìn xuống gậy gỗ lại nhìn nhìn Tam ca.

Lúc đó, vẻ mặt Cố Tam ca nghiêm túc, lạnh lùng nhìn chư vị đang ngồi trên công đường, miệng nhả từng chữ lại từng chữ:

“Việc này ta sẽ báo cáo lại Thánh Thượng, tra thẩm lại một lần nữa. Cho tới lúc đó, nếu Đại Lý Tự có người can đảm dám nhục mạ đệ muội* ta, kết cục sẽ như gậy gỗ này!”

(*) [弟妹] (Đệ muội): Em dâu.

Lời này nói ra, toàn thể im ắng, hồi lâu không tiếng động.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên Đại Lý Tự khanh mở miệng thăm dò:

“Cái này… Người phía dưới… Không phải là Thẩm thị Trắc Phi của Vân Vương… sao?”

23.

Lúc đó, Cố Tam ca dùng một câu khiến bốn phía kinh hãi.

Ta trừng mắt nhìn Cố Tam ca, đầu óc trống rỗng.

Ai… Là… Ai… Ai?? Đệ muội?!

Đứa bé thông minh lanh lợi Cố Tam ca chỉ sửng sốt ba giây, ngay sau đó lập tức phấn khởi:

“Vân Vương tuy là muội phu của ta nhưng cùng ta thân thiết như huynh đệ! Trắc Phi của hắn cũng giống như đệ muội của ta! Ai dám đụng đến nàng, chính là đụng đến Cố Đông Ninh ta! Chính là gặp rắc rối với toàn bộ phủ Cảnh An Hầu ta!”

Sau khi nghe xong những lời này, thiếu chút nữa thì ta chạy tới ôm cổ Tam ca gào khóc thảm thiết. Không hổ là Tam ca của Cố Dung, không hổ là người của phủ Cảnh An Hầu!

Lời nói ngông cuồng như thế, ta thực sự rất thích!

Sau khi hù dọa mọi người ở công đường, Cố Tam ca lại vỗ vỗ bả vai ta, tiêu sái rời đi, để lại đám người với ánh mắt oán hận lẫn ganh ghét.

Không cần phải nói, chỉ với cử động giãn gân cốt ngày đó của Cố Tam ca, điều kiện chỗ ở của ta đã được cải thiện hơn rất nhiều. Tạm biệt manh chiếu rách, có nhiều thêm đệm ấm chăn mềm.

Nhờ phúc của Tam ca, ta đã có những giấc ngủ ngon lành. Cũng nhờ phúc của Tam ca, đại ca trông coi lao ngục khi không có việc cũng đến tìm ta tâm sự. Trò chuyện rồi lại trò chuyện, quả thực rất hợp nhau, quyết định dọn một băng ghế nhỏ trước cửa lao ngục ngày ngày cắn hạt dưa. Dần dà ta cũng không khách khí, nhận lấy hạt dưa từ đại ca quản ngục, hai người cùng nhau ngồi cắn rộp rộp. Hai người rảnh rỗi thì tám nhảm vài chuyện hóng hớt, chán rồi lại tâm sự đến nhân sinh.

Quan trọng nhất là, thông qua ca ca quản ngục mà ta đã biết được rất nhiều tin tức bên ngoài.

Một ngày nọ, vị ca ca kia mang đến tin tức sốt dẻo, Vân Vương ở thành Bà Nhã đánh ch.ết tên thống lĩnh mạo danh cứu thế, tích cực truy kích và tiêu diệt tàn quân.

Lại một ngày sau, vị ca ca kia mang đến tin tức, nói rằng Vân Vương đã mang binh quét sạch tàn quân, trước mắt liên hợp với quan phủ địa phương, tích cực tiến hành trùng kiến sau chiến tranh.

Lại một ngày nữa, vị ca ca quản ngục không tới, người tới là Cố Tam ca.

Lúc ấy, Cố Tam ca hấp tấp bước vào đại lao, tiến thẳng về phía ta, vừa gặp đã nói:

“Phía trước cấp báo, Vân Vương hay tin, lập tức cấp tốc từ thành Bà Nhã chạy về. Xuất phát vào ba ngày trước, đêm qua đã đến Tuy An, dự tính hôm nay sẽ vào thành.”

Tốt quá! Trời cũng giúp ta!! Lý Chẩm trở về rồi!!!

Khoan đã…

Ta nhìn Cố Tam ca chằm chằm: “Ba ngày trước xuất phát, đêm qua đã tới Tuy An rồi? Lý Chẩm không ăn không ngủ để chạy về hay sao?”

“Chỉ sợ là…” Cố Tam ca dứt lời, cắn chặt răng

“Cấp báo cái gì đâu, không đủ cho hắn khoe khoang…”

“Cái gì?” Ta nhíu mày.

“Không có gì…” Cố Tam ca khoát khoát tay.

“Chỉ có Lý Chẩm thôi sao? Cố Dung đâu?” Ta hỏi.

Cố Tam ca có chút do dự: “Trong thư… nói là Vân Vương Phi ở lại thành Bà Nhã ổn định lòng quân lòng dân.”

“À…” Ta nhẹ gật đầu.

Nhưng dường như Cố Tam ca có điều suy tư. Chỉ thấy huynh ấy luôn vuốt vuốt cằm, không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên nện một quyền ở trước cửa lao ngục:

“Tiểu muội A Trâm, làm sao ta luôn cảm thấy Cố Dung đã xảy ra chuyện!”

24.

Bên trong đại lao, Cố Tam ca lo lắng khôn cùng, huynh ấy cảm thấy nếu như Cố Dung không xảy ra chuyện, nhất định lần này sẽ trở về trước Lý Chẩm để cứu ta. Kỳ thực ta cũng không biết hình dung điều này như thế nào mới phải, nhưng Cố Tam ca vẫn rất để tâm, luôn bao trùm bầu không khí bằng nỗi lo lắng u sầu, nói rằng hắn rất hiểu đệ đệ của mình, Cố Dung nhất định đã xảy ra chuyện.

Ta thở dài, an ủi Cố Tam ca nói:

“Cố Tam ca huynh yên tâm đi. Nếu Cố Dung gặp chuyện bất trắc, Lý Chẩm tuyệt đối sẽ không để hắn lại một mình ở thành Bà Nhã để về Kinh thành tìm ta. Rốt cuộc thì chuyện này có Tĩnh Vương cùng ta chịu trận, tình trạng trước mắt cũng không nghiêm trọng tới mức muốn mạng người.”

Cố Tam ca cảm thấy ta nói rất có lý, chậm rãi gật đầu. Nghĩ nghĩ, Cố Tam ca lại lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Vậy thì chắc chắn là gặp chuyện bất đắc dĩ ngáng chân, bằng không cũng không tới lượt Vân Vương chạy tới xun xoe.”

“Ha?!” Ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Tam ca.

Thật không biết bên trong cái đầu to tròn chuyên suy nghĩ những điều kỳ quái của huynh ấy thì bên trong có chứa cái gì nữa. Bỗng nhiên, ta cảm thấy, so với việc lo lắng cho đệ đệ, Cố Tam ca càng hy vọng có thể thuyết phục ta tin tưởng rằng Cố Dung đã thực sự xảy ra chuyện.

Hỏng… Đây thực sự là huynh đệ đấy à?!

Bên này Cố Tam ca lâm vào trầm tư, không biết đang mờ mịt cân nhắc điều gì. Ở bên kia, ca ca quản ngục tiến vào cùng mấy vị công công. Dẫn đầu là người truyền thánh chỉ, muốn ta ngay lập tức tiến cung diện Thánh. Cửa lao ngục mở ra, lúc đó ta đưa mắt ra hiệu với Cố Tam ca, huynh ấy lập tức nói với vị công công kia:

“Làm phiền công công, ta còn có mấy lời muốn nói cùng Thẩm muội, chỉ nói vài câu, sẽ nhanh thôi.”

Công công nhận ra người đó là Cố Tam ca, lập tức đồng ý. Chỉ nói bọn họ sẽ chờ ở bên ngoài, kêu chúng ta mau chóng một chút, Thánh Thượng đang chờ. Công công đi rồi, ta nói với Cố Tam ca:

“Tính toán thời gian một chút, không lâu nữa Lý Chẩm sẽ vào thành, đại khái lúc đó ta đang trên đại điện. Làm phiền Cố Tam ca ở Thiên môn chờ Lý Chẩm. Dặn dò hắn nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên hãy về Vương phủ ổn định lại, chờ tin tức rồi lại tiến thêm một bước nữa.”

“Thế nhưng ta cũng phải đến trước điện để tăng thêm can đảm cho muội chứ!” Cố Tam ca có chút không vui. Ta lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Cố Tam ca, ngọn nguồn việc này huynh không biết được, cho dù có đi cũng chỉ làm tăng thêm bất mãn của Người đối với huynh. Lúc trước huynh nhúng tay vào việc này đã khiến tiểu muội bất an, nếu lại bởi vậy mà mối quan hệ giữa Thánh Thượng và phủ Cảnh An Hậu rạn nứt, e là tiểu muội ch.ết muôn lần cũng không thể đền tội! Cho nên, Cố Tam ca trăm ngàn việc, giúp đỡ muội đến đây là được rồi. Tiểu muội cảm kích khôn cùng.”

Sự tình liên quan đến phủ Cảnh An Hầu, Cố Tam ca cũng không kiên trì nữa. Bị dồn vào bước đường cùng, huynh ấy nặng nề thở dài:

“Được, ta đây liền tới Thiên môn chờ hắn.”

Dứt lời, Cố Tam ca lại nói:

“Kỳ thực, từ trước tới nay Vân Vương luôn thận trọng kín đáo, làm chuyện gì cũng đều tính toán chu toàn. Muội có thể yên tâm.”

Ta nhẹ gật đầu.

Nếu là thường ngày, đương nhiên là ta yên tâm về Lý Chẩm. Chỉ là, hiện tại lộ trình phải cần đến sáu bảy ngày mới có thể tới nơi, hắn lại ngày đêm không ngủ rút ngắn chỉ còn ba ngày. E là tâm tư đã sớm không còn tỉnh táo nữa rồi.

Nói đến đây, công công ở bên ngoài thúc giục.

Lúc đó, ta chắp tay:

“Làm phiền Cố Tam ca!”

25.

Đường đến đại điện nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn.

Kỳ thực, ta không phải là người sợ ch.ết, nhưng vào giây phút tiến từng bước lại từng bước tới nơi hội tụ hết thảy quyền lực, bỗng nhiên ta có cảm giác sợ hãi bị vận mệnh thao túng. Thiên tử sát phạt quyết đoán, mạng của ta cũng chỉ là cỏ rác, làm sao nói đến thanh danh cùng trong sạch?

Có lẽ mọi người tranh đoạt quyền vị chí cao vô thượng, nguyên nhân là bởi vì ai cũng muốn trở thành thanh đao sắc bén ch.ém xuống chứ không ai muốn làm thịt cá nằm trên thớt.

Trước một khắc bước lên đại điện, ta nghĩ ta có thể lý giải vì sao những người kia vì quyền lực mà trở nên điên dại, vì tranh quyền đoạt vị mà tâm tình đã sớm héo mòn tới ch.ết.

Lúc đó, một tiếng thông truyền, ta được đưa tiến vào đại điện. Trong đại điện, ngồi cạnh Thánh Thượng là Kế hậu. Sắc mặt Thánh Thượng khó coi, ho rất đáng sợ. Kế hậu ở một bên vỗ lưng cho Thánh Thượng một cách khoa trương, lộ ra vẻ mặt xấu hổ cùng lo lắng.

Ch.ết tiệt…

Ta biết gần đây Thánh Thượng long thể bất an, chỉ là không biết bệnh lại nghiêm trọng đến như vậy. Chẳng trách bọn họ nóng lòng muốn đối phó với phủ Vân Vương cùng phủ Tĩnh Vương, e là việc lập Thái Tử đã cấp bách lắm rồi.

Kế hậu đương nhiên là muốn nhi tử Đoan Vương của chính mình lên ngôi Thái Tử, chắc hẳn Trắc Phi Tĩnh Vương cũng đều bị khuất phục dưới dâm uy của bà ta. Hiện tại, bà ta lấy cớ chăm sóc Thánh Thượng, theo đến trên điện cùng nhau chấp chính, chỉ sợ là đã quyết tâm vờn ta đến ch.ết, cũng hoàn toàn dẫm phủ Vân Vương cùng phủ Tĩnh Vương dưới lòng bàn chân mà chà đạp.

Ôi chao thương thay, chỉ biết thả ngựa sau pháo*, chẳng phải chính là nói đến ta hay sao?

(*) [放马后炮] (Thả ngựa sau pháo): Việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả.

Lòng ta ai oán, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tĩnh Vương cùng An Quốc Công sóng vai đứng đó. An Quốc Công vẫn khẩn thiết như cũ, đến cầu tình giúp Tĩnh Vương, cũng nói tuyệt đối tin tưởng cái ch.ết của nhi tử nhà mình không có liên quan gì đến Tĩnh Vương. Từng câu từng chữ nhả ra lại không hề nhắc đến ta lấy một lần. An Quốc Công không phải đã tính toán kỹ càng để ta gánh vác hoàn toàn trách nhiệm rồi hay sao? Sao mới trong vòng một ngày đã thay đổi ý định?

Lại nghe An Quốc Công tiếp tục nói, càng nói càng khiến ta trố mắt nhận ra một vài vấn đề.

Hắn nói, trước đó tìm gã sai vặt bên người Tiểu Công gia tra hỏi thì mới biết được, vụ án xảy ra vào ngày hôm ấy hoàn toàn chính xác là hẹn gặp ta cùng Trắc Phi Tĩnh Vương tại biệt viện, nhưng nghĩ đến cùng, việc gặp mặt hai nữ quyến trong hoàng thất tại biệt viện nhà mình cũng không ổn cho lắm nên đã sửa lại thành biệt viện của Tĩnh Vương, cũng thuận tiện cho việc lui tới của Trắc Phi Tĩnh Vương.

Nghe xong lời này, trái tim ta đập thùng thùng liên hồi. Ta trộm liếc mắt nhìn Tĩnh Vương. Hắn cũng đang nhìn ta. Chỉ thấy cái lắc đầu của hắn nhỏ nhẹ đến mức tưởng là hư không, ra hiệu cho ta bất luận thế nào đi chăng nữa cũng đừng hành động khiến người khác chú ý. Vì thế, ta không nhìn hắn nữa, nhưng cái này cũng không ngăn được trái tim ta vẫn luôn chấn động mạnh liệt.

Trắc Phi Tĩnh Vương ở bên kia nghe được những lời này thì sốt ruột đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Nàng ta hỏi An Quốc Công, vì sao ngày đó ở trước công đường Nhị Công tử Thẩm gia lại nói vẫn chưa phái người truyền tin. Chỉ thấy An Quốc Công ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt, nói:

“Nhất định là ngài nghe lầm rồi.”

Dứt lời, Thánh Thượng hiểu rõ, muốn Nhị ca ta tiến vào đại điện. Lúc đó, Nhị ca ta quỳ trước điện, vẻ mặt bình tĩnh, chuẩn xác từng câu chữ:

“Ngày đó ta đã từng nói, lúc ấy phái người đến phủ Vân Vương truyền tin, chỉ là vẫn chưa nói rõ địa điểm là biệt viện của Tĩnh Vương mà không phải là biệt viện của An Quốc Công. Sự thiếu sót này là do ta sơ ý, nhưng không liên quan gì đến đến bản án.”

“Ngươi… Ngày đó rõ ràng ngươi không hề nói như vậy!”

Trắc Phi Tĩnh Vương bỗng nhiên hô lớn, chọc đến Thánh Thượng ho khan thật mạnh. Sau khi ổn định tâm tư, ánh nhìn lạnh lẽo quét về phía Đại Lý Tự khanh, hỏi:

“Hứa đại nhân, sự việc ngày đó ngươi rõ ràng nhất. Ngươi nói xem, đến cùng thì chuyện là như thế nào?”

Hứa đại nhân đầu cũng không dám ngẩng lên, ho khan khụ khụ vài tiếng, lại run run rẩy rẩy nói rằng do bản thân tuổi đã cao trí nhớ không còn minh mẫn, dường như Nhị công tử Thẩm gia nói rằng “Vẫn chưa báo là sẽ tới biệt viện của Tĩnh Vương” chứ không phải là “Vẫn chưa phái người truyền tin qua.”

Thực sự không biết, chỉ trong một hai ngày này, Tĩnh Vương làm cách nào để có thể thuyết phục được An Quốc Công cùng Nhị ca ta. Lại như thế nào mà An Quốc Công lại uy hiếp Đại Lý Tự khanh, khiến cho hắn dám can đảm mà đứng đó đối chứng. Loại hành vi tuỳ tiện này, ta còn tưởng rằng chỉ có phủ Cảnh An Hầu mới làm ra được đấy.

Qua mấy vòng thẩm tra, khoé mắt Kế hậu run rẩy nhưng bên miệng vẫn treo nụ cười quỷ dị như cũ. Nói đến đây, rốt cuộc Tĩnh Vương đã mở miệng, nói ngày đó nhận được tin tức từ gã sai vặt bên người Tiểu Công gia nói sẽ hẹn gặp hai vị Trắc Phi tại biệt viện nhà mình. Nhưng bởi vì bên ngoài có chút việc nên đã trở về chậm trễ một chút. Không nghĩ tới, vừa vào cửa lại trông thấy ta ngất xỉu trên nền đất, có người bịt mặt đ.âm Tiểu Công gia một đao, trở tay một cái lại dùng gậy đánh hắn ngất lịm.

Khá lắm, chỉ với dăm ba câu, chuyện xưa này đã hoàn toàn thay đổi. Ta lại bất tỉnh trước khi nhát đao kia đ.âm xuống người Tiểu Công gia.

Lưỡng cực đảo ngược, ta đây chính là mạng cỏ rác…được sống lại à?

Thánh Thượng còn chưa nói chuyện, Kế hậu đã vội vã thổi gió bên tai:

“Thánh Thượng, hiện giờ hai bên bọn họ bên nào cũng cho rằng mình đúng. Trước mắt không tìm được chứng cứ mới, cũng không thể định đoạt thật tốt, chi bằng sau lại tái thẩm có được không?”

A… Cái này à…. Chính là không chịu bỏ qua!

Thánh Thượng vô cùng nghe lời, giống như người ngốc, chậm chạp gật gật đầu.

Đúng vậy, lại phải đưa ta về đại lao rồi. Ca ca quản ngục à, ta tới đây, xem ra chúng ta lại có thể cùng nhau hóng hớt chuyện đời trong vài tháng nữa. Trong lòng ta đang mắng nhiếc, cảm thấy Thánh Thượng thực ngu ngốc. Bên ngoài chợt nghe Tiểu thái giám thông truyền: Vân Vương cầu kiến.

Ch.ết tiệt…

Xem ra Cố Tam ca vẫn không khuyên nhủ được hắn.

Được thôi… Kỳ thực ta còn rất kích động.

Sau khi tiểu thái giám rời đi, lập tức không thấy bóng người. Một lát sau, truyền đến tiếng giày sắt đạp trên nền đất. Ta quay đầu lại, người nọ mặc áo giáp, râu ria nham nhở, lôi thôi lếch thếch.

Không phải nói là Vân Vương cầu kiến sao? Người này là?

Khoan đã…

Ai? Từ từ…

Lý Chẩm?!

Đây chẳng phải là người huynh đệ Lý Chẩm của ta đó sao? Như thế nào mà lại thê thảm thành như vậy? Trong nháy mắt trông thấy Lý Chẩm, ta quả thực muốn rơi nước mắt. Nhưng ở ngay trước mặt Hoàng Thượng và Kế hậu, thực sự không thể khóc lóc ỉ ôi được. Thế nên, ta chỉ có thể nén nhịn, nhìn chằm chằm Lý Chẩm không chớp mắt, phóng tín hiệu:

Huynh đệ, ta nhớ nhung mòn mỏi muốn ch.ết rồi đây!

Lý Chẩm chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, răng hàm khẽ cắn:

“Bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu…”

“Chẩm Nhi trở về Kinh cũng không cho người tới báo trước một tiếng.”

Kế hậu mỉm cười từ đáy mắt nhưng âm hiểm lại viết rõ ở trên mặt.

Lý Chẩm cung kính hành lễ.

“Sự tình khẩn cấp, chưa kịp truyền tin.”

Thánh Thượng nhíu mày: “Sự tình ở thành Bà Nhã đã làm rất tốt, bước đi tiếp theo đều đã sắp xếp thoả đáng phải không?”

Lý Chẩm trả lời: “Hết thảy đều có thứ tự, Vương Phi ở lại thành Bà Nhã, chờ cho mọi việc được dàn xếp ổn thoả sẽ hồi kinh sau.”

Thánh Thượng gật gật đầu: “Rất tốt, không hổ là nữ nhân dũng mãnh nhà tướng môn.”

Vài câu tán dương khiến Kế hậu nghe xong liền khó chịu. Chỉ thấy bà ta từ tốn chậm rãi hắng giọng, quay qua liếc nhìn ta, nói:

“Vân Vương trở về cũng tốt. Trắc Phi Thẩm thị của con vướng phải tội nghiệt mưu hại Tiểu Công gia, cùng với Tĩnh Vương cũng…”

Nói một nửa giữ lại một nửa khiến người ta mơ hồ. Kế hậu nhẹ nhàng cong khoé miệng, không tiếp tục nói đến chuyện giữa ta và Tĩnh Vương, mà tiếp tục nói:

“Về việc này, Trắc Phi Tĩnh Vương cùng Nhị công tử Thẩm gia đưa ra lời khai hoàn toàn trái ngược. Vân Vương cảm thấy, việc này nên xử lý thế nào mới phải?”

Chỉ thấy ánh mắt Lý Chẩm nhìn thẳng không chớp mắt, chầm chậm nhả ra từng chữ:

“A Trâm là thê của nhi thần, nàng là người như thế nào không ai có thể rõ hơn so với nhi thần.Việc này nhi thần tuyệt đối tin tưởng A Trâm trong sạch.”

Lão bà Kế hậu quỷ quyệt từ trước tới nay luôn động thủ từ những câu chữ đã được mài dũa cẩn thận, hiện giờ nào có chịu buông tha. Lúc này, sắc mặt cổ quái nở nụ cười:

“Vân Vương, con đừng quên, đích nữ Cố Dung phủ Cảnh An Hầu mới là thê của con. Thẩm Mạnh Trâm chẳng qua chỉ là một ái thiếp. Lời con vừa nói, chính là muốn sủng thiếp diệt thê có phải không?”

À há, một lời này đã hoàn toàn chụp mũ, nhưng mà tội lớn như thế có thể sẽ không tốt lắm đâu.

Lại nhìn tới Lý Chẩm, hắn nhìn Kế hậu, thần sắc bình tĩnh, từ tốn trả lời:

“Tuy rằng A Trâm là trắc phi, nhưng ở trong lòng nhi thần không phải là thiếp. Ở trong lòng của Vương Phi, cũng tuyệt đối không thấp hơn nàng một bậc.”

Nói xong, Lý Chẩm móc ra một quyển gấm lụa, tay phải lưu loát lắc mạnh một cái, tự nhiên mở ra, vậy mà là một bức huyết thư.

“Đây là Vương Phi tự tay viết, mỗi câu mỗi chữ đều là tình ý chân thành. Vương Phi nguyện lấy huyết thư biện minh trong sạch thay cho A Trâm, nhi thần làm phu quân của bọn họ, đương nhiên cũng phải liều ch.ết bảo vệ.”

Thân thể ta yếu ớt, xương cốt đau nhức nhưng tinh thần phấn khởi đủ mười phần. Cố Dung à Cố Dung, một phong thư lớn với ngàn chữ thế này phải mất bao nhiêu m.áu đây!

Thánh Thượng hơi sững sờ, có lẽ không ngờ tới một Trắc Phi nho nhỏ như ta lại dỗ cho Vương Phi vui vẻ, vui vẻ đến mức làm ra chuyện điên cuồng. Lại cũng có thể kinh ngạc đối với nhi tử của mình đã an bài hậu đình thật tốt, hoàn toàn không xảy ra lục đục nội bộ.

Hỏng…. Thánh Thượng đến cùng vẫn là ngây thơ.