Vương Phi Vạn Phúc

Chương 14




55.

Ta đứng trên thành lâu, nội tâm bình thản vô cùng. Dường như chờ đợi ngày này đã rất lâu, lâu đến mức khi nó thực sự đến, lòng ta đã mất đi chấn động vốn có.

Lúc đó, dưới tường thành thiên quân vạn mã giằng co, Tĩnh Vương và Lý Chẩm đứng ở hai đầu trận doanh. Lý Chẩm đưa lưng về phía ta, khôi giáp ánh vàng loé sáng giữa một mảnh tối tăm lại càng thêm bắt mắt.

Dường như trong một khắc kia, ta bỗng nhiên phát hiện, có lẽ ta đang chứng kiến sự thay đổi lớn lao của lịch sử dân tộc dưới góc nhìn của thánh thần.

Tuy nói Tĩnh Vương và Lý Chẩm đều chảy trong mình dòng m.áu của Lý gia, nhưng tính cách lại bất đồng, bọn họ sẽ dẫn dắt đất nước theo hai hướng hoàn toàn đối lập. Mà những binh lính không được chú ý đến kia cũng vì trận chiến này mà nhận được kết cục hoàn toàn khác nhau. Triều đình cũng không thoát khỏi cục diện này, trải qua một đợt gió to sóng gầm, sẽ quyết định sự hưng thịnh hay suy vong của thị tộc, quyết định người đi hay ở.

Ta thở dài, đầu ngón tay dần lạnh lẽo. Đứng ở nơi cao như thành lâu không tránh khỏi rét lạnh, ta muốn hắt xì nhưng không hắt xì nổi. Lúc này, ta nghe tiếng Lý Chẩm hô lớn:

“Tĩnh Vương, hiện tại đầu hàng, ta đảm bảo Vương vị của ngươi.”

Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, tựa như cảm thấy đây là chuyện khôi hài. Hắn nói: “Lý Chẩm, ngươi biết từ nhỏ ta hâm mộ ngươi điều gì không?”

Lý Chẩm không đáp lại. Tĩnh Vương nói:

“Ta hâm mộ mạng ngươi tốt. Dựa vào sự ngu xuẩn đến cực điểm mà sống lâu tới như vậy.”

Lý Chẩm cười: “Cho nên ta mới là thiên mệnh Đế Vương, không phải sao?”

Ánh mắt Tĩnh Vương lộ ra sắc bén, ngữ khí lại hững hờ:

“À? Thế sao? Thế nhưng Lý Chẩm, ngươi có từng nghĩ tới, hiện giờ năm nhi tử phủ Cảnh An Hầu đã giao lại binh quyền, năm mươi vạn binh sĩ triều đình có bao nhiêu người sẽ giúp ngươi đây?”

Nói xong, tuỳ ý liếc nhìn binh lính sau lưng Lý Chẩm: “Chỉ bằng nhiêu đây?”

Ta không nhìn được vẻ mặt Lý Chẩm, chỉ nghe giọng hắn lạnh lẽo, trầm thấp âm u.

“Vậy binh lính của ngươi đâu? Có nắm chắc thắng lợi trong tay không?”

Tĩnh Vương nhíu mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Lý Chẩm nói: “Tuy trong tay ngươi có ba ngàn kỵ binh thiết giáp trong khi ta chỉ vẻn vẹn vài trăm. Nhưng vài trăm này đều là quân đội Hoàng gia, đều là những tinh binh. Nam Cương thái bình đã gần hai mươi năm, binh lính đã sớm cất đi đao kiếm, đã quen nhàn tản. Ngươi cảm thấy mấy trăm quân tinh nhuệ đối đầu với mấy ngàn binh lính Nam Cương thì phần thua sẽ thuộc về ta à?”

Dứt lời, Lý Chẩm lại nói: “Tĩnh Vương ta nói lại một lần nữa, đầu hàng đi, rời khỏi Kinh thành, ta bảo toàn Vương vị cho ngươi.”

Ta đứng trên tường thành ngó xuống, thấy Tĩnh Vương cười cười lắc đầu. Nụ cười tuỳ tiện kia ta chưa từng thấy trong ký ức, khoé mắt dường như cười đến rơi lệ. Chỉ thấy Tĩnh Vương duỗi bàn tay tái nhợt, nhẹ nhàng cọ qua khoé mắt, trong cơn gió lạnh, hắn chậm rãi giơ kiếm, chỉ thẳng vào Lý Chẩm, nhàn nhạt nói:

“Lý Chẩm, ta nói rồi, làm người không nên quá ngây thơ. Nhìn thử binh lính phía sau ngươi đi, rốt cuộc thì có người nào nguyện ý giơ kiếm lên vì ngươi hay không?”

Ta nghĩ thầm… Không ổn rồi!

Quả nhiên, Lý Chẩm nhíu mày, chưa kịp quay đầu nhìn lại đã có mấy binh lính đặt ngay ngắn trên cổ Lý Chẩm cùng Lư Tướng quân. Lư Tướng quân phẫn nộ trợn mắt, tức giận đến run rẩy lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tĩnh Vương nhẹ nhàng nói:

“Ngươi có kế Trương Lương của ngươi, ta có thang trèo tường của ta*. Đừng cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc. Lý Chẩm, ngươi đã thất thế, mấy chục vạn đại quân đầu hàng, vẫn còn sai khiến được vài trăm binh lính râu ria kia sao? Cho nên, hiện tại thay vì vài trăm binh lính tinh nhuệ của các ngươi chiến đấu chống lại hàng ngàn quân lính Nam Cương của ta, ta lại có hàng ngàn quân lính Nam Cương và hàng trăm binh lính tinh nhuệ của Hoàng gia, cùng gi.ết ch.ết ngươi và Lư Thành mà không tốn bao nhiêu sức lực.”

(*) [你有张良计,我有过墙梯]: Đây là một điển cố có tên "Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường". Trương Lương được hậu nhân mệnh danh là "Mưu thánh", tên thật là Cơ Lương, sau khi ám sát Tần Thủy Hoàng thất bại, nhằm thoát khỏi sự truy bắt ráo riết, ông đã đổi tên thành Trương Lương, sau này trở thành cố vấn quân sự tài ba của Lưu Bang, vị hoàng đế nổi tiếng thời nhà Hán. "Thang vượt tường" do Lỗ Ban phát minh ra vào thời Xuân Thu Chiến quốc giúp Sở Huệ Vương nước Sở tấn công nước Tống. Ý của câu này chính là nếu bạn có một chiến lược tuyệt vời thì tôi cũng có một phương án hoàn hảo, mỗi người có một đối sách khác nhau và không ai nhượng bộ ai.

Mặt mày Lý Chẩm xanh mét, trong mắt đong đầy lạnh giá.

Hai mắt Tĩnh Vương sáng như đuốc, hạ lệnh: “Gi.ết Lư Thành.”

Vừa dứt lời, có binh sĩ nâng kiếm, bộ mặt dữ tợn. Giờ phút này, toàn thân ta không còn sức lực, tay run rẩy tuyệt vọng che miệng, chỉ sợ phát ra một chút âm thanh. Tay nâng kiếm rơi chỉ là chuyện trong phút chốc, nhưng vào thời khắc này, bỗng nhiên một mũi tên xé gió mà đến, lao thẳng về phía thân kiếm đang giơ lên, lực mạnh đến nỗi thanh kiếm bị gãy làm đôi, âm thanh rơi xuống đất giòn giã.

Ngay sau đó, hết mũi tên này đến mũi tên khác từ trên cao đáp xuống, binh lính vây quanh Lý Chẩm và Lư Tướng quân đồng loạt ngã rạp xuống đất, cũng bởi vậy mà hai người mới có thể thoát ra ngoài. Dưới sự kinh ngạc, Tĩnh Vương không kịp né tránh, trên vai trúng một mũi tên. Che lại vết thương đang nhỏ m.áu, đột nhiên hắn quay đầu lại, hướng ánh nhìn về phía cao xa, đáy mặt đầy vẻ hung ác.

Ta híp mắt nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa phía bên trên mái hiên, thiếu niên tay cầm cung tiễn, khoé miệng nhếch lên khoa trương, khẽ nhướng mày.

“Phong Ninh?” Trái tim ta đập mãnh liệt, mừng rỡ như điên.

Vui sướng chưa đầy kịp đầy trong gang tấc, chợt nghe từng trận gót sắt, từng bước từng bước nặng nề nện xuống nền đất, âm thanh của kim loại va chạm càng lúc càng rõ. Không lâu sau, An Đức môn mở rộng, hơn một ngàn kỵ binh thiết giáp gào thét tiến vào. Gia huy* kỳ lân màu tím lay động trong không trung, một chữ “Cố” vô cùng lớn đập vào ngay trước mắt. Cưỡi trên lưng ngựa đầu đàn và giương cao lá cờ của Cố gia là một nam tử trông rất lạ mắt. Làn da trắng ngần, mặt mày thanh tú, tựa như tư thế hiên ngang của nữ lang quân.

(*) Gia huy: Huy hiệu riêng, biểu tượng riêng của một gia đình hay một gia tộc, được kế thừa từ đời này qua đời khác.

“Cố Dung…”

Ta mở to hai mắt, khoé miệng không tự chủ được lại cong lên.

Ta nhìn thấy Tĩnh Vương nắm chặt nắm đấm mãnh liệt đến mức run rẩy, đôi mắt lạnh lẽo cực điểm nhìn Lý Chẩm chằm chằm. Hắn nói điều gì ta không nghe rõ.

Ta chỉ thấy Lý Chẩm chậm rãi giơ kiếm lên, nói:

“Tĩnh Vương huynh của ta, hiện giờ xem ra ta vẫn là thiên mệnh Đế Vương.”

Tĩnh Vương cắn răng, cơ bắp căng chặt đều đang run rẩy. Ánh nhìn của hắn xoáy vào Cố Dung, tựa hồ hàm răng cắn chặt đến đau nhức:

“Cố Dung…! Ngươi nói không giữ lời!”

Cố Dung ghìm ngựa, nhìn Tĩnh Vương một cách thích thú, cười nói:

“Đối với ngươi, vì sao ta phải giữ lời hứa?”

Dứt lời, ý cười chợt tắt, ánh mắt châm biếm hài hước dần trở nên lạnh buốt, yếu ớt nói:

“Còn có, Cố Dung là tỷ tỷ của ta, ta là nhi tử thứ bảy của Cố gia, Cố Tây Phong.”

Lời cuối cùng phiêu tán trong cơn gió lạnh, Cố Dung giương cao quân kỳ, hô lớn:

“Cảnh An Quân nghe lệnh! Hôm nay chúng ta phụng mệnh tru s.át phản tặc vì thanh quân trắc*. Ngoại trừ Tĩnh Vương, phản quân trước mắt, không chừa một ai!”

(*) [清君侧] (Thanh quân trắc): là một thuật ngữ chính trị trong văn hóa Hán cổ, có nghĩa là thanh trừng các quan đại thần phản loạn xung quanh quân vương.

Dường như thời gian trôi qua chỉ trong giây lát, dưới thành đã vô cùng hỗn loạn. Lúc trước Cố Dung xuất chinh tới Kinh Châu, ta không tận mắt chứng kiến bộ dạng của hắn trên chiến trường. Hiện tại rõ ràng ngay trước mắt, ta mới hiểu được lời đồn đãi hắn chính là chiến thần giáng thế từ đâu mà có, mới biết cái gọi là “Chuẩn xác tàn nhẫn” trong miệng hắn là như thế nào. Trước mắt, Cố Dung ra tay vô cùng thuần thục, mỗi nhát kiếm phải gi.ết một người, dù là c.ắt ngang c.ổ hay đ.âm thẳng tim, hắn sẽ luôn tìm được vị trí thích hợp.

Nhìn thấy hắn, không biết có ai sẽ nghĩ đến lão Cảnh An Hầu hay không, nghe đồn người kia chính là Diêm La mặt ngọc Cố Nghĩa Phong. Không rõ vì sao, hễ Cố Dung xuất hiện ta liền cảm thấy vô cùng an tâm. Dường như trong một khắc kia, ta không hề lo lắng đến kết cục của trận chiến.

Trong hỗn loạn, ai ai cũng đều gi.ết chóc đến đỏ mắt. Binh lính phe Tĩnh Vương nhất mực đồng loạt ngã xuống, người sống sót không còn bao nhiêu. Bên trong đám người, ánh mắt Cố Dung nghiêm nghị, tìm đúng thời cơ, lập tức vọt lên hung hăng ch.ém về phía Tĩnh Vương. Tĩnh Vương lấy kiếm chống đỡ. Nhưng vì bị Cố Dung từ trên đánh xuống, chiếm được ưu thế về vị trí khiến Tĩnh Vương sức lực vốn không bằng Cố Dung, đã chật vật lại càng thêm chật vật.

Bỗng nhiên Cố Dung đưa chân, Tĩnh Vương không kịp tránh, thân thể nghiêng ngả liền bị Cố Dung ấn quỳ xuống, giây tiếp theo nhẹ nhàng đặt kiếm ngang cổ hắn. Cố Dung nói gì đó, ta không nghe được, nhưng nhìn có vẻ là một câu hết sức châm chọc. Bởi vì lúc ấy tay Tĩnh Vương run lên, hồi lâu sau bỗng ngửa đầu cười ha hả.

Dưới sự đàn áp của Cảnh An Quân, quân phản loạn thương vong không hề ít, số còn lại đều đã bị Cảnh An Quân khống chế. Lúc này trời đã sáng rõ, buổi sáng của giang sơn hôm nay không có gì khác biệt so với trước đây, nhưng mọi thứ lại cũng đều đã khác.

56.

Lúc đó, Tĩnh Vương bị bắt, hiện trường trở nên hỗn loạn. Ta đoán chừng vẫn chưa tới thời điểm hợp lý để vội vã chạy xuống dưới thành, thế nên vẫn tránh trên thành lâu, lẳng lặng nhìn bọn họ ở phía dưới. Lý Chẩm bước từng bước vững chãi đến bên cạnh Tĩnh Vương, mở miệng nói:

“Tĩnh Vương, trời đã sáng. Ngươi cho rằng Dự Vương sẽ mang năm ngàn viện binh của hắn tới chi viện sao?”

Mắt Tĩnh Vương một mảng rét lạnh, không hề mở miệng.

“Dự Vương sẽ không tới đâu.” Lý Chẩm nói.

Nghe được lời này của Lý Chẩm, Tĩnh Vương vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc kinh ngạc nào. m thanh vang lên lãnh đạm:

“Liên quan gì đến Dự Vương.”

Cố Dung ở một bên nghe xong thì cảm thấy buồn cười. Hắn cúi đầu nhìn Tĩnh Vương, hỏi:

“Cho tới bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ hắn à? Tên phế vật kia đáng giá đến thế sao?”

Tĩnh Vương không đáp lại, làm như không nghe thấy. Cố Dung nhướng mày, lại nói:

“Ta đoán, nếu như có thể, hôm qua hắn nhất định là vui lòng đổ hết mọi chuyện lên trên đầu ngươi. Đáng tiếc lại bị bắt tại chỗ, thế mới nói, tất cả mọi người không phải ai cũng giống hắn… xui xẻo như vậy.”

Rốt cuộc Tĩnh Vương cũng bắt được trọng điểm, gắt gao nhìn Cố Dung chằm chằm, lạnh giọng hỏi:

“Dự Vương ở đâu?”

Cố Dung liếc mắt nhìn hắn, im lặng. Lý Chẩm cũng không đáp lời, một mực quét ánh nhìn đánh giá Tĩnh Vương.

Sự im lặng luôn đáng sợ hơn đáp án thẳng thắn.

Giọng Tĩnh Vương hơi run, mang theo tức giận: “Các ngươi gi.ết hắn?!”

Cố Dung chau mày: “Chuyện tới mức này rồi, ngươi còn lo cho an nguy của hắn? Dự Vương không để ý đến ngươi sống ch.ết ra sao, tới hiện tại cũng không có ý định lãnh binh tụ hợp cùng ngươi. Thời điểm chúng ta tìm thấy hắn, hắn đang đóng quân tại thành Nam, chỉ chờ tin tức từ Kinh thành truyền về. Ta và ngươi lưỡng bại câu thương*, hắn chỉ việc ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc, hắn tự cho rằng bản thân tính toán như thần, thế nhưng cả đời này cũng chưa từng thông minh được dù chỉ một lần.”

(*) [两败俱伤] (Lưỡng bại câu thương): nghĩa là hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì.

Sắc mặt Tĩnh Vương xanh trắng, khoé môi khẽ run: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói hay sao?”

“Vì sao không tin?” Thanh âm Cố Dung lãnh đạm, lại lộ rõ ý tứ trào phúng, rành rọt từng câu từng chữ:

“Tỷ tỷ của ta cùng Lý Chẩm tín nhiệm lẫn nhau như vậy, chỉ vì theo ý của ngươi, chẳng phải cũng chỉ cần đến dăm ba câu là có thể châm ngòi ly gián rồi đó sao? Huống chi, mối quan hệ giữa ngươi và Dự Vương từ trước tới nay đều chỉ có ngươi là kẻ tình nguyện. Cũng không phải hắn từ bỏ Hoàng vị, chỉ là… hắn không tin ngươi thôi.”

“Dự Vương hiện tại đang ở đâu!” Tĩnh Vương tức giận rồi.

Hồi lâu sau, bỗng nhiên Lý Chẩm buồn bã nói:

“Hắn bị giam cầm đến hết đời, đời này của ngươi cũng không thể trông thấy hắn.”

Ngừng một lúc, lại nói: “Cho dù nhìn thấy thì thế nào? Cả đời này của ngươi mệt nhọc vì hắn còn chưa đủ sao?”

Mắt Tĩnh Vương không hề chớp, tay cầm kiếm kịch liệt run rẩy. Gió lạnh thổi tới, bờ môi trắng bệch đã có chút khô nứt. Bỗng nhiên hắn cười lạnh một tiếng, khoé mắt run rẩy chảy ra một hàng lệ nóng. Nhìn Tĩnh Vương, Lý Chẩm lại chậm rãi nói:

“Còn có chuyện này, e là ngươi không biết. Phụ hoàng băng hà đã được hai ngày, không phải là vào đêm hôm qua.”

“Cái gì?” Tĩnh Vương nhíu mày.

Lý Chẩm nói: “Đêm đó, ngươi nhận được tin tức Cố Dung dùng độc hại ch.ết phụ hoàng, việc này là giả. Lúc ấy, phụ hoàng đã sớm băng hà, cũng truyền ngôi cho ta. Ta ra lệnh Hoàng cung phong toả tin tức, phối hợp với Hoàng Tổ mẫu, diễn trò hay cho ngươi xem.”

“Chiếu truyền ngôi… chiếu truyền ngôi kia…” Tĩnh Vương trừng mắt nhìn Cố Dung, lại chỉ có thể đổi lấy một tiếng cười khẽ.

“Bị huỷ đương nhiên là giả, nhưng cũng không có nghĩa đó không phải là sự thật. Những mưu đồ đoạt quyền này, e là ta không cần giảng giải với Tĩnh Vương.”

Tĩnh Vương cắn răng phẫn nộ, ánh mắt nhìn Lý Chẩm tràn ngập hận ý:

“Ngươi đã đạt được Hoàng vị, hà cớ gì phải đùa giỡn ta?”

Lý Chẩm trầm giọng: “Không diệt đại quân trong tay ngươi, thiên hạ làm sao có thể sống yên ổn?”

Lý Chẩm nói không sai. Trước đây Cố Dung đã từng nói qua, nếu Lý Chẩm thuận lợi đăng cơ, Tĩnh Vương hơn phân nửa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt Đoan Vương, mà thế lực phía sau Tĩnh Vương buộc phải nhổ cỏ tận gốc. Tĩnh Vương cũng đủ thông minh. Đối phó với hắn chỉ có thể nhanh mà không thể chậm, chỉ có thể cưỡng ép mà không thể chờ đợi.

Đối với Tĩnh Vương mà nói, tin tức ngày thứ hai Hoàng Đế băng hà chính là thời điểm cấp bách đối với hắn. Trước khi kịp suy tính cẩn thận, hắn đã đưa ra quyết định mà ngay chính bản thân hắn ngẫm lại cũng cảm thấy hoang đường. Ta không biết Tĩnh Vương có hối hận hay không. Sau khi giận dữ, hắn khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, phảng phất như hết thảy mọi điều hắn đều không để vào mắt. Mà Lý Chẩm cứ nhìn Tĩnh Vương như vậy. Trong mắt hắn không có hận thù địch ý, tựa như là một loại đồng tình. Có lẽ, chung quy vẫn là huynh đệ, cho dù ngày thường đấu đến ngươi sống ta ch.ết cũng sẽ không có thâm cừu đại hận, cục diện như bây giờ là thứ mà Lý Chẩm không muốn nhìn thấy.

“Tứ ca…”

Lúc đó, sắc mặt Lý Chẩm nghiêm túc, chậm rãi thở dài:

“Hôm nay ta kêu ngươi một tiếng Tứ ca là dành sự kính trọng đối với ngươi. Ta biết trong lòng ngươi có hận thù, không cam lòng trước cái ch.ết của mẫu phi ngươi, bất lực với phụ hoàng bạc nhược nhắm mắt làm ngơ đã nhiều năm. Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi và Đoan Vương bọn họ không giống nhau, ngươi không bị ám ảnh bởi quyền vị tối cao, ngươi muốn tranh giành, bất luận là vì Dự Vương hay vì chính mình, chẳng qua đều hy vọng tự do sau khi leo lên nắm quyền cai trị giang sơn xã tắc. Thế nhưng… vị trí kia… không có tự do. Ngươi, ta… Đoan Vương… Dự Vương… đối với mọi người, cũng chỉ là chim chóc trong lồng giam mà thôi.”

“Chim chóc…” Tĩnh Vương cúi đầu cười khổ, lại lắc lắc đầu: “Lý Chẩm… Ngươi cho rằng… Ngươi thực sự hiểu rõ ta? Ngươi biết không? Ta ghét nhất chính là kiểu người luôn tỏ vẻ thấu hiểu lại còn chạy đến khuyên bảo người khác. Bây giờ ngươi nói những lời này, chẳng qua cũng là lời của kẻ chiến thắng, lại có ý nghĩa gì?”

Lý Chẩm mặt mày nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Đúng là không có ý nghĩa. Nhưng ta chỉ muốn cho ngươi biết rằng, trên thế gian này ai cũng không trốn thoát khỏi vận mệnh. Gông cùm xiềng xích, trói buộc, mất đi tự do, chính là vận mệnh đời đời kiếp kiếp của Lý gia ta!”

Thanh âm Lý Chẩm thê lương u ám, ta cảm thấy khổ sở không thôi. Đến cùng thì Lý Chẩm có bao nhiêu mong muốn đối với Hoàng vị này? Hoặc là, ta và Cố Dung quá mức nóng lòng mà đẩy Lý Chẩm vào bên trong vận mệnh muốn trốn cũng trốn không thoát.

Lúc ấy, Tĩnh Vương lạnh mắt nhìn Lý Chẩm, nói một câu khiến người khác không rõ nguyên do, lại khiến ta thiếu chút nữa thì ngã xuống thành lâu. Hắn nói:

“Cái gọi là Lục tử xuất, thiên hạ vong kia thì sao? Kiểu vận mệnh này ngươi có tin tưởng hay không?”

Lý Chẩm hơi ngừng lại, không nói gì. Cố Dung cắn răng, hận không thể ngay lập tức xé Tĩnh Vương thành những mảnh nhỏ.

Tĩnh Vương cười lạnh:

“Cái gọi là tin hay không tin, con người ấy mà, vĩnh viễn tin vào điều mà bản thân mong muốn, không tin những điều không mong muốn. Vận mệnh? Đều do chính mình tạo ra mà thôi.”

Nói xong, lại nhìn Cố Dung:

“Cố Dung, ngươi rất thông minh. Ngươi biết không? Nếu như hôm nay ta leo lên Hoàng vị, ta cũng sẽ thất hứa. Ta sẽ gi.ết ngươi, diệt toàn bộ phủ Cảnh An Hầu. Bởi vì, ta tin tưởng lời tiên đoán kia. Mặc dù đã từng hoài nghi, nhưng cho tới bây giờ, ta một lòng tin tưởng không chút ngờ vực.”

“Lý Tự!” Cố Dung giận đến mức giơ kiếm, tựa hồ muốn gi.ết Tĩnh Vương. Đáy mắt Tĩnh Vương đỏ bừng, lại bình tĩnh lạ thường nhìn Cố Dung chằm chằm.

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Lý Tự ta thua chính là thua. Hôm nay muốn l.ột da l.óc th.ịt đều tùy ý các ngươi.”

“Có chọc giận cũng chỉ vậy thôi, ngươi sẽ không ch.ết.” Lý Chẩm yếu ớt nói: “Lý gia chúng ta đã không còn được bao nhiêu người.”

Dứt lời, Lý Chẩm ngẩng cao đầu, thanh âm vang vọng:

“Truyền ý chỉ của trẫm: Tĩnh Vương Lý Tự, tuy phạm tội mưu phản, niệm tình bản tính thuần lương, chưa gây hoạ cho bách tính vô tội. Nay, tước bỏ vương vị, giáng xuống Tĩnh An Hầu, không có phủ đệ, vĩnh viễn canh giữ ở Hoàng lăng, không triệu không được phép về Kinh.”

Cơn gió đầu đông lạnh thấu xương tủy, ta thoáng rùng mình, trái tim như bị bóp chặt. Tĩnh Vương vẫn là Tĩnh Vương, vẻ mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Thời điểm bị đưa đi, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên trên thành lâu. Rất nhanh đã rời mắt. Hắn nhìn ta sao? Mặc dù bốn mắt nhìn nhau, ta vẫn không thể xác định được, từ lúc nào mà hắn biết được ta đứng trên thành lâu…?

Thời điểm ta chạy xuống dưới thành, thấy vẻ mặt Cố Dung không che giấu được vui sướng. Nhưng giây tiếp theo hắn hơi nhíu mày. Ta biết bệnh cũ của hắn lại tái phát, vui mừng qua đi chắc chắn sẽ lại hỏi tội ta. Bởi vì lo lắng cho thể diện của Lý Chẩm trước đại quân, ta không dám tiến tới ôm Cố Dung. Ta chỉ thành thật đứng bên cạnh Lý Chẩm, nghe hắn làm bộ làm tịch tự báo gia môn với Lý Chẩm.

Chính là… nhi tử thất lạc trong dân gian của Cảnh An Hầu, đứng hàng thứ bảy trong Cố gia Cố Tây Phong. Bị thanh danh khó nghe như thế úp lên trên đầu, cũng chỉ có phụ thân ruột thịt mới có thể hào phóng được như vậy.

Lúc đó, Lý Chẩm cũng giả vờ giả vịt khen ngợi, khen xong lại nói còn một chuyện nữa chưa hoàn tất, còn có một người chưa giải quyết. Dường như trong nháy mắt, ta liền nghĩ tới Lục Sanh. Vốn dĩ Lục Sanh nên bị giam vào đại lao, thu hậu vấn trảm*. Thế nhưng Thái Hậu khăng khăng muốn gặp hắn một lần. Là trước đây, Lý Chẩm đã đáp ứng Thái Hậu.

(*) [秋后问斩] (Thu hậu vấn trảm): Thời cổ đại, phạm nhân đều bị ch.ém vào mùa thu, vì mùa thu vắng vẻ, đìu hiu rất thích hợp cho việc ch.ém kẻ ác.

Thế nên, bên kia Tĩnh Vương vừa mới bị bắt, Lục Sanh cũng bị áp giải vào Hoàng cung.

Lúc chúng ta tới, Thái Hậu còn chưa đến đại điện. Lục Sanh đứng giữa hai binh lính, dáng người thẳng tắp, hoàn toàn không giống lão già tuổi đã cao.

Nghe được tiếng động, Lục Sanh cũng không quay đầu lại, thái độ thản nhiên như đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay. Hắn chỉ nhìn Cố Dung chằm chằm, khoé miệng giật giật đến mức cổ quái:

“Phủ Cảnh An Hầu thật to gan, tính toán thâm sâu như vậy.”

Cố Dung cười lạnh:

“Gan có lớn hơn nữa cũng không lớn bằng Lục đại nhân, tính toán thâm sâu cũng tính không lại phủ Thừa Tướng ngài mà.”

Cố Dung cầm theo kiếm, nhìn chằm chằm Lục Sanh không hề nháy mắt. Những nếp nhăn nơi khóe mắt Lục Sanh vì căng thẳng mà dồn lại một chỗ, đôi mắt lộ vẻ quái dị. Vô cùng kỳ lạ, ánh mắt như vậy lại có thể xuất hiện ở một văn nhân. Bỗng nhiên hắn cười lớn, ánh mắt hung ác nham hiểm cất giấu hồ nước sâu không thấy đáy:

“Cố Nghĩa Phong à Cố Nghĩa Phong, tôn nhi* của ngươi cũng không chịu thua kém.”

(*) [孙儿] (Tôn nhi): Cháu trai.

Nói rồi, Lục Sanh quay đầu nhìn Lý Chẩm, ý cười cổ quái dần lộ vẻ thê thương:

“Thắng thua nhất thời không phải thắng thua cả một đời. Trên đời này không có oán sâu hận lớn cả đời, cũng không có một đời bằng hữu, tiểu nhi tử Lý gia, ngươi cho rằng ta và Cố Nghĩa Phong sinh ra đã là kẻ thù của nhau hay sao?”

“Lục Sanh!!! Ngươi còn muốn điên cuồng tới khi nào!”

Chợt nghe giọng Thái Hậu, phẫn nộ mà thê lương. Lục Sanh quay đầu lại, thoáng qua một chút khó tin sau đó hừ lạnh một tiếng.

“Thái Hậu đến tiễn ta sao?”

“Ta chỉ muốn nhìn một chút, ngươi phải trả giá lớn như thế nào khi thất hứa lời thề năm xưa!”

Thanh âm Thái Hậu run rẩy. Rất kỳ lạ, không một ma ma nào đi theo bên người Thái Hậu.

Lục Sanh cười, lắc đầu: “Đúng là không nghĩ tới, đến tuổi này rồi ngươi vẫn còn hận ta.”

“Ta đợi ngày này đã rất nhiều năm. Lục Sanh, ngựa già mất móng, từ nhiều năm trước ta đã cũng đã nói, ngươi sẽ có một ngày như vậy!”

Hôm nay Thái Hậu ăn vận giản dị, trên mặt cũng không trang điểm cầu kỳ. Không có cảm giác nghiêm túc nặng nề, lại càng mang hơi thở lạnh lẽo.

“Ngươi muốn ta ch.ết như vậy à, Diên Diên.”

Lục Sanh vô cùng bình tĩnh, tang thương trong đáy mắt khiến người khác không nhận ra vẻ mặt kỳ quái. Thái Hậu duỗi tay chỉ vào long ỷ trên điện Càn Khôn, tức giận chất vấn:

“Lục Sanh, ngươi từng thề trước giường bệnh của Khánh Đức đế, rằng nhiều thế hệ về sau của Lục gia nguyện trung thành với giang sơn của Lý thị ta. Thế nhưng ngươi có làm được hay không?!”

“Có!” Lục Sanh lạnh lùng nói:

“Dựa vào mưu lược của Lục Sanh ta, nếu không phải còn nhớ tới tình nghĩa với Tiên Hoàng, ta đã sớm lật tung giang sơn của Lý thị hắn, hà cớ gì phải khổ sở đến bây giờ, để cho nhi tử của Lục gia hắn nhục nhã ta!”

“Đúng… À…?” Vành mắt Thái Hậu ửng đỏ, thanh âm phẫn nộ run rẩy.

“Lục Sanh, trong lòng ngươi còn nhớ rõ tình nghĩa cùng với Tiên Hoàng sao? Sự việc kia, ngươi có ngày nào là không vướng bận đến hay không?!”

Vẻ mặt Lục Sanh cứng đờ, thời gian trôi qua, đáy mắt lại giăng đầy hận thù tàn nhẫn.

“Không làm được… Đương nhiên là không làm được!” m thanh già nua run rẩy chợt lạnh lùng đến mức cổ quái:

“Lý Túc Triêu hắn vì giang sơn mà hại ch.ết muội muội A Tuân của ta, ta muốn giang sơn của Lý Thị hắn vĩnh viễn không có được một ngày yên ổn!”

“Đã năm mươi năm!” Thái Hậu nước mắt tuôn đầy mặt: “Ngươi hồ đồ cũng đủ năm mươi năm!”

“Năm mươi năm…” Lục Sanh cười thê lương, cười xong lại khóc.

“Ngươi có biết, năm mươi năm này không có ngày nào là ta không nghĩ đến muội muội A Tuân của ta… năm nàng bỏ mình… Chỉ mới mười bảy tuổi… mười bảy tuổi… A…”

“Tốt…” Thái Hậu khẽ gật đầu: “Nếu đã không buông bỏ được, vậy không cần phải buông bỏ nữa. Cả đời này của ngươi, vì trả thù Tiên Hoàng mà hại ch.ết hai nhi tử của ta. Ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi.”

Thái Hậu run lên, tiến từng bước về phía Lục Sanh.

Lục Sanh híp mắt nói: “Diêu Diêu, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gi.ết ch.ết họ, chỉ là lòng người vĩnh viễn không chịu được cám dỗ cùng châm ngòi ly gián… Ngươi biết…”

Lục Sanh không kịp nói hết câu, cũng vĩnh viễn không thể nói ra được nữa.

Lúc đó, Thái Hậu nghiêng người rút bội kiếm bên hông Cố Dung ra, dùng toàn lực đ.âm về phía Lục Sanh. Lục Sanh không kịp phòng bị, hoặc cũng có thể bản thân không nghĩ tới chuyện trốn tránh. Một kiếm kia thẳng tắp ghim vào ngực Lục Sanh.

Trên mặt Thái Hậu nhòe nước mắt, hai mắt trừng trừng, yếu ớt nói:

“Còn điều gì không cam lòng, xuống dưới đó tìm Tiên Hoàng bàn luận đi…”

M.áu chảy ồ ạt bên môi Lục Sanh, lông mày dần giãn ra, vẻ mặt giống như được giải thoát. Không chỉ có ta, Lý Chẩm cùng Cố Dung đều sững sỡ ngay tại chỗ. Đoán chừng hai người bọn họ không ai nghĩ tới, Thái Hậu muốn gặp Lục Sanh là muốn tự tay gi.ết hắn.

Lục Sanh ch.ết rất đột ngột, nhưng lại thuần thục nhanh chóng tới mức dường như nó đã diễn ra trong lòng Thái Hậu vô số lần.Sau khi Lục Sanh ngã xuống đất, Thái Hậu chậm rãi ném kiếm, tay run rẩy không ngừng, tựa hồ như mất đi hồn phách.

Mọi người đều rơi vào trạng thái kinh hoàng, nhất thời bên trong đại điện chỉ còn nghe được tiếng thở dốc mệt mỏi của Thái Hậu. Thái Hậu lấy từ ống tay áo ra một quyển trục vàng, chậm rãi giơ lên:

“Di chiếu của Tiên Hoàng.”

Nghe một lời này, mọi người đồng loạt quỳ sụp xuống.

“Thái Tử Lý Chẩm, văn tài nhiều mặt, đức hạnh có thừa, xứng tầm cùng trẫm, nhất định có thể kế thừa Đại Thống, mang lại phúc lành cho bách tính. Nay, kế trẫm đăng cơ, lên ngôi Hoàng Đế. Bố cáo thiên hạ, ngỏ cùng nghe biết.”

Trước mắt, Lý Chẩm tiếp nhận chiếu thư, đại cục đã định, Cố Dung là người đầu tiên phản ứng, lập tức hô:

“Hoàng Thượng… Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Sau đó, mọi người sôi nổi thăm hỏi Lý Chẩm, thăm hỏi tân Đế Vương của bọn họ. Trong lòng ta không biết là cảm giác gì, chỉ thấy trái tim rung động mãnh liệt không tài nào kiềm chế nổi.

Lý Chẩm… Thực sự làm Hoàng Đế rồi…

Ta quỳ trên mặt đất, hồn phách dường như đã rời khỏi cơ thể.

“Bình thân!”

Ta không ngẩng đầu, nhưng nghe giọng Lý Chẩm vang vọng bên tai. Lúc ấy, Lý Chẩm hướng về phía thái giám, vẻ mặt nghiêm nghị:

“Phân phó người, nghênh Thái Hoàng Thái Hậu về Tử Ninh cung.”

Thái giám kia còn chưa kịp truyền tin tức ra ngoài đại điện đã nghe được một tiếng: “Không…”

Là giọng mệt mỏi của Thái Hậu.

“Ai gia già rồi…”

Thái Hậu thở dài, lắc lắc đầu:

“Cuộc đời này của ai gia đã trải qua ba đời Đế Vương, hai lần đảo chính, vô số chiến tranh. Ai gia mệt mỏi… Thực sự rất mệt mỏi. Chẩm Nhi à, giang sơn giao lại cho con, ai gia yên tâm rồi. Quãng đường về sau, sẽ có người đồng hành cùng con. giang sơn tiền đồ của Lý thị, xuân thu bá nghiệp… Ai gia chỉ đi đến đây thôi.”

Đám đông chăm chú nhìn lại không rõ nguyên do. Chỉ trong giây lát, Thái Hậu móc một viên thuốc được giấu kỹ càng, bỏ vào miệng nuốt xuống.

“Hoàng Tổ mẫu!” Lý Chẩm hô lớn, nhưng không kịp nữa rồi.

Thái Hậu nhấc tay, ý bảo Lý Chẩm dừng bước, chỉ thấy Người bình thản trấn tĩnh nhìn Lý Chẩm, nói:

“Sau khi ai gia qua đời sẽ trở về quê nhà Miện Tô, không vào Hoàng lăng. Chẩm Nhi, đây là tâm nguyện cuối cùng của Hoàng Tổ mẫu, cũng là tâm nguyện duy nhất mong cầu con thành toàn. Con có làm được không?”

Lý Chẩm rưng rừng, chậm rãi gật đầu.

Cuối cùng, Thái Hậu cũng trút từng hơi thở nặng nhọc, thân thể cứng lại, m.áu rỉ ra từ bên miệng. Tay Thái Hậu vịn vào cột đá, gian nân ngồi trên mặt đất, dựa vào cột đá sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm t.hi t.hể Lục Sanh đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt vô cảm rơi lệ, lẩm bẩm trong miệng:

“Muội muội Tuân Nhi, Tiên Hoàng cùng Cố đại ca đều chờ ta và ngươi ở dưới Hoàng Tuyền. Hôm nay xem như đoàn tụ rồi.”

Nói xong lời này, Thái Hậu dựa nghiêng người trên cột đá, hai mắt nhắm lại, nước mắt lăn dài bên má, bên miệng dường như có ý cười không rõ.

Một đêm này, Hoàng cung đại t.ang, ta cùng Lý Chẩm và Cố Dung không như dự đoán ngồi trong cung Càn Khôn uống rượu, từ nay về sau cũng không có cơ hội được nữa.

Bởi vì Cố Dung nói: Hắn sợ hãi.