1.
Ta là Trắc Phi, nhưng quan hệ giữa ta và Chính Phi không tệ.
Người đời đều biết, hậu đình của Vân Vương phủ nhất mực hài hoà, Chính Phi không ghen tị, Trắc Phi lòng dạ không sâu, hơn nữa hai vị Phi ôn lương cung kiệm*, sau khi nhập phủ đã giải tán tất cả thị tỳ. Đối với việc này, Thánh thượng luôn có thừa sự khen ngợi dành cho Vân Vương.
(*) [温良恭俭] (Ôn lương cung kiệm): Ôn hoà, thiện lương, cung kính, tiết kiệm.
Chỉ có điều, Chính Phi gả tới đã hai năm, ta cũng gả tới được nửa năm, bụng lại không hề có động tĩnh, khó tránh khỏi người người hoài nghi Vân Vương bị cái gì khó nói.
Vân Vương rất sốt ruột, hai ta bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Chính Phi không thể sinh, mà ta và Vân Vương lại không cùng giường chung gối.
2.
Tuy là Trắc Phi nhưng ta lại là nữ nhân duy nhất trong phủ. Vân Vương là nam tử, người hầu ở hậu đình đều là nam tử, Chính Phi của Vân Vương cũng là nam tử.
Ai mà nghĩ tới, hai năm trước, Vân Vương Lý Chẩm dùng kiệu tám người khiêng, cưới về đích nữ phủ Cảnh An Hầu lại là một thiếu niên lang anh tuấn?
Trước đây, Cảnh An Hầu tay cầm trọng binh, trong vòng mười năm đã sinh liền năm nhi tử. Sau đó, Cảnh An Hầu phu nhân lại mang thai, nghe nói Hoàng Đế không thể nhịn được nữa, nói với thái giám thân cận, nếu như lần này Cảnh An Hầu đón nhận vẫn là nhi tử, vậy thì phải ra tay rồi.
Nói đến chuyện này thì phải trách Đại Quốc sư tiền nhiệm, hắn từng đêm xem tinh tượng, nói vận mệnh của Chu Quốc đang cận kề, mà những kẻ tay cầm đao kiếm sẽ thành lập nên một Đế quốc mới. Lúc này, Cảnh An Hầu là Đệ nhất Võ tướng đương triều, nhắc tới kẻ tay cầm đao kiếm, tự nhiên sẽ nghĩ đến hắn trước tiên.
Từ đây, Thánh Thượng nghi kỵ nhưng lại không nói rõ ràng. Đại Quốc sư kia nói một tràng, tự cho rằng bản thân thành thật móc ruột moi gan, một lòng vì nước, lại chẳng đổi lại được điều gì tốt lành. Thánh Thượng phạt hắn tội gây hoạ rối ren, giáng chức tới Tuyền Châu xem tinh tượng. Sau khi rời đi đều buồn bực không vui, trước khi ch.ết vẫn không cam tâm mà để lại châm ngôn sáu chữ:
Lục tử xuất, thiên hạ vong*
(*) [六子出,天下亡] (Lục tử xuất, thiên hạ vong): Sáu bé trai ra đời, thiên hạ ắt sẽ diệt vong.
Nghe được di ngôn này, đầu Hoàng Đế dường như to ra, đầu Cảnh An Hầu lại càng lớn hơn nữa. Khi đó, phu nhân của hắn đã mang thai, người trong nhà ai ai cũng sốt ruột lo lắng. Vài tháng sau đúng là hậu quả không ngờ, chính là một nhi tử. Điều này đã dọa cả nhà Cảnh An Hầu thê thảm không thôi, nhưng vẫn còn may là người phụ trách đỡ đẻ lại chính là lão ma ma đã đi theo Cảnh An Hầu phu nhân hơn hai mươi năm. Vì thế, suốt đêm ấy bọn họ đã đưa ra một quyết định, nuôi dưỡng nhi tử thứ sáu này như một nữ hài nhi, đặt tên là Cố Dung.
Biết được phủ Cảnh An Hầu sinh hạ được một nữ nhi, Thánh Thượng vui mừng như điên. Ngay lúc này, định ra hôn ước giữa nữ nhi và người trong hoàng thất. Từ nay về sau, Hoàng Đế thoải mái, phủ Cảnh An Hầu thoải mái, duy chỉ mỗi Cố Dung là không thoải mái.
Lại nói một chút, Cố Dung cũng không chịu thua kém, từ nhỏ tới lớn dáng vẻ đã tuấn tiếu, lại rất giống tư thế hiên ngang của nữ lang quân. Nghe nói không bao lâu thì Thái Tử cùng Tam Hoàng Tử đều nhớ thương hắn. Thực ra, Hoàng tử nào cũng đều không ngốc, phủ Cảnh An Hầu nắm chắc quân quyền, cưới được Cố Dung chẳng khác nào cưới được một nửa giang sơn của Đại Chu.
Đây đúng là cái bánh nhân thịt khổng lồ mà.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, chiếc bánh nhân thịt này cuối cùng lại rơi lên đầu Ngũ Hoàng tử Lý Chẩm. Ngũ Hoàng tử Lý Chẩm, mẫu phi mất sớm, sau lưng không có quyền thế để cậy nhờ. Người đời đều nghĩ mãi không thông, vì sao phủ Cảnh An Hầu ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại chọn ra một nhành cỏ dại.
Thế nhưng ta biết đấy. Khắp thiên hạ, người biết diện mạo chân chính của Cố Dung, ngoại trừ phụ mẫu của hắn, năm vị huynh trưởng cùng lão ma ma đã sớm qua đời, thì chỉ có ta cùng Lý Chẩm mà thôi. Cho nên, cửa hôn sự này không phải là lựa chọn, mà là cầu xin mới có được.
Khi đích tiểu thư phủ Cảnh An Hầu, à không, Lục Công tử Cố Dung nước mắt ướt át nhìn đến Lý Chẩm, chân thành tha thiết nắm lấy tay hắn, nói:
“Ca, xin ngươi, cưới ta.”
Chỉ năm chữ này thôi, Lý Chẩm nổi trận lôi đình, suýt chút nữa thì một cây đao nằm ngay ngắn trên cổ Cố Dung. Không nói lấy một lời, Lý Chẩm phất tay áo bỏ đi, để lại một mình ta cười nghiêng cười ngả.
Nhưng làm người thực sự không nên chế giễu người khác. Nhìn tới nhìn lui cũng dễ dàng nhìn lên trên đầu của chính mình. Sau vài ngày cầu hôn không thành, Cố Dung tới cửa bái phỏng. Vừa nhìn thấy mặt, hắn đã nói:
“Lý Chẩm đồng ý cưới ta.”
“À?” Ta bỏ một miếng quýt vào miệng, ở bên cạnh hỏi: “Hắn đúng là bằng hữu chí cốt đấy.”
Cố Dung cười khà khà: “Vậy ngươi có phải bằng hữu chí cốt không?”
“Gì cơ?” Ta nghe không hiểu.
Cố Dung thong thả ung dung nói: “Hắn đồng ý rồi, nhưng hắn có một điều kiện, chính là để ngươi cũng gả cho hắn.”
“Gì???!!!” Ta trợn tròn mắt, vỗ bàn đứng dậy.
“Nói lời chó má gì đó?!”
Ta cảm thấy hô hấp không ổn, đại não không có khí lưu thông, có thể ngất bất cứ lúc nào.
Kỳ thực ta đã sớm biết, với quan hệ của hai người, còn có tính cách của Lý Chẩm, tuyệt đối sẽ không thấy ch.ết mà không cứu. Chỉ là ta không nghĩ tới, hắn sợ việc này lộ ra, còn muốn kéo bè kéo cánh.
Không đợi ta phản ứng lại, tên nhãi ranh Lý Chẩm đã tự mình chạy tới nhà ta, cầu cửa hôn sự này. Cha ta là thuộc hạ cũ của Cảnh An Hầu, bởi vì trọng thương phải rời khỏi quân ngũ, hiện tại chỉ đảm nhiệm một chức quan nhàn tản, thứ nữ nhà mình có thể gả vào hoàng thất, ông ấy phải vui mừng cỡ nào đây. Vì thế, Chính Phi còn chưa kịp vào cửa, vị trí Trắc Phi đều đã được định sẵn rồi.
Lúc đó, ta nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn Lý Chẩm, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu:
"Người một nhà, chính là muốn thật nghiêm chỉnh."
3.
Sau khi kết thúc hôn sự không lâu, Lý Chẩm được phong Vân Vương, ban cho một phủ đệ có vị trí tuyệt vời.
Trước kia ta đã từng ảo tưởng vô số lần, thời điểm ta đại hôn sẽ có cảnh tượng như thế nào. Có lẽ rượu giao bôi uống vào khiến người ta chếnh choáng say mê, ánh nến leo lắt ôm lấy dáng người, trong không khí ái muội, phu quân của ta sẽ lặng lẽ áp vào bên tai ta, nhẹ nhàng nói một câu:
"Phu nhân, tối nay nàng tựa như bông hoa thạch lựu đẹp nhất vào tháng năm."
Cho dù không phải là như vậy, chung quy cũng sẽ có người tiến đến ôm lấy eo của ta, có chút thẹn thùng lại thẳng thắn mà hỏi:
"Ta có thể hôn nàng không?"
Nhưng ta ngàn mơ vạn tưởng cũng không nghĩ tới, đêm đại hôn của ta sẽ là ba người chen chúc trên một chiếc giường, giống như là ba khúc gỗ bị buộc chặt vào nhau.
"Các ngươi không cảm thấy chật chội sao?"
Ta không nói nên lời.
"Vậy làm sao bây giờ? Hạ nhân đều đang nhìn chằm chằm, đại hôn của ta và ngươi, ta không ngủ lại đây đương nhiên là không ổn rồi." Là thanh âm của Lý Chẩm.
"Đúng vậy đấy… Nếu hắn không ngủ lại, ngươi sẽ bị đám nữ nhân lắm chuyện ở Kinh Thành dòm ngó tới ch.ết."
Nghe thấy thanh âm của Cố Dung, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ, ta cứng họng không biết nói cái gì, hỏi:
"Vậy còn ngươi…"
"Ta? Ta làm sao vậy?" Cố Dung dường như lơ đễnh.
Ta cắn răng, nắm đấm cũng đều nắm chặt.
"Vì sao ngươi không trở về phòng của mình đi?!"
Cố Dung chớp chớp mắt, làm như rất nghiêm túc bắt lấy tay của ta:
"Trâm Trâm, ta sợ lắm."
4.
Mới đó mà ta đã gả đến phủ Vân Vương được hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian ấy, hết thảy đều yên bình, không có bất kỳ gió thổi cành lay nào.
Nửa tháng sau là tiệc mừng thọ Thái Hậu, Hoàng cung đưa tới phủ Vân Vương hai tấm thiệp mời. Việc lớn như vậy đương nhiên không có phần của ta, Cố Dung nhận được thiệp mời thì lo lắng đủ mười phần.
Năm ngoái vào sinh thần của Thái Hậu, nghe nói các vị Vương Phi đều chuẩn bị tiết mục, mà Cố Dung cái gì cũng đều không biết nên mượn bệnh cáo lui. Năm nay, bất luận như thế nào cũng không thể lại cáo ốm ở lại phủ được nữa.
Lúc đó, hắn một phát bắt được tay của ta, nói:
“Trâm Trâm, nếu không ngươi thay ta đi đi.”
Ta đẩy hắn ra, thái độ đoan chính:
“Ta không thể đi, ta là Trắc Phi, không thể lội vào vũng nước đục kia được.”
Thế nên, Cố Dung rơi vào bước đường cùng bắt đầu khổ luyện. Đàn thì không còn kịp nữa rồi, nên hắn lựa chọn múa. Giờ phút này, ta ngồi trong viện uống một ngụm trong chiếc lu sành thật lớn, buồn bực nhàm chán ngồi cắn hạt dưa, nhìn đến nam nhân cao lớn trước mặt ta khoe khoang phong tao*.
(*) [风骚] (Phong tao): Làm đỏm, làm dáng, lả lơi.
“Cố Tây Phong, ngươi khiến ta buồn nôn đấy.”
Ta thực sự không nhìn được nữa, vẻ mặt vặn vẹo nhìn Cố Dung chằm chằm.
Cố Dung che mặt mà cười, nhéo nhéo giọng:
“Thần thiếp múa không đẹp sao?”
Ta không trả lời, trấn tĩnh bản thân cất hạt dưa vào trong hà bao, từ tốn cởi một chiếc giày, xé gió ném về phía Cố Dung.
“C.út ngay cho lão tử!!!” Ta hét lớn một tiếng.
5.
Ngày đó mừng thọ Thái Hậu, ta cải trang một phen, cùng Vân Vương tiến cung. Kỳ thực, kế hoạch ngày đó của ta chính là mời gánh hát qua phủ xướng tuồng, nào có đoán được Cố Dung lại trang điểm cho ta thành tỳ nữ, muốn mang theo bên người cùng tiến cung. Lúc đó, ta mặc một thân váy nhỏ màu vàng nhạt, búi hai búi tóc kỳ quái trên đầu. Ta hỏi:
“Ngươi xác định… Tỳ nữ là trang điểm ăn mặc thành như vậy sao?”
Cố Dung vung tay lên: “Ờ… Không cần để ý tiểu tiết.”
Ta lại nói: “Nhưng phủ Vân Vương không có tỳ nữ, chuyện này mọi người đều biết.”
Cố Dung nắm thật chặt búi tóc trên đầu ta, không thèm để ý chút nào: “Không sao, nói là mới tới. Về sau lại có người hỏi thì nói là làm việc không cần mẫn, đuổi rồi.”
“A… Ngươi cũng nghĩ chu toàn đến vậy.” Ta lẩm bẩm thì thầm, lại vẫn ngoan ngoãn chui vào trong xe ngựa.
Đoạn đường này, Lý Chẩm có chút lo lắng. Xem chừng là sợ Cố Dung gây ra rắc rối cho hắn. Mà Cố Dung thì ngủ giống như một cái đầu heo ch.ết, ta đã phải lau nước dãi cho hắn tới hai lần rồi.
Bởi vì ta vốn là thứ nữ của một chức quan nho nhỏ, lại làm Trắc Phi, nên những nữ quyến trong giới quý tộc không ai biết đến ta. Ta là lần đầu tiên tiến cung, phỏng chừng có chút mộc mạc lạc hậu. Cố Dung nhìn vào trong mắt, thập phần ghét bỏ đến phất phất tay, để cho ta tuỳ ý đi dạo. Về sau ngẫm lại, luôn cảm thấy Cố Dung không nghĩ ra được chủ ý gì tốt.
Khi yến hội còn chưa bắt đầu, ta buồn chán đi dạo trong hoa viên không rõ có tên là gì, đi tới đi lui thành ra đi lạc. Nhưng đi lạc lại không chỉ có mình ta, còn có Hoàn Vương Phi.
6.
Hoàn Vương Phi một thân mảnh mai, thân thể mềm mại, không bằng ta gánh đụng. Vì thế, lúc ấy ta và nàng va vào nhau, ta lù lù bất động, mà toàn bộ thân thể nàng ngã vào bên núi giả, sau lưng bị đau còn chưa nói, một tiếng động vang lên giòn giã, vòng tay ngọc thúy vỡ tan tành. Vẻ mặt nàng thống khổ, khi nhìn thấy ta thì hơi sửng sốt, theo sau đó là một trận ầm ĩ nổi lên:
"Cung nữ ở đâu, không có quy củ như vậy!"
Năm đó, lúc ta đại hôn cũng có từng nghe qua giọng của nàng, tương đối đặc biệt, đơn bạc mềm mỏng lại nhu thuận, ngay lúc nàng mở miệng ta đã nhận ra rồi. Ta muốn dàn xếp cho ổn thỏa nên đã hạ thấp thái độ mà nhận lỗi. Nhưng Hoàn Vương Phi không chịu bỏ qua, nói vòng tay kia là do Thái Hậu ban thưởng, hiện tại đã vỡ nát không có cách nào bàn giao, nhất định bắt ta bồi thường một cái y hệt cho nàng.
Chuyện này là tại ta, một tỳ nữ nhỏ nhoi mắt mù lắc lư trong hoàng cung, vừa vặn* đụng vào lưỡi đao. Mà lưỡi đao này lại mới mài xong, bắt lấy ta không buông không bỏ mà chà đạp.
(*) Nguyên văn là [好死不死] (Hảo tử bất tử): Tiếng lóng của Đài Loan, ý nói sự việc đã tệ rồi, lại còn thêm việc khác tệ hơn.
Nhưng nàng cũng đã nói, chiếc vòng tay kia là Thái Hậu ban thưởng, làm sao ta có thể tùy tiện tìm ra một cái y hệt? Xem ra nàng đang rất tức giận, hiện tại muốn ở nơi này trút giận lên ta.
Khá lắm, ta là bao cát bằng thịt đấy à?
Thực sự không nhịn được, ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
"Nhưng vừa rồi là chính Vương Phi đụng phải ta mà…"
"Ngươi nói cái gì!" Hoàn Vương Phi trừng mắt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống ta. Không đợi ta lên tiếng, nàng đã trở tay giáng xuống một cái tát: "Làm càn!"
Chỉ trong thoáng chốc, ta ngây người, ngay sau đó cảm nhận được một trận bỏng rát đau nhói, hai hốc mắt không nhịn được dâng lên chua xót. Ta hung dữ nhìn nàng chằm chằm, chuyện cũ gào thét mà đến. Thẩm Mạnh Trâm ta anh minh một đời, tuy là thứ nữ nhưng cốt cách cứng cỏi, khắp Thẩm phủ không có ai là địch thủ của ta. Ngay cả hai ca ca con của đích thê cũng đều phải kính trọng mà xưng một câu:
“Muội muội A Trâm của ta, nữ trung Cố Bình Chi.”
Cố Bình Chi chính là Cảnh An Hầu.
Thế mới biết, cốt cách của ta đáng tự hào tới mức nào. Thế mà nữ trung hào kiệt như Cảnh An Hầu hiện giờ lại bị một tiểu nữ tử nhu nhu nhược nhược tay trói gà không chặt vô duyên vô cớ giáng cho một cái tát, lại chỉ có thể vểnh râu trừng mắt, không có cách nào đáp trả.
Mụ nội nó! Ta mặc kệ!
Oán thầm như thế, ta ở phía sau lưng khom người, đang muốn phát nổ, chợt nghe được âm thanh của nữ tử vô cùng chói tai:
“A Giáp!”
A… A Giáp??? A Giáp chẳng phải là cậu bé bưng bê đồ ăn ở phủ Vân Vương đó sao???
“A Giáp, hoá ra ngươi ở chỗ này, để cho ta đi tìm.”
Thanh âm cổ quái, hơi thô kệch.
Ta sửng sốt, quay đầu lại, quả nhiên là Cố Dung đang vén làn váy bước nhanh tới. Ta thực sự không dám nhìn, đôi chân to như thế kia xuyên thấu qua làn váy hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt. Hắn nghĩ mình là Mã Hoàng Hậu chân to* sao???
(*) Mã Hoàng hậu (1332-1382) được mệnh danh là “người vợ chân to” bởi bà không tuân thủ hủ tục bó chân hà khắc của xã hội phong kiến Trung Quốc khi đó. Bà là người phụ nữ duy nhất mà cả cuộc đời Chu Nguyên Chương (1328-1398) hết mực thương yêu.
Hỏng, cũng khó được mọi người mắt mù, hai mươi năm mà không nhìn ra người này thân cao tám thước, bàn chân lớn cùng đôi chân dài mỹ nhân chính là một nam tử.
Lại nói, dường như Hoàn Vương Phi ngay lập tức đã nhận ra Cố Dung. Rốt cuộc thì thời điểm Hoàn Vương vẫn còn là Tam Hoàng Tử đã thèm nhỏ dãi dung mạo cùng gia thế của Cố Dung. Cũng xem như là kẻ thù gặp mặt liền hết sức đỏ mắt, Hoàn Vương Phi tận lực trừng mắt liếc nhìn ta một cái kia là có ý gì đây? Được thôi, cuối cùng thì vẫn phải chọn quả hồng mềm mà bóp.
Quả nhiên, Hoàn Vương Phi nheo đôi mắt:
“Ta tưởng là nô tỳ nhà ai không hiểu lễ nghĩa như vậy, thì ra là ở phủ Vân Vương. Cái này đúng là khó trách. Phủ Vân vương từ trước tới nay không nuôi tỳ nữ, nên Vân Vương phi cũng không biết răn dạy như thế nào. Thế nên, hôm nay ta liền thay Vân Vương Phi dạy dỗ lại cho thật tốt.”
Nghe xong lời này, cái tát vừa rồi lại được dịp nóng bừng đến bốc hoả. Ta nhìn nàng chằm chằm, nói từng chữ từng chữ một:
“Là do Vương Phi bước đi vội vàng mới va chạm phải. Ta đã nhận lỗi qua, Vương Phi cũng giáng xuống một cái tát. Còn muốn như thế nào nữa đây?!”
“Không có phép tắc!”
Run giọng mà hô hào, cánh tay Hoàn Vương Phi lại giơ lên cao. Thời điểm bàn tay kia hạ xuống lại chợt ngừng giữa không trung. Ta ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Cố Dung gắt gao bắt lấy tay của Hoàn Vương Phi, khuôn mặt giăng đầy u ám doạ ta sợ muốn ch.ết. Rốt cuộc thì Cố Dung là nam tử, một phen hất cánh tay Hoàn Vương Phi cũng khiến nàng ta lảo đảo ngã trên mặt đất.
“Ngươi… Ngươi…”
Hoàn Vương Phi nghiến răng nghiến lợi, vô cùng kinh ngạc, sắc mặt lộ rõ giận dữ:
“Bổn Vương Phi có lòng vì ngươi phân ưu, ngươi làm gì vậy hả?”
Cố Dung lạnh mặt, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào mặt Hoàn Vương Phi, lại không hề hé nửa lời. Nhìn thật lâu, tới mức khiến cho Hoàn Vương Phi có chút sợ hãi.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì!”
Cố Dung vô cảm, thanh âm lãnh đạm:
“À… Cũng không có gì. Ta chỉ là suy nghĩ, ít ngày nữa Hoàn Vương phải xuất chinh đến Nam Dận, người người đều nói chuyến đi này vạn phần hung hiểm. Nhưng dường như Hoàn Vương Phi không quá lo lắng, còn có thời gian ở chỗ này thay ta phân ưu.”
Hoàn Vương Phi lộ vẻ giận dữ, đôi mắt trừng đến mức tựa như chuông đồng. Ta nhìn vào trong mắt, vui mừng ra mặt, lại cố ý vùi đầu xuống thật thấp, nhẹ giọng nói:
“Hoàn Vương Phi nương nương tất nhiên là không cần lo lắng. Mỗi người đều nói Hoàn Vương đi chuyến này có thần tiên mở đường, tất nhiên là một đường thông suốt không lo ngại, có thể thắng một trận thật mỹ lệ.”
Cố Dung: “À?” một tiếng, làm ra vẻ nghi hoặc:
"Cái gì mà thần tiên với chả thần thông?"
Ta khiêm tốn trả lời: "Bẩm Vân Vương Phi nương nương, nghe nói chiến sự lần này Xích Vũ quân đánh trước tiên, cùng quân đội của Hoàn Vương ở Hồ Khẩu hợp lại giúp sức."
Giờ phút này nhìn lại, sắc mặt của Hoàn Vương Phi đã trắng bệch, nghiến răng đến mức quai hàm bạnh ra, nheo nheo mắt nhìn, dường như có điều muốn nói. Nhưng không đợi cho nàng mở miệng, Cố Dung chợt nở nụ cười, làm ra vẻ giật mình bừng tỉnh.
"À, thì ra là nhánh quân của Cảnh An quân ta à. Vậy Hoàn Vương Phi cứ yên tâm đi, Xích Vũ quân chính là Nhị ca của ta điều binh, từ trước tới giờ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chẳng trách, Hoàn Vương phi dư sức ở chỗ này… thoả thích tán gẫu."
Hoàn Vương Phi tức giận đến mức vươn ray tới, run rẩy chỉ vào hai chúng ta.
"Chủ tớ hai người các ngươi, kẻ xướng người hoạ, là uy hiếp bổn Vương Phi có phải không?"
Cố Dung hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại, kéo tay ta muốn rời khỏi.
Nào có đoán được Hoàn Vương phi kia là một kẻ ngang ngược, ngoài miệng cũng không chịu buông tha người khác, hướng theo bóng dáng hai chúng ta, nói lớn một câu:
"Ngươi cho rằng Hoàn Vương xảy ra chuyện thì Xích Vũ quân sẽ tránh được sạch sẽ hay sao!"
Vốn dĩ Cố Dung không muốn phản ứng lại nàng, nào biết miệng lưỡi nàng ta lại vô cùng nhanh nhạy, cười lạnh nói:
"Vân Vương Phi tính toán thật là tốt, vì một tỳ nữ đê tiện không liên quan mà muốn bồi thường bằng Nhị ca của chính mình."
Cố Dung cười, phỏng chừng là tức giận đến không còn cách nào khác. Hắn chậm rãi buông tay ta ra, xoay người lại, có tình có lý mà giải thích.
"Hoàn Vương Phi, xem như ngươi xuất thân từ văn nhân thế gia. Chuyện đánh giặc từ trước tới nay, nói dễ nghe thì có chút nắm chắc, nào có chuyện mười phần được cả mười? May mắn đại thắng, tướng quân binh sĩ có toàn vẹn hay không cũng là điều khó nói. Nếu như chuyến này Hoàn Vương có điều gì bất trắc, ngươi liền ăn vạ đổ lỗi lên đầu Xích Vũ quân, e là không thể nào biện minh nổi. Về sau, ai còn dám đứng về phía Hoàn Vương được nữa."
Hoàn Vương Phi sửng sốt, hai tay nắm chặt làn váy.
"Ngươi có ý gì!"
Hoàn Vương Phi tức đến run rẩy, Cố Dung lại vẫn một bộ dạng ôn hoà bình đạm. Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh trầm thấp:
"Trên đời này mạnh được yếu thua, tôn ti khác biệt không có ý nghĩa. Ngươi giẫm lên người khác, cũng nên nghĩ tới lúc bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân."
Ngực Hoàn Vương Phi phập phồng lên xuống, ta luôn cảm thấy giây tiếp theo nàng sẽ ngã nhào xuống đất, bị mang tới Thái Y viện. Chỉ thấy ánh mắt nàng lập loè, sự ngoan độc lan tràn, run giọng nói:
"Phủ Cảnh An Hầu của ngươi phản nghịch. Ta sẽ đi nói với phụ hoàng, phủ Cảnh An Hầu có ý đồ mưu hại Hoàn Vương, chuyện này phủ Vân Vương cũng không thoát khỏi liên quan đâu!"
Cố Dung nhướng mày: “Đúng là tin đồn vô căn cứ, ai có thể làm chứng cho ngươi? E là người khác sẽ cho rằng Vương Phi bị rối loạn tâm thần.”
Nói xong, Cố Dung quay qua liếc ta một cái, đáy mắt ngậm cười, thập phần đắc ý. Ta thực sự không nhịn được, lập tức nhoẻn miệng vui vẻ. Hoàn Vương Phi thấy hai chúng ta cùng một giuộc, hai mắt đỏ lên, trào ra một dòng nước mắt. Môi mỏng khẽ cắn, muốn nói lại thôi. Dù sao thì Hoàn Vương Phi cũng là mỹ nhân mảnh mai, trong nháy mắt kia lòng ta thoáng run lên, dường như đã quên sắc mặt ghê tởm của nàng trước đó.
Cố Dung vẫn còn tốt, từ nhỏ đã trà trộn ở cùng nữ nhân, bản lĩnh nhìn người tốt hơn so với ta, tâm địa so với ta cũng cứng rắn hơn nhiều, nhìn mỹ nhân nhu nhược khóc hoa lê đái vũ trước mặt, hắn khinh thường đến bĩu môi.
“Không có tiền đồ.”
Ném xuống một câu như vậy, hắn lôi kéo tay của ta, ngẩng đầu, ngạo nghễ rời đi.
7.
Ngày ấy mừng thọ Thái Hậu, Cố Dung chính là nhất minh kinh nhân*.
(*) [一鸣惊人] (Nhất minh kinh nhân): Ví lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc. Trích trong “Sử ký - Hoạt kê liệt truyện”: Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân [此鸟不飞则已,一飞冲天;不鸣则已,一鸣惊人].
Lại nói, cũng là vận mệnh chiếu cố. Hắn chuẩn bị cả nửa tháng trời cho việc múa đều không thành hình thành dạng, tứ chi cứng đờ, gian nan đong đưa, giống hệt một củ sen biết cử động. Thế nên, dưới lời khuyên của Lý Chẩm, hắn bỏ cuộc.
“Hắn còn không sợ mất mặt, ta có gì phải sợ?”
Đây là nguyên văn lời Cố Dung nói.
Sau đó, hắn mượn kiếm của hộ vệ hoàng cung, đổi từ tiết mục nhảy múa thành múa võ. Tên nhóc này khá lắm, một phen múa kiếm lưu loát xinh đẹp, hai tròng mắt của Hoàn Vương cứ thế nhìn lăm lăm, mặt Hoàn Vương Phi đều chuyển thành màu tương cả rồi.
Quan trọng nhất chính là, chúng ta đều đã quên Thái Hậu lão nhân gia xuất thân từ nhà võ tướng, phụ thân mất sớm, về sau bà ấy gả cho Tiên Hoàng liền đứng đắn không nhìn qua đao kiếm. Nhìn thấy bộ dạng này của Cố Dung, Thái Hậu lão nhân gia xem đến lệ nóng tuôn đầy mặt, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lão thái thái đây một câu tốt cũng không hề gì, xung quanh chỗ ngồi đầy những tiếng vỗ tay lớn nhỏ cùng những lời ngợi khen.
Cố Dung vui mừng hớn hở, Lý Chẩm lại như mắc nghẹn trong cổ họng. Kỳ thực ta cũng lo lắng, chung quy vẫn là sợ tên tiểu tử Cố Dung này nhỡ đâu vui quá, một cái chắp tay, buông thả giọng nói, âm thanh thô trầm hô lớn một câu:
“Đa tạ chư vị!”
Cũng may là Cố Dung không đắc ý vênh váo. Lúc sau hắn quay trở lại ghế ngồi, Lý Chẩm và ta mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lại nhìn đến Cố Dung, hắn nghiêng đầu, dựng lên một ngón tay cái với ta.