Giọng thé thé như âm độ quãng tám của công công cất lên lần nào cũng khiến nàng nổi da gà, sống lưng như có luồn khí lạnh thổi qua nàng khẽ rùng mình. Quỳ xuống lĩnh chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết lệnh cho Tề Vương triệu tập binh mã chi viện thành An Tây, Chu tướng quân sau khi trị thương lập tức lên đường, cử Chu phó tướng cùng lên đường với Tề Vương.
- Thần lĩnh chỉ.
Sở Ngọc có kinh nghiệm mấy lần trước nên cũng cúi đầu làm theo. Tần công công giao thánh chỉ cho nàng dặn dò vài câu rồi rời đi, lúc này nàng mới hỏi thăm tình hình buổi thiết triều ban sáng.
- Tần công công, không biết sáng ta không thiết triều có nhận phạt gì không?
- Chu phó tướng, theo luật thì sẽ chịu ba mươi gậy toàn gia sẽ bị phế gia phong vì cả hai người đều không dự thiết triều và đón tiếp đoàn sứ thần. Nhưng mà việc này đã được Vương gia thu xếp ổn thỏa cô nương cứ yên tâm.
- Thu xếp ổn thỏa?
Sở Ngọc vừa hỏi vừa nhìn sang Lăng Thanh Tiêu đang ngó sang hướng khác tựa như không phải nói hắn.
- Đúng vậy, Vương gia giữa đại điện đã…đánh gãy chân sứ thần trực tiếp khiếu chiến với Yến Quốc. Thánh thượng hạ chỉ ba ngày sau lên đường trấn giữ biên cương.
Sở Ngọc không tin vào tai mình nàng đưa tay lên gãi nhẹ vài cái khẳng định nàng không nghe nhầm, lần đầu tiên nàng biết có người đi đánh sứ thần mà mặt hắn tỉnh bơ như vậy. Nàng tiễn Tần công công ra xe ngựa, trán nàng xuất hiện không ít hắc tuyến lườm sang hắn gằn từng chữ.
- LĂNG THANH TIÊU, ngài một lòng muốn làm nhàn vương, tiêu dao vương mà lần này lại đi đánh gãy chân sứ thần khác nào mấy vị nguyên thủ quốc gia bị ngài đánh chạy không kịp. Ngài đừng có mong nhàn ở đây.
Lăng Thanh Tiêu khẽ rùng mình định quay lưng bỏ của chạy lấy người nhưng tay nàng nhanh hơn đã yên ổn nằm trên tai hắn dùng sức.
- Đội trưởng Chu, ta tin cô làm được mà. Cố lên.
- Bác sĩ Hứa? À không bây giờ gọi ngài là Tề Vương gia. Tề đại nhân ngài làm như vậy một khi chúng ta trở về thì sao? Đại tổ tông à, có cần bế ngài lên bàn hương án không mỗi ngày đều độ ba thời kinh cầu an cho ngài.
Chúng nhân trong phủ đều nhìn nàng kinh hãi, Chu cô nương đang véo tai vương gia của bọn họ vậy có cần cứu giá không. Tiết Nghiên và Tử Kiệt lặng lẽ cho người lui xuống lén cười trộm vương gia nhà bọn hắn nhưng lại bị nàng kêu ngược lại.
- Hai người đứng lại.
- Vương phi có gì căn dặn?
- Vương phi? Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi.
- Bằng hữu? Ai muốn là bằng hữu với nàng chứ?
- Chuẩn bị xe ngựa hồi phủ Chu tướng quân. Vậy ai muốn làm vương phi của ngài, cho ta mượn xe ngựa.
- Tề lão gia mau chuẩn bị cho nàng ấy đi.
- Ngài cũng phải đi chung để xem xét tình hình của Tiểu Vân và đại ca ta.
- Vâng, vâng, Chu đại nhân, nàng khoan dung độ lượng thả tai bổn vương ra, nhiều người đang nhìn lắm.
Sở Ngọc bây giờ mới ý thức được hành động của nàng tại thời cổ đại là dĩ hạ phạm thượng nên đem ra chém đầu mấy lần vội rụt tay lại. Hai người ra xe ngựa cùng trở về Chu Phủ.
Xe ngựa Tề Vương vừa lớn vừa uy nghiêm, mỗi khi dùng lại có binh sĩ theo hộ tống vì vậy Lăng Thanh Tiêu rất ít khi dùng đến xe ngựa mà thay vào đó hắn sẽ dùng ngựa. Lần này phá lệ một lần cùng nàng ngồi xe ngựa hồi phủ xem như cho Sở Ngọc chút mặt mũi.
Xe ngựa vừa dừng trước cửa phủ bên trong đã có người vội chạy ra đón tiếp. Sở Ngọc không đợi người ra cửa đã nắm lấy tay Lang Thanh Tiêu kéo vào trong phủ trước ánh nhìn của mọi người, nàng kéo hắn đến trước mặt Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt.
- Phụ thân, mẫu thân đại ca và Tiểu Vân đang ở đâu?
Hai người thấy nàng lôi lôi kéo kéo tay hắn như vậy cũng thay nàng đổ vài lớp mồ hôi lạnh, không quên hành lễ.
- Thần tham kiến vương gia.
- Miễn lễ, hai vị đại nhân ở đây không có người ngoài không cần hành lễ. Không biết bản vương có thể vào thăm Chu tướng quân và nha hoàn kia không?
- Đã phiền Vương gia nhọc lòng, mời ngài vào trong.
Sở Ngọc đứng một bên nhìn hai người thần thần - vương vương đến phát chán, Chu phủ là nhà nàng mà từ khi hắn đến đây nàng liền bị cho sang một bên. Sở Ngọc theo chân mọi người vào trong thư phòng, trong phòng lúc này được kéo một bức bình phong giữa Chu Tuấn và Tiểu Vân để tiện cho đại phu thăm khám.
Lăng Thanh Tiêu đến bên giường Chu Tuấn kiểm tra một lượt các động tác so với bác sĩ thời đại nàng là giống hệt chỉ khác mỗi bắt mạch. Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt định lên trước ngăn cản nhưng lại bị Tử Kiệt và Tiết Nghiên ngăn lại. Sở Ngọc kéo hai người sang một bên đưa thánh chỉ cho hai người xem ánh mắt họ hiện lên vài tia phức tạp khó nói.
- Ngọc Nhi, ban đầu ta dạy con võ là để phòng thân không hi vọng con mang binh xuất trận. Nhưng lệnh vua khó cãi con phải cận thận, mạng của vạn binh lính trong tay con.
- Phụ thân, mẫu thân hai người yên tâm lần này lên đường có Tề Vương đi theo con tin chắc sẽ không sao.
Vừa nói nàng vừa nhìn sang phía Lăng Thanh Tiêu, nàng trấn an họ cũng là trấn an chính mình mong lần này không bất trắc gì.
Bên Lăng Thanh Tiêu hắn vừa kiểm tra đến Tiểu Vân, đầu ngón tay đã cử động nhẹ hắn mở mi mắt kiểm tra dấu hiệu sự sống đã thấy nàng ta như muốn tỉnh lại. Hắn điểm huyệt trên người Tiểu Vân nhỏ giọng nhắc nhở nàng “Tiểu Vân, là bổn vương ngươi chịu khó một chút huyệt sẽ tự giải sau một khắc”.
- Tử Kiệt, bản vương nghe nói ngươi thích Tiểu Vân cô nương?
- Vương gia, chuyện này…
Tử Kiệt quay đầu né tránh câu hỏi của hắn, càng không muốn trả lời nhưng có thể nhìn ra mặt hắn đã đỏ lên tận mang tai.
- Nếu không phải thì thật đáng tiếc nữ nhân này cứ vậy mà phải rời xa thế tục mà không có một ai lưu luyến.
- Vương gia, ý người là…
- Cô nương này trọng thương, e là thời gian không còn nhiều tranh thủ có gì muốn nói thì nói đi.
Hành động của hắn có thể qua mắt nhiều người nhưng không qua mắt được Sở Ngọc. Hắn cho mọi người lui ra ngoài để không gian lại cho hai người.
- Ngọc Nhi, đại ca nàng không sao chỉ là vết thương ngoài da kinh mạch đang dần hồi phục nàng tầm bảy ngày nữa là có thể đi lại hoàn toàn.
- Vậy còn Tiểu Vân?
Chu Khải Trạch lo lắng hỏi hắn tình hình Tiểu Vân.
- Đang … chuẩn bị làm tướng quân phu nhân.
- Tiểu Vân không sao, A Kỳ nếu chàng rảnh như vậy tập hợp binh sĩ chuẩn bị lên đường đi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhìn vào cánh cửa Thư phòng.