Khi Lăng Thanh Tiêu vào phủ tướng quân thì mọi người đã tất bật chuẩn bị hành lí lên đường. Diệp Thanh Nguyệt và Tiểu Vân soạn cho Sở Ngọc cả mấy rương hành lí, nàng nhìn mà đau cả đầu. Hắn đến bên cạnh nàng mới nhỏ giọng lên tiếng.
- Chu Tiểu thư, nếu đem hết đống này đi e là mấy tháng sau mới đến kịp trấn Thanh Thủy chưa kể chúng ta đi cùng với Chu tướng quân. Làm chậm trễ quân cơ cũng là trọng tội đấy, vả lại chỉ cần đem theo vài bộ y phục, ngân lượng và lương thực dự trữ là được.
- Đúng rồi nhỉ sao ta không nghĩ ra từ đầu nhỉ, thay vì đem theo nhiều y phục thì chỉ cần đem theo ngân lượng là được. Tư Kỳ, ngươi rất thông minh nha.
Sở Ngọc lén sai Tiểu Vân chuẩn bị hành lí khác cho nàng, còn nàng lặng lẽ bỏ lại mấy rương đồ cồng kềnh đó. Ngoài cửa lúc này có thị vệ vào thông tri.
- Tư công tử trước cửa phủ có người tên Tử Kiệt tự xưng là thư đồng của ngài.
- Đúng vậy, cho hắn vào đi, lần này đi có vẻ hơi lâu nên ta mang theo thư đồng bên người.
Sở Ngọc huýt vào eo hắn vài cái.
- Nhìn không ra ngươi vậy mà là công tử thế gia đấy có cả thư đồng. Vậy lần này bổn tiểu thư sẽ mang theo Tiểu Vân để hầu hạ, ta còn tận hưởng không khí không ô nhiễm này mới được.
Loay hoay cả buổi khi tất cả chuẩn bị xong thì đã xế chiều, mặt trời bắt đầu tắt nắng ánh mặt trời ngả dần sang màu vàng nhạt.
Buổi tối đến, bọn họ di chuyển đến cổng thành điều bọn họ không ngờ đến người đến đưa tiễn lần này là đương kim thánh thượng đang mặc thường phục đứng đợi cùng người của Hộ Bộ. Cả đám còn đang hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ nhưng đã bị y ngăn cản, Lăng Thiện Huy chậm rãi lại chỗ Chu Tuấn vỗ vai hắn.
- Trẫm mong lần này ra quân có thể kịp thời chi viện trấn Thanh Thủy.
- Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của người.
Lăng Thiện Huy tiếp tục đảo ánh mắt ra phía sau bắt gặp hình ảnh quen thuộc, hắn chỉ cười nhẹ tiếp tục hỏi Chu Tuấn.
- Vậy ai là người đi tìm Tề Vương?
- Khởi bẩm hoàng thượng là tiểu muội của thần Chu Sở Ngọc.
Sở Ngọc đợi đại huynh nàng nói xong nàng mới tiến lên trước hành lễ.
- Khởi bẩm hoàng thượng, là tiểu nữ.
- Khanh đi bao nhiêu người?
- Khởi bẩm hoàng thượng chúng thần đi 4 người ạ, ngoài thần ra còn có 2 tùy tùng và 1 vị bằng hữu tên Tư Kỳ.
- Ồ, là bằng hữu à.
Lăng Thiện Huy lần này nhìn tới Lăng Thanh Tiêu hắn tiến tới vỗ lên vai y vì cái khá mạnh. Vừa cất tiếng như nghiến răng nghiến lợi mà hỏi thăm y, cố ý nhấn mạnh vài chữ.
- Tư Kỳ, là Tư Kỳ thật này. Mong ngươi sớm TÌM thấy TỀ vương gia mang về. Nhớ BẢO VỆ Sở Ngọc cô nương chu toàn, khi HỒI CUNG nhớ vào cung diện thánh.
Hắn lúc đầu nghe Tần công công nói hắn còn không tin Tứ đệ của hắn ở phủ tướng quân. Giờ thì người thật bằng da bằng thịt đứng trước mắt hắn bộ dạng còn ra vẻ chán ghét nhìn hắn. Thấy mọi người trong phủ không biết thân phận thật của tứ đệ nên hắn đành cùng y diễn một vở tuồng.
- Được, được. Trẫm ở kinh thành đợi tin tốt của mọi người.
Tần công công nhân lúc mọi người đứng dậy đã lén giao cho Chu Tuấn bức mật thư. Chu Tuấn cũng lặng lẽ nhận lấy. Lăng Thiện Huy nhìn hoàng thượng đầu vẻ khinh bỉ đã không muốn vào cung thì hắn đã tới tận nơi để đón đầu.
Đoàn người bắt đầu khởi hành, Tần công công cũng cho người chuẩn bị để hoàng thượng hồi cung.
Đoàn người ngựa đi liên tục ba ngày hai đêm cuối cùng cũng đến nơi. Vừa đến Trấn Thanh Thủy mọi người lập tức chia nhau ra Chu Tuấn đến doanh trại của Trấn Thanh Thủy điểm quân, nhóm người của Sở Ngọc và hộ bộ lập tức đến khách trạm dành cho quan nha để nghỉ ngơi.
Một tả thị lang, một tiểu thư, một đại phu và ba tùy tùng cứ vậy thành 6 phòng. Phòng của Sở Ngọc sát vách của Lăng Thanh Tiêu, nàng vừa vào phòng chỉ tùy tiện dẹp hành lý sang một bên lấy gối nhét dưới tấm chăn như lúc nàng làm nhiệm vụ tránh cho Tiểu Vân qua lại sợ hãi khi phòng không có người, xong xuôi mọi thứ nàng lập tức chạy qua phòng Lăng Thanh Tiêu gõ cửa. Lăng Thanh Tiêu vừa tháo lớp áo choàng của hắn đã nghe tiếng nàng đập cửa nên cũng ra ngoài.
- Chu cô nương, giờ đã trễ rồi cô qua phòng ta như vậy sẽ tổn hại thanh danh đấy.
- Ta mặc kệ. Miệng là trên người bọn họ có muốn cũng chẳng quản được nhiều vậy.
Nàng lách qua cánh tay đang chặn của của hắn mà lẻn vào trong, Lăng Thanh Tiêu khẽ thở dài đóng cửa phòng lại nữ tử này không có chút phòng bị nào đối với hắn.
- Cô nương tối như vậy đến gặp ta là có việc gì sao?
- Dọc đường đi từ lúc vào thành tới giờ ngươi có phát hiện ra gì không?
- Xin rửa tai lắng nghe.
- Ta phát hiện người dân khi nhìn thấy có người ngoài vào ánh mắt họ cực kì chán ghét còn sinh ra sát khí. Hay là.... chúng ta điều tra vụ án thánh mẫu này trước rồi mới đi tìm Tề Vương, dù sao ta nghĩ thánh mẫu trong miệng họ mới là gốc rễ của vấn đề. Dân an nước mới an.
- Cũng đúng, không ngờ ___
“ lạch cạch”
Hắn chưa nói dứt câu thì đã bị âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh thu hút. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, đó chẳng phải phòng của nàng sao. Lăng Thanh Tiêu thổi tắt nến trên bàn đi lại vách cửa khoét một lỗ nhỏ trên vách. Hai người nhìn qua dựa vào ánh sáng của mặt trăng chiếu vào trong phòng nàng mới thấy rõ bên phòng nàng vậy mà lại xuất hiện một hắc y nhân tay cầm đao đang lục tung phòng nàng lên. Còn cầm chủy thủ đâm vào chiếc gối ban nãy nàng phủ chăn lên.
Thấy một màn này Sở Ngọc quay người lại định trở về phòng thì trán nàng đã an ổn áp vào môi của Lăng Thanh Tiêu hai người đứng hình trong phút chốc. Tim nàng không tự chủ đập nhanh hơn mấy nhịp, mặt chuyển sang ửng đỏ, nàng khôi phục tinh thần vội đẩy hắn ra. Lăng Thanh Tiêu cũng đột nhiên thấy trên môi mình có cảm giác mền mại nên có hơi bất ngờ. Khi bị nàng đẩy ra mới giật mình quay đi. Nhưng cũng không quên dặn dò nàng
- Không nên đánh rắn động cỏ chúng ta phải điều tra thực hư chuyện ban nãy, tối nay cô nên nghỉ lại đây đi. Cô nằm trên giường, ta nằm dưới đất.