Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 99




Ngày đại hôn cuối cùng cũng đã đến, trời xanh mây trắng, giờ hoàng đạo đã điểm. Công công tổng quản dẫn đầu nhân lực ở vương phủ khởi hành đến phủ thừa tướng.

trong kinh thành hàng người chật kín chen chúc nhau nhìn mặt tân lang. Từ Đức Uy, Kim Thanh và Viên Dung đã sớm có mặt ở Vương phủ. Đại hôn của nàng đặc biệt được trên dưới kinh thành để tâm đến đặc biệt còn có cả nhân sĩ giang hồ được sư phụ nàng cứu giúp cũng tham gia náo nhiệt để xem đệ tử ông ấy thực lực ra sao.

Không bao lâu từ xa truyền tới tiếng kèn đám cưới, còn có cả mấy nha hoàn cầm theo giỏ hoa mà phát kẹo cho đám trẻ dọc hai bên đường. Tiếng chúc mừng không ngớt được truyền tới.

Phía sau bọn họ là một đội người ngựa đi tới, đội ngũ tấu nhạc đi đầu tấu khúc đón dâu, trên một con chiến mã cao lớn, Từ Khải Tuyên đang mặc hỉ bào tân lang đỏ thẫm điểm xuyến vài họa tiết hoa sen, đầu đội mũ tân lang, làm nổi bật lên dung mạo như ngọc, mắt sáng đậm ý cười, khóe môi nở nụ cười vui vẻ, vẻ đẹp có thể yêu nghiệt tới mức động lòng người.

Phía sau là kiệu hoa chất liệu sang trọng do tám người khiêng, trên kiệu còn khắc vài hình Bắc đẩu thất tinh do chính tay hắn khắc lên. Liên hoa thanh tao chứng minh thân phận Tấn Vương cao quý, tinh xảo vô cùng. Phía sau nữa lại chính là hồng trang vạn dặm mà hắn từng hứa trước mặt các trưởng bối nhà nàng.

Tiêu Diệp, Tiêu Khương khóe mắt đã hơi ửng đỏ, Lục Ngọc một bên khẽ gật đầu hài lòng.

Thanh âm chúc mừng vang lên không ngớt, hắn ôm quyền thi lễ mà đáp lại ánh mắt không giấu nổi vui mừng, khóe miệng theo đó cũng bất giác cong lên.

Đội đón dâu cuối cùng đã đến trước cửa phủ thừa tướng, Tiêu Khương bộ dáng cao lớn đứng chắn trước cửa.

- Vương gia, mặc dù ta và đệ cùng trải qua sinh tử nhưng hôm nay muốn đón được muội muội ta thì phải có chút thử thách.

Dân chúng hai bên lập tức bùng nổ.

- Tiêu tướng quân đích thân xuất trận kìa, mau xem, ta đặt cược cho Tấn Vương gia.

- Ta đặt cho Tiêu tướng quân.

Từ Khải Tuyên cung kính mà đáp lễ.

- Không biết quy luật của Tiêu đại ca như thế nào?

- Một trận phân cao thấp.

- Được.

- Không được.

Lục Ngọc vội lên tiếng cắt ngang bọn họ.

- Ngươi quên hắn đang bị bệnh trong người sao?

- Tiền bối yên tâm, ta nhất định không dùng nội lực đâu, mời tiếp chiêu.

Dứt lời một thân ảnh đỏ rực lướt tới, hai bên giao đấu còn hơn cả tranh đấu để giành lấy ngôi bị võ lâm minh chủ. Lục Ngọc ngồi một bên nhàn nhã nhấp mọt ngụm trà xem cuộc vui. Dần dần mọi người dần trở nên im lặng vì quyền cước của bọn họ khó phân cao thấp, Lục Ngọc nhướng mắt lên nhìn Tiêu Khương ông dùng lực ném hòn đá nhỏ vào chân của Tiêu Khương. Từ Khải Tuyên nhanh chóng mà điểm vào huyệt đạo trên người hắn, thắng thua thoáng chốc đã được phân cao thấp, Hắn nhìn sang ông bộ dạng không phục.

- Ta còn muốn đồ đệ ngoan của ta gả đi được.

Từ Khải Tuyên giải huyệt cho Tiêu Khương, hắn ôm quyền.

- Đã nhường rồi.

- Là ta quyền cước không bằng người, sau này nhất định so lại.

- Được, ta đợi huynh. Tiếp theo là gì vậy?

- Của lão phu.

Lục Ngọc lên tiếng ông cho người đem vài bát nước đầy đủ màu sắc lên bàn chậm rãi nói.

- Thay vì uống rượu thì ta có vài bát nước thần tiên tửu mới điều chế chỉ là không biết ngươi có dám dùng hay không. Nên nhớ thật giả lẫn lộn, là độc nhưng lại là dược, là dược nhưng lại là độc. Và đặc biệt không có thuốc giải.

Lần này đến lượt chúng nhân gian hồ hít một ngụm khí lạnh. Lục thái sư ra tay rõ ác, Từ Khải Tuyên bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên.

- Kiếm thánh Lục Ngọc, lâu chủ Vương Ngọc lâu uy chấn giang hồ đem tính mạng tiểu bối ra để đùa bỡn thật quá khí khái rồi. Nhưng dù sao cũng là quà thì cũng nên dùng, từ trái sang phải lần lượt là đỏ, vàng, trắng, tím.

Hai bóng người một già một trẻ lập tức cứng đờ. Lập tức nhìn về người vừa lên tiếng. Mọi người kinh ngạc theo tầm mắt của hai người liền thấy một nữ tử giá y đỏ thẫm tay còn cầm dĩa lạc rang vừa thưởng thức vừa bình phẩm.

Y phục kia, giọng nói và thân hình kia đấy chẳng phải là Tiêu Ân sao. Mọi người cùng hoảng hốt lên tiếng.

- Tiêu nha đầu

- Tiêu Ân.

- Muội muội.

Nàng nhún người mang theo dĩa lạc rang mà tiếp đất. Mày liễu mắt hạnh, môi hồng ánh mắt linh hoạt lém lỉnh. Mẫu thân nàng và bà mối vừa thấy nàng xuống đã lập tức lôi nàng về phòng. Tiêu Ân cẩn thận tránh né.

- Mẫu thân, đợi một lát.

Nàng nhanh chân chạy lại chỗ Từ Khải Tuyên cho hắn vài hạt đậu phộng nhỏ.

- Ăn rồi mới dùng nhớ kĩ lời thiếp từ trái sang phải lần lượt là đỏ, vàng, trắng, tím.

Không đợi hắn trả lời nàng đã dúi vài tay hắn vài hạt động phộng tiện thể nhón chân lên hôn lên má hắn. Mọi người xung quanh bị nàng làm cho cứng đờ tại chỗ, Từ Khải Tuyên thì mặt đã phiếm hồng hắn vội làm theo lời nàng để qua cửa ải của Lục Ngọc.

Bọn họ nhìn hắn như bị chôn chân tại chỗ bỗng Lục Ngọc phá lên cười một tiếng rõ to.

- Ta tha cho ngươi lần này. Mau vào trong đi có đứa nôn lấy chồng lắm rồi.

Mọi người phá lên cười lớn, Tiêu Khương ra hiệu cho bọn họ mở cửa đội đón dâu cưa thế theo hắn vào trong.