Vương Phi Thần Trộm

Chương 7: Tịch dương khắp chốn thành Trường An




“Tiểu thư, người không thể rời khỏi đây.” Vào lúc ta định xông ra khỏiphủ, thì bị mấy tên thị vệ thô lỗ chặn lại. Trong lòng đang rất lo lắngcho an nguy tính mạng của bọn Hoa Hoa, Quả Quả, nên ta chẳng để tâmnhiều, nhất quyết đòi xông ra ngoài cho bằng được, kết quả bị đám thị vệ đó một tay xách về phòng.

Ta thảm hại ngồi bệt dưới đất, trênđầu là mái tóc ‘phân trâu’ nên trong lòng càng thêm sầu khổ. Tại saochuyện đó lại nhất định xảy ra vào ngày hôm nay chứ? Hiện giờ khắp phủThừa tướng đều là bách quan cao quý, thị vệ lại canh chừng rất đông thậm chí còn nghiêm ngặt hơn rất nhiều lần mọi khi, e là một con ruồi cũngkhó lòng lọt vào trong được.

Đúng lúc lo lắng không biết phảilàm sao, thì ta nhác thấy một bóng người rất quen, quay đầu nhìn kĩ thìra Diệu đang mỉm cười hân hoan tiến về phía ta. Vừa thấy chàng, ta chẳng khác nào gặp được cứu tinh, hổn hển đưa lời cầu cứu.

“Đại tiểuthư, hôm nay là sinh nhật nàng, nếu ta đưa nàng ra ngoài, đoán chắc phụthân nàng sẽ xử đẹp ta đấy!” Chàng giả bộ sợ hãi, định vung tay áo dứtra khỏi bàn tay ta, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng khẩn cấp thê thảm củata, chàng lộ vẻ bất lực nói: “Này, nàng đừng có khóc, trên đời này ta sợ nhất là nước mắt phụ nữ đấy, hơn nữa, nàng nhìn xem, bao nhiêu ngườiđang nhìn về phía chúng ta, việc này… Nếu bọn họ hiểu lầm giữa ta vànàng có gì, họ sẽ nghi ngờ năng lực thẩm mỹ của ta, và rồi sẽ ảnh hưởngđến hình tượng anh minh thần vũ của ta.”

Ta biết chàng đang chọc ghẹo mình, thế nhưng lúc này

ta làm gì còn tâm trạng mà đùa cợt. Do quá đỗi căng thẳng, ta vùi đầu vàolòng chàng bật khóc thành tiếng. Nếu lỡ đám Hoa Hoa xảy ra chuyện, tachẳng thà không làm đại tiểu thư nữa. “Sợ nàng rồi đấy…” Diệu than dàimột tiếng rồi cúi xuống lau nước mắt giúp ta. “Muốn ta giúp cũng được,nhưng nàng phải hôn ta một cái.

Nghe thấy thế, ta lập tức đẩychàng ra, tất cả nước mắt lúc này đều nghẹn lại. Chàng nhìn ta bằng ánhmắt như đang chờ kịch hay. Rõ ràng là thừa nước đục thả câu mà. Ta nhìnngó xung quanh, đã có người dừng bước trước cửa phòng ta, tất cả đều lànhững ánh mắt tò mò. Trước mặt đám đông như vậy mà ta lại ôm ấp mộtngười đàn ông xa lạ, vì việc này sẽ chẳng ai thèm một Hoàng hậu nươngnương như ta nữa.

“Nếu không chịu thì thôi vậy.” Chàng làm bộmuốn bỏ đi, thấy thế ta liền nhanh chóng kéo chàng lại, vừa hay trôngthấy bộ dạng đắc ý đáng ghét của chàng. Nếu không phải vì mấy đứa trẻ,ta còn lâu mới chịu hi sinh lớn như vậy. Ta kéo mạnh chàng, đi mãi đếngóc khuất của hoa viên trong phủ Thừa tướng , rồi trốn vào phía sau mộtthân cây to. Mặt trời lúc này đang ở tít trên cao, ánh nắng rọi qua khóm lá, tỏa ra những tia sáng lấp lánh. Ánh nắng trả một lớp vàng óng xuống thân người Diệu, khiến bộ y phục màu lam chàng mặc trên người càng thêm nổi bật. Khuôn mặt chàng đẹp như tranh vẽ. Chàng đứng đó im lặng, nụcười có chút xấu xa, còn ánh mắt thì sâu thẳm như biển đêm lặng sóng.

Ta nhón chân, áp sát người vào chàng. Lúc khuôn mặt ta tiến lại rất gầnvới mặt chàng, thế giới xung quanh yên tĩnh như đang chìm trong một giấc mộng. Ta thậm chí còn có thể nghe rõ được nhịp tim và hơi thở của chàng đang hòa quyện vào nhau. Đôi môi ta lướt nhẹ qua môi chàng, nhẹ nhưchuồn chuồn đạp nước. Đôi môi chàng rất mỏng, lại có sắc hồng như đóatường vi, chỉ khẽ chạm vào cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại đầy mê hoặc. Lông mi chàng khẽ động. Vào khoảnh khắc đó, ta lén thấynét rung động hiện lên trong mắt chàng, tuyệt diệu, sáng lóa như hoaviên đang độ xuân về.

Hu hu hu, nụ hôn đầu đời của ta, cứ thế mã mất đi trước lời uy hiếp bỉ ổi của tên nam nhân xấu xa như hồ li này!

“Ta đột nhiên cảm thấy đề nghị này khiến mình chịu thiệt hết sức, xin hỏinàng đã xúc miệng hay chưa?” Diệu đưa tay sờ mặt, đôi mắt hẹp dài cườitít lại thành một đường chỉ rồi nhanh chóng lấy lại thái độ lãnh đạmbàng quan. Còn ta trợn mắt lườm chàng, nói lời phải giữ lấy lời! Hôm nay cùng lắm ta biến thành bông hoa xinh đẹp đụng chạm thêm lần nữa với‘bãi phân trâu di động’ nào đó vậy, chỉ cần ta có thể ra ngoài là được.Chợt nhớ đến mấy đứa nhóc đang trong vòng nguy hiểm, trái tim ta lạiquặn thắt nhói đau.

“Đừng nói là huynh không giữ lời đấy. Rốtcuộc huynh có cách đưa ta ra ngoài hay không? Ta chẳng phải cũng đã hônhuynh rồi…” Nhìn nụ cười xấu xa của chàng, ta lại cảm thấy tức giận, chỉ muốn đám cho chàng một quyền.

“Đại tiểu thư, đừng vội tức giậnthế chứ, cho dù không thể ra ngoài được, cùng lắm ta chịu thiệt mộtchút, hôn trả nàng một cái…”

Ta hít một hơi thật sâu, bản thân đã gặp nhiều kẻ mặt dày vô sỉ, nhưng đến mức như chàng thì đúng là độc nhất vô nhị…

“Nàng đừng nhăn nhó nữa. Đây là phủ Thừa tướng, nơi vốn được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, muốn lẩn ra ngoài đương nhiên phải nghĩ cách chu toàn mớiđược. Chỗ này có cửa sau không? Hay chúng ta trèo tường vậy.” Chàng quay người, bắt đầu xem xét tình hình xung quanh. Ta trợn trừng mắt, ý kiếnnày thực sự chẳng có chút sáng tạo. Những chiêu đó ta vốn vẫn vận dụnghàng ngày. Thế nhưng hôm nay, ngay cả cửa sau cũng có thị vệ canh giữ.Trèo tường? Khắp nơi toàn là người, làm sao có thể trèo tường mà khônggây sự chú ý?

Chàng nhìn quanh một lượt, rồi từ từ tiến lại gầnbờ tường. Ta bước theo chàng, im lặng nhìn xem chàng dự định làm gì.Chàng quay đầu, nhìn ta bằng ánh mắt đầy trìu mến, rồi đột nhiên tóm lấy vạt áo ta, tung người nhảy một cái. Ta bất ngờ nay bổng lên chín tầngmây! Đến lúc chạm đất, đầu óc quay cuồng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa là ngồi bệt cả xuống đất.

“Như vậy không phải là xong rồi sao?”Diệu vứt ta sang một bên, sau đó phủi tay bình thản nói. Ta kinh ngạcquay đầu, nhìn ra phía sau. Lúc này, ta và chàng thực sự chẳng khác nàopháo hoa Giang Tây chất lượng đại hảo hạng bay thẳng đến tận đây sao?Trời đất quỷ thần ơi, nếu ta học được công phu này, lúc đi ăn trộm chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh? Chỉ cần nhảy bừa một cái là có thể hạ cánh an toàn xuống phòng chứa vàng của bất cứ một nhà giàu có nào? Nếu làm được như vậy thì đúng là quá tốt, quá tuyệt diệu!

“Nàng còn đứngngây ra đó làm gì, lúc nãy không phải còn vội vã muốn đến phố Tây cóchuyện gì đó sao?” Chàng nắm lấy tay áo ta rồi kéo thẳng về phố Tây.Thấy ta vẫn đứng ngây người, chàng dừng lại, nhìn ta bằng ánh mắt nghihoặc.

“Chuyện đó… chuyện đó…đi đến đấy bằng cách ‘nhảy’ giống như vừa nãy có vẻ sẽ nhanh hơn…”

Hầy, cùng lắm coi như ta chưa hề nói câu này, làm gì mà chàng phải xị mặt ra thế? Ta cũng chỉ tùy tiện đưa ra đề nghị thôi mà, ‘nhảy’ có vài bước,vèo một cái là đến được căn miếu hoang rồi. Lúc này, chàng chỉ im lặngnhìn ta, khuôn mặt nghiêm nghị chẳng thể hiện nét buồn vui hay bực tức.Thế nhưng chỉ một lát sau, ta liền nghe thấy tiếng cười giòn giã củachàng vang vọng khắp thành Trường An.

***

Sau cùng Diệukhông chấp nhận đề nghị ‘nhảy’ đến phố Tây của ta. Thế nhưng chàng lạidắt ta chạy trên đường với tốc độ nhanh đến đáng sợ. Tay chàng vòng quaeo ta. Chỉ nghe tiếng gió lướt qua bên tai, cảnh tượng hai bên đường như thể biến thành ảo ảnh, tất cả mọi thứ đều nhanh chóng lùi về phía sau.

“Ùy… ùy…” Dưới sự dẫn dắt của Diệu, ta như bay trên đường, chớp mắt đã nhìn thấy căn miếu hoang ở trước mắt không xa.

“Nàng kêu gì chứ, hắn đâu phải là ngựa?” Chàng đột ngột dừng lại cách cửa lớn tầm một bước. Theo quán tính, chàng lại vứt ta ra một bên, bộ dạng đầynho nhã. Khi lấy lại được thần hồn, ta liền đưa ngón tay cái bề phíachàng: “Thân thủ… thân thủ quá tuyệt.”

Cánh cửa căn miếu hoanglúc này khép hờ, bên trong yên tĩnh đến kì lạ. Ta bỗng thấy thập phần lo lắng, phải chăng ta đã đến quá muộn? Mọi người vì thế mà đã… Ta mímmôi, định thần, rồi thận trọng bước vào trong từ cửa bên. Đột nhiên, cổta đau nhói, cảm giác như bị ai đánh. Thôi toi, có mai phục. Ta vừa định hô hoán, thì một cơn mưa gậy đã giáng xuống liên hồi.

“Đánhchết cái đầu phân trâu này, dám theo dõi chúng ta, đánh chết ả ta đi…Á!Đừng đánh nữa, là lão đại đấy!” Ta khó khăn lắm mới có thể đứng dậyđược, lúc này mới nhìn thấy bốn tên nhóc đang đứng vây quanh mình, haitay chúng giấu phía sau lưng, khuôn mặt hết sức đau khổ.

“Lúcnãy là ai đã đánh ta hả?” Ta cố gắng nhẫn nhịn. Ta thì lo lắng cho sự an nguy của chúng, còn bọn chúng thì sao, lại dám hợp sức đánh ta?

“Không phải đệ.” Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả đồng thanh đáp.

“Mau đưa tay ra đây!” Ta đưa tay sờ vào phần đầu vừa bị đánh sưng vù, nhìnbọn chúng bằng ánh mắt hung dữ. Chúng ngoan ngoãn đưa tay ra, những bàntay trống trơn không có gì cả.

“Hai đùi kẹp chặt như thế để làm gì? Giấu thứ gì đó hả? Mau bước đi vài bước ta xem!”

Bọn chúng nhìn ta đầy khó xử. Thấy vậy ta liền kéo mấy đứa lên phía trước,lập tức bốn cây gậy rơi tung xuống đất. Thì ra đứa nào cũng tham giahết, thảo nào mà cổ ta lại thấy đau đến vậy.

“Lão Đại, hôm naychúng đệ cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi, luôn dự cảm có điều gì bấtổn… nhất định là do bọn ăn mày ở phố bên muốn tranh giành địa bàn vớibọn đệ. Lão Đại, vì tỷ lén la lén lút… cho nên bọn đệ mới hiểu lầm.” Qua Qua đưa lời giải thích.

“Đúng thế, đúng thế, bọn đệ thực sựkhông hề cố ý đánh tỷ đâu, Chỉ là, bang chúng ta mới thành lập khônglâu, nhưng người đến thách thức lại quá nhiều.” Quả Quả cũng lên tiếng.Bang phái? Mấy tên ăn mày nhóc con này mà cũng học đòi người khác thànhlập bang phái.

“Cái bang gì chứ? Các đệ đã thành lập bang phái gì sao?”

“Cái trung cái. Có phải rất thần kì không?” Thảo Thảo nãy giờ trốn sau lưngta giờ thò cái đầu nhỏ xinh ra, vui vẻ nhìn ta đầy hớn hở.

“Bang phái gồm bốn người!” Cộng cả tuổi đám nhóc này vào còn chưa bằng đươcsố tuổi của một lão ăn mày? Mới tí tuổi đầu mà đã bắt chước người ta gia nhập giang hồ, chết lúc nào có khi cũng không hay.

“Hiện naybọn đệ chỉ có bốn người, thế nhưng sau này sẽ khác, lão đại, chúng đệnhất trí tôn người lên làm bang chủ bang Cái trung cái của chúng đệ. Sau này bang phái của chúng ta sẽ gồm năm người. Khẩu hiệu của chúng tachính là: Cái trung cái, năm đánh một… Ây da, đau quá đi mất! Lão Đại,có phải chiếc gậy của tỷ chỉ biết đánh mỗi mình đệ không?” Hoa Hoa ômđầu, nước mắt long lanh nhìn ta đầy uất ức. Một chọi năm nghe còn được,đây lại năm người đánh một, thật đúng là mấy kẻ ăn mày không có chútphẩm chất, khí phách nào cả!

Ta tức lộn ruột, còn Diệu thì nhànnhã đứng tựa vào cột miếu hoang nhìn về phía chúng ta, vẻ mặt hân hoan.Ánh nắng dịu nhẹ, chiếu xuống người chàng, tạo thành một chiếc bóngtuyệt đẹp, tuấn tú như tượng tạc. Chắc chàng đã quá quen với những hànhđộng cổ quái của ta, nên từ đầu tới cuối chẳng hề hỏi ta một câu lý dotại sao phải vội vã chạy tới căn miếu hoang này và tại sao lại quen đámtiểu ăn mày này.

Khuôn mặt ta lúc đen sẫm, lúc lại đỏ bừng,chẳng thể nào giữ nổi thể diện nữa, ta liền xông tới kéo Diệu ra ngoàicăn miếu hoang.

Nhìn thấy bọn Hoa Hoa, Quả Quả dáng vẻ linhhoạt, hớn hở chắc chẳng thể chết ngay được đâu, hẳn là những hình ảnhkhi nãy hiện lên trong gương chỉ là ảo giác.

***

Biếtbọn Hoa Hoa không sao, nỗi lo lắng trong lòng ta cũng tiêu tan. Vậy làta có thể an tâm cùng Diệu quay về phủ Thừa tướng. Diệu đi ngay phía sau ta, còn ta thì cúi đầu đi trước, thế nhưng ở tư thế này ta vẫn nhìnthấy y phục màu lam của chàng bay bay theo gió, bước đi nhẹ nhàng nhưmây.

Lúc chúng ta đi ra tới đầu ngõ, thì mấy tên hắc y nhân, ánh mắt lạnh lẽo đang xông về phía ngược lại. Tốc độ của bọn họ rất nhanh,cũng chẳng chút để tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của ta mà nhanh chóng đi lướt qua. Vào giau phút ấy đột nhiên trong lòng ta trào dâng một dự cảmchẳng lành.

“Thật kì lạ, con ngõ này vốn là chốn dung thân củađám ăn mày, hướng bọn họ tiến về lại chính là căn miếu hoang, thế nhưng… ta chưa từng nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở đây bao giờ.” Ta quay đầu đưa mắt nhìn theo hướng bọn họ đang đi tới, ánh mặt trời chói lòa, khiến ta tức thì lóa mắt. Lúc đưa tay lên che nắng, đầu ta bỗng đau như búa bổ.Những hình ảnh mộng mị mà ta nhìn thấy lúc trước lại hiện lên: mãu, lửa, đao, kiếm, bóng người, chém giết…

“Nhìn bước chân chắc chắn bọn họ là người tập võ, hơn nữa còn thuộc hàng cao thủ. Nội công không hềkém, tại sao một nơi thế này lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy chứ?”Diệu ngồi xuống, kiểm tra kỹ dấu vết để lại khi đám người kia đi qua. Ta cũng ngồi xuống cạnh chàng, chỉ thấy những dấu chân nông sâu khác nhau. Nơi này toàn lát đá đen, vậy mà khi họ bước qua có thể để lại dấu chânsâu như vậy! Thực không đơn giản chút nào!

“Thôi chết! Chúng tanhất định phải nhanh chóng quay lại ngôi miếu hoang thôi, có lẽ mấy đứatrẻ xảy ra chuyện rồi.” Ta kinh hãi đến mức hoảng loạn. Những người nàyphải chăng đang xông về phía bọn Hoa Hoa? Thế nhưng, tại sao chứ? Đầu ta lại đau nhói lên, trước mắt ngập tràn cảnh tượng tang thương chết choc.

Diệu thu lại dáng vẻ lười nhác, bất cần mọi khi, một tay kéo tay ta chạy hết tốc lực. Sau khi xem xét kĩ những dấu chân kia, nét mặt chàng cực kỳnghiêm nghị, khiến ta nhìn càng thêm lo lắng.

Tiết trời đầuxuân, khi ánh mặt trời yếu đi một chút là người ta lại cảm thấy ớn lạnh. Lúc chúng ta đến trước cửa miếu hoang, Diệu đột nhiên dừng bước. Khinãy vẫn còn thấy vầng mặt trời chiếu rọi, chớp mắt trời đã trở nên âm u, mờ ảo, cả con ngõ ngập mùi nguy hiểm, xen lẫn chút quỷ quái. Bốn bềtĩnh lặng như nghĩa địa, không khí ẩm ướt đến bí bách, sát khi đáng sợvây ập lấy ta và Diệu.

“Có sát khi! Phiến Nhi, hãy theo sát sauta.” Diệu khẽ cất tiếng rồi nắm chặt lấy bàn tay ta khiến ta dễ dàng cảm nhận được hơi ấm mạnh mẽ truyền từ lòng bàn tay chàng sang cơ thể mình. Ta nhìn chàng cảm kích. Lúc này mắt chàng là một khoảng đen tĩnh lặng,nhưng bao dung, có sức mạnh khiến người ta phải bình tĩnh. Chàng nắm lấy tay ta, bảo vệ ta ở phía sau lưng rồi từng bước tiến gần về phía miếuhoang.

Ta bỗng nhận ra cảnh tượng khác thường. Mặt đất loang lổmáu và những vết chém giết. Toàn thân ta bất giác run rẩy, Diệu thấy vậy càng nắm chặt tay ta hơn. Mấy đứa Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả, các đệ nhất định không được xảy ra chuyện gì bất trắc đấy.

Chúng ta thận trọng bước vào bên trong, ngoại trừ bức tượng Phật bị đập vỡcùng vết máu loang lổ, ta không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì. Bốn bề đềulà mùi tanh của máu, khiến người ta ghê rợn.

“Mua đưa trâm càitóc của nàng cho ta!” Ta lấy chiếc trâm cài đầu xuống, đưa cho chàng.Mái tóc dài của ta tức thì xổ tung, bộ tóc phân trâu cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tất cả mọi thứ đều vô cùng quen thuộc, bức tượng Phật vỡ nát, vết máu loang lổ, còn cả đống củi khô chưa kịp cháy hết… Đúngvậy, đây chính là cảnh tượng mà ta đã nhìn thấy trong gương. Theo hìnhảnh dội về, ánh mắt ta từ từ hướng vào căn phòng nhỏ bên trong.

Ta hít một hơi thật sâu, toàn thân vẫn cứ run lên cầm cập, nếu không phảiDiệu vẫn luôn nắm chặt bàn tay, ta nghĩ hai chân mình đã mềm oặt, ngãsụp xuống đất từ lâu rồi. Đập vào mắt ta là cảnh Hoa Hoa và Thảo Thảonằm bất động trên mặt đất, bên cạnh là vết đao kiếm chém qua còn để lại. Hai mắt ta tối sầm, chẳng thể đứng vững thêm nữ, ta hất tay Diệu ra,vội vã xông lại gần chỗ mấy đứa. Trong đầu chỉ cầu mong mọi chuyện không phải là thật, đây chỉ là giấc mơ, tuyệt đối chỉ là mơ thôi.

“Coi chừng có trá…” Diệu còn chưa kịp dứt lời, ta đã nghe thấy bên tai vanglên tiếng kim loại lảnh lót. Tức thì Diệu phi chiếc trâm cài của ta rađể chặn ám khí. Trong tích tắc tất cả ám khí và chiếc trâm đều rơi xuống đất. Ta còn chưa kịp hoàn hồn, thì một thanh kiếm đã nhanh như chớp lao đến trước mặt.

Ngay khi thanh kiếm chuẩn bị đâm vào lồng ngực,ta bất ngờ lùi về phía sau, đồng thời Diệu cũng kéo mạnh tay áo để tatránh sang một bước. Giây phút nguy ngập vừa kết thúc, đám hắc y nhân mà chúng ta gặp tại đầu ngõ chẳng biết từ đâu chui ra, vây lấy hai ngườichúng ta.

“Mau giao người ra đây!” Tên cầm đầu đám hắc y nhânlớn tiếng quát! Diệu đưa tay ra đẩy ta về phía sau lưng. ‘Xoạt’ mộttiếng, chiếc quạt được chàng lấy ra đầy nho nhã, rồi cứ như vậy chàngdùng quạt thay đao, đẩy lùi những đường đao mũi kiếm đang ầm ầm lao tớitừ bốn phương tám hướng. Chiếc quạt nằm trong tay Diệu lúc mở lúc đóng,thân quạt linh hoạt, biến hóa, khiến ta nhìn mà cảm thấy thán phục vôcùng.

Khắp nơi là ánh đao bóng kiếm, ta chưa bao giờ gặp phảitình cảnh này trong đời, thế nên chỉ biết đứng lặng một chỗ. Còn Diệulúc này thì có chút khó khăn khi vừa phải chống đỡ với bọn chúng, vừaphải lo an toàn cho ta. Kẻ địch quá đông, đao kiếm lại vô tình, ta bịDiệu kéo tới kéo lui, lần nào cũng suýt trúng một nhát đao chí mạng. Sau cùng dường như Diệu cũng thấy bực bội, tóm chặt lấy ta rồi hất mạnh một cái. Ta hét lớn mỗi lúc bay lên quá cao, cứ như vậy bay lên lại rơixuống, may mà lần nào chàng cũng đỡ ta rất chuẩn. Một lát sau, ta pháthiện ra kẻ địch xung quanh thưa dần đi. Oa! Cách này hay quá, lúc ta bay lên an toàn, chàng cũng không còn bị phân tâm nên đánh lại đám ngườikia một cách dễ dàng. Thế nhưng cứ bay lên bay xuống thế này, ta thực sự cảm thấy có đôi chút chóng mặt.

Vào lần rơi cuối cùng, chàng đỡ trọn lấy ta. Quá tuyệt vời! Kẻ địch ngã la liệt xung quanh chỗ Diệu,còn chàng thì oai phong lẫm lẫm cầm chiếc quạt chỉ vào cổ tên cầm đầu.

“Các hạ là ai? Tại sao lại làm việc này?” Tên cầm đầu đám hắc y nhân siếtchặt nắm đấm, ánh mắt trợn lên đầy hung tợn. Nhưng Diệu chỉ cười nhạtchứ không nói thêm gì.

“Ngươi…Ngươi giết Hoa Hoa, Quả Quả, QuaQua, Thảo Thảo của ta, ta sẽ liều mạng với ngươi…” Thấy kẻ thù nguy hiểm nhất đã bị khống chế, ta tức giận xông lại định báo thù. Nhưng kì lạ,tại sao ta đi mãi mà vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ thế này? Ta quay đầunhìn lại thì phát hiện Diệu đang tóm lấy vạt áo và nhìn ta đầy chán nản.

“Bọn chúng vẫn còn sống, hơi thở khe khẽ xem ra thương tích không nặng.” Chàng khẽ nhướn đôi mày đưa lời giải thích.

Chưa chết? Vậy thì quá tốt. Ta bật cười trong nước mắt. Diệu thấy thế chỉnhìn sang một bên, không thèm so đo cùng người thiếu kinh nghiệm sốngnhư ta.

“Đây là địa bàn của ta, các ngươi đến từ đâu, có biết ta là ai không hả? Sao các ngươi dám đến đây làm loạn?” Biết đám hắc ynhân võ công đều kém hơn Diệu, ta cũng trở nên dũng cảm, hống hách hơnhất mặt hỏi.

“Ngươi là ai?” Tên cầm đầu cau chặt đầu mày.

“Hừm! Ngươi đúng là chẳng có chút hiểu biết nào cả! Ta chính là bang chủ Cáitrung cái, một địch năm…” Còn chưa kịp nói hết câu, cả người ta đã nhẹbẫng. Trong tích tắc, Diệu kéo ta lại phía sau rồi vứt lên đỉnh nhà. Làm gì vậy chứ, ta cũng chỉ nói vài câu thôi mà. Lần này Diệu vứt rất mạnh, khiến ta va vào chiếc cột chống miếu, nhưng vừa hay có thể ngồi vữnglên mấy thanh xà nhà.

Ta ôm chặt lấy xà nhà để ngồi cho vững.Làm trộm lâu ngày nên giờ mái nhà, cột chống đã trở thành những ngườibạn vô cùng thân thiết của ta, có điều bị người ta vứt lên thế này thìđây mới là lần đầu.

Ta ngồi trên xà nhà, theo thói quen lia mắtquan sát khắp mọi nơi. Đưa mắt nhìn ngó một lát thì ta phát hiện ở phíabên trái căn miếu hoang có một con gà mái đang run cầm cập nằm dấp vàomột góc, nhìn sang hướng khác, ta lại thấy bức tượng bé cạnh bức tượngPhật trông có vẻ kì quái. Nhìn kĩ hơn gương mặt của bức tượng, ta bỗngphát hiện ra, Quả Quả đáng đứng bất động tại đó, mỉm cười giả bồ tát.Giả bộ cũng giống quá chứ!

Hoa Hoa và Thảo Thảo khẽ mở hai mắthe hé như đường chỉ. Thấy có người đang nhìn về phía mình, bọn chúng lập tức nhắm nghiền mắt lại. Hừm! Giả chết thì cũng phải chuyên nghiệp mộtchút. Đằng này giả chết lại còn muốn nhìn trộm, như vậy chẳng phải rấtdễ bị phát hiện sao? Nghĩ vậy ta liền chuyển sự chú ý sang nhất cử nhấtđộng của đám nhóc. Mấy đứa nhóc này, đứa trốn, đứa chạy, đứa giả chết,rất giống với tác phong hành sự thường ngày của ta. Nhớ lại trước kiachúng ta ban ngày đi ăn xin, buổi tối làm ăn trộm, chỉ cần thất thủ làsẽ chạy, đương nhiên đã luyện tập thành thục một số chiêu trò.

“Các hạ không phải người trong giới, hà tất phải can thiệp vào những chuyệntrong giang hồ của chúng ta?” Ngoài cửa đột ngột vọng vào giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ. Ta ngồi trên cột nhà, nghiêng đầu nhìn rangoài, trước cửa căn miếu không biết từ lúc nào xuất hiện một người phụnư mặc y phục màu trắng bịt mặt, bà ta đang từ từ bước vào căn miếuhoang.

“Ha! Ha! Thì ra việc mười mấy cao thủ võ lâm lại đi ứchiếp mấy đứa nhóc ăn mày cũng được coi là chuyện giang hồ.” Diệu bậtcười thành tiếng.

“Mẹ kiếp! Hảo hán của Vọng nguyệt Lâu tại saolại đi ức hiếp đám ăn mày, rõ ràng là bọn chúng cải trang làm kẻ ăn màymà thôi.” Tên cầm đầu đám hắc y nhân nghiến răng gằn giọng.

“Vọng nguyệt Lâu?” Diệu nheo mắt rồi từ từ nhắc lại ba chữ. Còn ta thì đưatay lên xoa đầu, hình như ta đã nghe ba chữ này ở đâu rồi thì phải?

“Đúng là đồ vô dụng!” Người phụ nữ áo trắng lạnh lùng mắng bọn người kia mộtcâu, rồi đi đến chỗ lồng gà trước mặt, nơi Qua Qua đang ẩn náu. Bất ngờ, bà ta vung kiếm đâm thẳng vào chiếc lồng. Qua Qua đang trốn ở trong đóvà ta đang ngồi trên cột nhà đều sợ đến mức đồng thanh hét lớn.

“Trước đây, có phải các ngươi đã cho một cô nương rất xinh đẹp ẩn náu? Mau nói cho ta biết, ả đang ở đâu?” Bà ta vừa cất giọng, Qua Qua liền bật khócthành tiếng.

“Nghe ta nói này nữ hiệp, chúng ta chẳng có chútquan hệ gì với cô nương đó cả, người con gái đó vốn tên là Thức Cầm,đúng là trước đây có đến chỗ chúng ta ẩn náu một thời gian, nhưng bâygiờ thì đã đi rồi. Các ngươi có oán thù gì với người ta thì hãy đi tìmngười ta mà tính chuyện. Chứ chẳng liên quan gì đến chúng ta hết.” Talớn tiếng giải thích khi vẫn ngồi trên xà nhà.

Lúc này ta mớichợt nhớ ra, lần trước khi đến tiệm cầm đồ trộm lại ngọc bội, người đànông bịt mặt đó hình như cũng tưởng ta là Thức Cầm, thậm chí còn định ratay sát hại. thì ra cô nương có tên Thức Cầm đó đắc tội với rất nhiềungười. Người trong thiên hạ thực sự đã bị nàng ta liên lụy quá nhiều.

Người phụ nữ bịt mặt liếc mắt về phía ta, còn ta thì đang cố hết sức giữ ánhmắt mình nhìn thẳng. Trong miệng khẽ lẩm bẩm, hãy nhìn vào đôi mắt củata, ngươi sẽ biết ta không hề lừa gạt.

“Ả ta đi khi nào, và đi đến đâu?” Bà ta gằn giọng hỏi tiếp.

“Vân… vẫn chưa được bao lâu. Bây giờ các ngươi đuổi theo chắc còn kịp đấy.”Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ họ chưa đi lâu đâu,cũng chỉ mới được tầm một tháng mà thôi…

Người phụ nữ đó nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó vòng tay nói với Diệu: “Thức Kiếm, hộpháp Vọng nguyệt Lâu phụng mệnh Lâu chủ truy tìm phản đồ Thức Cầm, đếnnơi này, nếu có gì đắc tội, mong các hạ lượng thứ. Đi thôi!” Nói xong,bà ta khoát tay, định dẫn theo đám hắc y nhân rời khỏi.

“Nhịtiểu thư, người đừng nghe con nha đầu này ăn nói hàm hồ, Đại tiểu thư và Uý Trì Tuyết Dung Thần đang ở cùng nhau, hơn nữa…” Tên cầm đầu đámngười đứng bên cạnh bất bình lên tiếng. Thức Kiếm nghe vậy liếc nhìn vềphía Diệu, ra hiệu tên cầm đầu kia im miệng bằng ánh mắt đầy nghiêm khắc và cảnh giác.

Sau khi bọn chúng đi rồi, ta mới thận trọng trèotừ xà nhà xuống. Đợi đến khi ta ôm cột nhà trượt xuống như một chú gấurừng, mấy tên tiểu tử kia cũng đã chạy ra, vây chặt xung quanh ta.

“Lão Đại, bọn họ biết Tuyết Thần ca ca đang ở cùng Cần tỷ tỷ, liệu hai người họ có gặp nguy hiểm không?”

“Biết thì đã sao, có liên quan gì đến ta chứ?” Ta lẩm bẩm ngoài miệng, nhưng trong lòng lại cảm thấy thập phần bất an.

“Yên tâm đi, hắn sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Diệu đứng bên nắm chặt bàn tay ta nhẹ nói, mặt ta bất giác đỏ bừng, lúc này mới nhận ra, là chàng đang muốn an ủi mình.

“Công tử Tuyết Thần nổi danh là ‘Một mình độcchiến ba ngàn dặm. Nhất kiếm xưng danh Bách Vạn Soái’, hoàn toàn khônghề thua kém đám người ban nãy. Chỉ có điều…” Diệu chợt cau chặt đôi mày, ánh mắt đen nhánh đột nhiên ánh lên đầy huyền ảo. “Thức Cầm, Thức Kiếm, Thức Tiêu, Thức Đao, tứ đại hộ pháp của Vọng nguyệt Lâu đều lần lượtxuất hiện, phải chăng nước Nam Chiếu có biến?” Nét mặt Diệu khá nghiêmtrọng, ngay cả ta lúc nghe những lời của chàng cũng tự nhiên trở nêncăng thẳng, phải chăng có chuyện lớn gì sắp xảy ra?

“Á!” Chàng đột nhiên hét lớn khiến ta giật bắn mình.

“Có phải có biến gì không? Có biến rồi sao?” Ta căng thẳng lùi lại phía sau một bước, nhìn xung quanh căn miếu hoang đầy phòng bị.

“Biếncái gì mà biến! Ta nhớ ra là chúng ta đã ra ngoài khá lâu, sắp đến giữatrưa rồi. Lúc này mà phụ thân nàng phát hiện nàng không có trong phủ thì chúng ta chết chắc.”

Nghe chàng nói vậy, cả người ta run lên,vấn đề của chúng ta giờ thực sự nghiêm trọng. Ta nắm lấy tay Diệu địnhlao ra ngoài thế nhưng nhìn bọn Qua Qua, Quả Quả ta đột ngột khựng bước. Đám nhóc con này đang đứng lặng nhìn ta, dáng đứng rụt đầu rụt cổ trông như mấy chú chó con sắp bị người ta bỏ rơi vậy. Thấy thế ta lại mềmlòng. Ngộ nhỡ đám người hung thần gian ác đó quay lại tìm người thì sao? Có trời mới biết nàng Thức Cầm đó ngoài việc đắc tội với Vọng nguyệtLâu thì còn đắc tội với Vọng Tinh Lâu hay Vọng Nhật Lâu gì nữa haykhông? Ngộ nhỡ ngày ngày cứ có người tới đây trả thù thì mấy đứa trẻ này cho dù có chín mạng cũng khó mà sống tiếp.

“Diệu!” Ta quayngười nhìn Diệu, ánh mắt lộ rõ nét khó xử. “Nếu huynh dắt theo nămngười, liệu có thể chạy nhanh chống như lúc này không?”

“Khụ… khụ…khụ…” Diệu ho sặc sụa, rồi nheo mắt nhìn ta nói: “Có phải nàng định đưa cả bốn nhóc con này theo không?”

Ta gật đầu dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Diệu tức đến độ bật cười thành tiếng: “Nơi đến là phủ Thừa tướng, còn nànglà thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng đó.” “Nếu ngay cả đám nhóc này màcũng không bảo vệ được, thì dù có vạn kim ta cũng không làm nữa.” Tanghiến răng quả quyết đáp.

Diệu lặng người, tiếp đó thì mỉm cười, ánh mắt đã dịu hẳn xuống: “Làm thế nào mà nàng quen được bọn chúng?”

“Đi ăn xin cùng nhau nhiều thì quen biết thôi.”

“Cái gì?”

“À, ý ta là bọn chúng vốn thường ăn xin ở đây, ta thấy chúng khổ nên thithoảng tới thăm. Đám nhóc này thực sự đáng thương… Hay là huynh thu nhận bọn chúng nhé, có được không?” Ta níu tay áo Diệu, nhìn chàng qua lànnước mắt, đưa lời năn nỉ. Giả vờ đáng thương luôn là cách thức hữu hiệunhất! Diệu quả nhiên đã đồng ý.

“Trước tiên phải nghĩ cách làm thế nào để đưa chúng về phủ Thừa tướng đã…”

“Không sao, khi nào đến nơi chúng ta có thể ‘nhảy’ vào trong mà! Cùng lắm huynh chịu vất vả đôi chút, nhảy năm lần là được.”

Diệu quay mặt, lặng lẽ đưa tay vuốt trán bất lực.

Chính vào lúc chúng ta dắt theo bọn Qua Qua, Quả Quả bước ra khỏi căn miếuhoang, thì phía sau lưng một ngọn lửa bốc lên. Thế lửa nguy hiểm, đángsợ lạ thường. Lúc chúng ta quay đầu nhìn lại, ngọn lửa đã vút lên tậntrời cao, trong phút chốc căn miếu hoang chìm trong biển lửa.

Trước cảnh tượng đó ta mãi chẳng thốt nên lời, chỉ biết nắm chặt lấy cánh tay Diệu. Lúc này, dưới ánh lửa khuôn mặt tuấn tú của Diệu nhất thời trởnên đỏ hồng. Diệu chìm trong im lặng, thái độ biếng nhác, bất cần mọikhi đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt lạnh lùng, tĩnh lặng của chàng khiđối diện với ngọn lửa cháy, thực sự đã lưu lại ấn tượng sâu đậm trongtrái tim ta.

Phải chăng có điều gì đó mà ta không biết? Chúng ta dường như đang bị cuốn vào thị phi, tranh đấu phức tạp hơn rất nhiều so với những gì ta có thể tưởng tượng.