Vương Phi Thần Trộm

Chương 2: Đấu trí đấu dũng tại phòng bếp




Kể từ khi đại nương phụ trách bếp núc trình bày sự việc kì lạ xảy ra cho chủ nhân là mẫu thân của ta, tức Tam phu nhân họ Ngọc nghe, nhà bếpcàng lúc càng được canh phòng cẩn mật. Đứa con trai vừa tròn tám tuổicủa đại nương phụ trách bếp núc cũng tham gia vào nhiệm vụ canh giữ,hàng ngày đều ôm một chiếc gậy gỗ nhỏ đi tới đi lui trước cửa vào. Tìnhthế lúc này đúng là vô cùng nguy ngập, dễ thủ khó công.

Để dễdàng ăn trộm thức ăn hơn, ta cũng bắt đầu nghĩ thêm nhiều cách khác. Nhà bếp bận rộn nhất chính là hai canh giờ trước khi dùng bữa. Lúc đạinương phụ trách bếp đi vo gạo, thường bà sẽ sai con trai của mình làTiểu Hổ ngồi trên chiếc băng đặt ngang cửa bếp. Còn ta nhất định phảilẻn vào ăn trộm thức ăn đúng lúc canh phòng lỏng lẻo này.

Trăngsáng, gió lạnh Tiểu Hổ đang ngồi oai phong trên chiếc băng mút ngón tay. Ta đã chuẩn bị đâu vào đấy. Công cụ gây án: Một cây gậy gỗ, hai chiếcchuông nhỏ, ba cây kẹo đường.

Ngày đầu tiên, Tiểu Hổ bị dụ dỗbởi đồ chơi và kẹo đường, tự ý bỏ nhiệm vụ, ta gây án thành công. Sauđó, đại nương phụ trách bếp núc phát hiện mất một con gà nướng cùng nửađĩa tôm. Tiểu Hổ vì thế bị đánh cho một trận, khóc mãi không thôi. Đợiđến lúc ta chuẩn bị công cụ đi gây án tiếp, trên chiếc ghế băng của Tiểu Hổ đã bày đầy búp bê, chuông cùng lạc luộc. Nhìn tình hình, đại nươngphụ trách bếp núc đã phòng bị kĩ càng đâu vào đấy cả rồi, xem ra ta sẽkhó gây án hơn.

“Tiểu Hổ… tỷ tỷ lại chơi cùng, đệ có thích không?” Không vào hang c

ọp, sao bắt được cọp con, ta quyết định mạo hiểm tiếp cận mục tiêu. Tiểu Hổ ngáp ngắn ngáp dài, phớt lời lời dụ dỗ của ta, lại tiếp tục chơi đồchơi của mình.

“Cho tỷ tỷ chơi cùng có được không?”

“Tỷ là ai chứ?” Tiểu Hổ tỏ ra không thân thiện.

“Ta… ta chính là… tại sao phải nói cho đệ biết chứ?” Đồ con nít, muốn dụ tỷ tỷ này nói ra tên sao, còn lâu ta mới mắc lừa nhé.

“Cái tên của tỷ thật là kì lạ… ‘Tại sao ta phải nói cho đệ biết chứ’…” TiểuHổ nghiêm túc nhắc lại lần nữa, trí nhớ của tên nhóc này đúng là khôngtồi chút nào.

“Tỷ tỷ vào trong tìm chút thức ăn, đệ đừng có hétlên nhé!” Ta cố gắng làm bộ mặt thân thiện nhất, lén la lén lút chui vào trong bếp. rồi bê một đĩa thức ăn ra ngoài.

“Mẫu thân, có người bê đồ ăn đi này!” Vào lúc hắn định bước ra khỏi cửa, Tiểu Hổ liền hétlớn mách mẫu thân. Tay ta run rẩy, suýt chút nữa là đánh đổ cả đĩa thứcăn.

“Ai?” Từ xa vọng đến tiếng hét lớn.

“Tại sao ta phải nói cho đệ biết chứ.” Tiểu Hổ lớn tiếng đáp lại, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm về phía ta.

“Cái tên tiểu tử chết tiệt này, dám đùa lão nương hả? Đợi lát nữa, lão nương ra sẽ xử lí.” Đại nương phụ trách bếp núc quả là quá hung dữ.

Thấy bà ta không hề có ý định kiểm tra nhà bếp, ta sung sướng vô cùng, lạiquay vào trong tiếp tục gây án, trộm thêm một đĩa bào ngư.

“Mẫu thân, người đó lại bê thêm một đĩa thức ăn nữa đi rồi.”

“Ai hả?”

“Tại sao ta phải nói cho đệ biết chứ.”

Đoạn hội thoai này của hai mẹ con lặp đi lặp lại mấy lần. Rốt cuộc ta lạithành công. Tính cách của đại nương phụ trách bếp núc càng lúc càng thôlỗ, không biết đợi lát nữa, quay vào, thấy những món ăn vừa mới làm xong biến mất, liệu có đánh Tiểu Hổ thêm trận đòn nào nữa không. Ta thựcthấy thương Tiểu Hổ. Cứ nhìn mắt cậu bé đỏ rực, nhìn về phía ta đầy oánthán thì biết.

“Mẫu thân, người ta sắp bê hết cả thức ăn đi rồiđó.” Đứa trẻ nhỏ dường như đang cố gắng lần cuối. Nhìn gương mặt đỏphừng phừng của cậu bé, ta thè lưỡi trêu ngươi thêm.

“Ai hả? Con còn không nói, lát nữa mẫu thân đánh cho một trận nên thân đấy!” Đạinương phụ trách bếp núc thét lớn như thể muốn dỡ luôn cả căn bếp xuống,trong khi mùi thức ăn thì cứ bốc lên nghi ngút, thơm đến nức mũi.

“Tại sao ta phải nói cho đệ biết chứ… hư hu…” Đứa bé khóc thét lên đầy uấtức, ta lại làm mặt xấu nhìn về phía cậu bé, sau đó lẩn đi mất.

Suốt một tháng ở phủ họ Ngọc, để có được thức ăn, tài nghệ trộm cắp của tatăng lên đột biến. Và không còn nghi ngờ gì nữa, nhà bếp đã trở thànhnơi rèn luyện các kĩ năng trộm cắp. Nào là thuật trâm cài mở khóa cửa,nhảy tường vượt rào, bay lên mái nhà, rồi kế điệu hổ li sơn… tất cả đềuđược ta sử dụng thành thục. Cho nên người đời thường nói, không trộmtrong nhà, sao hành tẩu giang hồ được. Ta đã trộm từ những thứ nhỏ nhặtnhất, sau này mới có thể đánh cắp toàn thiên hạ. Trong khi đó, hàngngày,ta lại phải tiếp tục giả bộ đại tiểu thư cao cao tại thượng, ngắmhoa, thưởng nguyệt. Nghe nói biểu ca họ xa đến chơi, ta làm bộ e thẹntrốn trong phòng không ra gặp mặt. Thi thoảng còn học đòi vẻ thanh cao,nhã nhặn, nhìn đám hoa lá có cây trước mặt làm vài bài thơ, bài từ.Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là việc ta phải đấu trí đấu dũngcùng với vị đại nương phụ trách bếp núc. Cuộc sống như thế này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng ban đầu của ta, thế nhưng tạm thời cũng coinhư mới mẻ, thú vị. Mãi cho tới khi… vị phụ thân Tang Tử nhận ra ta đãkhỏe hoàn toàn, thế là một đám người tự xưng là ‘phu tử’ bắt đầu bướcvào cuộc sống thanh bình của ta.