Vương Phi Thần Trộm

Chương 12: Hà tất nhớ lại chuyện buồn thương




“Gương đồng, mau nói cho ta biết, có phải dưới vườn lên trong cung có chôn kho báu vô giá không?”

“Gương đồng, hãy nói cho ta biết tất cả những nơi có chân báu vật.”

Chớp mắt ta đã nằm trên giường dưỡng bệnh được gần nửa tháng. Lúc này, tađang cầm trên tay chiếc gương hiếu kỳ tự hỏi, không biết chiếc gương này rốt cuộc lúc nào mới cho chủ nhân của nó xem lại quá khứ và thấy trướctương lai. Tại sao ta soi vào, nó chẳng hiện ra thứ gì chứ? Ta thực sựmuốn biết, rốt cuộc vườn lên đó chôn kho báu gì, tại sao lại khiến tênma đầu sát nhân cuồng loạn, biến thái đó thận trọng đến vậy.

“Ngọc chủ nhân, tiểu nữ đưa người ra ngoài sưởi nắng nhé.”

Sau khi được Diệu dặn dò, các thị nữ điện Tử Thần luôn coi ta như chủ nhânthực sự. Thị nữ Hồng Anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc giường lười bênngoài. Đó là một chiếc giường được chạm khắc tinh xảo, có sáu chân, lạicó bánh xe linh hoạt và hai tay vịn và hai tay vịn giữ hai bên. Đây làchiếc giường lười cho Diệu đặt tại xưởng gỗ nổi tiếng nhất Trường Andành riêng cho ta. Nhờ có nó mà dẫu có nằm trên giường ta vẫn có thể rangoài hóng gió.

Hồng Anh đẩy chiếc giường lười đi dọc hành langrất lâu, sau đó mới tới được hoa viên. Cung Thái Cực tuy rằng chỉ thuộcmột góc của hoàng thành, nhưng hoa viên của nó lại rộng lớn và lộng lẫyđến kinh người.

Dưới ánh nắng mặt trời, ta cựa người đầy khó khăn, thực ra vết thương trên

lưng và mông ta giờ đã khỏi nhiều, chỉ là bây giờ đúng vào giai đoạn vếtthương đang lên da non nên đặc biệt ngứa ngáy khó chịu. Nằm mãi trongchăn, nóng rực, bí bách, ta lại đưa tay lên gãi liên hồi. Hồng Anh đứngcạnh thấy thế liên tục che miệng cười. Ta cũng chẳng để tâm, mời mấyngày nay nằm trên giường, hàng ngày ta đều kêu ca oán thán nên xem rahình tượng tiểu thư khuê các đã sụp đổ lâu lắm rồi. Lúc này ta bỗng thấy vô cùng vô vị, liền nghiêng đầu soi gương rồi cất tiếng hỏi: “Gươngđồng à, gương đồng ơi, hãy mau nói cho ta biết…”

“Ngọc chủ nhân, người đừng có lẩm bẩm với chiếc gương mãi thế. Trong vườn lên đó thựcsự không chôn giấu báu vật gì quý giá đâu.” Hồng Anh cuối cùng khôngnhịn được nữa đứng bên cạnh bật cười đáp lại.

“Ồ? Vậy trong đógiấu gì? Hồng Anh, em từ nhỏ đã sống trong cung, nhất định là biết nhỉ?” Không có bảo bối hay kho báu vậy tại sao tên khốn đó lại làm quá lênnhư vậy? Tự tiện xông vào, giết chết không tha. Đang đùa sao?

Ta vừa lên tiếng, sắc mặt Hồng Anh liền trắng nhợt, cô bé căng thẳng lắc đầu, không chịu nói thêm gì nữa.

Quả nhiên, nơi đó có gì cổ quái bên tỏng. Ta kiên quyết truy hỏi cả ngàytrời, Hồng Anh sau cùng cũng không thể giấu được, đành khổ sở thì thầmvới ta: “Thực ra… thực ra tiểu nhân cũng chỉ nghe người khác nói lại.Bọn họ kể rằng năm xưa, có người đã chết tại vườn lên nơi Tứ điện hạđang ở…”

Nếu đúng vậy thì việc này hình như không có gì quá đặcbiệt. Đây là hoàng cung, trong cung có người chết lẽ nào lại là việc lạ? Hồng Anh nói chuyện cứ ngập ngà ngập ngừng, ánh mắt hoảng hốt bất định, chắc chắn còn giấu điều gì chưa kể hết cho ta nghe.

Ta khẽnghiêng người, vừa đinh hỏi tiếp, đột nhiên một giọng nữ réo rắt vanglên: “Ở trong cung nếu muốn sống lâu, thì nên ít tò mò, tọc mạch. Ngươilà con gái của Tam phu nhân Ngọc phủ đúng không? Chỉ dựa vào người… màcũng muốn gả cho Diệu ca ca?”

Người nào mà ăn nói khó nghe vậy?Ta bất giác cau chặt đôi mày, rời mắt khỏi chiếc gương đồng, nhìn chămchú người con gái đang tiến lại gần chỗ mình. Nàng ta trông chỉ tractuổi ta, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, đôi môi ửng đỏ cong cong, thần thái kiêu căng, ngạo mạn. Nàng đang mặt một bộ y phục thêu hoa tinh tế, phần thân dưới màu đỏ phối cùng mày vàng thân trên, tay áo được chắpthêm phần lông thú trắng muốt. Đôi tay lộ ra khỏi áo, trắng trẻo và mảnh dẻ, móng tay được sơn màu trang nhã. Đứng dưới ánh mặt trời, trông nàng ta cực kỳ lộng lẫy và tràn đầy sức sống, Nhìn dáng vẻ ta đoán người con gái này nhất định có xuất thân phú quý, cao sang. Điện Tử Thần khôngphải tẩm cung của tên hồ li chết tiệt kia sao? Từ khi nào lại xuất hiệnthêm một nhân vật thần thông như vậy chứ? Phải chăng…chính là nươngnương trong cung? Không đúng, nàng ta vừa gọi tên hồ li chết tiệt kia là Diệu ca ca, chẳng lẽ là …công chúa?

“Quận… quận chúa…” Hồng Anh run rẩy cất lời thỉnh an. Mấy thị nữ vội bên thêm một chiếc ghế cùngchiếc bàn trạm trổ tinh xảo nữa ra. Trong nháy mắt, trên bàn đã bày biện đầy ắp nào là hạt dưa, lạc rang rồi bánh điểm tâm các loại.

Hồng Anh nhanh chóng ra hiều cho đám thị nữ dâng trà. Ta nằm trên chiếcgiường lười, bắt đầu bấm đốt ngón tay, thầm đoán xem quận chúa trongcung có địa vị to đến mức nào. Ở Đại Kỳ, con gái của Hoàng đế và Vươnggia đều được gọi là Công chúa, còn con gái của các thiên Vương được sắcphong thì gọi là Quận chúa. Người con gái này kiêu căng, ngạo mạn nhưthế, có lẽ phụ thân nàng ta là một Thiên vương đắc thế.

Vị quậnchúa đó thấy các thị nữ sắp bàn ghế xong xuôi, cũng chưa vội ngồi xuốngngay, nàng ta đi loanh quanh chỗ ta vài vòng, soi xét một hồi rồi nói:“Không ngờ người lại dám tự ý xông vào vườn lê, với tính cách của Diệphoàng huynh, không đánh chết ngươi coi như mạng ngươi lớn. Ngươi chắcchắn đây làn lần đầu tiên nhập cung đúng không, thật đúng là chẳng hiểuphép tắc gì cả, nhìn thấy Thạch Lựu Quận chúa Hoàng Phủ Liễu Nhi ta màkhông chịu hành lễ.”

Quận chúa Thạch Lựu? Ta đưa mắt nhìn bộ yphục phối màu vàng đỏ của nàng ta, trong lòng thầm nghĩ dnah hiệu ThạchLựu này đích thực quá chuẩn. Trông nàng ta quả là rất giống một thạchlựu vừa to vừa mọng! “Quận chúa Thạch Lựu à, trong hoàng cung này cónhững quy định gì thế? Tại sao không cho người ta bước vào trong vườnlên? Ngươi thông thuộc hoàng cung như vậy, nhất định là biết đúngkhông?” Ta ngẩng đầu lên ra vẻ lấy lòng mong muốn được thỉnh giáo.

“Vậy thì ngươi hãy vểnh tai lên mà nghe cho rõ.” Nàng ta nhẹ nhàng ngồixuống, thị nữ phía sau vội dâng lên một chiếc lư hương được chạm trổtinh xảo. Quận chúa Liễu Nhi ôm trong tay chiếc lư đồng một hồi để giữấm, sau đó mới từ tử mở giọng: “Ngươi coi như đã hỏi đúng người rồi. Phụ vương ta chính là Đại tướng quân đương triều Hoàng Phủ Trung Nghĩa,người cũng chính là sư phụ của Diệu ca ca, trước kia từng lập nên khôngbiết bao nhiêu chiến công hiển hách, được Tiên hoàng sắc phong thànhKính Nam Vương. Do phụ vương ta kém Đương kim Hoàng thượng mười tuổi,cho nên được gọi là Thập Vương gia. Ta chính là trưởng nữ của Kính NamVương phi, được Hoàng thượng sắc phong là Thập lục quận chúa. Ngươi chỉlà con nha đầu do trắc phi của Thừa tướng sinh ra, sau này gặp ta nhớphải hành lễ.”

Ta nhíu mày, trong lòng cảm thấy thật vô cùngphiền phức. Điều ta muốn biết chỉ là bí mật của vườn lê, thế mà nàng talại cứ liên tha liên thiên về gia thế, phụ mẫu của mình làm gì chứ?

“Vậy ta tự ý xông vào vườn lê…”

“Quận chúa đang nói chuyện, không được phép chen ngang.” Ta còn chưa kịp hỏihết câu, nha hoàn đứng sau nàng ta đã trợn mắt hung dữ đưa lời mắng mỏ.Ngay cả người hầu của nàng ta cũng thật dữ tợn quá đi, một người thế này đáng lẽ tên hồ li chết tiệt đó phải đuổi đi từ lâu mới phải. Ta thầmthan thở trong lòng.

“Đừng trách ta không nhắc nhở, ngươi tốtnhất đừng có nghe ngóng thêm về bí mật của vườn lê làm gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, nơi đó tuyệt đối không được phép đặt chân đến. Ngoàira, ta cũng phải nói rõ cho ngươi biết, tuy rằng phụ thân ngươi đã xinHoàng thượng ban hôn, thế nhưng ngươi không được quên xuất thân của mình thấp kém, Thân vương của Đại Kỳ chúng ta làm sao có thể lấy một ngườicon gái thân phận thấp hèn về làm Chính phi? Phụ vương ta cũng sẽ xinHoàng thượng ban hôn, cho nên Tần Vương phi chỉ có thể là ta. Còn vềngươi…nếu thông minh thì tốt nhất nên bỏ cuộc sớm, bây giờ thoái hôn vẫn còn kịp.”

Sau khi nghe nàng ta nói một thôi một hồi, ta cuốicùng cũng đã hiểu. Thảo nào người con gái này vô duyên vô cớ lại có thái độ đối địch với ta như vậy, hóa ra vì nàng ta cũng phải lòng tên hồ lichết tiệt. Ta lắc đầu đầy chán nản. Ánh mặt trời chói chang chiếu vàomắt, khiến tất cả mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ. Không được đắctội với Quận chúa lại không được đắc tội với Hoàng tử, hầy, Ngọc PhiếnNhi, coi như bản thân ta xui xẻo. Ta lẩm bẩm trong miệng, lại bắt đầungó nghiêng xung quanh đầy bất an.

“Bản quận chúa đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không? Tốt nhất là ngươi nên tránh xa Diệu ca ca một chút!”

“Muội nói ai nên tránh xa ai cơ?” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm ổn,pha chút phẫn nộ. Ta khó nhọc thò cổ ra nhìn, mới thấy rõ được người vừa lên tiếng. Nam Dung Diệu, tên hồ li chết tiệt này xuất hiện đúng thờiđiểm như thể anh hung cứu mỹ nhân trong các vở kịch mà ta vẫn thường xem vậy. Chàng khoác trên người bộ y phục màu lam, trong tay bê bát cháothanh đạm. Vừa liếc qua, ta đã nhận ran gay chiếc bát có nhiều hoa vănsang trọng thường ngày vẫn đựng cháo trắng của ta.

Diệu đích thân bê cháo đến để ta dùng? Khuôn mặt ta bất giác đỏ ửng nóng bừng.

“Diệu ca ca, ta nhập cung đường nhiên vì muốn gặp chàng rồi. Nghe phụ vươngnói, khoảng thời gian gần đây chàng bận rộn lắm, thậm chí còn trễ nảikhông lên buổi triều sớm. Chàng đang bận việc gì thế?” Vừa nhìn thấy Nam Dung Diệu, con nha đầu quận chúa chanh chua tức thì biến thành một conngười khác. Nàng ta cúi đầu hắng giọng,mỉm cười tươi tắn, khiến ta suýtnữa cho rằng vị quận chúa đanh đá khi nãy chỉ là ảo giác của mình màthôi.

“Bận cái gì, muội không phải đã nhìn thấy rồi sao?” GiọngDiệu nghe lạnh lùng và cực kỳ khách khí. Nói rồi, chàng nhìn về hướngta, ánh mắt đặc biệt dịu dàng. Sau đó chàng bước thẳng đến bên ta, từtốn ngồi xuống, đưa tay véo nhẹ lên chiếc mũi của ta.

“Tại sao nàng lại ngây người ra thế, có phải cảm thấy hôm nay bản vương quá đỗi anh minh thần võ không?” Diệu đưa lời đùa bỡn.

“Sao hôm nay huynh tới muộn vậy?” Ta liếc chàng, trong lòng thực sự chỉ mong chàng đến sớm hơn đôi chút, để ta không phải chịu những lời nói khinhrẻ, giễu cợt của nàng của nàng quận chúa Thạch Lựu chanh chua.

“Sao thế, mới vài canh giờ không gặp mà nàng đã nhớ ta rồi sao?” Diệu nhìnta mỉm cười tít mắt, quay về thái độ cợt nhả, bất cần mọi khi.

“Còn lâu mới thèm nhớ huynh, ta chỉ nhớ bát cháo của mình thôi. Ta đang đóiđến độ da bụng sắp dính vào da lưng rồi đây.” Miệng vừa nói đến ăn, bụng ta liền nhanh chóng phối hợp nhịp nhàng phát ra tiếng kêu ‘ọc ọc’. Tachẳng để tâm ánh mắt hân hoan của Diệu, cầm bát cháo trong tay chàng đưa lên miệng, ăn liên tục không ngừng. Không biết có phải vì quá đói không mà sao ta thấy bát cháo hôm nay thực khác với mùi vị hàng ngày. Bátcháo có hương thêm dịu nhẹ, lại thêm vị ngọt lành. Quả là rất ngon!

“Có phải nàng thấy mình đang được ăn mỹ vị ngon nhất cuộc đời không? Cháohôm nay được nấu từ bột ngó sen cùng với canh rắn và mộc nhĩ đấy.”

“Huynh nói như thể đích thân huynh nấu cháo vậy?” Ăn xong bát cháo, ta liềm mép, sau đó túm luôn tay áo Diệu lau miệng.

“Này, tại sao nàng lại bẩn thế hả?” Diệu giật lại tay áo, ống tay áo quyệtqua phần cánh tay, chàng đột nhiên run lên rất mạnh, đôi mày thoáng nhíu chặt.

“Huynh bị thương sao? Công phu của huynh giỏi thế, màcũng có lúc bị đánh cho thương tích đầy mình à?” Ta nắm lấy tay chàngkiể,m tra. Trên cánh tay Diệu hiện ra một vết phồng đỏ, chỉ mới động nhẹ vào Diệu đã nhíu chặt đôi mày.

“Nàng cho rằng tất cả mọi ngườiđều ngốc nghếch như mình hả? Ta sao có thể bị người khác đánh bị thươngchứ? Đồ ham ăn, nghe ta nói này, có phải nàng đang cảm thấy xót xa talắm đúng không?”

“Hừm, vớ vẩn, huynh là cái gì của ta mà ta phải xót chứ? Cái vết phồng đỏ này của huynh trông giống như bị bỏng vậy,bát cháo này không phải là do huynh đích thân nấu cho ta đấy chứ? Khôngđược, ây da, bụng ta đau quá, bát cháo này nhất định đã bị hạ độc.” Tagiả bộ lăn đi lộn lại trên giường, Hoàng tử xuống bếp, chắc chắn có gian tà.

“Nếu bát cháo đó bị hạ độc thật, tại sao nàng còn liếm bát sạch sẽ như một chú chuột tham ăn thế?”

“Ai giống như chú chuột tham ăn hả?”

“Nàng.”

“NAM CUNG DIỆU.” Ta tức giận thét lớn, nhưng cùng lúc đó có một người nữacũng thét tên chàng bằng chất giọng giận dữ, phẫn nộ. Tiếng thét to đếnmức thậm chí còn có âm vọng lại. Ta còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì thì vị Quận chúa Thạch Lựu đứng gọn một bên nãy giờ đã tức giận xông tới, tóm lấy chiếc bát trong tay ta ném mạnh xuống đất, sau đó trợn mắt nhìn hai chúng ta, rồi nàng ta chạy đi rất nhanh, đám thị nữ theo hầuthấy thế cũng nhấc váy đuổi theo.

***

Choang! Nghe tiếng bát cháo tuyệt đẹp rơi xuống đất vỡ tan, ta kinh hãi chết lặng người.

Những mảnh sứ đen của chiếc bát bắn tung tóe khắp nơi. Dưới ánh năng chóichang càng thêm đen óng ả. Ta đưa tay dụi mắt, bỗng thấy rất nhiều hìnhảnh kì lạ ẩn hiện trên mặt mảnh bát vỡ. Sau khi nhìn kĩ những hình ảnhđó, ta sợ hãi đến mức suýt ngã từ trên giường xuống. Trên những mảnh sứmàu đen sáng lóa hiện lên gương mặt một phụ nữ trắng nhợt. Khuôn mặt đóxinh đẹp tuyệt mỹ, đẹp đến mức quái lại. Nhưng trước ánh mắt u sầu, buồn tủi của người phụ nữ ấy ta không khỏi liên tục rùng mình.

Tacòn đang thất thàn thì trên các mảnh sứ lại hiện lên một loạt hình ảnhkhác. Lúc là hình ảnh một người đàn ông oai phong khoác áo long bào,chốc lại là hình ảnh một thiếu niên tuấn tú phe phẩy một chiếc quạttrông cực kỳ nhã nhặn, rồi đến hình ảnh một tuyệt sắc mỹ nhân vận trêngười bộ y phục lộng lẫy… Những hình ảnh đó thay đổi liên tục khôngngừng khiến ta hoa cả mày chóng cả mặt, bụng ta đột ngột quặn thắt cựckỳ khó chịu. Ta bám chặt hai tay vào thành giường, sau lưng túa mồ hôi.Ấy vậy mà ánh mắt ta chẳng thể nào rời khỏi những hình ảnh loang loángthay đổi không ngừng.

Rồi những cảnh tượng trên nhanh chóng tanđi như sương khói, trước mắt ta chỉ còn hình ảnh vườn lê bạt ngàn, hoanở muôn nơi, hương thơm ngào ngạt. Vừa nhìn thấy vườn lên, cảm giác sợhãi trong ta lại tăng lên rõ rệt, vốn định nhắm mắt, nhưng toàn thân như bị yểm bùa, không thể nào động đậy được.

“Á!” Ta thét lớn.Những hình ảnh lóe lên chớp nhoáng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, rồi biến thành cơn ác mộng đáng sợ nhất với ta.

“Đồ ham ăn,Ngọc Phiến Nhi. Có phải vết thương lại bị toạc ra rồi phải không?” Diệunắm chặt lấy tay ta, lúc này ta mới định thần lại được liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ta vừa nhìn thấy…nhìn thấy…” Ta áp mặt xuống giường, mãi một lúc sau mới có thể lấy lại được hơi thở.

“Nàng nhìn thấy cái gì?”

“Vươn lê, trong vườn lê có người muốn…giết người.”

“Vườn lê? Có phải nàng bị đánh đến ngốc rồi không?”

“Huynh mới ngốc ấy.”

Ta ngả đầu, giả vờ ngủ, trong lòng cảm thấy đặc biệt phiền phức. Kể từ khi trộm chiếc gương đồng của viên Phán quan kia, ta thường thấy được những thứ mà người khác không thể. Vừa rồi ta lại nhìn thấy hình ảnh của mộtcuộc mưu sát đáng sợ. Trong vườn lê, một người phụ nữ có khuôn mặt trắng nhợt đang bị ai đó đẩy xuống chiếc giếng cũ. Trên miệng giếng phủ đầyrêu, vẫn còn in hằn vết tay cào bởi những chiếc móng được sơn màu đỏthắm của người phụ nữ này. Đôi mắt trợn trừng của bà ấy cứ hiện mãitrong đầu, khiến ta cực kỳ sợ hãi.

Lòng ta lúc này rối như tơvò, chỉ giả vờ ngủ, chứ trong đầu vẫn luôn hiện lên cảnh tượng mưu sátđáng sợ. Nếu sau khi ăn trộm chiếc gương Âm Dương, ta có khả năng tiêntri, thấy trước tương lại, vậy thì cảnh mưu sát này chắc không phải chỉlà ảo giác. Hơn nữa, đó chắc chắn là chuyện sắp xảy ra. Đầu ta cứ nghĩmãi về chuyện này, con tim ta thì đập thình thịch vì sợ hãi.

“Mau đi lấy chăn ấm cho Ngọc chủ nhân.” Bên tai ta vang lên giọng nói trầmổn của Diệu. Nghe tiếng chàng bỗng thấy tâm trạng bình tĩnh hơn. Qua lớp y phục ta cảm nhận rất rõ bàn tay chàng đang đặt lên lưng mình, nhẹnhàng vuốt ve trên những vết thương. Cảm giác hơi ngứa, không chịu được, ta khẽ run người, bàn tay chàng cũng bất ngờ khựng lại.

“NAMCUNG DIỆP!” Chàng nghiến răng bật ra mấy chữ, trong giọng nói tràn đầysự lạnh lùng và phẫn nộ, như thể mỗi một từ là một lần muốn nghiền nátchủ nhân của cái tên đó ra vậy.

Tiết trời đang độ đầu xuân, chodù ánh mặt trời rực rỡ đến đâu vẫn mang theo chút giá lạnh. Diệu đắpchăn lên cho ta. Hành động rất nhỏ của chàng khiến lòng ta ấm áp, tinhthần cũng vì thế mà từ từ bình tĩnh lại. Nhất định ta phải cứu người phụ nữ ấy, ta thầm hạ quyết tâm.

***

Đợi đến khi vết thương lành hẳn, ta thừa dịp ra khỏi điện Tử Thần, lén la lén lút đi về phíađiện Thừa Càn. Vì từng làm kẻ trộm nên khả năng nhớ đường của ta rấttốt. Chỉ cần đi qua một lần, lần thứ hai đi lại ta không bao giờ đi lẫn. Cho nên, dù đường trong cung Thái Cực vòng vo, nhưng ta vẫn rất tự tinsải bước.

Cơn mưa nhỏ rải một lớp bụi mỏng xuống khắp thành trekhiến con đường lát đá trong hoa việ của cung Thái Cực đều sạch sẽ tinhtươm. Bước chân lên đó, ta thậm chí còn soi thấy bóng của chính mình.Không khí lúc này khá ẩm ướt, cũng điện nguy nga,tráng lệ, trùng trùngđiệp điệp hiện ra trước mắt. Ven đường lá vừa rụng còn tươi tắn. Ánhnắng lung linh xuyên qua những tán lá sạch bong tạo nên cảnh sắc đẹp đến vô ngần!

Trước mắt ta đã là tẩm cung của tên ma đầu sát nhâncuồng loạn. Phía trên điện Thừa Càn hiện lên một chiếc cầu vồng bảy sắc, trông xa đẹp như tranh vẽ.

Đến điện Thừa Càn, chỉ cần đi qua lớp hành lang ngoắt nghẻo, lại qua một cây cầu nhỏ, ta sẽ tới được vườn lê.

Bên ngoài vườn là một chiếc lư cửu trùng với lan can bạch ngọc, ngói lưuly, chái nhà chạm rồng khắc phượng. Bên trong vườn là biển hoa ngáthương, cành quỳnh dao, hương tuyết hải, trải dài vạn trượng. Nằm gọngiữa cung điện, vườn lê như một viên trân châu lộng lẫy được ngập trongmiệng ếch.

Vườn lê càng đẹp, ta lại càng thấy nghi hoặc. Hoàngđế lão gia phải yêu thương ai đó đến mức nào mới có thể xây nên một nơituyệt mỹ đến vậy giữa chốn hoàng cung nhiều cạm bẫy, tranh đấu nhưng đặc biệt oai nghiêm? Chủ nhân ban đầu của khu vườn này rốt cuộc là thế nào? Tại sao tên ma đầu sát nhân cuồng biến thái lại không cho người khác tự ý ra vào? Người phụ nữ bị đẩy vào miệng giếng cổ là ai, có liên quan gì đến vườn lê? Ta có nên cứu người đó hay không?

Vừa nghĩ tới ánh mắt đáng sợ của tên ma đầu sát nhân đó, ta lại bất giác run lên lậpcập. Thôi bỏ đi, mạng mình vẫn là quan trọng, ta không nên quan tâm đếnsự sống chết của người phụ nữ không quen biết biết thì hơn. Ta quayngười, mới đi được vài bước thì chẳng thể nào nhấc chân lên được. Dungnhan tuyệt sắc của người phụ nữ đó lại hiện lên không ngừng trước mắtta. Ta nghiến răng, chết thì chết, đành liều thôi.

Bước vào vườn lên, bẻ một cành cây, nắm chặt trong tay, ta thận trọng đi sâu vàotrong vườn. Sáng sớm thời tiết hơi lạnh, hương thơm dịu nhẹ của hoa lêphảng phất bên cánh mũi khiến ta đắm say. Hôm nay ta mặc y phục trắng,lại choàng một chiếc áo lông cáo trắng bên ngoài nên nhìn không chút nổi bật. Hơn nữa trong tay ta giờ đã có vũ khí phòng vệ, thế nên lá gancũng lớn hơn vài phần.

***

“Phiền muộn lầu đông một đụn tuyết

Cuộc đời mấy khi nhìn rõ rệt?”

Phía trước đột nhiên vọng lại chất giọng lạnh lùng, hòa trong không khí buổi sớm giá buốt. Lại là hắn, sao hắn cứ đọc hai câu này mãi nhỉ? Cuộc đờimấy khi nhìn rõ rệt? Liệu hắn có thể đổi sang câu thơ khác được không?Cứ tiếp tục thế này, cuộc đời của ta không biết còn đón được mấy tiếtthanh minh nữa?

Ta nhẹ nhàng cúi người xuống thấp xuống, để mặctà váy nhẹ bay trong gió. Rồi vừa ngồi xổm ta vừa cẩn thận di chuyểngiữa những gốc lê. Phía trước tên ma đầu sát nhân đang lặng ngắm một cây lê. Hắn nhẹ đặt tay lên thân cây lên, ánh mắt mơ màng nhuốm đầy vẻ sâuthẳm, thê lương như ánh trăng đêm lạnh. Trong tích tắc trái tim ta bỗngnhói lên đau đớn như thể vừa đánh mất một thứ gì vô cùng ý nghĩa. Ta vốn quá đỗi quen thuộc với loại ánh mắt này. Ánh mắt chất chứa sự tuyệtvọng và cô độc vì bị bỏ rơi. Trong ánh mắt ấy còn chất chứa cả nỗi bấtlực của một đứa trẻ, giống như những cánh hoa lê lạc lõng, khô héo đợichờ mùa xuân lại tới. Bởi ta…cũng đã từng cô độc như vậy!

TuyếtThần…Ta nắm chặt tay đến mức móng tay in lên cả cành cây ta đang cầm làm vũ khí. Ta cứ nghĩ bản thân ta đã không còn nhớ đến chàng nữa, nhưngnỗi đau vì bị lãng quên lại trào lên nhức nhối như núi sập biển động. Từ nhỏ tới lớn ta luôn nghĩ cho người khác. Thế nhưng ta lúc nào cũng bịbỏ rơi, quên lãng. Ta nghĩ mình sẽ không để tâm, hoàn toàn không để tâmđến chàng, nhưng thực ra… Trong lòng ta lú này cực kỳ bức bối, ta đứngbật dậy, đạp mạnh vào thân cây lê trước mặt, khiến vô số cánh hoa độtngột rơi xuống như tuyết bay ngợp trời.

“Ai đó?”

Thôichết, do mải chạy theo suy nghĩ đau đớn của mình mà ta phản ứng có phầnkích động, lần này coi như chết chắc. Hầy, đoán chắc ta sẽ lại bị đánhmột trận thừa sống thiếu chết, rồi bị tên thị vệ cá tính rao giảng đạolí. Mông thế nào cũng lại nở hoa và rồi ta sẽ nằm trong phòng đến cảtháng trời mới được bước chân ra ngoài.

***

Lúc này ởsâu trong vườn lê là cảnh tượng một người con gái tay cầm cành cây khô,ánh mắt đảo điên, run rẩy nhìn người đàn ông đang phẫn nộ cực độ. Bầukhông khí căng thẳng bao trùm chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có khảnăng bùng phát.

Ta liếm môi, rùng mình nghĩ tới những vết thương vừa mới lên da non ở phía sau lưng. Không biết chúng sẽ bung bét đến độ nào nếu ta tiếp tục một lần nữa chịu hình tượng.

“Ngươi chorằng có Nam Dung Diệu bảo vệ, thì có thể tới đây thị uy với ta sao? Thậm chí hết lần này đến lần khác vi phạm luật cấm trong cung? Ngươi chorằng ta thực sự không dám giết ngươi?” Giọng nói rất quyến rũ nhưng lạnh lùng của Nam Cung Diệp vang lên, tíc tắc ta nghe như tiếng nước băngchảy qua kẽ đá, thậm chí còn lạnh hơn cả không khí ngoài trời lúc này.

Ta lắc đầu, nghiến răng, trợn mắt, lặng người nhìn hắn. Ma đầu sát nhân,cho dù ông trời có cho thêm một nghìn lá gan, ta cũng chẳng bao giờ dámđến thách đấu với ngươi. Ta đến đây, chẳng qua vì muốn…vì muốn cứu người phụ nữ đó. Đúng rồi, người phụ nữ đó mặc y phục đỏ thắm. Ta đến đây vìmuốn cứu người mà thôi.

“Người đâu!”

“Đợi chút, đợi chút, mạng người quan trọng!” Ta quên cả sợ hãi, vội xông lại tóm chặt lấy y phục hắn.

“Ngươi định làm gì hả?” Hắn phẩy tay ta ra đầy chán ghét, sắc mặt đen sầm lại.

“Đừng thét, đừng thét nữa, cũng đừng có phạt trượng ta.” Ta đưa tay lên bịtmiệng hắn, còn hắn thì nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ rồi hất ngay bàn tay của ta. Hắn nhìn ta đầy ghê tởm như vậy làm gì chứ? Ban tay hắn chỉ mới nghịch chút đất, bắt mấy chú ếch ngủ đông và chọc phá vài ổkiến thôi, chú đã làm gì đâu, rất là sạch sẽ.

“Ngươi! Người đâu…”

“Ây da, đừng có người đâu mãi thế!” Ta vô cùng căng thẳng, trong đầu chỉnghĩ ra một cách duy nhất để ngăn cái miệng hắn lại, liền nhón chân ápmặt môi mình vào môi hắn.

Trong khoảnh khắc, hắn chết lặngngười, ta cũng thần người ra. Không gian xung quanh càng thêm tĩnh lặng. Ta thầm kêu khổ. Thật sự xin lỗi, ta cũng chẳng muốn vậy đâu, thếnhưng, ngươi nắm chặt tay ta như thế,ta không cách nào bịt miệng ngươiđược, chỉ có thể dùng hạ sách này thôi. Nếu ngươi gọi thị vệ vào, tanhất định sẽ không giữ nổi dù chỉ là nửa tính mạng. Hơn nữa ngộ nhỡ đổithành trảm quyết thì ta đúng là chết không toàn thây. Vì tính mạng này,ta chỉ còn cách đó mà thôi. Ma đầu sát nhân biến thái, xin ngươi đấy,đừng có dùng ánh mắt thâm thù như biển máu nhìn ta chăm chăm nữa đượckhông? Ánh mắt ngươi khiến lòng ta trào dâng cảm giác tội lỗi.

Lúc này, trên môi ta vẫn còn lưu lại hơi ấm truyền sang từ môi ta, có chúthương vị rượu Trạng Nguyên hồng, thơm dịu mà mãnh liệt, như ngọn lửathiêu đốt nhưng lại mềm mại tựa bông, càng khiến cho ta ngất ngây mãikhông thôi. Trái tim ta bỗng càng lúc càng đập mạnh hơn. Không biết vớihành động vừa rồi liệu hắn có dùng hình lột da rút gân, lăng chì đếnchết rồi lại phơi thịt dưới nắng ba ngày ba đêm, sau cùng cho cần thú ăn hay không?

Ngọn lửa căm hờn trong đôi mắt hắn càng lúc càngmãnh liệt hơn, khiến ta nhìn mà lạnh giá toàn thân, run rẩy liên hồi.Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên rất nhiều cách thức thoát thân. Thậmchí, ta còn hạ quyết tâm, từ nay về sau mai danh ẩn tích, rửa tay chậuvàng không làm đại tiểu thư nữa, chấp nhận cuộc sống của một kẻ ăn màylặng thầm, bình dị.

Vương gia ca ca, ta cầu xin ngài hãy bỏ quacho ta lần này được không? Ta thầm đưa lời cầu khẩn. Sắc mặt hắn hiệngiờ lúc xanh lúc trắng bệch, thực sự khiến người đối diện nhìn mà kinhhãi. Có ông trời làm chứng, ta quả không hề cố ý trêu ghẹo, chỉ là tướctình hình cấp bách nên mời phải chấp nhận làm liều, không phải sao?

“Ngươi đang thử thách tính nhẫn nại của ta?” Hắn bỗng cười nhạt.

Hầy… mọi người nói quả không sai, một người mỉm cười lúc đang phẫn nộ cònnguy hiểm hơn là không cười. Nhìn điệu cườu của hắn, ta bỗng tột cùng sợ hãi.

Ta…ta tới đây là vì…”

“Lùi ra phía sau một chútrồi hãy nói chuyện cùng ta.” Hắn quát lớn. Này…hung dữ cái gì chứ, trênngười ta không có côn trùng, bọ cạp gì đâu. Mới đứng gần một chút thếnàu mà đã kêu la ầm ĩ lên. Hắn có biết làm vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của bản tiểu thư lắm không?

“Ta…ta tới đây vì muốn cứungười. Thật đấy! Mạng người quan trọng. Ta…ta biết có người sắp bị đẩyxuống chiếc giếng cổ ở đây…ta nói thật đấy.”

Nghe câu nói của ta, hắn nhếch miệng, hoàn toàn không hề có chút tin tưởng.

“Ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của ta sao? Ta thật muốn biết, liệu người rơixuống chiếc giếng đó là phải là ngươi không?” Hắn đột nhiên đưa tay, kéo lấy cổ ta rồi lôi đi xềnh xệch.

“Không…này…này…” Ta muốn bị hắn tóm cổ, suýt là tắc thở, chỉ thấy lồng ngực nhói buốt như muốn nổ tung. Ta không thể nói, chân lại càng không đi nổi nữa. Hắn tóm lấy ta nhưtóm một con gà chết. Chân ta kéo lê trên đất, gấu váy bay phần phật.

Lúc này hai mắt ta trắng nhợt, trợn trừng như cá chết. Đầu óc mê man, mọi cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ ảo.

“Á!” Hắn không chút thương tiếc ném ta đến bên miệng giếng khiến đầu ta bịđạp mạnh vào thành giếng. Vừa thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của hắn, taliền vội vàng hít thở. Cảnh vật trước mắt quay cuồng khiến ta hoa màychóng mặt. Tên ma đầu sát nhân đứng đó, nhìn ta chăm chăm lộ vẻ hứng thú như thể con mèo đang vờn chuột. Nhìn ánh mắt hắn, ta đột ngột lạnh hếtcả sống lưng.

“Nếu có người rơi xuống giết này, thì chỉ có thể là ngươi.” Hắn tóm ta, nhấc bổng lên rồi dí vào miệng giếng.

“Đừng…đừng…xin đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, dám xôngvào địa bàn của ngài…” Ta nhất thời kích động, liền dùng ngôn ngữ gianghồ học được ở phố Tây cất lời xin xỏ. Nghe vậy hắn khẽ nới lỏng bàn tay, ta tức thì cuống cuồng tóm chặt lấy thành giếng, cố gắng không để bịrơi xuống dưới. Thấy hắn không còn ý định đẩy mình xuống dưới giếng nữa, ta liền thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng còn chưa kịp định thần, ta lại bịngã nghiêng vào miệng giếng. Khi ôm chặt được miệng giếng, ta mới tỉnhtáo lại. Trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng người phụ nữ mặc y phụcđỏ thắm bị đẩy xuống chiếc giếng này, thậm chí còn nhìn rất rõ ánh mắtcầu cứu, vô vọng của người đó, thậm chí đến cả dấu móng tay cào xước đểlại.

Vết móng tay! Ta đột nhiên chết lặng người, nhìn vết móngin hằn khá sâu ở hai bên thành giếng. Dấu vết sâu như vậy chắc hẳn người đó đã dùng hết sức lực của bản thân để có thể trụ lại trên miệng giếng. Những vết cào trên lớp rêu xanh trông như dòng huyết lệ, vô cùng kìquái, cực kỳ đáng sợ! Trái tim ta đột nhiên đạp thinh thịch điên cuồng,lẽ nào ta đã tới muộn? Người phụ nữ đó đã bị rơi xuống dưới? Bóng ta indưới làn nước trong xanh khiến ta nhớ tới nụ cười thê thảm của người phụ nữ bạc mệnh. Ta rùng mình, cảm giác như gió ân đang thổi ào ạt tới từphía sau lưng. Những cành hoa lê trắng ngợp trời chẳng khác nào dòngngười đang đưa tang, thê thảm mà bi thương.

Ta lặng nhìn bóng người dưới nước với khuôn mặt nhăn nhúm lại vì sợ hãi.

“Ngươi còn định chống cự đến khi nào? Ta ném ngươi xuống chỉ để xem kĩ xemliệu có thực ai rơi xuống đó hay không.” Tên ma đầu sát nhân cất giọngđầy tử khí. Trái tim ta giây phút càng lúc càng đập cuồng bạo hơn.

“Ta thực sự đã nhìn thấy một người phụ nữ bị đẩy xuống chiếc giếng này.Người đó mặc y phục màu đỏ thắm, trên váy có thêu hoa văn nhỏ, chải kiểu đầu phi thiên. À, đúng rồi… ở đuôi mắt của người đó có một vết chàm màu đỏ…Nếu ngài không tin có thể hỏi người trong cung xem. Hơn nữa ta cònbiết người đó đã rơi xuống chiếc giếng này rồi!” Ta căng thẳng quá liềnbật khóc đầy uất ức. Không biết có phải thấy ta khóc mà hắn mềm lòng,nhưng ta thấy bàn tay hắn khẽ run, dường như đang cố kìm nén điều gì thì phải. Cho ta xin đi, đừng có run nữa, ngộ nhỡ ngươi run quá, không tómchặt được để ta rơi xuống dưới là xảy ra án mạng đấy.

“Còn gìnữa không? Có phải tai phải của người phụ nữ đó có một nốt ruồi son?”Giọng hắn chứa đầy nộ khí, tâm trạng rất không yên. Rồi bất ngờ hắn thảlỏng tay khiến ta lại tiến sâu vào trong miệng giếng thêm chút nữa.

“Đừng…đừng ném ta xuống dưới. Đúng thế, thực sự có nốt ruồi son.” Ta cố hết sứcnhớ lại hình dạng của người phụ nữ có dung mạo tuyệt sắc, nụ cười mêhồn, làn da trắng như tuyết ấy, còn nữa…nốt ruồi son tròn như giọt lệnằm ngay ở dái tai. Trời đất, phải chăng đó là người hắn quen, nếu không sao có thể tả lại chính xác đặc điểm của người phụ nữ đó thế chứ?

“Bọn họ còn dạy ngươi nói những gì nữa? Bịa ra những lời này, ngươi có mưuđồ gì? Lẽ nào muốn ta nhảy xuống giếng tìm người chăng?” Hắn gằn giọnghỏi. Những lời nói lung tung gì thế? Chuyện này thì liên quan gì đếnngười khác, tên ma đầu sát nhân này thực sự đúng là chỉ thích áp đặt tội danh bừa bãi cho ta thôi.

“Nếu người ấy thực sự đã bị rơi xuống dưới, vậy phiền ngươi xuống tìm giúp được không?” Nói rồi hắn bất ngờnhấc ta lên, rồi ấn ta vào giếng. Bị treo lơ lửng trên miệng giếng, tasợ đến mức mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy. Ta ra sức tóm lấy y phụchắn, cứ như thể một con vật đang vùng vẫy trong giây phút cuối cùng củacuộc đời mình vậy.

“Không phải, người phụ nữ đó…người phụ nữ đócòn nói một câu…” Ta nhanh trí bịa chuyện cố gắng không để hắn phát hiện ra bản thân mình đang nói dối.

“Ngươi còn định giở trò?” Lúchắn kéo ta lên, ta không ngừng thở hắt liên tục. Sống từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ta sợ hãi thế này, bị người ta nhấc lên nhấc xuống ngay trên miệng giếng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng. Hơn nữa,người đang nắm giữ tính mạng ta lại là một tên ma đầu giết người khôngchớp mắt cùng lối tư duy quái dị.

“Phiền muộn lầu đông một đụn tuyết

Cuộc đời mấy khi nhìn rõ rệt?”

Trước tình hình nguy cấp, ta buột miệng đọc ra hai câu thơ. Thấy ta ngập ngừng, ta biết lần này mình đã đặt cược đứng cửa.

“Tại sao ngươi lại biết hai câu thơ này?” Hắn hỏi ta đầy nghi hoặc.

“Chính là hai câu thơ người phụ nữ đó đã đọc.” Ta đánh liều trả lời hắn rồithầm nghĩ, hỏi phí lời, lần nào gặp ngươi tại vườn lê này, ngươi cũngđều đang sầu thảm ngâm nga hai câu thơ khó hiểu này, không phải sao? Tuy ta hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của hai câu này là gì, nhưng may mà trí nhớ ta tốt. Xem ra đây chính là hai câu thơ cứu mạng, sau này ta nhấtđịnh phải học thuộc làu, chỉ cần tên ma đầu sát nhân này nảy sinh ý định muốn giết ta, ta sẽ sử dụng, đảm bảo không nhầm.

“Hừm, ngươi có biết ta hận nhất điều gì không? Chính là những kẻ tưởng mình thôngminh, định lợi dụng người quan trọng nhất trong lòng ta để lừa gạt ta.Ngươi không xứng để đọc hai câu thơ này.” Hắn bật cười chế giễu, rồi đột nhiên thả tay ra. Ta tức thì rơi xuống dưới không chút phòng bị. Tronglúc hoảng loạn, ta chỉ biết nắm chặt lấy y phục hắn không rời.

Vì quá hoang mang, ta cũng chẳng biết bản thân đã nắm phải cái gì, chỉnghe xoẹt một tiếng, như có thứ gì bị bứt ra, rồi ta nắm theo một vậtgiống như một sợi dây chuyền rơi tõm xuống giếng. Làn nước lạnh giánhanh chóng nhấn chìm ta. Quá sợ hãi, ta không ngừng vùng vẫy, thế nhưng càng vùng vẫy ta lại càng chìm xuống nhanh hơn. Xung quanh trơn tuột,hoàn toàn không có chỗ nào để bám víu. Ta cố gắng nín thở, cảm giác lồng ngực như đang bị một tảng đá ngàn cân đè lên.

Cứu với! Cứu với! “Bồ tát nương nương, Như Lai gia gia, Ngọc Hoàng đại đế, xin các ngàihãy cứu con! Con xin thề…nếu ai cứu được mạng này, con nhất định sẽ gánthân đền đáp.” Ta không ngừng cầu khấn rồi nhanh chóng nhận ra, nướcgiếng lạnh hơn nước bên ngoài cả trăm ngàn lần. Bộ y phục mỏng manh củata bập bềnh trong nước. Làn nước giá lạnh như nghìn con dao sắc nhọnliên tiếp cứa lên da thịt. Xung quanh toàn nước khiến ta không tài nàomở nổi mắt. Ta nỗ lực nín thở đến mức toàn thân run lên bần bật.

Vào lúc đầu óc ta bắt đầu mơ màng, quay cuồng, thì có thứ gì đó nhảy ùmxuống làn nước lạnh. Dưới giếng tối đen như mực, thứ nhảy vào lại quá to lớn, phải chăng là quái thú? Ta chột dạ, chết dưới nước, da thịt bủngbeo đã đủ xấu rồi, lẽ nào còn có quái thú muốn ăn thịt bản cô nươngkhiến ta chết không toàn thây?

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, tagiật mình phát hiện quái thú ấy đang gắng sức cướp lấy sợi dây chuyềntrong tay ta. Ta tức giận hạ quyết tâm giành nhau với nó. Dù sao nó cũng là tài vật sau cùng trong cuộc đời ăn trộm của bản cô nương, làm sao có thể dễ dàng để cho con quái thú lai lịch bất minh như ngươi cướp đi cơchứ. Trong lúc giằng co, ta và con quái thú càng lúc càng chìm sâu xuống nước. Chẳng biết rốt cuộc cái giếng này sâu bao nhiêu, chỉ biết áp lựcdưới đáy giếng khiến cho hai tai ta đau nhói. Giữa lúc ngàng cân treosợi tóc con quái thú vẫn quyết không chịu từ bỏ cuộc tranh giành.

Dù chết đến nơi rồi nhưng ta vẫn dồn hết sức để bảo vệ tôn nghiêm cuốicùng… Thà chết ta cũng nhất định phải bảo vệ báu vật ăn trộm tới cùng.Ta và quái thú cứ như vậy tiếp tục chìm xuống. Dòng nước càng lúc càngxiết mạnh như thể một cơn lốc, xoáy hai chúng ta vào một thế giới khác.

***

Không biết qua bao lâu rôt cuộc thì ta cũng tỉnh lại. Khi mở mắt ta thấy mình đã không còn ở trong nước nữa.

Đây là nơi nào chứ? Ta sờ lên khuôn mặt đầm đìa nước của mình, cảm giácngửi được cả mùi rêu ẩm mốc. Y phục của ta chưa khô hết, dính chặt vàongười khiến ta cảm thấy lạnh vô cùng.

Đang định bò dậy, ta liềnphát hiện có thứ gì đó đang níu giữ mình lại. Ta định thần nhìnsang…trời đất quỷ thần ơi! Tên ma đầu sát nhân Nam Cung Diệp đang nằmngay bên cạnh ta, tay ta vẫn nắm chặt lấy sợi dây bạc trong tay ta. Lẽnào, con quái thú rơi từ trên trời xuống mà ta thấy lúc trước là hắn?Bởi vì thấy ta lấy sợi dây bạc của mình nên hắn đã liều mình nhảy xuốngđáy giếng giành lại? Chắc không đến mức điên khùng thế chứ? Nghĩ đếnviệc được tên ma đầu sát nhân này lôi lên bờ, khóe miệng ta khẽ co giật, sắc mặt đen sẫm lại. Bồ tát tỷ tỷ, lúc nãy con đã lập một lời thề nếuai cứu mạng, con nhất định sẽ gán thân đền đáp, nhưng liệu lúc này concó thể thu hồi lời thề đó không?

Ta loạng choạng đứng dậy, nuốtnước miếng, hắt xì hơi vài cái, rồi trợn mắt nhìn Nam Cung Diệp đang nằm trên mặt đất, trong lòng không khỏi thầm vui sướng. Quả nhiên ông trờicó mắt, phong thủy chuyển dời, cuối cùng đã đến lượt ta đứng hắn nằm, ta tỉnh còn hắn ngất lịm. Lúc này ta không trả thù hắn thì đợi đến khinào? Ta sẽ cho ngươi biết kết cục của những kẻ dám đắc tội với Đệ nhấtthần trộm phố Tây là như thế nào. Ta đưa tay phẩy mũi, tiến lên phíatrước, cúi người tìm trên người hắn xem còn có bảo bối gì không rồi tính tiếp.

Không phải chứ! Đường đường là một Hoàng tử, Vương giađương triều, không ngờ ngươi chẳng còn thứ gì đáng tiền cả. Ta dùng taylần sờ loạn xạ trên người hắn, thế nhưng chỉ thấy mấy tấm lệnh bài, mấymiếng ngọc vỡ, và vài tờ giấy nhăn nhúm viết đầy chữ. Không có ngânlượng, lại chẳng có ngân phiếu, hắn thậm chí còn nghèo hơn một tên ănmày là ta nữa.

“Đáng ghét! Mong là cả cuộc đời này ta không baogiờ phải gặp lại ngươi nữa.” Ta trừng mắt lườm hắn, trong lòng nảy sinhbao phương thức trả thù. Tên tiểu tử thối, dám bóp cổ ta khiến ta phảicầu xin thê thảm. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng vì bản cônương là ăn mày nên báo thù chậm chỉ nửa khắc thôi cũng là quá muộn rồi.

“Ma đầu sát nhân, sau này gặp lại nhau nữa.” Ta nhấc chân đá mạnh vào người hắn.

“Ây da!” Chỗ này mặt đất trơn quá! Ta vừa dùng sức một chút cả người đã phi qua, ngã thẳng lên người tên ma đầu sát nhân cuồng loạn. Cằm ta bổthẳng vào trán hắn. “Á!” Đầu của tên này phải chăng được làm từ sắt, đau chết đi được. Ta vừa xoa chiếc cằm đau đớn, vừa nguyền rủa chiếc đầuchết tiệt của tên khốn. Tên ma đầu sát nhân này nhất định đã luyện thiết đầu công, suýt chút nữa thì khiến ta vỡ cằm, không thể ăn uống được gì.

Ta gãi đầu, đưa mắt nhìn ra tứ phía. Kì lạ, đây là nơi nào chứ? Trước mắtta chỉ toàn là những phiến đá phủ đầy rêu xanh. Không khí đẫm mùi ẩmmốc, nước bẩn đọng lại đầy trên mặt đất. Trong những khe đá nhỏ hắt rachút ánh sáng yếu ớt. Lẽ nào chúng ta bị nước giếng đẩy đến một nơikhác.

“A…” Người bên cạnh khẽ rên, ta sợ hãi lùi về phía sau vài bước, rồi vội vàng chạy quanh một vòng để tìm chỗ ẩn náu. Nếu không đợi tên ma đầu sát nhân kia tỉnh lại, ta chắc chắn sẽ phải chết mà không có chỗ chôn thân. Hầy, cái nơi khốn khiếp này sao lại kì quái thế! Ôngtrời ơi, ngài đối xử với con thật thiếu công bằng. Ta tuy rằng khôngđược học hành tử tế, thế nhưng ít nhiều cũng từng được các lão ăn mày đi trước kể chuyện cho nghe. Trong những câu chuyện của họ, nếu ai đó bịrơi vào nơi âm u, tăm tối thường sẽ tìm được kho báu, hoặc giả sẽ gặpđược một cao thủ võ lâm đang lâm nạn, mình đầy thương tích, trước khichết chỉ có một tâm nguyện là truyền hết công lực tu luyện cả đời mìnhcho kẻ mà họ gặp. Thế còn con thì sao? Ông trời ơi, ngài hãy mở to mắtmà nhìn đi, nơi quạnh quẽ chó ăn đá gà ăn sỏi này, thậm chí còn không có một chỗ để cho con trốn nữa.

“Lạnh quá…” Hắn lại rên lên.

Ngươi lạnh cái gì chứ? Không nhìn thấy ta cũng đang run lẩy bẩy hay sao? Tabực bội quay lại lườm hắn. Thế nhưng cùng lúc bỗng phát hiện hắn trôngkhông được ổn lắm. Đôi môi tím ngắt, toàn thân run rẩy, miệng thì khôngngừng lẩm bẩm câu gì đó mà ta nghe chẳng tài nào hiểu nổi.

“Lạnh? Cho ngươi chết lạnh mới đánh.” Thấy hắn nói những lời không rõ ràng, ta cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, liền rón rén bước lại gần chỗ hắn. Lúcnày sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, đôi môi càng lúc càng tím sậm.

“Ta sẽ khiến ngươi lạnh hơn nữa.” Ta nghiến răng, trong lòng có chút đặcbiệt sung sướng. Trời cao có mắt, thật cảm tạ các vị Thần tiên tỷ tỷ đãcho ta cơ hội trút giận này. Ta hắng giọng rồi ngồi xổm xuống, hất nướclạnh ở cái đầm bên cạnh vào người tên ma đầu sát nhân này.

Nơiquỷ quái này càng lúc càng lạnh, ta vòng tay ôm quanh mình, không ngừngnhảy nhót cho cơ thể ấm lên, lại nhìn sang tên khốn kia, toàn thân hắnvẫn đnag run lên cầm cập. Trong lòng ta đột nhiên có chút hoang mang,đừng nói là hắn bị ta giày vò rồi chết đi đấy. Tuy rằng ta có oán hậntên sát nhân này, cũng đã nguyền rủa cho hắn chết đi, thế nhưng, ta thực sự không hề có ý định hại chết hắn. Trước kia có lúc còn làm ăn mày, dù đã gây ra rất nhiều chuyện thất đức như chọc ngoáy tổ kiến, hay bắttrộm con thỏ nhà Vương viên ngoại ở phố kế bên rồi nướng lên ăn, nhưngtrước nay ta chưa từng nghĩ đến chuyện giết người.

“Này tỉnh lại đi, ngươi đừng chết vội!” Ta quỳ xuống, vỗ mạnh lên mặt hắn vài cái. Kì lạ, công phu của hắn chắc chắn giỏi hơn ta, không có lí gì ta thì khỏemạnh, còn hắn lại bất tỉnh lâu đến vậy? Lẽ nào hắn không biết bơi?

“Này, ma đầu sát nhân, mau tỉnh lại đi! Ngươi…ngươi…ngươi cứ hôn mê mãi thếnày, ta biết phải làm sao? Ngươi chết không phải do ta hại đâu nhé.Ngươi…ngươi…ngươi phải nhớ kĩ đấy, chết rồi đừng đến tìm ta. Có…có…cóđiều nếu không nhớ được ta là ai là tốt nhất.” Nói rồi, ta đẩy hắn thêmmấy cái nhưng hắn không hề phản ứng, ta bất giác hoảng hốt, chẳng thốtnên lời.

“A…” Hắn bỗng rên rỉ. Ta thấy vậy sợ đến độ nhảy dựnglên. Tên ma đầu sát nhân này sao lúc thì chết lúc lại sống thế này? Định dọa bản cô nương sợ chết khiếp sao? Trong lòng thầm chửi rủa, nhưng tavẫn cảm thấy có điều gì không đúng. Ta chẳng qua chỉ vẩy một ít nướclạnh lên người hắn thôi, tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy? Toànthân hắn lúc này tím ngắt như một trái nho, càng nhìn lại càng thấykhông giống như bị lạnh bình thường. Ta đưa tay lên sờ cánh tay hắn,cánh tay lúc này đã xanh tím, lạnh như một tảng băng. Đột nhiên, ta tómchặt lấy tay ta khiến ta sợ chết khiếp, tim đập thình thịch không ngừng. Ta định rút tay lại mà không được, thế nên căng thẳng tới mức mồ hôiđầm đìa. Hắn…hắn định làm gì chứ?

“Đừng đi…đừng rời xa ta…” Hắnkích động lên tiếng, dường như đang chìm trong một giấc mộng đáng sợ nào đó. Ta dồn hết sức định gạt tay hắn ra, nhưng hắn không chịu buông.Vầng trán hắn lúc này đầy mồ hôi, chảy xuống cả khuôn mặt tuấn tú. Đôimôi hắn mím chặt lại chẳng khác nào một đường chỉ.

Tên ma đầusát nhân biến thái này hôn mê bất tỉnh rồi mà vẫn còn lôi kéo ta, quyếtkhông chịu buông. Ta tức giận phẩy mạnh tay hắn, còn hắn cứ như thể đang lấy hết sức lực còn lại trong người níu chặt tay ta lại.

“Đừngrời bỏ ta…cầu xin…đừng đi…” Là người nào lại có thể khiến cho người đànông kiêu ngạo, lạnh lùng này chịu hạ giọng, cúi đầu khẩn cầu, ngữ khíchất chứa nỗi cô đơn, tuyệt vọng và đau đớn như vậy chứ?

Lúc tadùng sức rút tay ra, khuôn mặt hắn đột nhiên quay sang, hai mắt vẫn nhắm nghiền, đôi mày nhíu lại, gắng sức ngước đầu về phía ta. Trái tim tabất chợt đau thắt, bàn tay vẫn bị hắn nắm chắc, không cách nào vùng vẫyra được. Không phải hắn làm tất cả mọi điều cũng chỉ vì một mục đíchkhông muốn bản thân bị bỏ rơi thôi sao? Trong cuộc đời này có bao ngườinhư thế, ta cũng từng như vậy, từng nỗ lực trong vô vọng. Ta của trướckia, từng vì một người đàn ông mà nỗ lực không ngừng, thế nhưng sau cùng chàng vẫn bỏ đi cùng một người con gái khác. Trái tim đã tê dại từ lâucủa ta lại bắt đầu nhói lên từng hồi. Thì ra ta vẫn còn biết đau, ta còn tưởng một ăn mày…hoàn toàn không có tư cách quan tâm đến ai, lại càngkhông có tư cách để mà đau đớn.

Ta nhìn Nam Cung Diệp, kẻ rấtgiống mình năm xưa. Chúng ta đều cất giấu bản ngã thật của mình trongsâu thẳm cõi lòng, sâu đến mức ngay chính mình cũng không thể tưởngtượng nổi. Hắn là Vương gia được Phụ hoàng yêu quý, còn ta là ăn mày đầu đường xó chợ. Hắn đem mọi buồn đau che giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng làbởi hắn quá đỗi cao quý, cao quý đến độ không thể cho ai nhận ra chútmềm yếu của mình. Còn ta thường ngày vẫn hay dùng sự vui vẻ để che giấubi thương, bởi lẽ ta vốn hèn kém, hèn kém đến mức bất cứ lời oán thánnào cũng đều trở nên xa xỉ. Nhưng cuối cùng cả ta và hắn sau khi gỡ bỏlớp phòng bị bên ngoài đều trở nên yếu đuối như nhau.

Ta nhẹ nhàng vén phần tóc rối bời của hắn ra sau gáy, và rồi tay ta bỗng khựng lại.

Dấu răng. Vào khoảnh khắc ta vén mái tóc hắn lên, ta bỗng thấy một vếtthương nhỏ phía sau tai hắn. Hai lỗ tròn nhỏ xíu đã không còn rỉ máu,phần thịt bị lật cả ra ngoài. Ta giật thót tim, vết thường này ta đãtừng bị, chính là vết rắn cắn. Nhìn màu sắc của vết thương, ta biết độcrắn đã bắt đầu phát tán. Nếu không hút độc ra kịp thời, e là hắn khó giữ được tính mạng. Xem ra hắn hôn mê bất tỉnh không phải vì không biết bơi mà vì đã bị trúng độc quá nặng.

“Thôi bỏ đi, nể lúc này ta vàngươi đồng bệnh tương lân, bản cô nương làm việc tốt tới cùng vậy.” Talắc đầu thân dài một tiếng rồi dùng lá cây đựng lấy ít nước, lại tìm mấy thứ thuốc mọc xung quanh có khả năng khống chế nọc độc. Sau khi rửasạch vết thương, ta liền cúi người hút độc cho hắn. Vừa hút độc, ta vừanhai số cỏ thuốc kia để chống lại độc tính. Tiếp đó, ta nhổ đống cỏthuốc đã được nhai nát đắp vết thương tên ma đầu sát nhân. Đống bầy nhầy màu đen vừa được đắp lên, hắn liền co giật vài cái, vẻ mặt trông càngđau khổ hơn trước.

“Này, tên ma đầu sát nhân, ta cảnh cáo ngươi, bản cô nương đã tận hết sức rồi, ngươi đừng có chết đấy!” Ta ra sứcđánh mạnh lên ngực hắn. Đừng chết! Đừng có chết mà.”

“Ôi trờiơi! Sao đột nhiên ngươi lại tỉnh thế?” Người đàn ông trước mặt khôngbiết đã mở mắt từ lúc nào, ánh mắt không biết đang vui hay buồn. Ta sợhãi lùi lại phía sau vài bước, sau khi xác định rõ tên khốn nào khôngcòn chút sức nào để phản công ta mới an tâm phần nào. Chẳng phải ta đang tự chuốc vạ vào thân, muốn cứu người nhưng lại sợ hắn tỉnh lại sẽ giếtmình.

Thấy dáng vẻ thê thảm của ta, đôi mắt đầy mỏi mệt của hắnbỗng nhiên ánh lên chút vui vẻ. Một nụ cười thoáng qua, rồi tan đi trong tích tắc, lúc định thần nhìn lại, hắn đã trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo, cao cao tại thượng.

“Không phải ngươi định giết ta à? Sao lại thành ra cứu ta thế này?” Im lặng một hồi, hắn lại lên tiếng. Giọng nói hơitrầm, vang vọng trong hang đá. Ta bất giác cảm thấy vui mừng vô cùng,suy cho cùng, ở nơi khỉ ho cò gáy này, ngoài những lời lẩm bẩm của mìnhra, có thể nghe được tiếng nói của người khác, thực sự là một chuyệnđáng mừng.

“Ta hỏi thật, con người ngươi phải chăng có bệnh, tamuốn hại chết ngươi khi nào? Từ đầu chí cuối toàn là ngươi muốn hại ta.Đầu tiên ngươi hạ lệnh cho thuộc hạ đánh ta, sau đó bóp cổ ta, lại cònvứt ta xuống giếng.” Thực đúng là không mở miệng thì thôi, cứ nghĩ tớilà ta lại tức điên cả người. Cái tên khốn khiếp này lúc nào cũng coi tanhư kẻ địch, gặp ta là lại xù lông như nhím. Ta cứu mạng ta không cảmkích thì thôi lại còn đưa lời chế giễu, thật đúng là làm ơn mắc oán.

“Trước giờ ngươi chưa từng có ý định hại ta, ngược lại còn giúp đỡ? Nói vậy,ta phải cảm ơn ngươi rồi?” Giọng hắn vẫn trầm ồm, mang theo ý giễu cợt.

Dám chế giễu ta sao? Lúc này ta thực chỉ muốn đập vỡ đầu hắn ra. Ta cố kìmnén cơn giận trong lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Bản cô nương khôngthèm chấp kẻ điên.

“Không cần phải cảm tạ. Vừa rồi ngươi bị rắncắn, may nhờ có ta đại từ đại bi, theo đúng đạo lí ‘con người nhân ái’cứu mạng ngươi, coi như cũng tận nghĩa tận lực. Bây giờ chúng ta đã cóthể thân ai nấy lo. Ngươi thôi thì cứ tự sống tự chết đúng theo số phậnđi.” Ta tức giận đùng đùng vứt lại câu đó, rồi cất bước.

Hắn mím chặt đôi môi đầy nghi ngại nhưng chẳng hề có ý ngăn cản. Ta hất caocằm, ưỡn ngực, cố tỏ khí thế không hề thấp so với tên khốn kiếp kia. Aingờ, vừa đi được mấy bước thì nghe tiếng rên khe khẽ vọng lại, tiếng rên dù bé nhưng cũng đủ xé vỡ bầu không khí tĩnh lặng lúc này. Ta thở hắtra một hơi, trợn mắt… phải chăng kiếp trước ta thiếu nợ tên ma đầu sátnhân này?

“Ta làm thế này coi như cứu người cứu đến cùng, tiễnngười tiễn sang Tây Thiên.” Ta bực bội lên tiếng. Quay người lại nhìn,thì thấy vết thương của hắn giờ đã mưng mủ, sưng u, nguyên nhân chắc hẳn là do không khí ẩm ướt nơi này gây ra.

“Phải là tiễn Phật tiễn sang Tây Thiên…” Hắn cất lời chỉnh sửa, sau đó nụ cười nơi khóe mắt hắn lại lần nữa xuất hiện.

“Ngươi còn cãi một câu, bản cô nương sẽ đích thân tiễn ngươi sang Tây Thiênđấy. Ta đã bảo đừng có động đậy mà, vết thường lại chảy máu rồi kìa.Ngươi làm gì thế hả?” Ta dùng khăn tay băng lại vết thương cho hắn. Giây phút đó ánh mắt hắn nhìn ta đột nhiên sáng lên, rồi hắn hướng về phíata, ngửa bàn tay.

“Có phải ngươi muốn thứ này không?” Ta tháosợi dây bạc đang đeo trên cổ xuống, đung đưa trước mặt hắn. Hắn đưa tayra với, ta tức thì lui lại phía sau.

“Ngươi thân là một Hoàngtử, lại được Hoàng thượng ban trước hiệu Vương gia, tiền nhiều đến mứccó thể mua được cả một tòa phủ lớn, không ngờ lại keo kiệt với ta nhưvậy, thậm chí vì sợi dây này mà nhảy cả xuống giếng để cướp lại. Ngươinói xem ngươi…”

“Mau đưa sợi dây lại cho ta!” Giọng nói trầm ồmpha lẫn sát khí lại vang lên. Hắn nhìn ta, lồng ngực phập phồng, dườngnhư đang nỗ lực dồn nén cảm xúc của mình lại.

“Ta…cầu xin ngươi…hãy trả lại cho ta đi!”

Trái tim ta bất chợt nhói lên, hắn…đang cầu xin ta ư? Một người đàn ông xưanay vốn kiêu ngạo không ngờ lúc này lại đang mở miệng…cầu xin? Hắn coisợi dây này còn quan trọng hơn cả sự tôn nghiêm của chính mình, vậy chắc chủ nhân của vật này còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn. Ta hiểuđược điều này và thấu hiểu hơn ai hết cái cảm giác muốn giữ lại thứ gì ý nghĩa cho riêng mình. Trước đây ta cũng từng không ngại hiểm nguy đitrộm miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Thức Cầm’ lại Tuyết Thần. Ta cũngtừng coi nó quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân. Cho dù vì nó mà bị tổn thương ta cũng sẵn sàng chấp nhận. Trước mặt mọi người ta vẫn mỉmcười hân hoan, mặc dù trong lòng đang cùng cực khổ sở. Ta vẫn luôn nghĩrằng bản thân mình thật ngốc nghếch, không ngờ người đàn ông trước mặtnày còn ngốc nghếch hơn ta.

“Sợi dây này của người khác tặng cho ngươi đúng không? Ta không biết người đó là ai, có điều ta phải chongươi biết, trên đời này chẳng có thứ gì quan trọng hơn tính mạng củamình cả. Nếu người đó quan tâm đến ngươi, ngươi chẳng phải ôm sợi dâynày mà đau khổ.” Nỗi đau thấu tim lại bùng lên, hình ảnh ta và TuyếtThần đi lướt qua nhau không ngừng lặp lại trong tâm trí ta. Chàng khônghề nhìn ta lấy một lần, chỉ chăm chăm bước về phía người con gái đó.Hình ảnh thương cảm của người đàn ông trước mặt khiến vết thương tatưởng đã quên bấy lâu bỗng vỡ ra, không ngừng rỉ máu. Nhưng cũng tại lúc đó trong tim ta vang lên lời an ủi: Ngọc Phiến Nhi, đừng có đau lòng,chẳng qua mày chỉ là bị lãng quên, bị bỏ rơi mà thôi, có gì to tát chứ.Thân là một ăn mày thì không thể mơ mộng hão huyền. Ý nghĩ ấy lóe lênkhiến ta không khỏi chua chat cười nhạo bản thân, thì ra ti tiện đến mức đã quen bị người khác làm cho tổn thương mất rồi.

“Người ấy cóquan tâm, chỉ là người ấy đã…chết rồi.” Giọng nói yếu ớt và buồn tủi của hắn vang lên. Ta lập tức quay sang nhìn Diệp, nhất thời chẳng thể hiểunhững lời hắn vừa thốt ra. Ta và hắn, rốt cuộc ai đáng thương hơn? Ítra, người đó có quan tâm đến hắn, còn ta thì một chút cũng không, trênthế gian này chẳng có bất cứ ai quan tâm đến ta, trước nay đều vậy.Nhưng Tuyết Thần chỉ là không yêu ta thôi, đối với ta, chỉ cần chàng còn sống. Như vậy là tốt rồi!