Vương Phi Tái Sinh

Chương 8




Đoạn Nguyên Lẫm lần này dứt khoát như lần trước, vừa bước ra liền cùng bọn thị vệ cấp tốc thudọn đồ đạc lập tức trở về Vương đô, không tiếp tục ở lại.

Ở bên trong, Tô Tuyền cố gắng làm cho chính mình đối với chuyện ĐoạnNguyên Lẫm sắp rời đi kia mắt điếc tai ngơ, làm như hắn chưa từng đếnđây, làm như hắn chưa từng sống ở đây với nàng trong khoảng thời giankia.

Thẫm Mi nhìn hành động của mọi người nội tâm vô cùng lo lắng. Nàng không biết chủ tử cùng Hoàng thượng lại xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trơ mắtnhìn họ cứ như vậy lần nữa xa nhau.

Nữ nhân tự sống bên ngoài nói cho cùng cũng luôn là người chịu thiệt,không có trượng phu hay nam nhân bảo hộ tất cả mọi chuyện đều phải dochính tay mình làm. Cái loại khổ cực này, các nàng đã nếm trải ba năm,nàng thực không hy vọng chủ tử cứ tiếp tục chịu vất vả.

Có điều nàng nên làm gì cho tốt đây? Thực là vội chết người rồi.

“A dì...” An nhi cầm một đóa hoa dại nhỏ màu vàng vui vẻ chạy tới, bàn tay nhỏ bé cầm hoa nhỏ giơ lên cao như muốn đem cho nàng.

“An nhi, con đừng ầm ĩ. Dì đang nghĩ biện pháp...” Thẫm Mi đột nhiên dừng lại, nhìn An nhi con mắt sáng rỡ.

Có lẽ làm như vậy sẽ xoay chuyển được cũng nên, cứ làm thử xem sao.

“Tiểu thư...!” Thẫm Mi vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng vẻ mặtkhẩn trương hốt hoảng, nhưng Tô Tuyền lại ngồi bất động như núi đá tiếptục giúp An nhi khâu bộ đồ mới, lạnh nhạt hỏi, “Có chuyện gì sao? Nhìnngươi xem, cấp bách đến cái dạng này.”

“Nô tỳ đương nhiên cấp bách rồi! Hoàng thượng dự định đi khỏi đây mà đoàn binh mã cũng đang tiến hành rồi.”

“ Vậy sao? Quả nhiên là tác phong của hắn, nói liền làm.” Tô Tuyền nhẹgiọng cười, nội tâm vạn phần cay đắng. Lần này từ biệt, hắn chắc sẽkhông quay lại nữa? Không xuất hiện nữa cũng tốt, nàng sẽ không lại đấutranh nội tâm nhiều như thời gian qua, có lẽ sẽ tiếp tục có một cuộcsống bình yên nhàn nhã.

Đây vốn là điều nàng muốn, cũng là nguyên nhân nàng trốn khỏi Hoàngcung. Nàng hẳn là nên vui vẻ mới đúng chứ, sao lại khó chịu thế này?Nhanh chóng đem mối bận tâm này vứt đi...

“Thế nhưng tiểu tiểu thư khi nghe Hoàng thượng muốn rời đi thì liền chạy đuổi theo nha, nô tỳ ngăn không được mới chạy tới đây nha!”

“Ngươi nói cái gì?” Tô Tuyền lập tức đem bộ đồ đang may dở bỏ xuống, đứng dậy đuổi theo, “An nhi!”

Khi nàng chạy đến ngoài viện, nàng quả nhiên thấy nữ nhi đang chạy đuổitheo phía sau đoàn người ngựa, giống như vừa chạy vừa gào khóc.

“Phụ thân... Phụ thân...”

Trải qua ngày tháng chung sống, An nhi đã nhận định Đoạn Nguyên Lẫm đúng là phụ thân thân sinh duy nhất của nàng, vừa nghe Thẫm Mi nói hắn phảirời khỏi mẹ con nàng, nàng liền khóc đuổi theo không muốn cùng phụ thânxa nhau.

“An nhi.” Tô Tuyền bước nhanh đuổi theo, chỉ vài bước đã bắt kịp cước bộ nữ nhi, nàng ngồi xổm xuống trước mặt nữ nhi ôn nhu ôm nữ nhi vào lòng, “phụ thân ngươi có chuyện rất hệ trọng cần phải quay về giải quyết.Chúng ta không được gây cản trở hắn. Ngoan, cùng nương về nhà thôi.”

“Ô... phụ thân không được xa An nhi...” An nhi nằm trong ngực mẫu thânkhóc lớn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt cũng vì vậy đỏ bừng, vô cùng thêthảm.

“Phụ thân không có bỏ An nhi đâu, phụ thân chỉ tạm thời rời đi. Chúng ta về nhà cùng chờ phụ thân trở lại được không?”

“Ô... phụ thân... An nhi muốn phụ thân.”

“An nhi...”

“Phụ thân.”

Thấy nữ nhi đau lòng khóc đến vậy, trái tim Tô Tuyền cũng như bị ai bópchặt. Tâm nàng lần nữa dao động, không thể xác định làm thê này là đúnghay không?

Nữ nhi thật vất vả mới có thể nhận lại phụ thân, nàng lại ngang nhiêncắt đứt tình phụ tử của họ, đối với nữ nhi mà nói là tổn thương biết bao nhiêu?

Nếu như hài tử không minh bạch biết rõ có phụ thân là niềm vui sướng cỡ nào, có lẽ bây giờ sẽ tốt hơn. Thế nhưng, hiện tại...

“Ô... phụ thân...” An nhi càng khóc to hơn.

Tô Tuyền ôm chặt nữ nhi cũng nhịn không được mà rơi lệ, nàng không muốnlàm tổn thương nữ nhi thế này nhưng nàng thật không thể nói ra nổi khổtâm nha.

Nếu như hai người giống như người bình dân thì tốt biết mấy, nàng sẽkhông cần suy xét, không cần đấu tranh, ngay cả hài tử cũng sẽ có đượcmột tình phụ tử trọn vẹn. Thậm chí có lẽ cũng không phải để nữ nhi gặptrở ngại về sức khỏe vì sinh thiếu tháng, sẽ có một người nam nhân cường tráng ra sức bảo vệ mẹ con bọn họ.

Nếu như nàng có đủ năng lực, nàng tuyệt sẽ không để hài tử chịu tổn thương như vậy. Thế nhưng... thế nhưng...

Đát... đát... đát... tiếng vó ngựa nghe ra vô cùng nhanh từ xa đang chạy đến, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tô Tuyền.

Nàng giơ đôi mắt đẫm lệ nhìn người trên lưng ngựa. Cho dù không hoàntoàn nhìn rõ dung mạo của hắn nhưng nàng vẫn biết rõ người ngồi trênđó... không phải Đoạn Nguyên Lẫm sao.

Hắn sao lại quay lại? nếu đã đi có phải nên đừng quay lại quấy nhiễulòng nàng nữa, đừng khiến cho nàng không cách nào thoát khỏi hắn.

Đoạn Nguyên Lẫm thở một hơi thật dài, nhảy xuống ngựa, ngồi xổm xuốngđem cả hai mẹ con nàng ôm vào lòng, “Tô Tuyền, theo ta đi, ta sẽ khôngđể cho nàng chịu bất kì ấm ức gì nữa. Ta sẽ bảo hộ mẹ con nàng, sẽ làchỗ cho nàng dựa vào, sẽ không để cho nàng sống trong nơm nớp lo sợnữa.”

Hắn thật đúng là không thể buông bỏ mẹ con nàng được, nên hắn đàng phảithỏa hiệp. Hy vọng nàng có thể thay đổi, chỉ cần nàng đồng ý trở về bênhắn.

Trong lòng hắn từ lâu nàng đã chiếm một vị trí không ai thay thế, hắnthật là kẻ bại trận rồi. Hắn chinh chiến bao nhiêu trận đều toàn thắngnhưng hôm nay hắn lại bị thua trong tay nàng... chỉ là đàng chịu vậy.Tim hắn cũng đã giao cho nàng làm con tin, hắn còn có thể làm sao?

Hắn nhất định là yêu thảm nàng, cam tâm tình nguyện bị nàng trói buộc.Thậm chí vì nàng mà thỏa hiệp, chuyện mà trước nay hắn chưa từng làm với bất kì nữ nhân nào. Chỉ vì nàng đã bám rễ thật sâu ở trong lòng hắnrồi.

Nghe hắn nói vậy, tâm phòng bị của Tô Tuyền ngay tức khắc sụp đổ, nàngôm con tựa vào vai hắn khóc lớn. Đến bây giờ nàng rốt cuộc cũng hiểu vìsao chuyện gì liên quan đến hắn, nàng đều không minh bạch như vậy, luônluôn do dự như vậy, hóa ra chính là vì muốn một lời hứa hẹn này từ hắn.

Điều nữ nhân cần chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng đối với một quân Vương đây là loại hứa hẹn khó khăn cực kỳ. Thế nhưng hắn lại cấp cho nàng, có lời hứa hẹn này thì cho dù hậu cung có chán ghét thâm độc cỡ nào nàng cũngnguyện ý vì hắn dứt bỏ cuộc sống bình an trở về, dũng cảm đối mặt mộtlần nữa.

Bởi vì lúc này nàng đã có người nương nhờ, không còn lẻ loi trơ trọi nữa...

Thẫm Mi vui mừng, viền mắt cũng ướt đẩm. Cuối cùng chủ tử cũng nghĩthông suốt, muốn đem hài tử cùng Hoàng thượng hồi cung. Dù sao một mìnhgiáo dục hải tử cũng là phi thường khổ cực. Ngoài ra, nữ nhi không cóphụ thân là một điều vô cùng tiếc nuối. Tuy bây giờ An nhi còn nhỏ cònchưa hiểu đợi đến khi nàng lớn chuyện này sẽ làm nàng tổn thương đến mức nào.

May mắn là mọi chuyện đều tốt đẹp. Mặc kệ là tiểu thư hay là tiểu tiểuthư đều có một chỗ dựa tốt, một đại nam nhân vững chắc làm chỗ dựa.

Tần Tư Úy đứng dựa vào hàng rào trúc xa xa nhìn họ, hai hàng long nàynhíu chặt. Xem ra lời cảnh báo của hắn với Tô Tuyền vừa rồi là vô dụng.Nàng rốt cuộc cũng cùng Hoàng thượng trở về.

Đúng là! Là phúc không phải họa, là họa... đúng là vẫn sẽ không tránh khỏi.

Chuyện Đoạn Nguyên Lẫm đem mẹ con Tô Tuyền mang về Hoàng cung, lập tứclàm dấy lên một trận dư luận xôn xoa. Không ai nghĩ Tô Tuyền năm đókhông chỉ không chết mà còn hạ sinh được một công chúa. Khúc mắt trongđó thật khiến nhiều người tò mò.

Tô Tuyền trở về Hoàng cung lập tức được phong lên làm Phi. Ngoài Thẫm Mi đem từ ngoài vào, Đoạn Nguyên Lẫm còn đem Tiểu Ý điều đến một lần nữahầu hạ bên người nàng, cho nàng sai sử.

Không những thế, hắn còn đặc biệt an bài nhiều thị vệ giờ giờ khắc khắcbảo hộ quanh các nàng. Thức ăn đưa vào tẩm cung các nàng cũng đặc biệtkiểm tra qua, bảo đảm rằng thức ăn là vô hại.

Hắn làm ra hành động bảo vệ các nàng lớn đến như vậy, đương nhiên sẽ gây ra rất nhiều loại bàn tán. Phi tần hậu cung biết rất rõ, vị trí TôTuyền trong lòng Hoàng thượng là vô cùng đặc biệt, nên nàng cùng Hoàngthượng hồi cung không lâu thì các phi tần khác đã chủ động đến thămnàng, muốn cùng nàng có mối liên hệ thật tốt.

Cho nên, trong tẩm cung Tô Tuyền lúc nào cũng bận rộn. Trong đám ngườiđó có một vị nam nhân, hay nói đúng hơn đó là đại ca của Tô Tuyền...“Nhị muội, té ra ngươi còn chưa chết. Thật là quá tốt. Ngươi nên biết ba năm trước khi biết ngươi chết ta cỡ nào đau lòng...”

Tô Hoắc nói thao thao bất tuyệt để cho nàng thấy vì nàng hắn có baonhiêu thương tâm, lại còn rất vui khi nàng từ cõi chết trở về. Đối vớinàng hết sức thân thiện, thân thiện đến mức làm người khác phải chánghét.

Tô Tuyền ngoài mặt mỉm cười, nhưng thực tế vì nàng thăng lên làm Phi,lại là Phi tử được Đoạn Nguyên Lẫm coi trọng nhất cho nên người ca ca là hắn mới cố gắng nịt nọt nàng. Cũng như những người khác muốn cùng nàngthiết lập ra một mối quan hệ thật tốt, sau này còn có thể dựa dẫm.

Cùng Tô Hoắc nói chuyện được một lúc, thân thể nàng có chút mệt mỏi nênnàng nói hắn rằng hy vọng lần khác sẽ lại nói tiếp. Đại ca đương nhiênkhông hề co ý kiến, trước khi đi còn không quên dặn nàng nên nghỉ ngơicho thật tốt mới vừa lòng quay về.

Thế nhưng khi Tô Hoắc đi khỏi, Tô Tuyền lại sai người mời một người khác đến. Người kia chính là... “Nương nương, nô tài muôn ngàn tưởng nhớ đến người nha. Thật đúng là không nghĩ đến ngay cả nô tài người cũng đưavào bẫy.” Phương Đường cười khổ nói.

Đương nhiên năm đó sau khi Đoạn Nguyên Lẫm nghi ngờ Tô Tuyền không chết, thì cho điều tra tất cà mọi người trong cung. Hắn tin tưởng nếu khôngcó người trong cung giúp đỡ thì nàng tuyệt không có năng lực làm rachuyện này. Cho nên cuối cùng, Phương Đường vẫn là không thoát, khôngcòn cách nào bèn đem chuyện giúp Tô Tuyền nói ra. Thật vất vả mới đượcmiễn cho tội chết nhưng cũng bị gián mấy cấp bậc trong nội quan, bị saisử đi làm chuyện cực nhọc.

Đúng là “người làm, mình chịu”. Trải qua lần này hắn thật là thông minh ra không ít.

Tô Tuyền hồi cung trở về biết rõ chuyện Phương Đường liền năn nỉ ĐoạnNguyên Lẫm thu hồi trừng phạt với hắn. Dù sao cũng không phải lỗi củahắn. Còn có, nếu không có hắn có lẽ năm đó nàng cùng hài tử đã vong mạng nơi hậu cung.

Đoạn Nguyên Lẫm nghĩ Phương Đường cũng chịu đủ dạy dỗ nên thuận theo nàng.

“Phương công công, rất xin lỗi. Ngày đó ta thực bất đắc dĩ, không thểlàm khác hơn là lợi dụng người.” Tô Tuyền áy náy, “Bất quá, hiện tạiHoàng thượng cũng khôi phục chức nội quan cho người. ta lại tặng thêmcho người nhiều ngân lương hơn nữa để đền bù. Như vậy người thấy có được không?”

“Thôi, thôi, thôi... nô tài xin ghi nhận tấm lòng của nương nương. Cóthể khôi phục chức nội quan này nô tài đã cảm kích lắm rồi, không dámlại không biết tốt xấu mà cầu thêm nữa.” Hắn chính là một lần bị rắncắn, mười năm sợ dây thừng.

Nếu Phương Đường đã kiên quyết không nhận, Tô Tuyền cũng không ép hắn.Nàng cho phép hắn rời khỏi tẩm cung đi làm chuyện của hắn.

“Nương.” An nhi ngay lúc này nhào đến ôm chân nàng làm nũng khiến nàng không khỏi tươi cười một trận.

Tô Tuyền đứng dậy khỏi trường kỷ ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng, ôn nhu cười, “An nhi của chúng ta thật đáng yêu nha!”

Nguyên lai Thẫm Mi cùng Tiểu Ý đem An nhi trang điểm đến tươi sáng xinhđẹp. Nhìn nữ nhi vui vẻ với cuộc sống mới Tô Tuyền càng vui hơn. Nàngdẫn An nhi đến Ngự Hoa Viên tản bộ để cho nữ nhi mở mang đầu óc, cũngthuận tiện cho nàng chạy quanh tìm tòi một chút.

Ngoài hai mẹ con nàng cùng Thẫm Mi, Tiểu Ý thì còn có rất nhiều cung nữđi theo phía sau. Tuy Tô Tuyền rất không quen nhưng hiện tại nàng là một trong năm Phi tử có địa vị cao nhất hậu cung cho nên chuyện này tấtnhiên phải có, nếu không sẽ lại bị người khác nói xấu.

An nhi vừa đến Ngự Hoa Viên quả nhiên liền bị đủ loại hoa hoa sắc sắcthu hút tầm nhìn, hưng phấn vui vẻ buông tay mẫu thân chạy đến khắp nơi. May mà đem theo nhiều cung nữ mới có thể giúp Tô Tuyền trông chừng Annhi, nàng thật bớt được rất nhiều việc. Trên mặt nàng từ trước đến sauđều mang theo ý cười rất sâu.

Tới bây giờ, nàng vẫn không biết việc nàng đem An nhi cùng hồi cung cóphải là chuyện chính xác hay không, nhưng ít ra giờ khắc này nàng thậtthỏa mãn, cảm thấy phi thường vui vẻ.

Đi vào sâu trong Ngự Hoa Viên, lại thấy có thêm một nhóm người khác. LàVi Đan Cơ mang theo cung nữ đến đây đi dạo. Vừa thấy Tô Tuyền cũng ởđây, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó liền khẽ cắn môi dưới tận lực khoáclên bộ mặt tươi cười, chủ động đi đến trước mặt Tô Tuyền chào hỏi.

“Tô phi nương nương, người vẫn khỏe chứ!” Vi Đan Cơ hướng Tô Tuyền hành lễ.

Kể từ ba năm trước, vì chuyện Tô Tuyền mà nàng ta bị giáng xuống hàngTần đến nay vẫn chưa được trở lại làm Phi. Cho nên hiện tại nàng ta thấp hơn Tô Tuyền một bậc, đổi lại với trước đây nàng ta phải hướng Tô Tuyền hành lễ.

Bởi vì tên thái giám trước kiên quyết không khai ra nàng ta có ý đồ mưuhại Tô tần, cuối cùng còn tự sát. Cho nên việc Vi Đan Cơ cuối cùng có ýhãm hại Tô Tuyền hay không không một ai biết. Nhưng mà nàng ta vẫn bịĐoạn Nguyên Lẫm lạnh nhạt, thanh thế rớt xuống vực thẩm, nên các Tần phi khác trước đây dựa dẫm vào nàng ta cũng dứt áo ra đi không một ai nhớđến nàng ta nữa.

“Vi tần, không cần đa lễ. Đứng lên đi.”

“Đa tạ nương nương.” Vi Đan Cơ tận lực khắc chế bản thân nói ra. “Nươngnương thật lắm tài. Hiện tại Hoàng thượng đều một lòng để trên ngườinương nương, Hoàng thượng còn vì người mà sửa đi nguyên tắc cơ bản củahậu cung, thật khiến bao người hâm mộ.”

Nói thì nói thế chứ nàng ta thật hận chết Tô Tuyền. Nếu không phải nữnhân này, nàng ta có thể không dưng từ Phi bị giáng xuống Tần sao? Nếukhông vì nữ nhân này thì thế lực của nàng ta bây giờ sẽ mất đi sao?

Vốn tưởng rằng Tô Tuyền đã chết, nàng ta cho dù có bị giáng xuống làmTần cũng còn có thể gắng gượng nhịn nhục được, nhưng bây giờ Tô Tuyềnkhông những không chết mà lại quay về chiếm lấy vị trí Phi tử của nàngta, phẫn hận này làm sao nàng ta nuốt trôi cho được, muốn khắc chế cũnglà vô phương, mà nàng ta cũng không có ý định đó.

Tào Mẫn quả nhiên đoán trúng rồi. Ba năm trước không loại bỏ được nànglà một sai lầm lớn nhất. Để bây giờ nàng trở về còn bò lên vị trí caoquý kia... khó bảo đảm rằng sau này Hoàng thượng sẽ không phá lệ lậpnàng làm Hậu... vậy giấc mơ của nàng ta không phải cũng tiêu tan rồisao?

“Thủ đoạn của ta nếu đem ra đấu thì vẫn còn kém lắm.” Tô Tuyền nói, “Tachỉ cầu bình an. Nhưng có người lại xem ta là đối thủ, có khả năng sẽgây nguy hại đến ta để cũng cố địa vị bản thân. Song người trong tối, ta ngoài sáng, loại dụng ý hại người xấu xa này... Ngươi biết đó, một ngày nào đó cũng sẽ quay về báo ứng trên người người nào đó thôi!”

“Nương nương người nói gì vậy? Thiếp thân nghe không hiểu.” Vi Đan Cơmặt ngoài vẫn giữ nguyên ý cười như trước nhưng trong lòng lại âm thầmkinh hãi. Tô Tuyền dựa vào cái gì mà xác định rõ người hại nàng năm đóchính là nàng ta?

“Ta nghĩ người thông minh như ngươi, suy nghĩ vài lần cuối cùng sẽ hiểurõ đạo lý trong đó, còn là rất rõ nữa.” Tô Tuyền ôn nhu cười trả lời.

Nàng đã không phải Tô Tuyền của kiếp trước, càng không phải Tô Tuyền của ba năm kia chỉ một lòng muốn chạy trốn. Nàng của bây giờ sẽ nổ lực nghĩ biện pháp tồn tại trong cung, sẽ không lại yếu thế, cũng sẽ không quảnđến việc phía sau lưng nàng Đoạn Nguyên Lẫm có bảo hộ hay không.

Nàng phải kiên cường, không phải chỉ vì bản thân mà còn là vì nữ nhi của nàng nữa.

Vi Đan Cơ hơi dừng lại một chút, rõ ràng nàng ta thấy trên người TôTuyền tựa hồ tản ra một loại khí thế cường đại lấn át người khác, cùngTô Tuyền ba năm trước hoàn toàn không giống nhau, khiến người khác phảinhìn với cặp mắt khác xưa.

Nhưng nàng ta làm sao có thể cam tâm nhận thua? Theo Hoàng thượng nhiều năm chính là nàng ta, nàng ta không muốn đứng dưới Tô Tuyền.

Oán khí tràn ngập trong lý trí nàng ta, khiến nàng ta buột miệng, “Nương nương, người đừng nên đi vào vết xe đỗ của thiếp thân. Chỉ cần phạm sai lầm dù nhỏ cũng có thể bị Hoàng thượng đem giam vào lãnh cung, sẽ không có cái gọi là lại sủng ái, cưng chiều nữa. Đây chính là hậu cung vôtình, mà Quân vương thì chính là người thích thay đổi.”

“Vậy ta phải cảm tạ nhắc nhở của Vi tần rồi, ta đây cũng có một nhắc nhở đối với Vi tần.” Tô Tuyền một mực tươi cười, “Ngươi nên dành thời gianlàm thật nhiều điểm tâm đem đến lấy lòng Hoàng thượng mong người lại một lần nữa sủng ái ngươi chứ đừng lãng phí thời gian trên người ta. Ngươikhông phải nên làm thế từ sớm sao? Ở chỗ này trước mặt ta lại dám ám chỉ ta sẽ bị thất sủng, đối với ngươi một chút lợi lộc cũng không có. Đơngiản mà nói đó chính là vô ích. Ngươi hiểu không?”

Vi Đan Cơ thở dốc vì kinh ngạc, không nghĩ đến có một ngày chính bảnthân nàng ta lại bị nàng xem như một quân cờ đem ra bởn cợt. Thật làmnàng ta vô cùng căm phẫn!

“Nếu không còn gì để nói, vậy ta đi trước.” Tô Tuyền ưu nhã xoay người,quay sang An nhi đang chơi đùa vẻ mặt ôn hòa nói, “An nhi, ngày mai trởlại chơi được không?”

“Dạ.” An nhi nhu thuận gật đầu bỏ mặt bọn cung nữ phía sau chạy về bên nương.

Tô Tuyền dắt tay An nhi, hai mẹ con vui vẻ vừa đi vừa cười nói, hoàntoàn không vì Vi Đan Cơ mà ảnh hưởng đến vui vẻ. Điều này càng làm chonàng ta tăng thêm oán hận trong lòng, hận đến mức ở trong lòng thầm chửi rủa nàng sẽ không có kết cuộc tốt, tình trạng này sẽ không kéo dài đâu.

Nàng ta sẽ không để cho Tô Tuyền từ trước đến giờ luôn luôn ở dưới nàngta một bậc kiêu ngạo mãi như vậy. Thứ nàng không chiếm được, người kháccũng đừng hòng có.

Chuyện Tô Tuyền giằng co với Vi Đan Cơ tại Ngự Hoa Viên rất nhanh truyền đến tai Đoạn Nguyên Lẫm. Hắn có chút kinh ngạc, nhưng cũng là không cógì quá kinh ngạc.

Nàng dạo này đã hóa kiên cường rồi. Lúc ở bên ngoài nàng còn có gan dámcãi lại lời hắn, thậm chí còn từ chối cùng hắn hồi cung, hoàn toàn không đem hắn – một vị vua một nước – coi vào trong mắt. Hồi cung rồi dám đấu cùng Vi Đan Cơ. Đây cũng chẳng phải chuyện gì khó tin.

Thay đổi như vậy không biết rốt cuộc có tốt hay không? Nói thật hắn cũng không biết, nhưng là hắn càng ngày càng không có biện pháp nắm bắtnàng.

Tối hôm đó, hắn cũng đi đến tẩm cung của nàng. Vừa lúc hắn bước vào liền thấy nàng đang ngồitrước gương đồng để cho cung nữ dỡ xuống lớp trang điểm, buông mái tócđen mềm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Hắn từ phía sau bước đến ôm lấy nàng, bên tai nàng thì thầm, “Sớm như vậy đã muốn đi ngủ rồi sao?”

“Ách!” Nàng nghiêng đầu ra sau trừng mắt nhìn hắn, “Người rất thích dọa người nha.”

“Cũng chỉ thích dọa yêu một người là nàng mà thôi, không phải sao?”

Thẫm Mi cùng Tiểu Ý nhìn nhau cười, thức thời im lặng lui ra ngoài thuận tiện đem các cung nữ khác cùng nhau lui ra, dàng cho hai người khoảngkhông riêng.

“Không nghĩ đến đường đường là vua một nước như người, cư nhiên lại biết nói những lời ấu trĩ như vậy.”

“Vua của một nước không phải cũng là người sao, là người thì đương nhiên cũng có lúc có tính trẻ con chứ.” Hắn trả lời mà không biết ngượng.

“Quên đi, thiếp không nói cùng người nữa.” Tô Tuyền muốn đứng dậy.

Nhưng Đoạn Nguyên Lẫm vẫn không buông tha nàng, tiếp tục ôm nàng hỏi, “Nghe nói nàng hôm nay gặp Vi tần phải không?”

“Đúng nha!”

“Nàng cùng nàng ta nói cái gì?”

“Không nói gì cả, chẳng qua là hàn huyên đôi câu thôi!”

“Thực sự? Thế nào mà Bản vương lại nghe... nàng công khai đem Bản vươnggiao cho nàng ta nhỉ? Còn khích lệ nàng ta nên đến lấy lòng Bản vương,để Bản vương lại yêu thích nàng ta như trước nhỉ?”

“Người cái gì cũng đều biết, vậy hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?” Nàng liếc hắn một cái.

Hắn cười cười, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Nàng thật cam tâm đem ta giao cho nàng ta sao?”

“Đây không phải là chuyện giao hay không giao, không phải người hiểu rất rõ sao?” nàng từ sớm đã nhận biết.

Vua một nước làm sao có thể thuộc về một nữ nhân. Tất cả mọi thứ trênđất nước này đều là của hắn, nên bất cứ ai, bất cứ cái gì cũng đừng mong có hành động ích kỷ độc chiếm hắn.

Chỉ cần trong lòng hắn có nàng vậy là đủ rồi. Hắn dù sao cũng là mộtHoàng thượng nên tận trách với nghĩa vụ của mình, nàng sẽ không đòi hỏihắn chỉ yêu một mình nàng. Nếu hắn như vậy chỉ khiến mọi người ngờ vựchắn là một hôn quân, mà nàng chính là yêu cơ trong miệng thế gian rồi.Nàng không muốn hắn vì nàng mà trở thành người như vậy, càng không muốnlàm tổn hại đến danh dự của hắn. Vì vậy nàng chọn cách thản nhiên đốimặt mọi chuyện, làm một nữ nhân biết lễ nghi, đạo lý đứng đằng sau phòtrợ cho hắn.

Nàng thấu đáo mọi chuyện như vậy, thân là Quân vương Đoạn Nguyên Lẫm hẳn là cảm thấy cao hứng, nhưng với tư cách là nam nhân của nàng hắn phảinhịn buồn bực xuống. Nàng quá mức lãnh đạm khiến hắn không thể nhìn thấy nàng vì hắn mà phát ghen. Hắn thật bất mãn...

Cái nữ nhân đáng giận này! Hắn nhất định phải nghiêm trị nàng mới được.

“A...” hắn đột nhiên đem nàng từ trên ghế ôm lên làm nàng giật mình vừakinh hô, vừa vươn tay vòng qua ôm chặt cổ hắn. Nàng không biết đã nóicái gì không đúng chọc đến hắn nha, “Hoàng thượng... ý...”

Nàng bị hắn ôm đến thả xuống giường. Vừa ngã xuống nàng liền bị hắn đèlên, sau đó hắn hung hăng hôn trụ môi nàng. Tiếp đó lại đưa tay cởi ravạt áo của nàng khiến cảnh xuân của nàng lộ ra dưới thân hắn.

Nàng thật vất vả mới tìm được một chút không khí, ngữ điệu xao động hỏi, “Người đang làm gì vậy chứ?”

Hắn một bên vừa gặm cắn gáy nhạy cảm của nàng, một bên vừa khàn khàn hỏi, “Tô Tuyền, nàng yêu ta không?”

“Người biết rõ... còn cố hỏi?”

“Không, ta muốn chính miệng nàng nói ra. Nói, nàng yêu ta không?”

Nàng đỏ mặt, ôm bờ vai của hắn nhỏ giọng nói, “thiếp... đương nhiên là yêu người...”

Nếu không thương hắn, ba năm nàng rời đi vì sao lại luôn lo lắng cho hắn chứ? Nếu không thương hắn, nàng sẽ nguyện ý trở về nơi đáng ghét nàysao?

Chính vì nàng thương hắn, nên mới cam tâm tình nguyện thay đổi, thậm chí còn hy vọng hắn không vì nàng mà gặp chuyện gì trắc trở.

Hắn chờ câu này của nàng từ rất lâu, rất lâu rồi. Cuối cùng hắn cũngbiết được chính xác câu trả lời của nàng. Tâm tình hốt hoảng lâu nay của hắn giờ này có thể yên ổn, vui vẻ rồi. Hắn nghe xong câu trả lời liềnhài lòng lần nữa cúi xuống che phủ môi nàng, cùng nàng dây dưa khôngngớt, lửa dục càng lúc càng không thể cứu vãn.

Nàng cũng chủ động hùa theo hắn. Nàng giống như hắn, cam tâm tình nguyện đem toàn bộ bản thân dâng hiến cho đối phương, không hề giữ lại chút gì nữa.

Đây là lần đầu tiên họ hoan ái sau ba năm cách biệt. Kích tình nhiệtliệt gia triền lấy nhau, ai cũng không muốn buông người kia ra, thầmmong vĩnh viễn hòa làm một khối cùng nhau không bao giờ tách ra nữa...

“Tô Tuyền...” Đoạn Nguyên Lẫm yêu thương cắn lấy vành tai nhạy cảm củanàng, giọng nhu tình, “Nàng giúp ta sinh thêm nhi tử nữa...”

Tô Tuyền mẫn cảm run rẩy trong lòng hắn, yêu kiều... “Không phải cứ nói sinh là sẽ sinh ngay được đâu...”

“Vậy còn không đơn giản sao, bây giờ chúng ta lại tiếp tục... đến khi nào nàng lại có mới thôi...”

Hắn cười ra chiều đắc ý, lại lần nữa phong bế môi nàng cùng nàng lần nữa trầm luân vào sóng triều dục ái. Một lần lại thêm một lần, giống nhưvĩnh viễn cũng không dừng lại. Đêm còn rất dài...

Hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn có được nàng, có được tâm nàng thật biết bao nhiêu trân quý.

***

Sau khi Tô Tuyền hồi cung, tất cả mọi sinh hoạt đều thay đổi lớn. Dùnàng không tự tạo cho mình một thế lực thì vẫn có không ít người đến tẩm cung nàng lôi kéo tình cảm. Nên bất tri bất giác mọi người đều nhậnđịnh nàng chính là nữ nhân có thế lực lớn nhất hậu cung.

Nàng muốn không nhận cũng không thể, nàng đành chỉ có thể mặc kệ mọingười đồn thổi. Hơn nữa, cùng những người này tán gẫu, nàng hiểu biếtthêm rất nhiều chuyện mà trước nay không lưu tâm đến, cũng nghe không ít chuyện bổ ích ngoài cung.

Trong đó, có một chuyện khiến nàng vô cùng chú ý. Đó chính là tình hìnhdịch bệnh vùng gần Vương đô. Do số đại phu đi hỗ trợ không đủ nên tìnhhình bệnh dịch tới giờ vẫn không thể kiểm soát được.

Tuy triều đình đã công bố lệnh, điều động thêm đại phụ ở nhưng vùng lâncận khác. Nhưng cũng không biết đại phu khi nào thì đến để ra sức chữatrị.

Nàng đắn đo suy nghĩ, chính mình học y không phải là muốn giúp đỡ ngườikhác sao? Nhưng nàng bây giờ đang bị vây trong thâm cung đại điện, hoàntoàn có tâm mà vô lực, muốn ra ngoài hỗ trợ cũng không biết nên làm sao.

Nàng biết rõ địa vị bản thân, việc nên làm chính là ngoan ngoãn làm mộtPhi tử trong hậu cung của Đoạn Nguyên Lẫm không nên nhúng tay vào chuyện bên ngoài... Nhưng từ trong nội tâm sâu thẩm nàng vẫn không thể nàiobuông xuống được... đến mức mất ăn mất ngủ.

Rốt cuộc, nàng cũng quyết định... cho dù nàng biết rõ tám chín phần sẽ bị Đoạn Nguyên Lẫm hung hăn đem quăn trở về.

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn dùng thân phận đại phu đi hỗ trợ bọn họ một thời gian, thỉnh Hoàng thượng chấp thuận.”

Ngay sau nghĩ thông, nhân dịp Đoạn Nguyên Lẫm đến tẩm cung nàng liền quỳ xuống khẩn cầu. Hắn nhướng mi nhìn nàng, đưa ta đem nàng nâng dậy, “TôTuyền, đứng lên đi đã.”

Nàng không đứng dậy mà tiếp tục khẩn cầu, “Thần thiếp biết yêu cầu nàyquả không phù hợp, nhưng thần thiếp mong muốn được tận lực. Ít nhiều gìtrước đây thần thiếp cũng là một đại phu, thần thiếp giúp bọn họ có thểkhông nhiều nhưng cũng có thể giúp được chút ít.”

“Nàng nha, ta còn chưa nói sẽ không đáp ứng. Nàng khẩn trương như vậy làm gì?”

“Hả?” nàng kinh ngạc ngẩng đầu, “Cho nên là nói... người đáp ứng sao?”

“Trước đứng dậy rồi nói.” Hắn cố ý không cho nàng câu trả lời rõ ràng.

Thấy thế, nàng không thể làm gí khác hơn là cầm tay hắn đứng dậy, đếnbên trường kỉ ngồi xuống cạnh hắn. Nhưng thủy chung vẫn luôn mang mộtđôi mắt thành thành khẩn khẩn nhìn hắn, mong hắn có thể nhanh một chútcấp cho nàng câu trả lời, để nàng có thể yên tâm.

Hắn nhìn nàng khẽ cười ra tiếng, tận lực nhéo nhéo khuôn mặt của nàng,“Trông nàng khẩn trương chưa kìa! Ta còn phải cho rằng những người đangsinh bệnh kia chính là người thân ruột thịt gì của nàng ấy chứ.”

“Hoàng thượng, người lại giễu cợt thần thiếp. Người không nghe “Lương ynhư từ mẫu” sao? Thân là đại phu chỉ cần bản thân có năng lực, ai cũngsẽ cố gắng hỗ trợ mà thôi.” Nàng có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói.

“Vậy cũng không nhất định nha! Trên đời này loại người ham danh, ham lợi không phải là ít.” Hắn cười hừ một tiếng.

“ y da... như vậy rốt cuộc người có cho thần thiếp đi hay không?”

Trầm tư suy nghĩ một lát, hắn rốt cuộc cũng cho nàng câu trả lời, “Nàngmuốn đi cũng không phải không được nhưng nhất định phải đáp ứng ta mộtchuyện.”

“Thực sao?” Nàng thật mừng rỡ, còn tưởng chuyện tình sẽ không suông sẻ như vậy chứ. “Chuyện gì?”

“Nàng nhất định phải giữ gìn bản thân thật tốt. Mọi chuyện làm theo khảnăng. Các đại phu các vùng khác vừa đến, nàng phải lập tức trở về khôngtham gia nữa.”

Kỳ thực hắn không mong muốn nàng đi hỗ trợ, bởi vì cho dù là đại phu cóthật nhiều kiến thức y thuật cũng có khả năng sẽ bị nhiễm bệnh. Nhưnghắn nghĩ muốn dùng chuyện này để “Triển khai” một kế hoạch khác, cho nên vì đại cục phía sau. Hắn đàng chấp thuận.

“Cảm ơn Hoàng thượng, cảm ơn người!” nàng vui vẻ đến mức chủ động nhàovào lòng hắn. Tuy như vậy không hợp lễ nghi cho lắm nhưng đôi khi đượclàm nũng cũng tốt. “Thần thiếp tuyệt sẽ không khiến người lo lắng, người yên tâm mà chờ xem.”

“Thật đúng là nữ nhân...” miện hắn nói thì nói vậy nhưng vẫn vui vẻhưởng thụ ôm nàng vào lòng nghe lại mùi hương an thảo chưa bao giờ nàngthay đổi.

Nàng vì dân trăm họ mà suy nghĩ, đây chính là phúc của Đoạn quốc. Saunày, thân làm Quốc dân chi mẫu nên có lòng lo nghĩ cho con dân chứ không phải cùng bọn người trong hậu cung tranh đấu.

Hắn nghĩ, hắn rốt cuộc cũng tìm được một Quốc mẫu lý tưởng, nguyên chính là nàng... Vậy mà thiếu chút nữa hắn đã để vuột mất. May mà Ông Trờicòn cho hắn thêm cơ hội, lần này hắn tuyệt sẽ không phạm phải sai lầmmột lần nữa, sẽ hảo hảo quý trong nàng.

Được Đoạn Nguyên Lẫm cho phép, Tô Tuyền rất nhanh rời cung đi hỗ trợ.Nàng để Thẫm Mi ở lại chăm sóc cho An nhi, tự mình mang theo Tiểu Ý cùng một vài cung nữ tình nguyện đi hỗ trợ. Các nàng cùng nhau đi đến Ytrướng nơi tập trung bệnh nhân bắt đầu công việc.

Nàng mặc bố y đơn giản, thái độ lại luôn hòa nhã. Bởi vì từ trước đếnnay có rất ít nữ nhân làm đại phu nên mọi người đều đối với nàng hiếu kỳ không ngớt.

Dần dần danh tiếng của nàng tại Y trướng được lan truyền rộng rãi.Nguyên lai nàng chính là Tô phi của Hoàng thượng vì biết đại phu cònthiếu, lo lắng cho bách tính nên đến đây hỗ trợ. Nàng không sợ bị truyền bệnh tận lực chiếu cố chăm sóc bệnh tình của bệnh nhân, rất nhanh mọingười đều có cảm tình rất tốt với nàng. Các thế gia vọng tộc trongngoài Vương đô đều vô cùng bội phục nàng.

Lúc này, Tô Tuyền đang ở trong Y Trướng giúp một vị lão thái thái uốngdược. Lão thái thái này hành động chậm chạp, bất tiện, nàng cũng khônghề tỏ thái độ không vui mà vẫn như trước từ đầu đến cuối đều nhẫn nại,điềm đạm có lễ. Từng muỗng, từng muỗng một uy thuốc cho lão thái thái,“Lão thái thái, người từ từ uống không sao cả. Nhưng phải uống cho hếtthuốc như vậy mới mau hết bệnh được.”

“Nương nương, người thật có lòng tốt.” Lão thái thái thật tình vui vẻnói, “Nếu như nhi tử của lão có thể lấy người thì thật là phúc đức mấyđời để lại, vậy không biết sẽ tốt bao nhiêu nữa.”

“Lão thái thái, người đừng trêu chọc ta.” Nàng có chút thẹn cười nói.

“Ta là nói thật nha! Không chỉ có mình ta đâu, thật ra mọi người đều rất yêu thích nương nương. Hoàng thượng của chúng ta thật có phúc, có thểcó một vị phi tử như nương nương bên cạnh. u đây cũng là phúc của Đoạnquốc chúng ta nha.”

“Đúng... đúng nha! Ánh mắt của Hoàng thượng chúng ta thật tinh tường...” những người bệnh nằm gần đó cũng ngồi dậy hưởng ứng.

“Nếu nương nương được làm Hoàng hậu, khẳng định là chuyện rất rất tốt nha!”

“Đúng vậy, nương nương có lòng tốt như vậy tất nhiên sẽ được báo đáp. Nhất định có thể làm hoàng hậu...”

Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người đều nhất mực tán thưởng TôTuyền. Thậm chí vẫn luôn gọi nàng là Hoàng hậu, hại nàng thật xấu hổkhông biết nên làm thế nào tiếp nhận “Hảo ý” này của mọi người.

Đoạn Nguyên Lẫm đối với chức vị Hoàng hậu này yêu cầu cực kì cao, nàngcho là nàng sẽ không có được cơ hội này. Hiện tại nàng chỉ cầu bình ansống, thuận lợi dưỡng dục An nhi. Nàng căn bản không mong muốn nhiều như vậy,

Sau khi chăm sóc bệnh nhân một lúc lâu, Tô Tuyền đi ra ngoài Y Trướnghít thở, thuận tiện nghỉ ngơi một chút. Tiểu Ý ngay lúc đó đi đến bêncạnh nàng, cười vui vẻ, “Hoàng hậu nương nương tương lai!”

“Ngươi đó... đừng tùy tiện nói lung tung.” Tô Tuyền lập tức trừng nàngmột cái, “Loại chuyện này sao lại đem ra nói giỡn như vậy? Cẩn thậntruyền đến Hoàng thượng, đầu của ngươi thậm chí là của ta cũng sẽ rơixuống đất đó.”

“Nô tỳ chẳng qua đem tiếng lòng của mọi người nói ra thôi mà. Chuyệnngười đến Y Trướng hỗ trợ đã truyền ra trong ngoài Vương đô ai cũng đềubiết. Mọi người còn nói, nương nương là Bồ Tát sống, người không có tưcách làm Hoàng hậu thì chẳng ai có tư cách cả.”

“Quay về làm việc của ngươi đi, không cho phép nói lung tung nữa, nghe rõ chưa!” nàng nghiêm mặt nói.

“Được rồi, được rồi... nô tỳ không nói là được.” Tiểu Ý nôn nóng. Thôithì dù nàng không nói thì người khác cũng sẽ nói ra thôi. Nàng giơ mộtgiỏ trúc lên hỏi, “Nương nương, nên dùng bữa rồi. Người hôm nay có muốnăn ở đâu ạ?”

“Tùy tiện tìm một bóng râm là tốt rồi, thực ra ta cũng không có khẩu...” nghe mùi thịt bay thoảng trong không khí, Tô Tuyền đột nhiên cảm thấbuồn nôn, liền im lặng đứng dậy chạy đến một bên ngồi xổm xuống nôn ra,“Ọe...”

Tiểu Ý kinh ngạc trợn tròn mắt vội vàng chạy đến vuốt vuốt lưng Tô Tuyền, “Nương nương, người không phải...”

Tô Tuyền thật vất vả mới đem khó chịu nhịn xuống, nhíu nhíu mi nghĩ đến một chuyện... chẳng lẽ nàng lại có hỉ rồi?

Như trong truyện thần thoại vậy, có thật sẽ thần kì đến thế không?

Thân thể Tô Tuyền vì không thích hợp liền nhanh chóng bị đưa về Hoàngcung để ngự y xem qua. Thực ra chính nàng cũng là đại phu, nàng cũnghoàn toàn có thể tự mình xác định bản thân lại mang thai rồi.

Quả đúng như vậy, ngự y chuẩn mạch xong liền hướng nàng chúc mừng.Nhưng nàng thật không biết chính mình có nên vui hay không, vì lát nữakhi biết chuyện chắc chắn Đoạn Nguyên Lẫm sẽ nhảy dựng lên không chonàng tiếp tục đi hỗ trợ nữa. Nàng sẽ phải bắt đầu khoảng thời gian ngoan ngoãn ở trong cung dưỡng thai.

An nhi ghé vào giường của mẫu thân hưng phấn sờ sờ vào cái bụng bằngphẳng của mẫu thân, hiếu kỳ hỏi, “Trong cái bụng này có muội muội sao?”

“Vẫn còn chưa biết là đệ đệ hay muội muội mà.” Thẫm Mi bên cạnh cũng vui vẻ không dứt, “Công chúa sắp làm tỷ tỷ rồi.”

“Tỷ tỷ sao? An nhi được làm tỷ tỷ sao?” An nhi thực ra cũng không hiểuđó là ý gì nhưng vẫn vui vẻ cười đến mức sáng lạng. Bởi vì nàng rõ ràngcảm nhận được ở bên ngoài mọi người đều rất hạnh phúc nha.

Không lâu sau, Đoạn Nguyên Lẫm biết tin cũng đến tẩm cung của Tô Tuyền.An nhi vừa thấy hắn đến liền mừng rỡ chạy ra giơ hai tay ra muốn hắn ômlấy, “Phụ thân.”

Tuy đã được dạy phải đổi cách xưng hô gọi Đoạn Nguyên Lẫm là phụ Hoàngnhưng An nhi đã sớm quen với cách gọi “Phụ thân”. Hơn nữa, phụ thân vàphụ Hoàng đều là một người có hai cách gọi mà thôi, mà gọi là phụ thânlại nghe thân thiết chứ không ngăn cách xa vời như gọi là phụ Hoàng. Cho nên Đoạn Nguyên Lẫm cho phép nàng tiếp tục gọi như vậy.

Hắn thấy vậy liền cúi xuống ôm lấy nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng cười, “An nhi có ngoan không?”

“An nhi rất ngoan nha.” Nàng nghiêm chỉnh gật đầu.

Thẫm Mi cùng Tiểu Ý cùng thi lễ với hắn, “Chúng nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” Hắn ôm An nhi đi đến giường Tô Tuyền ngồi xuống. Vừa đem Annhi để ngồi trên giường ngay trước hắn, vừa đưa tay nắm lấy tay TôTuyền, thần sắc vô cùng rạng rỡ. “Ta đang chờ nàng hạ sinh cho ta mộttiểu nhi tử mập mạp đây.”

“Nếu lại là nữ nhi nữa người sẽ không đem ta giam vào lãnh cung chứ?” Nàng cố ý trêu cợt hỏi vặn lại hắn.

“Nàng đó, nếu như là một nữ nhi giống An nhi ngoan hiền như vậy thì cũng không phải không tốt.” Hắn yêu thương nhìn nàng nói. “Lần này, nàng sẽkhông cô độc. Sẽ có nhiều người che chở, giúp đỡ, chăm sóc nàng. Nàngchỉ cần an tâm tĩnh dưỡng chờ đến khi sinh là được.”

Ba năm trước, nàng một mình bên ngoài bôn ba vất vả đến mức phải sinhnon. Lại một mình đem An nhi nuôi lớn. Đây chính là lỗi lớn nhất củahắn, hắn muốn đền bù cho nàng. Cho nên lần này sẽ không để nàng cô độcđối mặt vơi chuyện mang thai, sinh con. Hắn sẽ tận hết khả năng chăm sóc nàng thật tốt.

Hắn sẽ không vắng mặt lúc nàng vượt cạn sinh con, hắn sẽ không vắng mặttrong những ngày hài tử còn đỏ hỏn. Hắn muốn cùng nàng chào đón sinhmệnh mới này. Là nam tử hay nữ tử cũng chẳng sao, dù sao nàng cũng đã ởđây... tương lai còn dài muốn có một nhi tử cũng không phải là chuyệnkhông thể.

Tô Tuyền từ nắm tay của hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp hắn mang đến,cũng chính lúc này hắn đã cấp cho nàng một loại sức mạnh vô hình. Nhấtthời vui mừng cảm động, viền mắt liền lập tức ửng đỏ, ý cười chan chứatràn ngập trong tim. Nàng gật đầu nhìn hắn cùng An nhi, “Vâng.”

Hắn quan tâm cùng ủng hộ nàng chính là đã cho nàng khích lệ lớn nhất. Vì hắn, quá trình mang thai cực khổ thế nào nàng cũng cảm thấy ngọt ngào,không có gì oán trách.

Nàng cảm tạ trời cao đã cho nàng thêm một lần cơ hội cùng hắn thay đổivận mệnh. Nàng sẽ cố gắng bảo vệ hạnh phúc này, sẽ cùng hắn vui vẻ hạnhphúc cho đến suốt phần đời sau này.