Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia

Chương 18




Trong khu rừng tăm tối đầy dãy nguy hiểm , những ngọn đuốc ở khắp mọi nơi thắp sáng cả một khu vực , mọi người ai ai cũng vui vẻ xem ca múa , không ai còn nhớ những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Thời gian trôi qua , cuộc vui nhanh chóng kết thúc , mọi người đang định về nghỉ ngơi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn , hàn độc của cửu vương phát tác , toàn thân bắt đầu lạnh dần , sờ vào cứ như một tảng băng vậy? lúc này cô mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tháng , vì mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên quên mất chuyện này . Hoàng thượng thấy cửu vương phát độc thì vô cùng lo lắng , lập tức ra lệnh cho người đưa cửu vương vào trong lều và cho truyền thái y , khi thái y đến bắt đầu bắt mạch cho cửu vương thì ai cũng lắc đầu cùng với khuân mặt thất vọng , hoàng thượng thấy vậy vô cùng tức giận hạ lệnh xử trảm tất cả bọn họ.Hoàng thượng nhìn cửu vương đang đau đớn trên giường nhưng không có cách nào, đúng lúc này Bạch Thuật người được mệnh danh là thần y đi đến , thấy hắn đến hoàng thượng rất vui nói

Ngươi mau giải độc cho Thiên Nhi đi

Hoàng thượng , trước khi thần giải độc có một điều muốn nói

Ngươi nói đi

Vì chuyên tâm nên mời tất cả mọi người ra ngoài được không ạ?

Được, vậy trẫm với thái hậu thì ....

Hai người có thể ở lại , còn có cả mẫu thân của cửu vương cũng có thể

Sau khi tất cả mọi người ra ngoài Bạch Thuật đi đến chỗ cô nói với giọng điệu tôn trọng

Sư phụ , người giúp ngài ấy đi, ta thật sự không có cách nào

Ta đương nhiên muốn giúp ngài ấy nhưng....

Khoan đã , Nguyệt Nhi con có cách giải cho Thiên Nhi sao?

Vâng thái hậu, trước đây con có nghiên cứu rất nhiều loại độc , loại độc của chàng ấy con cũng đã tìm hiểu rồi

Vậy thì tốt, con mau giúp nó đi

Hoàng thượng, người có tin con không?

Ta....

Hoàng thượng thật không giấu , lần trước áp chế độc của ngài ấy cũng là sư phụ

Vậy được rồi ta tin ngươi một lần, người phải tìm mọi cách để giải độc cho Thiên Nhi nếu không trẫm sẽ không tha cho ngươi

Vâng, Bạch Thuật ngươi đi gọi Tiểu Phù ,Tiểu Tuyết và Tiểu Thương vào đây , bảo họ chuẩn bị đồ đi

Dạ

Một lúc sau, ba người cô gọi đi vào ,tay cầm những đồ cần thiết, thấy đồ đã chuẩn bị đầy đủ cô nói

Ta cầm tập trung nên mong mọi người giữ im lặng

Được, con cứ bắt đầu đi

Tiểu Tuyết , lấy đồ ra đây

Vâng

Tiểu Thương, em ra cửa không cho bất kỳ ai vào đây

Vâng

Sư phụ , người muốn dùng độc trị độc sao?

Nghe thấy câu nói, cô chợt nhớ đến cách độc trị độc trong sách cổ cô đọc 5năm trước , lúc này vẻ mặt của cô vui vẻ hẳn quay sang nói với Bạch Thuật

Cảm ơn ngươi, ta biết phải trị độc bằng cách nào rồi

Sư phụ , ý người là sao?

Im lặng, Tiểu Tuyết em mang Tiểu Hắc với Tiểu Bạch vào đây

Vâng

Khi mang Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vào , Hoàng thượng và thái hậu nhìn thấy chúng thì rất sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh lại, lúc này cô gọi chúng đến bên cạnh rồi nói

Chàng yên tâm ta nhất định sẽ cứu chàng



Nói xong , cô đưa Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vào cổ tay trái của cửu vương rồi hạ lệnh cho chúng cắn vào cùng lúc , thấy vậy hoàng thượng định ngăn cản nhưng bị thái hậu ngăn lại, thái hậu nói với hoàng thượng

Tin con bé , nó không hại Thiên Nhi đâu

Hai chú rắn cắn được một lúc thì bỏ ra , khi chúng vừa bỏ ra cửu vương bắt đầu đau đớn, đau đến mức không tả được, lúc này bên trong lều cũng bắt đầu phát ra tiếng hét của cửu vương. Mặc kệ sự là hết cô lại lấy trong người ra mấy cây trâm rồi đâm vào ba huyệt của cửu vương, khi vừa trâm vào cơn đau bắt đầu tăng lên tiếng hét của cửu vương lại tăng lên, thấy vậy cô nắm chặt lấy tay của ngài ấy rồi nói

Chàng cố chịu một lát, sẽ nhanh thôi, ta sẽ luôn ở cạnh chàng

Cửu vương như nghe thấy tiếng cô vậy bắt đầu chịu đựng , thời gian thấm thoát trôi đi, đã hai canh giờ trôi qua , cửu vương lúc này cũng đã khá hơn , lúc này cô nói

Tiểu Tuyết , em đi lấy thuốc đến đây

Vâng

Thuốc đây Tiểu thư

Thuốc này ta làm riêng cho chàng mau uống đi

Cửu vương uống xong viên thuốc, cô liền từ từ rút cây trâm ra khỏi người cửu vương , lúc này cô mới thở phảo nhẹ nhõm , quay ra nói với hoàng thượng

Xong rồi

Thiên Nhi sao rồi?

Hàn độc được loại bỏ rồi

Thật sao sư phụ?



Để con bắt mạch thử

- Sau khi bắt mạch xong:

( Thán phục) Sư phụ người giỏi thật , vậy mà có thể loại được hàn độc

Mọi người về đi , cho ngài ấy nghỉ một lát

Được rồi

Cả đêm hôm đó, cô luôn chân luôn tay chăm sóc cửu vương. Đến sáng hôm sau, cửu vương tỉnh lại nhìn thấy cô ngủ bên cạnh giường ,thấy vậy hắn nở một nụ cười dịu dàng, tiếng động nhẹ đã đánh thức cô , cô tỉnh dậy thấy cửu vương đã tỉnh ,trên khuân mặt nở nụ cười nhưng nước mắt lại cứ rơi xuống , rồi cô nói

Chàng tỉnh rồi



Tiểu Tuyết, mau đi thông báo với thái hậu

Vâng

Tiểu Tuyết chạy đến chỗ thái hậu lúc này hoàng thượng , lương phi, nhị vương với cả Phù Dao đang ở đó, nghe thấy cô bé thông báo những người này lập tức đi nhanh đến lều của cửu vương, họ đi thẳng vào trong nói

Thiên Nhi con sao rồi?

Phụ hoàng , con đỡ rất nhiều rồi

Vậy thì tốt, mẫu thân con rất lo cho con

( Nức nở)Thiên Nhi , con khoẻ rồi , may quá, Nguyệt Nhi may mà có con

Mẫu phi , chuyện này con nên làm

Tiêu Nguyệt, ngươi đã cứu Thiên Nhi , ngươi nói đi ngươi muốn gì? Trẫm đều đáp ứng ngươi

Phụ hoàng, con không muốn gì cả, chỉ là con muốn thỉnh cầu người một chuyện

Nói đi



Con muốn mọi người biết chuyện về hàn độc của chàng ấy không được nói gì ra ngoài

Vì sao?

Nếu như họ biết hàn độc của chàng ấy đã được giải chắc chắn sẽ tìm cách hại ngài ấy nữa

Ý con là chúng ta phải diễn như Thiên Nhi không cứu nổi

Phải, con nghĩ Lan quốc lần này đến đây chắc chắn có mục đích khác

Được ,ta hứa với con

Với cả chuyện con có thể giải độc mong mọi người đừng nói ra ngoài

Được

Nửa giờ sau, mọi người đi ra tỏ ra một vẻ mặt thất vọng , mọi người đứng ngoài thấy vậy có người cười có người buồn nhưng cũng chỉ im lặng chỉ có Thế tử Lan quốc đi đến nói với vẻ mặt lo lắng

Cửu vương không sao chứ ạ?

Thiên Nhi nó...nó.....hazzzzz

Phiền thế tử lo lắng rồi Thiên Nhi không sao(buồn rầu),thôi mọi người về nghỉ đi

Vâng

Đến trưa ,cô đi lấy thuốc đã sắc cho cửu vương khi quay lại lều thì thấy công chúa Lan quốc đang ở bên trong , cô thấy cô ta bên trong thì không thẳng đi vào mà ở bên ngoài nghe xem họ nói chuyện gì, cô ta đầu tiên hỏi thăm cửu vương rồi tiếp theo lại trực tiếp thổ lộ tình cảm với ngài ấy nhưng bị ngài ấy từ chối thẳng thừng, nghe thấy vậy cô ta vẫn cứ bám lấy cửu vương mãi không rời đi, lúc này cô không nhịn nổi nữa trực tiếp đi vào , thấy cô đi vào cô ta còn nhìn cô với ánh mắt kinh bỉ , thấy vậy cô không tức giận mà nhìn cô ta nở ra một nụ cười thân thiện nhưng nụ cười này cứ như muốn giết chết đối phương vậy, rồi nói

Công chúa, phiền người tới thăm, phu quân của ta không phiền đến người, chàng ấy cần nghỉ ngơi mời công chúa về cho

Cô đuổi ta

Phải , Tiểu Thương đưa công chúa về lều

Vâng

Cô...bỏ ta ra

Sau khi cô ta ra khỏi lều, cô quay sang nhìn cửu vương với với vẻ mặt tức giận nói

Được người khác thổ lộ cơ à

Nàng ghen sao?

( ngại ngùng) Ai thèm ghen chứ

Chàng uống thuốc đi

Nàng đút cho ta

Chàng.... ( hết cách) thôi được rồi

Chỗ thái hậu bây giờ hoàng thượng , lương phi , nhị vương và Phù Dao đang ở đó, lúc này thái hậu nói với hoàng thượng

Hoàng thượng, Nguyệt Nhi nó rất tốt , người không nên có ác cảm với con bé mãi được, ngày trước nó cứu ta bây giờ thì cứu Thiên Nhi

Phải đấy phụ hoàng, Cửu muội rất tốt, với cả muội ấy cũng rất yêu cửu đệ, người....

Hoàng thượng, có chuyện này con không muốn nói nhưng ..... hoàng thượng Nguyệt Nhi cô ấy từ nhỏ đã thiếu tình thương, bây giờ cô ấy được gả đến đây cũng là số trời, cô ấy là cứu tinh của hoàng gia , con nghĩ cô ấy nên được bảo vệ chứ không phải....

Được rồi được rồi , sau lần này ta cũng hiểu được tấm lòng của con bé ,bây giờ ta cũng rất biết ơn nó, nếu số trời đã định nó đến đây cứu hoàng gia chúng ta thì ta nhất định sẽ bảo vệ con bé thật tốt

Phụ hoàng người chấp nhận muội ấy rồi

Ừ, bây giờ nó cũng như con ta , ta nhất định sẽ bảo vệ con bé, sau chuyện của Thiên Nhi ta cũng suy nghĩ rất nhiều, trước đây vì thân phận con bé ta đúng thật là không thích nó nhưng bây giờ thì khác rồi

Mọi người bên trong lều cả ngày hôm đó đều nói về cô, họ đều thay đổi thái độ với cô , càng thêm quý trọng cô.