Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 13
Mộng Mị - Gương Mặt Nữ Nhân
"Người đến, người đi, đêm mộng mị.
Chìm đắm cơn say, vương tơ lòng.
Trăng đêm thổn thức, buồn heo hút.
Người đến, người đi thoảng gió bay."
Cơn mộng mị cứ triền miên, nàng không thể nào thoát ra được... Bóng dáng trước mắt rất quen thuộc, nàng đã gặp hắn ta ở đâu đó... Nhưng đầu óc nàng lúc này không thể nhớ ra, hình bóng mơ hồ đầy mộng mị... dưới đêm trăng...
Có lẽ một phần đó là lần đầu tiên uống rượu sau một thời gian rất dài. Nên nàng cảm thấy mất phương hướng và bất lực một cách lạ lùng, như thể thân thể này đã mất hết năng lượng, sức lực. Đầu óc mơ hồ và đang trôi nổi vô định theo thủy triều. Khiến cơn đau đầu chóng mặt càng tăng lên, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, hình ảnh đen xen lẫn lộn nhau, khiến nàng cảm thấy ngộp thở. Cảm xúc theo đó mà trào dâng, đau đớn không thể kiềm chế. Khoé mi bỗng rơi xuống một giọt lệ.
Hình ảnh mờ ảo của một chàng trai đang đi phía trước. Chỉ nhìn thấy bóng lưng thấp thoáng phía sau, chàng ta cứ đi đi, không hề dừng lại... Một cô gái chạy theo phía sau, hai chân như muốn rớt ra khỏi cơ thể. Đang chạy, cô gái bỗng đứng lại, khom người xuống hai tay chống lên đầu gối của mình thở dốc, rồi đứng dậy chạy tiếp.
Vừa chạy cô gái vừa gào thét... "Đồ tồi, cậu là đồ tồi..."
Cô gái như không còn sức để chạy theo tiếp nữa, cô ấy dừng lại. Nước mắt rơi xuống từ hai khoé mi một cách vô thức. Tình yêu chỉ như bèo dạt mây trôi, hoa đào rơi cuốn theo gió thổi... Tất cả hình ảnh đều khuất bóng theo thời gian, chỉ có nỗi đau vẫn vẹn nguyên mãi trong tim.
Chàng trai lúc này đã dừng lại, đứng phía trước không hề quay lại. Cũng chỉ thấy được bóng lưng từ phía sau. Chàng ta khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, nhìn rất thư sinh... Trên người chàng ta mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, áo để trong quần, nai nịt lại gọn gàng... Cô gái phía sau gào thét khản cổ trên một ngọn đồi hoang vắng. Xung quanh cây cối mát rượi, cỏ xanh mướt, hoa dại mọc lả lướt thấp lè tè dưới mặt đất... Cứ thế, cô gái ấy gào khóc... Dáng mỏng manh nhỏ bé, trong bộ váy mềm mại thướt tha bay trong gió, dưới ánh chiều tà... Khung cảnh vô cùng nên thơ, nhưng rất ai oán như một bức tranh đẹp mà buồn.
"Tại sao? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi... Chẳng phải cậu hứa sẽ cùng tớ tốt nghiệp. Chúng mình sẽ..."
Tiếng nói nghẹn nghẹn nơi cổ họng...
"Trả lại cho cậu, tôi không thèm giữ đồ của một kẻ không giữ lời hứa..."
Tay cô rút từ ngón áp út ra một chiếc nhẫn màu bạc ném về phía trước. Gương mặt đau khổ không ai thấu, cô gục ngã, đôi mắt gục nhìn xuống bãi, cỏ giữa một ngọn đồi hoang vắng đầy cô đơn. Không gian vắng lặng không một bóng người. Chỉ có một mô đất nhô cao lên, cỏ mọc xanh mướt...
Giờ đây, trước mặt nàng là một người phụ nữ, trông già nua, ánh mắt buồn đau nhìn nàng.
"Con hãy quên nó đi. Bao năm rồi... Con cứ định sống như vậy mãi sao? Chấp niệm trong lòng con quá lớn. Đã đến lúc từ bỏ nó, để tìm cho mình một hạnh phúc. Con không thể..."
Bà ta bước tới nắm bàn tay cô gái, trong khi trên tay cô gái đang cầm một cuộn giấy cuốn tròn lại. Trên người mặt một bộ vest công sở năng động, mái tóc dài hờ hững buông qua đôi vai. Ánh mắt nhìn bà có vẻ buồn, nhưng im lặng không nói một lời nào!
Bức tranh được bà rút ra từ tay cô.
"Con lại đi vẽ à! Để mẹ xem con vẽ cái gì? Ồ... Đẹp quá! Con vẽ ai vậy? Trang phục đẹp, gương mặt cũng đẹp, lạnh lùng nhưng không kém phần kiêu sa y như con vậy!"
Nói rồi bà ngước nhìn đứa con gái này nói tiếp: "Đóng khung treo trong phòng ngủ con đi. Mẹ thấy giữ nó lại treo lên cũng là một ý hay." Bà tự nói tự trả lời. Tự biên tự diễn, cô gái đứng đó... Đèn đóm của căn phòng đều tắt, và tất cả chìm vào im lặng.
Bên tai cô lúc này, ong... ong tiếng nói xì xì, tiếng gọi: "Tiểu thư. Vương Phi..." lẫn lộn cả lên. Vẳng bên tai vẫn là tiếng Vân Nhi. "Thái y, Vương Phi nhà tôi không sao chứ? Xin người hãy cứu lấy Vương Phi nhà tôi..." Tiếng nói của nàng ta nghe mà não cả lòng. Tuy nhiên, đầu óc Vương Phi quyết bỏ qua mọi thứ, cứ đắm chìm vào mộng ảo.
Bỗng bên tai nàng lại truyền đến một âm thanh sắc lạnh quen thuộc. Dù nàng rất ít khi có dịp được nghe nó. Nhưng mỗi lần nghe là mỗi lần thấy da gà rần rần nổi lên. Nàng đoán chính là hắn, nàng cần phải mở mắt ra nhìn, ngóng xem chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt hé mở ra, rồi chợt rất nhanh khép chặt trở lại. Mọi hành động của nàng đều thu vào tầm mắt của hắn.
Tiếng nói của hắn vẫn ồn ồn, trầm ổn.
"Chỉ là sốt do nhiễm phong hàn?"
Tiếng hắn vặn vẹo hỏi Thái Y. Nghe như là chuẩn đoán này có gì đó chưa thoả đáng lắm... Mọi người, đứng quanh đó đều cảm thấy như thế. Ai cũng cúi đầu, im lặng chỉ có viên Thái Y và Vân Nhi có phần hơi run rẩy...
Giọng nói run run của hắn ta cất lên:
"Chỉ là... Vương Phi cơ thể suy nhược, nhiễm lạnh, trong người lại có chút men rượu... Nên tình trạng có hơi nặng hơn bình thường. Thần sẽ kê một toa thuốc cho Vương Phi, trong vài ngày sẽ khỏi. Chỉ là phải nên cẩn thận không nên bỏ bê, tàn phá cơ thể..."
Tiếng lão Thái Y già oang oang truyền đến tai nàng. Nghe xong không biết nên khóc hay nên cười. Tỉnh rồi có nên mở mắt ra hay giả vờ bất tỉnh. Mọi người đoán xem phải làm thế nào? Nàng vẫn nhắm nghiền mắt nằm đó bất động, nghe ngóng.
Vân Nhi nhớ lại cảnh tượng lúc sáng nàng giật thót cả người. Tay chân có phần không được nhanh nhẹn như bình thường. Nàng ta nhìn hắn nam nhân với chiếc mặt nạ bạc đứng đó. Không biết biểu tình phía sau nó bình thường hay tức giận. Lắp bắp nói:
"Nô tì đi sắc thuốc cho Vương Phi."
Nói rồi nàng cùng nhóm tì nữ lui ra ngoài, lon ton chạy theo lão Thái Y già. Căn phòng chỉ còn hắn và nàng tất cả lại chìm vào im lặng...
Một người nằm đó vờ ngủ, một người trầm tư mang nhiều tâm sự, ngồi đó không gian như đóng băng ngưng động. Khiến cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng ai đó. "Hắn là một kẻ, nói là làm. Rõ ràng, hôm đó ta chỉ mạnh miệng đáp trả thôi... Vậy mà, hắn giờ đây đã ngồi một đống nơi chốn này. Thật không biết mai này sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?." Tâm tư hoảng loạn nàng nằm im trên giường đầy khó chịu...
Hắn ngồi đó, trên tay bưng lên tách trà, nhấp một ngụm. Tay vung lên chiếc quạt nhẹ nhẹ quạt cho khuôn mặt mát mẻ, bớt nóng giữa thời tiết ngày hè oi bức. Gương mặt có vẻ trầm ổn, đôi mắt sâu thẳm không đoán ra đang nghĩ cái gì? Đôi môi lạnh vẫn ngự trị trên gương mặt không hề biến sắc. Cảnh tượng đêm qua như tua chậm trong đầu hắn. "Đôi mắt to đẹp nhìn hắn một cách ngơ ngác, bờ môi mộng như nũng nịu, tay nàng ta quờ quạng sờ soạng lung tung trong đêm. Cơ thể hắn cũng không ngoại lệ, thoát khỏi bàn tay của nàng ta..." Nghĩ tới đây, hắn khẽ lắc đầu. "Không biết nàng ta có phải nữ nhân hay không? Hành động vô ý, vô tứ..."
Chợt, hắn nhìn thấy mấy bình rượu vẫn còn nằm đó, ở một góc phòng. Những chai lọ, hủ, ly cốc đủ loại như được sưu tầm để trưng bày. Bên trên những cái hủ có ghi chữ, nhưng chữ gì thì hắn chịu không đọc ra. Tò mò hắn mở tất cả các hủ ra ngửi thử. Mắt hắn chợt biến đổi sang vẻ ngạc nhiên, miệng cũng không ngoại lệ. Hắn đưa tất cả lên miệng nếm thử từng ngụm, từng loại.
Sắc mặt của hắn lúc này đã ôn nhu, trầm tư trở lại. Đôi mày, có lẽ không còn nhíu lại, nó đã giãn ra bình thường... Gương mặt đã về vẻ đẹp sắc lạnh, lạnh lẽo vốn có của nó. Bởi đôi môi lạnh và ánh mắt vô tình nói lên tất cả.
"Nàng ta đúng là cao thủ trong làng pha chế rượu. Đúng là con sâu rượu,..." Hắn lắc đầu sau suy nghĩ vừa rồi.
Chân bước đến bên nàng, hắn ngồi xuống mép giường cạnh sát người nàng. Cơ thể nàng lập tức căng cứng... Giọng nói của hắn nhỏ, chỉ đủ để nàng nghe thấy nhưng trầm trầm, rất có âm lực khiến người ta cảm thấy bị áp lực đến nghẹt thở.
"Vương Phi thật có tài. Nàng nhanh tỉnh lại, Vương Phủ có rất nhiều việc cần đến nàng..."
Nói rồi mặt hắn không lạnh không nhạt nhìn xuống gương mặt như đang ngủ kia. Trong lòng hắn biết rõ, nàng đã tỉnh lại từ lâu. Chẳng qua mọi biểu hiện bên ngoài chỉ là giả vờ. Hắn đưa tay quạt cho nàng mấy cái, khẽ đưa tay chạm vào cái trán đã lấm tấm li ti mồ hôi, nhưng nhiệt độ dần ổn kia. Khẽ tiếp tục lên tiếng:
"Ta có việc phải đi, sẽ đến thăm nàng sau..."
Hắn xoay người về phía trước bước đi bỏ lại nàng nằm đó.
Nhắm mắt nằm đó, nàng đang phân tích đoạn độc thoại dài hơn chín phút nửa thiên tài nửa điên cuồng của hắn. Khi hắn đã để nàng vào tầm ngắm thì chuyện giữ bí mật trở thành điều ảo tưởng. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nàng thở dài, hai mắt mở to nhìn trừng trừng lên trần nhà.
"Lúc này, hắn đã biết gương mặt nàng không hề xấu xí như nàng đã tô vô vẽ. Tức là mọi thứ đã lồ lộ ra,..." Miệng nàng khô khốc, lúc này chỉ muốn uống nước. Tuy nhiên, chẳng có hứng thú mà ngồi dậy... "Ngày tháng còn lại khó mà bình yên." Nàng  nằm đó tự trách mình... Quên sạch giấc mộng kia, chẳng còn chút kí ức gì về chuyện xảy ra tối hôm qua.


Hết chương 13
Còn tiếp.
Phú Trên Mây.