Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 34: Hoàng đế phát điên gì đây?




Bước vào Tử Cấm Thành rộng lớn này sóng mũi ta vẫn còn tê dại với mùi máu tanh, đôi mắt ta vẫn còn cay với những giọt lệ chua chát. Cảnh hoàng cung xa hoa rộng lớn trong mắt của nữ tử ngoài thành trước mặt ta như một con quái vật…khát máu, tàn nhẫn, đầy mùi máu và sự ghê tởm của những âm mưu~

[ Cộp cộp ]

Ta theo lão công công đến Dưỡng Tâm Điện của cẩu hoàng đế, dù sao hắn cũng chẳng ngờ rằng ta sẽ lại chọn cách vào cung nhanh như vậy.

Cung điện nguy nga trước mặt này là thứ mà cả tộc ta đánh đổi bằng xương bằng máu, dâng hai tay lên cho bọn chúng…kết cục nhận lại chỉ là…Thôi vậy~ Chuyện cũng đã lỡ…chấn tĩnh lại bản thân ta bước vào cung điện. Tên lão công công đi trước vào thông báo với hắn về sự xuất hiện của ta.

Vừa vào mùi hương trầm sộc thẳng vào mũi, đúng là một mùi gỗ ấm áp nhưng bản thân ta lại dễ dị ứng với những mùi nồng đậm này, chốc lát không kìm được mà ho khan vài tiếng. Cẩu nam nhân nghe tiếng ho liền cất giọng phía sau bình phong: - Hoàng muội đến rồi sao?

Vẫn là cái giọng trầm ấm ấy…chất giọng từng yêu thương, cưng chìu ta giờ lại…như gió và mây…lướt qua không một lưu luyến. Ta im lặng chẳng trả lời, hắn đứng dậy bước ra khỏi tấm bình phong: - Muội đến sớm như vậy thật có lòng, Nhược Hy biết được chắc chắn rất vui~

Nhìn tên cẩu nam nhân trước mặt dặn lòng bản thân phải bình tĩnh, siết chặt tay ta cúi người hành lễ với hắn: - Hoàng thượng cho gọi ta nào dám chậm trễ~

Hắn nhìn ta âm trầm: - Hoàng muội thời gian qua sống có vẻ chẳng tốt đẹp gì nhỉ?

Ha! Nực cười thật~ Đêm tân hôn của ta chính hắn hạ thánh chỉ sai Dự vương ra tiền tuyến ổn định biên cương, không có chỗ dựa cũng chẳng được lòng phu quân hay lão phu nhân, hắn vốn dĩ biết rất rõ và thừa biết ta sẽ sống vất vả. Giờ đây tỏ thái độ này là đang xem thường, khinh miệt ta ư? Ta cười nhẹ chẳng ngẩng mặt nhìn hắn: - Tạ sự quan tâm của thánh thượng, phu quân bận việc quốc ta nào dám tiêu dùng hoan phí~ Bản thân ta vốn dĩ thích đơn giản nên chẳng mưu cầu xa hoa y phục, trâm cài làm gì!

Hắn nhìn ta ánh mắt bỗng xám xịt, ta chẳng rõ hắn đang nghĩ gì chỉ thấy sự im lặng này trôi qua rất lâu. Hắn xoay người chẳng nhìn ta: - Trẫm nhớ Nhược Hy chuẩn bị cho muội rất nhiều trang phục, y sức lộng lẫy…sao giờ lại mặc đơn giản như vậy?

Ha! Tỏ vẻ thâm tình làm gì chứ? Ta không cần, không cần thứ tình yêu khốn nạn như vậy~ Ta cười nhạt bảo với hắn: - Đơn giản thì là đơn giản, trước sau như một chứ chẳng phải thể loại " Tham phú phụ bần ", trước sau lật lộng, giả tạo~

Hắn tức giận nghiến răng quay người tiến đến bóp cổ ta, ánh mắt hắn đỏ ngầu chẳng rõ là tức giận hay đang khóc, hắn siết chặt cỗ khiến ta khó thở mà vùng vẫy nhưng hắn chẳng quan tâm. Giọng hắn đầy sự tức giận và chế giễu: - Ha! Trách trẫm sao? Nàng trách trẫm sao?

Nghe đến đây ta bật cười chua xót, vùng vẫy chẳng muốn trả lời. Hắn nhìn chầm chầm ta, nhìn đến nổi vết xẹo trên mặt ta như phát ra tia lửa vậy: - Nàng bây giờ sống khổ sở lắm phải không? Cầu xin ta đi~ Cầu xin thì ta sẽ giúp nàng!

Tên điên này hắn bị gì vậy? Ta chẳng còn thời gian liền rút trâm cài tóc xuống, hắn thấy vậy liền buôn tay ra. Ngay giây phút ấy ta như được sống lại, nhìn tên nam nhân điên trước mặt này khiến ta chẳng biết dùng cảm xúc hay từ ngữ gì để diễn tả nữa~

Hắn ta lao đến giựt lấy mạng che mặt của ta, nhìn thấy vết sẹo dài ấy hắn bỗng kích động nắm chặt vai của ta: - Hạ Hạ~ Tại sao lại hủy dung? Tại sao lại ngu ngốc đến vậy? Đau lắm phải không?

Ta hất bàn tay bẩn thiểu ấy khỏi mặt ta nhìn, hắn điên rồi sao? Nói vớ va vớ vẫn gì nữa vậy? Còn gọi ta là Hạ Hạ, ha! Cái tên đã từ lâu ta chưa được nghe từ miệng nam nhân này, giờ đây bỗng lại được nghe khiến ta có hơi sững người. Tên cẩu nam nhân đó cười rất lớn, ta chẳng hiểu vì sao hắn cười, hắn chỉ nhìn ta: - Hạ Hạ! Em là của ta, tại sao em lại không cầu xin ta?

Cầu xin? Ha~ Ta đã từng…đã từng rất nhiều lần cầu xin hắn tha cho tộc của ta…nhưng hắn thì sao? Hắn xem lời ta nói như gió thổi qua tai chẳng lọt một lời…với hắn ta luôn là một gánh nặng phiền phức, chẳng phải chính hắn từng nói ta yếu đuối sao? Sỉ nhục ta, lăng nhục ta giờ bảo ta cầu xin hắn? Ha! Đừng có mơ.

Ta nhàn nhạt bảo: - Bây giờ ta là hoàng muội của người cái nhũ danh Hạ Hạ của ta chưa xứng đáng để bệ hạ gọi! Hoàng hậu nương nương mà nghe được e là ta sống không nổi mất!

Nghe ta nói vậy hắn lại càng cười lớn hơn, rồi bỗng lao về phía ta khiến ta ngã xuống sàn. Mùi rượu nồng đậm sộc thẳng mũi khiến ta chóng mặt. Đưa tay đẩy mạnh hắn khỏi người thì hắn lại dang tay ôm ta chặt hơn, hắn điên rồi ư. Miệng cứ lẩm bẩm nói với ta: - Sao nàng lại không cầu xin ta? Tại sao? Tại sai lại không cầu xin ta?

Nghe vậy ta chỉ nhàn nhạt bảo: - Vì ngươi không xứng! Không xứng để ta cầu xin sự tha thứ từ ngươi!