Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 28: Số phận sẽ thay đổi, ta có thể lật ngược ván cờ này không?




Ta ôm những suy nghĩ rối rắm ấy trong viện suốt vài ngày, thời gian trôi qua cũng nhanh mới đó đã là ngày theo quy củ phải về nhà mẹ đẻ cũng tức là ta hồi cung. Sáng sớm hôm ấy, Dung Lý dẫn theo một đám cung nữ lớn nhỏ đứng trước cửa viện ta, hùng hồ kêu lớn: - Vương phi!

Ta đang yên giấc trong sương phòng bị đánh thức bởi tiếng đạp cửa ồn ào, Dung Lý xông vào phòng khiến ta giật mình. Bà ta sắc mặt hầm hầm nhìn ta, ánh mắt sát khí không nhanh không chậm nói: - Vương phi hôm nay là ngày hồi cung mời vương phi để chúng nô tỳ hầu hạ cho người!

Ta bần thần vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc cứ ong ong có lẽ đêm qua mãi mơ màng về chuyện của Thẩm Nhược Hy mãi đến gần sáng mới yên giấc nên bây giờ vẫn còn khá buồn ngủ. Dung Lý không đợi ta trả lời hung hăng kéo lấy ta khỏi giường. Bọn chúng kẻ trên người dưới thay y phục, điểm trang cho ta. Một lúc sau, trên người ta đã lấp lánh ánh vàng từ trang sức, lộng lẫy từ y phục, ta nhẹ nhàng nhìn bọn chúng, lấy tấm mạng che mặt đeo lên rồi bước khỏi sương phòng.

Đến cửa chính Dự vương phủ, ta đã thấy lão phu nhân cùng Lâm Thanh Chi đã đứng đó từ sớm. Thấy ta đến, lão phu nhân nhăn mặt bảo: - Đúng là chẳng có chút phép tắc gì cả, ai lại để mẹ chồng đứng đợi con dâu trang điểm, sửa soạn bao giờ~

Ta nghe bà ta nói vậy cười nhạt bảo: - Theo quy tắc thì thần thiếp chỉ cần đi một mình về không cần lão phu nhân ngươi đây. Nếu lão phu nhân đứng nắng đợi không được thì có thể vào phủ để nghỉ ngơi~

Nghe ta nói vậy sắc mặt bà ta tái nhợt: - Cô! Cô dám ăn nói như vậy với bậc trưởng bối?

Ta cười lạnh hành lễ với bà ta: - Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ lo lão phu nhân đứng nắng mệt mỏi sẽ không chịu được ảnh hưởng đến sức khỏe thì lại không hay~

Lâm Thanh Chi bên cạnh bà ta lườm ta một cái: - Là bậc tiểu bối mà cô dám vô lễ như vậy với trưởng bối, cô lấy đủ ra sự kiêu ngạo đó vậy? Đừng quên giờ đây cô chỉ một kẻ không có mẫu tộc hậu thuận, còn là con gái của tội thần!

Ta nhìn ả ta cười nhạt: - Thì sao nào? Một kẻ không có mẫu tộc hậu thuẫn như ta vẫn ngang nhiên đứng ở đây bắt cô gọi một tiếng biểu tỷ khiến cô không cam lòng sao?

Lâm Thanh Chi cứng họng nhìn ta, ta chẳng quan tâm hai người bọn họ kéo váy bước vào trong xe ngựa. Hai người bọn họ ngỡ ngàng nhìn ta rồi cũng hậm hực bước lên xe. Bánh xe bắt đầu lăn bánh đưa ta tiến vào cung thêm một lần nữa~

[ Lộc cộc Lộc cộc ]

Nghe tiếng bánh xe ta đưa tay kéo rèm nhìn bên ngoài, cảnh vật vẫn vậy…lúc này ta dường như thấy cảnh tưởng bản thân lúc thành thân với cẩu hoàng đế. Cũng là con đường này, cũng là cảnh vật này…tập nập người qua lại ném hoa chúc phúc, đèn lồng đỏ được thắp sáng một ngày một khiến cả hoàng thành như viên hồng ngọc tỏa sáng một vùng. Giờ đây cảnh còn người mất… khiến bao hồi ức trong ta cứ như dòng suối chạy ùa về.

Cánh cổng hoàng thành ngay trước mắt gần gũi nhưng cũng thật xa lạ. Nghĩ lại những tin tức mà Thân Ảnh nói với ta hôm qua, cũng như nghĩ về Thẩm Nhược Hy…lòng ta có chút gì đó nhói lên khó tả. Cái hương vị cay đắng cứ lan tỏa khắp miệng ta…

[ Lách tách ]

Ơ?! Ta khóc rồi sao? Sao lại khóc nhỉ? Ha~ Dù có cố gắng mạnh mẽ đến đâu, ta cũng vẫn đau…đau lòng cho một tình cảm chân thành, cho một tình yêu mù quáng. Nhưng ta không được khóc ngay lúc này, không được yếu đuối ngay khi kẻ thù đang ở trên cao mà đắc ý. Nếu bọn chúng thấy cảnh nước mắt đầy mặt như này thì sẽ thế nào đây?

Ta vội lau nước mắt chỉnh lại cảm xúc của bản thân, xe cũng dừng lại, ta cẩn thận bước xuống xe ngựa.

[ Vù vù ]

Một làn gió lớn thổi đến, ta nhìn bầu trời trên cao rực rỡ và huy hoàng nhưng trong lòng đầy cảm xúc khó tả. Liệu ván cờ này…ta thắng được không?

Xa xa ta nhìn thấy một đoàn binh tiến vào cổng thành, nhìn cách ăn mặc khác biệt của họ khiến ta hoài nghi…lẽ nào là Tây vực chuẩn bị đến rồi sao?

Ngay khi ta vẫn còn đang chìm trong mớ suy nghĩ mờ ảo của bản thân thì một lão ma ma tiến đến ta khẽ nói: - Vương phi, hoàng hậu nương nương đang chờ người~

Lúc này ta mới chú ý đến, không biết từ lúc nào ở đây đã có một đám cung nhân mang kiệu đến. Lão phu nhân và Lâm Thanh Chi vô cùng đắc ý nhìn ta, ta lười nhìn bọn chúng bước thẳng lên chiếc kiệu duy nhất ấy. Lão phu nhân trợn trắng mắt nhìn ta, ta nghiêng đầu nhìn lão ma ma: - Kiệu này chuẩn bị cho ta?

Lão ma ma thấy ta đã lên kiệu cũng cười cúi người: - Vâng, nương nương sợ người đường xa vất vả nên đặc biệt chuẩn bị kiệu cho người~

Ta cười lạnh: - Vậy lão phu nhân không có kiệu sao? Tiếc thật đấy~ Thần thiếp đã bảo rồi, lão phu nhân không cần đi nhưng người vẫn cố chấp dẫn biểu muội đi theo!

Lão phu nhân mặt tím tái không nói được lời nào, Lâm Thanh Chi liền mỉa mai ta: - Cô hỏi nói như vậy sao không nhường kiệu của bản thân cho lão phu nhân?

Ta cười lạnh nhìn ả ta: - Ta không thích nhường đấy~ Đây kiệu nương nương đặc biệt chuẩn bị cho ta, lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ của nương nương sao?

Ta biết với tính cách của Thẩm Nhược Hy ả ta sẽ chẳng bao giờ làm những trò tiểu nhân để hại ta. Thứ ả ta muốn chính là nhìn bản thân ta sống không bằng chết vì vậy tại sao ta không hưởng thụ một chút đãi ngộ giả tạo này chứ~

Lâm Thanh Chi bỗng gào lên: - Cô không biết tôn ti sao? Không biết cái gì gọi là nhường cho trưởng bối sao?

Ta nhẹ nhàng tựa người vào ghế: - Với những trưởng bối đáng kính ta nhất định sẽ nhường mà~ Chỉ là…biểu muội trong có dáng vẻ của chủ mẫu hơn ta rồi đó!

Lâm Thanh Chi nghe vậy sững sờ im bật, đám cung nhân lúc này cũng khiêng kiệu đưa ta đến Khôn Ninh Cung. Thẩm Nhược Hy…tôi quay lại rồi~