Vương Phi Ngỗ Nghịch

Vương Phi Ngỗ Nghịch - Chương 94: Hai người hòa ly




Edit: Sand Võ



Beta: Zinny



“Cẩn nhi, con không sao chứ?” Trương thị ân cần hỏi, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng bà ta mơ hồ có cảm giác bất an. Loại cảm giác này quá mức mãnh liệt, khiến bà lo sợ bất an. (Sợ thằng con mình bị điên)



“Không có việc gì!” Đôi mắt sâu thẳm của Tô Cẩn Hạo lúc này lại trở nên mê ly mà chứa nhiều nguy hiểm. Hắn đứng yên, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh, mà loại khí lạnh này lại ập tới quá mức mãnh liệt, làm cho tất cả những người có mặt tại đây mơ hồ có cảm giác bị áp bách mạnh mẽ.



“Hoàng Thượng, xin ngài tha tội cho cha dân nữ.” Dung Tú bình tĩnh nói, “Nếu các người muốn truy cứu tội của cha dân nữ, như vậy tội của Hạ Quán Linh phải chăng cũng có thể đem ra truy cứu chung một thể. Tội danh của nàng ta tuyệt đối không nhẹ hơn cha dân nữ!”



“Việc này……” Đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi Hạ Quán Linh kia giờ phút này còn mang giọt máu hoàng gia, đương nhiên tạm thời không thể truy cứu rồi. Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống vạn vạn lần không thể tránh. Đương nhiên chuyện này, vẫn nên để lão Tam nhà bọn họ đích thân xử lý vậy.



“Ngươi đứng lên trước đi. Trẫm nhất định sẽ cho người thả Dung đại nhân. Về phần chuyện Hạ Quán Linh, giao cho Cẩn nhi giải quyết đi.” Lông mày Hoàng đế nhăn tịt lại, mắt thấy sắc trời đã ngày càng xám xịt, ông ta cũng cảm thấy để đám tiểu bối rắc rối này tụ tập cùng một chỗ thật là một việc không tốt lành gì, ai biết sẽ còn đào ra mấy cái nợ cũ năm xưa gì nữa đây.



“Dân nữ còn muốn khẩn cầu Hoàng Thượng phê chuẩn việc dân nữ cùng tam Vương gia hòa ly!” Dung Tú lại cúi đầu khẩn cầu.



“Xin phụ hoàng mẫu hậu thành toàn!” Tô Tích Lạc ngưng mắt nhìn cô một cái, cùng quỳ xuống bên cạnh cô.



Tô Cẩn Hạo thản nhiên liếc hai người bọn họ, nghe được lời thỉnh cầu của họ, ngón tay giấu trong tay áo bấu thật sâu vào lòng bàn tay. Đôi môi hồng của Quân Lăng Thiên khẽ nhếch lên, từ miệng thở ra một ngụm khí lạnh, hai tròng mắt chăm chú nhìn Tô Tích Lạc cũng trở nên khó bề lý giải.



“Các con vẫn nên trở về suy nghĩ lại đi.” Trương thị khó xử nói, quan điểm của bà là, nếu đã sai lầm rồi, vậy đâm lao thì theo lao luôn đi. Có điều nhìn thế nào cũng thấy, lão Tam nhà bà cùng Tú Tú mới xứng đôi. (Ặc. Ta chém mụ này)



“Xin Hoàng Thượng hoàng hậu thành toàn!”



“Nhi thần cũng khẩn cầu phụ hoàng mẫu hậu thành toàn!”



Hai người nói xong lại cùng cúi đầu bái lạy Hoàng Thượng cùng hoàng hậu một cái thật sâu.



Lúc này, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay Hoàng Thượng. Ông ta sờ sờ chòm râu, khẽ cau mày, trầm tư trong chốc lát, rồi mới chậm rãi nói: “Muốn hòa ly cũng được, nhưng về sau không được lại chạy tới đây nói chuyện bất hòa gì nữa. Còn Tú Tú, hôn sự của con cùng lão lục nhất định phải đợi một hai năm nữa, để đợt phong ba này lắng xuống rồi hẵng nói sau.”



“Tạ phụ hoàng mẫu hậu thành toàn!”



“Tạ Hoàng Thượng hoàng hậu nương nương thành toàn!”



Hai người nhìn nhau, lúc đầu đều có chút khiếp sợ, không ngờ Hoàng Thượng lại dễ dàng thành toàn cho hai người bọn họ như vậy. Có điều sau khi khiếp sợ, trong lòng hai người lập tức vui sướng quên trời đất.



“Hoàng Thượng……” Trương thị có chút nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Thượng, đây không phải “Trợ Trụ vi ngược”* sao, loại quan hệ chị dâu em chồng này nếu bị người ngoài biết được, khẳng định là bị người đời phỉ nhổ không thương tiếc. Huống chi lúc này còn muốn thành toàn hai người bọn họ, đến lúc đó sẽ rước lấy bao nhiêu tiếng đời dị nghị đây. Tôn nghiêm hoàng gia đến lúc đó chẳng phải đều bị hủy hết hay sao. Bà ta không hiểu sao có nhiều tai hại như vậy, mà lão già chết bầm nhà bà ta còn muốn thành toàn cho hai đứa chúng nó.



*nối giáo cho giặc




Hoàng Thượng bình tĩnh liếc Trương thị một cái, tự nhiên nhìn rõ những nghi hoặc trong mắt bà ta, có điều chuyện của Dung Tú tạm thời không thể nói với bọn họ. Cho nên chỉ có thể đem nỗi khổ trong lòng đánh vỡ hàm răng mà nuốt vào bụng mà thôi.



“Việc này trẫm đã quyết định! Cứ như vậy mà làm!” Hoàng Thượng nói chém đinh chặt sắt, liền phất tay áo đứng dậy, kéo tay Trương thị, hai người dìu nhau ra khỏi ngự thư phòng.



Không khí trong điện cũng bởi vì hai lão BOSS vừa đi mà tương đối thoải mái một chút. Dung Tú kéo tay Tô Tích Lạc, hai người từ trên đất đứng dậy, trên mặt tràn ngập tươi cười xuất phát từ nội tâm.



Mà Tô Cẩn Hạo thân mình cứng ngắc lạnh lùng đứng một bên, nhìn nụ cười trên mặt hai người, giờ phút này hàng mày hắn nhíu chặt lại, nhiệt độ trên mặt lại giảm đi vài độ. Hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm hai bóng người trước mặt, trong mắt lộ ra một vài cảm xúc khó lý giải.



“Vương gia, ngày mai nhớ tới Lễ bộ ký thư hòa ly đấy nhé!” Dung Tú từng bước đi tới gần Tô Cẩn Hạo, kiên định đứng trước mặt hắn. Sau đó hơi giương mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng trong nụ cười rõ ràng khiến người ta mơ hồ cảm giác được hơi thở lạnh như băng.



Bỏ lại những lời này, Dung Tú liền xoay người dứt khoát rời khỏi. Cô vươn tay nắm lấy tay Tô Tích Lạc. Hai người không nhìn hắn thêm một lần, trực tiếp bỏ đi.




Đối với Tô Cẩn Hạo, cô không yêu, càng không thể lưu luyến.



Sau khi bọn Dung Tú bỏ đi, Tô Cẩn Hạo vẫn đứng ngây ngốc một chỗ thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh. Trong điện từng trận gió lạnh thổi tới, thân mình hắn hơi run rẩy trong gió lạnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười tuyệt vọng.



Hắn cảm giác nội tâm đang rỉ máu, rất đau, lại rất giày vò.



Sau ngày mai, có lẽ cả đời này hắn đều phải sống trong hối hận.



Không biết vì sao lại nên nông nỗi này, nàng cùng hắn, duyên sâu tình cạn.



Có lẽ, mỗi người đi một ngả không hẳn là chuyện không tốt, đối với nàng mà nói……



Quân Lăng Thiên thu tất cả thống khổ trong mắt hắn vào đáy mắt, hắn chậm rãi tới gần Tô Cẩn Hạo, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, rồi mới chậm rãi tiêu sái bước ra khỏi ngự thư phòng.



“Xem ra thời tiết sắp thay đổi rồi!”* Quân Lăng Thiên kéo chặt quần áo, khóe môi hơi cong lên.



*变天 – vừa có nghĩa là thời tiết thay đổi, trở trời, vừa có nghĩa là biến đổi về chính trị.



Trong tam vương phủ, Tiểu Vân vừa đắp chăn giữ ấm cho Hạ Quán Linh. Hạ Quán Linh ngồi đầu giường, đột nhiên thèm ăn vải , đôi môi đỏ mọng non mềm của nàng khẽ mở, nói với Tiểu Vân còn đang bận rộn: “Đi bảo Vương tổng quản đến hầm băng đem một chùm vải tới đây, đứa bé trong bụng ta muốn ăn!”



“Tiểu thư, cơ thể người hiện tại không thích hợp ăn đồ lạnh……” Tiểu Vân đứng một bên, khuyên nhủ.



“Ta nói ăn liền ăn, ngươi quản được ta hay sao!” Hạ Quán Linh quát lớn, “Nơi này rốt cuộc ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử……”