Vương Phi Ngỗ Nghịch

Vương Phi Ngỗ Nghịch - Chương 83: Công tử ế vợ




“Vì sao?” Quân Lăng Thiên nhướng đôi mắt đào hoa, hỏi lại.



“Vì sao à……” Dung Tú lúm đồng tiền như hoa, phẩy cây quạt trong tay, giọng điệu rất ra dáng nhà tư bản, “Ngươi nói xem, ta tuyển ngươi làm vệ sĩ cho ta, bảo vệ an toàn cho ta. Nhưng bây giờ thì thế nào?” Cô nhăn mặt nhíu mày, làm ra vẻ vô cùng ấm ức.



“Vì mấy ngày nay ngươi không có mặt ở đây, nên ta bị con ngựa giống chết tiệt kia đuổi giết. Những gì khi nãy ngươi nhìn thấy chỉ là một hạt cát trong biển lớn mà thôi, tỷ tỷ đây không phải là trốn chạy trên đường, mà chính là bị đuổi giết trên đường. Nhìn chung thì con ngựa giống chết tiệt kia dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như thế hả. Nguyên nhân chính là – ngươi!” Dung Tú chỉ vào mũi Quân Lăng Thiên nói.



“Vì sao?” Quân Lăng Thiên khoanh tay trước ngực, làm như đang nghe một chuyện cực kỳ thú vị.



“Việc này mà còn phải nói sao. Chính là vì ngươi không có ở đây, cho nên con ngựa giống Tô Cẩn Hạo mới ức hiếp ta chứ sao. Hơn nữa, ngươi cùng hắn tuy là tình nhân cũ, nhưng ta thấy hắn rõ ràng có vài phần thù hận ngươi. Vì thế nên…… hắn đem thù hận với ngươi trút lên đầu ta.” Dung Tú ngừng lại, vẻ mặt Quân Lăng Thiên hoàn toàn không hề tức giận.



Vì thế, tâm tình cô nhẹ nhõm, lại “trơ như mặt thớt” lải nhải tiếp: “Tỷ đây mấy ngày nay vì ân ân oán oán giữa ngươi và hắn, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ, trải qua biết bao nhiêu kinh hoàng. Cho nên bây giờ ngươi phải chi tiền để bồi thường tổn thất cho ta.”



“Muốn bao nhiêu?”



“Ngươi có bao nhiêu?” Dung Tú thấy có cửa, lập tức hỏi lại.



“Cô muốn bao nhiêu, ta đều không đền nổi!” Quân Lăng Thiên xòe hai tay, nhướng đôi mắt đào hoa, thở dài như bất lực.



“Ặc, không có mà ngươi còn vênh váo như thế.” Dung Tú khinh bỉ, căm giận nói. “Vậy thì thế này, ngươi không có tiền, vậy thì dùng thứ gì để gán nợ đi. Ví dụ như…… cái này chẳng hạn.” Cô giơ cao cây quạt trong tay mình lên. Thật ra mà nói, cô mà cầm cái quạt này ra ngoài cũng oách ra phết đấy chứ.



“Không được!” Quân Lăng Thiên lập tức trầm giọng đáp. Cây quạt này có ý nghĩa rất lớn đối với hắn, đương nhiên hắn sẽ không để cô lôi nó ra chơi đùa.



“Không được cũng phải được!” Dung Tú đổi sắc mặt, lập tức bắt đầu giở giọng “nhà tư bản”, trấn áp Quân Lăng Thiên. Cô cười ha ha, tiến đến trước mặt Quân Lăng Thiên, dùng khẩu khí Hoàng Thế Nhân áp bức Dương Bạch Lao mà nói: “Quân Lăng Thiên, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, hôm nay là lễ Trung thu, ta không thể kéo dài nữa đâu!”



[Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao là hai nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ, kể về số phận người nông dân Trung Quốc dưới ách áp bức của bọn địa chủ phong kiến thời kháng Nhật.]



Quân Lăng Thiên giật giật khóe miệng, trên trán lập tức ứa ra một giọt mồ hôi lạnh.



Dung Tú không nhìn thấy khóe miệng run rẩy trên mặt hắn, cô hoàn toàn chìm đắm vào nhân vật của chính mình, “Không có tiền chứ gì? Vậy ngươi dùng nó để gán nợ đi.”



“Không được!” Quân Lăng Thiên lại kiên quyết cự tuyệt đề nghị của cô.



“Ta chỉ đường Dương quan cho ngươi ngươi không thèm đi, vậy được rồi, ngươi đền bạc cho ta, ta sẽ xóa món nợ này.” Cô tiến lên một bước, môi cong cong, nháy mắt với Quân Lăng Thiên một cái.



Trán Quân Lăng Thiên lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng nghĩ tới tầm quan trọng của cây quạt đối với mình, hắn vẫn cắn răng, cự tuyệt.



“Thật nhỏ mọn!” Dung Tú sầm mặt, ném lại cây quạt cho hắn. Quân Lăng Thiên tiến lên một bước, muốn bắt lấy cây quạt kia, không ngờ nắm phải tay Dung Tú. Gió lạnh vù vù thổi tới, đúng thời khắc đó tay áo cô bị gió thổi phồng lên. Dưới ánh trăng, đôi mắt sắc bén của Quân Lăng Thiên vụt qua một vết bớt màu tím nhạt.



Hắn ngẩn ra, vội kéo cao ống tay áo của cô, quả nhiên trên cánh tay trái cô có một vết bớt màu tím nhạt. Vết bớt kia có hình thù như một con bướm sắp vỗ cánh bay đi.



Đầu óc Quân Lăng Thiên hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn rồi.



Khoảnh khắc ấy, hắn bất chợt nhớ tới một câu, “Trong mộng tìm nàng trăm ngàn lượt, bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó, nơi lửa đèn tàn.”



Hắn tìm kiếm lâu như vậy, qua bao nhiêu trắc trở như vậy, không ngờ người hắn muốn tìm lại ở ngay bên cạnh hắn. Nực cười, sự đời trớ trêu làm sao!



“Buông ra!” Dung Tú thấy Quân Lăng Thiên cầm tay mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh tay cô. Cô đương nhiên cho rằng hắn đang thừa cơ sàm sỡ mình.



CBN, buôn bán thật không có lời. Cô bắt chẹt không thành công, ngược lại còn bị người ta sỗ sàng. Cô giận rồi! Quá là bất công! Thế là cô lại vươn tay, đoạt lại cái quạt mà cô vừa trả lại cho Quân Lăng Thiên. Trong lòng cô cảm thấy như vậy mới công bằng!



“Vết bớt trên tay cô có từ bao giờ?” Quân Lăng Thiên hé miệng, hỏi bằng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc.



Dung Tú lúc này cũng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện trên cánh tay không biết xuất hiện một cái bớt màu tím từ bao giờ. Cô gãi đầu, trong ấn tượng, hình như cũng không có vết bớt này.



“Không biết!” Dung Tú trả lời thành thật, nhưng trong mắt Quân Lăng Thiên, lại cho rằng cô đang tức giận với hắn.



“Nói mau, chuyện này rất quan trọng!”



“Không biết!”



“Ta thật sự không biết mà!” Bàn tay còn lại của Dung Tú dùng sức đẩy cái tay đang túm lấy tay mình của Quân Lăng Thiên, nghĩ thế nào cũng thấy dường như người chịu thiệt là cô. Còn cái vết bớt vớ vẩn này, cô thật đúng là không có ấn tượng.



Một câu không biết của cô khiến Quân Lăng Thiên khổ sở. Thân phận Quân Lăng Thiên rất đặc biệt, vậy nên khi được mười lăm mười sáu tuổi, phiền não tuổi thanh xuân của hắn cũng tới theo. Sau khi hắn cùng Tô Cẩn Hạo bái sư học nghệ xong, hai người đều vô cùng phấn khởi về nhà. Tô Cẩn Hạo trở về làm Vương gia, lại gặp được Hạ Quán Linh, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu.



Nhưng đồng môn Quân Lăng Thiên lại không may mắn như hắn ta. Sau khi về nhà, hắn lần lượt cưới bốn người vợ, kết quả đều bye bye hắn vào đúng đêm thành thân. Thế là, mệnh “khắc thê” của hắn đã trở thành sự thật, hắn trở thành “sát thủ thiếu nữ” khiến cho vô số cô gái trẻ ở nơi đó nghe tên đã sợ mất mật. Từ đó trở đi, người đàn ông chất lượng cao như hắn lại thành hàng ế.



Sau lại được một cao nhân chỉ điểm, ông ta nói chỉ cần tìm được nữ tử có vết bớt hình con bướm màu tím trên tay, là có thể chấm dứt vận rủi của hắn. Vì thế, hắn liên tục tìm kiếm, sau khi đã tìm qua vô số địa phương, cuối cùng một mình tiến vào kinh thành Thiên Ninh quốc.



Đương nhiên Tô Cẩn Hạo cũng không biết cảnh ngộ trớ trêu mà Quân Lăng Thiên gặp phải. Nỗi căm thù của hắn ta đối với Quân Lăng Thiên vẫn dừng lại ở thời điểm hai người kết oán kết thù hồi còn là đồng môn.



Hôm nay phát hiện ra vết bớt hình con bướm màu tím trên cánh tay Dung Tú, trong lòng hắn cảm xúc ngổn ngang trăm mối, quả là trời không phụ người có lòng. Cuối cùng đã để cho hắn tìm được nữ tử trong truyền thuyết này.



“Ngươi có buông ra không hả!” Dung Tú giãy giụa, nhưng cô càng giãy giụa, hắn càng túm chặt.



“Vết bớt của cô rốt cuộc xuất hiện từ bao giờ?” Quân Lăng Thiên lại trầm giọng hỏi, đương nhiên thời điểm vết bớt xuất hiện cũng rất quan trọng đối với hắn.



“Đại ca à, ta đã nói với ngươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần rồi, đây sẽ là lần cuối cùng. Ta thật sự không biết!” Dung Tú đau khổ mặt nhăn mày nhó, vừa xua được con ngựa giống kia đi, lại đến con sói này. Một lễ Trung thu vui vẻ, không để cho người ta sống yên ổn một chút là sao. “Lúc trước ta bị ngã xuống nước một lần, đầu óc ngấm nước cho nên ngươi đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết!”



“Ồ.” Quân Lăng Thiên lên tiếng,tay hơi thả lỏng sức . Dung Tú bẹt bẹt miệng, có vẻ cực kỳ giận hắn.



“Đại ca, xin ngươi đấy, đừng kéo tay của ta nữa được không? Ngươi cứ kéo như vậy, phỏng chừng đến mai là tay ta tàn phế mất!” Dung Tú thở dài, nói vô cùng bất đắc dĩ. Cô thật đúng là gây nghiệp chướng! Nghĩ thế nào mà lại dẫn con sói này vào Vương phủ của mình cơ chứ.



Quân Lăng Thiên mím môi, ngược lại thật sự buông tay cô. Đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn thật sâu vào cô. Dung Tú nhận được ánh mắt “ái muội” của hắn, thân mình run lên, trời tháng tám, sao lại lạnh như trời đông giá rét như vậy nhỉ.



Vì sao tên yêu nghiệt nam này lại nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ như vậy?



Không nên trách cô tự phụ, thật sự ánh mắt tên yêu nghiệt nam này thấy thế nào cũng giống như đang dụ dỗ người ta. Làm cho người ta không thể không suy nghĩ vẩn vơ.



“Cô đã muốn cây quạt này thì cho cô đấy.” Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, giờ đã biết Dung Tú là cứu tinh của hắn, Quân Lăng Thiên càng nhìn Dung Tú lại càng thấy thích. Hắn cũng đã từng suy nghĩ, nếu nữ nhân kia là một người quái dị như Chung Vô Diệm thì phải làm sao? Cũng may, Dung Tú nói thế nào cũng là cô gái có chút nhan sắc.



Cô ~~(╯﹏╰)b.



Vừa nghe Quân Lăng Thiên dứt khoát như vậy, Dung Tú ngược lại không dứt khoát nổi. Khi không tỏ ra niềm nở ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là lừa đảo. Người này vừa rồi còn liều mạng bảo vệ cây quạt của mình, bây giờ lại dứt khoát như thế. Lại thêm ánh mắt dụ dỗ kia của hắn, hai chuyện này gộp lại, cô không thể không cho rằng đó là một âm mưu. Thế cho nên……



“Bổn cô nương lại không muốn nữa rồi.” Dung Tú đem cây quạt trong tay trả lại cho hắn, quả quyết như ném một củ khoai nóng, không có lấy một chút do dự.



“Tại sao?”



“Không thích nữa!” Dung Tú nghiến răng đáp, đương nhiên, trong lòng cô đã cân nhắc đến chuyện ngày mai ra đường, tự mình đi mua một chiếc quạt, trở về vẽ gì đó lên trên, sáng tạo ra một kiệt tác còn đẹp hơn cây quạt trong tay Quân Lăng Thiên mới được.



Quân Lăng Thiên nhíu hàng mày thanh tú, dường như đang suy đoán xem trong lòng nữ nhân này đang nghĩ gì, thế là hắn xòe hai tay, “Cái quạt này ta định bỏ đi, cho nên mới tặng cho cô. Cô cứ cầm đi, coi như là bạc ta đền cô.”



“Xì!” Dung Tú khinh bỉ, “Chính ngươi chẳng thèm nên mới cho ta. Như vậy chẳng phải là ta có vẻ rất mất giá hay sao.”




Vì thế, cây quạt nửa canh giờ trước còn “chạm tay có thể bỏng” giờ phút này lại thành hàng tồn “không ai hỏi đến”. Khuôn mặt tuấn tú của Quân Lăng Thiên tối sầm, khóe miệng nhịn không được giật giật. Nữ nhân thật là dễ thay đổi quá.



“Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa! Ta muốn đi ngủ!” Dung Tú nâng trán, ngày hôm nay thật sự là quá mệt mỏi. Cô phải nhanh chóng đi ngủ bù, nếu không sẽ ảnh hưởng đến linh cảm sáng tác của cô ngày mai mất.



Nói xong, Dung Tú lập tức đi mất. Trong bóng đêm, đôi mắt Quân Lăng Thiên vẫn khóa chặt vào bóng dáng màu xanh lục kia.





3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Sand Võ về bài viết trên: strong0voyeudau, hatrang221, khanhthi 57 phút trước Sand Võ Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 16.07.2015, 17:26



Bài viết: 161



Được thanks: 175 lần



Điểm: 6.82



Re: [Xuyên không] Vương Phi Ngỗ Nghịch - Yến Vân Thương - Điểm: 11 Bắt đầu từ chương này, Sand Võ là ta sẽ bắt đầu edit. Mọi người cứ thanks & coment nhiều nhiều vô , cho ta động lực phấn đấu



Chương 84: Cây Quạt Độc Nhất Vô Nhị



Edit: Sand Võ



Beta: Zinny



Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời đã chiếu thẳng vào mông, sau nhiều phen cố gắng của Tiểu Thúy, rốt cuộc mỗ sâu lười cực kỳ không tình nguyện bò ra khỏi giường. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô ngắm đi ngắm lại mình trong gương đồng, trang điểm một hồi lâu.



Đối với biểu hiện của cô ngày hôm nay, Tiểu Thúy rất lấy làm kỳ quái, trước kia mặc kệ nàng ta chải đầu cho tiểu thư nhà mình thế nào đi chăng nữa, người đều mang dáng vẻ thờ ơ không mấy quan tâm, thế mà hôm nay lại quái lạ như vậy.



“Tiểu thư, hình như hôm nay người không giống với ngày thường nha.” Tiểu Thúy nói xong, lại theo lời căn dặn của Dung Tú, lấy ra bộ y phục đẹp nhất trong tủ quần áo.



Dung Tú mừng thầm trong lòng. Đương nhiên là không giống rồi, giờ nói thế nào cô cũng là danh hoa có chủ. Có câu “nữ vi duyệt kỷ giả dung”, nói thế nào chăng nữa, cũng phải đầu tư trước, làm đẹp cho chính mình, như vậy mới có thể dễ dàng dụ dỗ biểu ca được chứ.



[Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: Hai câu trích trong “Chiến Quốc Sách”, có nghĩa người sĩ chết vì tri kỷ, người con gái làm đẹp vì người mình yêu]



Đương nhiên, cô nhất định sẽ không thừa nhận tư tưởng không thuần khiết như vậy, cô vẫn cho rằng chính mình là người cực kỳ thuần khiết.



“Thái dương chiếu sáng trên cao, hoa nhi cười với ta, chim non nói chào buổi sáng……” Sau một hồi mân mê, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây , cô rốt cục vừa ngâm nga khe khẽ vừa bước ra khỏi phòng.



Có điều vừa ra cửa liền bắt gặp một pho tượng môn thần (thần giữ cửa). Quân Lăng Thiên đang dựa vào bức tường bên ngoài phòng, khoanh tay trước ngực, trên đôi môi hồng nhuận ngậm một cọng cỏ xanh, phơi nắng đến là thỏa mãn. Ánh mặt trời chiều miễn cưỡng chiếu lên mặt hắn, tôn lên làn da mịn màng, khiến da hắn càng thêm non mịn bóng loáng hơn. Làm cho người ta không nhịn được, muốn tiến lên cắn một ngụm.



( Ặc ặc... Bớ người ta Có kẻ háo sắc!!!)



Nghe thấy tiếng động, Quân Lăng Thiên chậm rãi mở mắt ra, khẽ nghiêng đầu, môi hơi nhếch, khóe môi nở một nụ cười mị hoặc khuynh thành, “Chào buổi sáng!”



( o(╯□╰)o ).



Dung Tú rùng mình, đối với biểu hiện này của Quân Lăng Thiên, cô rất mất bình tĩnh. Vẫn là câu nói kia, không nên trách cô suy nghĩ lệch lạc, thật sự là người này nhìn thế nào cũng giống như đang dụ dỗ người ta mà. Cái liếc mắt vừa rồi của hắn, ít nhất mang theo dòng điện cao thế mười vạn vôn đấy. Quá CMN dâm đãng rồi.



“Chào buổi sáng!” Dung Tú hèn mọn cười cười, liền nhấc chân chuẩn bị rời đi. Không ngờ chỉ trong chớp mắt thân mình Quân Lăng Thiên đã chắn trước mặt cô.



“Ngươi muốn làm gì?” Dung Tú cảnh giác hỏi.




“Đương nhiên là bảo vệ an toàn cho ngươi rồi!” Quân Lăng Thiên thản nhiên cười đáp.



Dung Tú dùng cặp mắt đen lúng liếng lại đánh giá hắn một phen, lời Quân Lăng Thiên vừa nói cô không nghe lầm đấy chứ. Đối với một tên nhân viên thử việc tệ hại thường xuyên đi muộn, về sớm, bỏ bê công việc, đột nhiên có một ngày lương tâm trỗi dậy, chạy đến trước mặt bạn, nói với bạn rằng hắn muốn tới đi làm.



Đây khẳng định là một âm mưu, nói không chừng là khúc nhạc dạo để đòi tăng lương ấy chứ.



“Ngươi hết hy vọng đi! Ta sẽ không tăng lương tháng cho ngươi.” Đồ con nít ranh, thái độ làm việc như thế mà tăng lương cho hắn thì sẽ làm cho những công nhân tận tụy phấn đấu như Tiểu Thúy, Dung ma ma nguội lòng mất.



Khóe môi Quân Lăng Thiên giật giật, bấy giờ mới hé miệng, thản nhiên nói: “Chuyện lương tháng gì đó không quan hệ. Ta có thể không cần.” Kỳ thật lúc này Quân Lăng Thiên ngụ ý: Chỉ cần cô có thể giúp ta chấm dứt vận rủi này, cho dù cô đòi núi vàng, núi bạc, ta đều cho cô.



“Ngươi……” Nghe thế, Dung Tú im lặng. Cái đầu nhỏ của cô thật sự không nghĩ ra vì sao hôm nay Quân Lăng Thiên trở nên tích cực như vậy. Chờ cô có thời gian, cô nhất định phải nghiên cứu một chút. Chỉ là hiện tại, cô đang vội đi tìm Tô Tích Lạc, hai người bọn họ hôm qua đã hẹn nhau, sợ rằng bây giờ chàng ta hẳn là đang chờ ở trà lâu.



“Được rồi, để xem biểu hiện sau này của ngươi thế nào.” Dung Tú làm mặt nghiêm nghị, giọng điệu trách móc nặng nề, sau đó nhấc chân chuẩn bị rời đi. Không ngờ Quân Lăng Thiên lại theo sát phía sau.



Cô một bước, hắn cũng một bước.



Cô hai bước, hắn tuyệt đối sẽ không đi ba bước.



Cô dừng chân, quay đầu lại hỏi: “Vì sao ngươi đi theo ta?”



“Đương nhiên là để bảo vệ an toàn cho ngươi.” Quân Lăng Thiên thản nhiên đáp.



“Ta tạm thời không cần, ngươi cứ lo việc của ngươi đi.” Nói giỡn sao, hai người bọn họ đây chính là hẹn hò đấy, nếu mang hắn theo, há chẳng phải tương đương với dẫn theo một cái bóng đèn sao.



“Ha ha.” Nghe cô nói như vậy, Quân Lăng Thiên cũng không giận. Hắn nhàn nhã như cũ nói: “Ta nghe nói Tô huynh giờ phút này đang đứng trước cửa lớn, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ. Nhưng ta cũng không biết liệu tiểu bạch thỏ có đụng phải lưỡi kiếm của hắn không nhỉ.”



Nghe hắn nói như vậy, Dung Tú rụt cổ lại. Hết cách rồi, cô đành phải đổi giọng cho Quân Lăng Thiên đi theo. Lúc hai người đi đến cửa vương phủ, quả nhiên có thị vệ mới được phái tới canh gác ở đó. Bọn họ quả thật nhận được ý chỉ của Tô Cẩn Hạo, từ hôm nay trở đi, không cho Dung Tú dễ dàng ra khỏi cửa.



Nhưng mà có ích gì đâu, sau lưng Dung Tú giờ đã có cận vệ. Ngươi nói cho dù Tô Cẩn Hạo đến đây, còn chưa chắc có thể đánh bại Quân Lăng Thiên, nói chi đến lũ binh tôm tướng cá này, không tới nửa chiêu, bọn họ đã bị hạ đo ván rồi.



Qua việc này, quy định chó má của Tô Cẩn Hạo trở thành chuyện viển vông. Dung Tú dẫn theo Quân Lăng Thiên, nghênh ngang từ cửa lớn vương phủ đi ra ngoài. Đám thị vệ chỉ có thể giương mắt nhìn theo.



Sau đó hai người hoả tốc chạy tới “Nhất Phẩm Thái” trong kinh thành. Khi tới đó, quả nhiên Tô Tích Lạc đã đợi ở đây từ lâu. Trông thấy Quân Lăng Thiên, Tô Tích Lạc ngẩn người, sau đó bèn ôm tay cung kính chào hỏi vài câu.



Dung Tú chọn một chỗ tương đối gần Tô Tích Lạc ngồi xuống. Sau đó kéo tay áo chàng ta, hai người đem thực đơn của tửu lâu này ra “săm soi từ đầu tới cuối” một lượt, sau đó lập tức chọn vài món theo sở thích của Dung Tú.



Quân Lăng Thiên từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn hai người bọn họ. Nhưng không biết vì sao, trước kia hắn thấy Tô Tích Lạc còn rất thoải mái, hôm nay càng nhìn lại càng gai mắt.



Ba người ăn xong, lại ra phố đi dạo. Trong lòng Dung Tú vẫn canh cánh chuyện cây quạt kia. Vì thế sau khi ép giá tới nỗi chủ quán tái mét mặt mày trên đường, cuối cùng cô cũng bằng lòng chi hai văn tiền [thực tế ra giá 15 văn tiền] mua một cây quạt còn để trống bề mặt.



Vì lòng dạ độc ác của cô nên lúc trả tiền, Tô Tích Lạc bị chủ quán hung hăng trừng mắt lườm một cái. Ăn mặc rõ là cao sang, ấy thế mà chỉ vì mấy văn tiền mà ép giá ông ta lâu như vậy.



Dung Tú mua cái quạt kia, lại bởi vì Quân Lăng Thiên ở đây, cô cũng ngại ngùng không dám nói mấy lời ái muội. Hai người đi dạo một lát, ăn vài thứ, sau đó ba người bọn họ lại quay về vương phủ.



Trở lại vương phủ, Dung Tú vội sai Tiểu Thúy giúp cô chuẩn bị mấy thứ dùng để vẽ tranh. Chờ khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cô vén tay áo, bắt đầu muốn thể hiện.



Sau nửa canh giờ, cuối cùng cây quạt độc nhất vô nhị tuyên cáo hoàn thành.