Muốn khiến tỷ mất mặt hả, không có cửa đâu!
Hai ngươi ngọt ngào, đằm thắm lắm phải không, để ta đây cho các ngươi thêm chút “gia vị”.
Nếu để cho hai người các ngươi hạnh phúc sung sướng, chẳng phải ta đây sẽ thành vật hi sinh hay sao.
Vì thế, Dung Tú rất có ý thức nữ nhân vật chính đứng dậy, dang rộng hai tay, cố ý quay về phía hai người đang đứng dưới nóc nhà mà hát –
“Ta ngẩng đầu nhìn lên
Vầng trăng phía trên
Biết bao nhiêu khát vọng tự do bay……”
Hạ Quán Linh nhướng mày, dựa vào sự nhạy cảm của phái nữ, nàng ta cảm thấy lúc này Dung Tú đang cố ý khiêu chiến với mình. Nàng ta thẹn thùng kéo ống tay áo Tô Cẩn Hạo, nũng nịu dựa vào trong ngực hắn, cố ý lớn tiếng hỏi, “Vương gia, Vương phi tỷ tỷ đang hát khúc nào vậy? Hình như…… không được êm tai lắm thì phải.”
Đôi mắt Tô Cẩn Hạo lúc này khóa chặt vào Dung Tú, tuy khúc ca này nàng ta hát thật khó nghe, có điều dưới ánh trăng, nàng ta dang đôi tay, tà áo bay phấp phới, giống như một tiên nữ sắp tung cánh bay lên. Khoảnh khắc đó, trong lòng hắn chợt nảy sinh một ý niệm tà ác, muốn bay lên, ôm nàng trong lòng thật chặt, không cho nàng bay lên trời không.
Ý nghĩ này giống như một con thú nhỏ không ngừng quẫy đạp trong lòng hắn, khiến cho hắn vô cùng bất an.
“Vương gia…… Vương gia……” Hạ Quán Linh khẽ đẩy Tô Cẩn Hạo đang thất thần, “Vương gia, Vương phi tỷ tỷ có nhã hứng như vậy, không bằng thần thiếp cũng đem chiếc đàn cổ của mình ra, mọi người cùng tận hứng.” Hạ Quán Linh xuất thân từ Mặc Vân Các, những cô gái nơi đó, từ hồng bài cho đến nha hoàn bình thường, ai cũng có thể ê a hát vài câu.
Vậy nên lúc này Hạ Quán Linh nói như vậy, đương nhiên là muốn dùng tiếng hát “ưu mỹ” của mình để hạ thấp tạp âm của Dung Tú. Nữ nhân ấy mà, đều có sẵn tính ganh đua đố kỵ trong gien. Nhất là loại người luôn được người khác vây quanh như Hạ Quán Linh, lúc nào cũng muốn hạ thấp người khác.
Tô Cẩn Hạo nhìn nữ nhân vẫn đang điên rồ đứng ở nóc nhà kia, chau mày lại, nói với nữ nhân đang làm nũng bên cạnh, “Không cần. Ta lại cảm thấy nàng ta hát không tệ.” Hắn thất thần nhìn lên, trái tim trong thân thể không hề trấn định như bề ngoài của hắn.
Thấy Tô Cẩn Hạo khen ngợi Dung Tú như vậy, sắc mặt Hạ Quán Linh tái hẳn đi. Nàng ta cắn môi, ánh mắt nhìn về phía Dung Tú thêm vài phần đố kị. Ngẫm lại từ sau khi Dung Tú rơi xuống hồ, sự lưu luyến của Tô Cẩn Hạo dành cho Dung Tú lại sâu sắc thêm vài phần, mà nàng ta tuy đang đứng ngay bên cạnh hắn, nhưng lại luôn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tô Cẩn Hạo đang không ngừng bị kéo xa.
“Vương gia, thần thiếp đột nhiên thấy lạnh quá.” Nàng ta túm chặt quần áo, thẹn thùng dụi vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn. Cực kỳ giống một con mèo nhỏ láu lỉnh khiến người ta yêu mến.
Tô Cẩn Hạo sực tỉnh, khẽ vỗ vỗ lưng nàng ta. Giọng điệu nhu hòa đi vài phần, “Nếu lạnh thì nàng vào phòng trước đi.”
Sắc mặt Hạ Quán Linh lại tái hẳn đi. Nếu nàng ta không nghe lầm, Tô Cẩn Hạo vừa rồi nói là “nàng”, mà không phải “chúng ta”. Nàng khẽ ngước mặt lên, có chút không nỡ rời khỏi lồng ngực của Tô Cẩn Hạo, sau đó cất giọng buồn bã: “Vương gia, vậy thần thiếp không quấy rầy chàng và Vương phi tỷ tỷ nữa. Chúc hai người vui vẻ.”
“Ừm. Đi đi.” Tô Cẩn Hạo gật đầu, phất phất tay, ý bảo nàng ta mau chóng vào phòng.
Hạ Quán Linh không cam lòng xoay người, sau đó nhấc chân rời đi.
“A……”
Tô Cẩn Hạo vừa muốn điểm mũi chân bay lên, không ngờ trong bóng đêm đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của Hạ Quán Linh……