Quân Lăng Thiên cầm xiên cá, lẳng lặng ngưng mắt nhìn mặt hồ êm ả một lát, sau đó nhanh như chớp đâm xuống, trên xiên cá lập tức có một con cá chép dài gần hai thước, con cá chép kia bị xiên trúng, vẫn quãy đuôi giãy dụa.
“Quân Lăng Thiên, ngươi thật lợi hại!” Dung Tú đứng bên bờ, trừng mắt nhìn con cá chép, ánh mắt nhanh chóng lay động, thật ra, cô cảm thấy con cá chép này nhất định là con cái. Vốn đang ngây ngốc ở trong hồ, chính là không cẩn thận thoáng liếc thấy hình ảnh Quân Lăng Thiên lẻ loi trên con thuyền độc mộc, liền bị hắn mê hoặc điên đảo thần hồn, trực tiếp lao đến dưới mũi xiên.
Thật đúng là một lần thấy mỹ nhân [ Quân Lăng Thiên ] mà lầm lỡ cả đời.
Quân Lăng Thiên xoay người lại, điểm nhẹ mũi chân, từ trên con thuyền độc mộc bay vút lên, thả người đến trước mặt Dung Tú, khóe miệng cong lên, rút con cá khỏi xiên, sau đó phóng khoáng ném cho Dung Tú. Dung Tú thấy con cá chép kia quẫy đuôi nhào về phía mình, dù thế nào, cô cũng không thể làm cái đạo cụ đáng thương – long môn kia, để cho nó nhảy qua được, vì thế cô anh dũng vươn tay, chật vật bắt được con cá chép.
Quân Lăng Thiên quay người lại, khóe miệng nhếch lên, khẽ liếc cô một cái, rồi nhấc chân đi phía trước dẫn đường.
Hai người tìm một nơi tương đối bí mật, Quân Lăng Thiên bảo Dung Tú tìm một ít củi đốt, mình thì dựng một cái giá để nướng, sau đó sai Dung Tú nhóm lửa, còn hắn rút ra một con dao nhỏ, dùng chuôi dao đập lên đầu con cá chép một cái. Con cá chép kia lập tức ngừng giãy dụa. Sau đó, hắn dùng dao cắt cá thành hai nửa, dùng mấy que trúc cố định lại, chính mình cùng Dung Tú mỗi người cầm một đoạn.
Hai người nhóm lửa ngồi xổm nướng cá.
Dung Tú chép chép miệng, nhìn da cá bị nướng phồng lên lép bép, lại nuốt nuốt nước miếng, “Nếu có chút muối ăn thì tốt quá.”
Quân Lăng Thiên khép con ngươi lưu ly màu tro nhạt, mái tóc đen như mực bị gió thổi khẽ bay, hắn vươn bàn tay thon dài trắng trẻo của mình vào trong tay áo, móc ra một gói giấy nhỏ màu trắng, đưa tới trước mặt cô. “Ừm, không đủ mùi vị thì thử cho thêm cái này xem.”
Dung Tú nhận lấy gói giấy màu trắng kia, mở ra thì thấy bên trong là một ít muối và ớt đã được nêm đầy đủ. Cô cực kỳ hưởng thụ lập tức rắc lên miếng cá của mình.
Trong đống lửa cháy phát ra tiếng lách tách khe khẽ, ánh lửa bập bùng chiếu lên hai người bọn họ. Dung Tú cười nói: “Sao ta cảm thấy ngươi giống hồ tiên thế nhỉ?”
Quân Lăng Thiên không nhịn được bật cười hỏi lại, “Vì sao vậy?”
“Ngươi nói xem ngươi có thể trở thành “kẻ địch” của con ngựa giống Tô Cẩn Hạo kia, lại dẫn ta đến nơi hoang vu hẻo lánh này, hơn nữa, tuy ngươi không dám làm phép trước mặt ta, nhưng chỉ vung tay lên là có thể lấy ra thứ mà ta muốn.”
Đôi mắt hoa đào của Quân Lăng Thiên hơi ngước lên, có chút mờ mịt nhìn về phương xa, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, “Nếu ta là hồ tiên, có lẽ giờ này ta đã tìm được nàng rồi.”
“Nàng? Ai cơ?” Dung Tú nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không có gì.” Hắn thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu nướng cá của mình.
Dung Tú nhìn ra gì đó, mấp máy miệng nhưng không nói gì, vì thế liền im lặng cúi đầu, nướng cá chép trong tay.
Trong Tam Vương phủ, Tô Cẩn Hạo đứng khoanh tay , làm như vô tình đi tới bên bức tường chắn giữa Vương phủ. Lúc này, Tây viện vẫn yên tĩnh như vậy, chứng tỏ Dung Tú vẫn chưa quay về. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối dần, người được phái tới Lục Vương phủ nói nàng ta đã về từ lâu. Vậy thì giờ này, nàng ta đang ở đâu?