Vương Phi Ngỗ Nghịch

Vương Phi Ngỗ Nghịch - Chương 24: Mách tội với mẹ chồng




Nếu việc này truyền ra ngoài, Dung Tú không biết sẽ bị bao nhiêu người nơi cung đình cười nhạo, sau này con bé biết giải thích thế nào với mọi người. Trương thị ho khan một tiếng, cất giọng quở trách: “Cẩn nhi, con đúng là hồ đồ, Tú Tú là Vương phi của con đấy.” Dứt lời bà quay đầu, đau lòng hỏi han Dung Tú: “Tú Tú, còn đau không? Có cần gọi ngự y tới xem không.”



Trương thị cứ mở miệng là gọi “Tú Tú” vô cùng thân thiết.



Tô Cẩn Hạo lập tức sa sầm mặt, hắn khinh thường liếc nhìn Dung Tú, lạnh lùng hừ một tiếng.



Dung Tú thấy dáng vẻ bất lực của hắn thì thầm đắc ý, ngoài mặt lại giả bộ nhu nhược: “Mẫu hậu, con nghĩ Vương gia nhất định không cố ý đâu, nói không chừng chàng có việc gấp muốn tới tìm mẫu hậu nên mới không để ý tới con đó.”



Lời nói “khéo hiểu lòng người” của Dung Tú lập tức dẫn tới hai phản ứng khác biệt:



Trương thị nhìn cô đầy trìu mến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Một nàng dâu ngoan hiền như vậy, con của bà còn không thỏa mãn, còn muốn cái cô Hạ Quán Linh ở Câu Lan viện kia. Ầy, sau này bà qua đời, thật sự không còn mặt mũi mà gặp người bạn chí cốt của mình nữa rồi.



Về phần Tô Cẩn Hạo, sắc mặt hắn trong nháy mắt lạnh như băng, nắm đấm trong tay áo siết chặt lại, màn dạy dỗ nàng ta vừa rồi, phải nói là quá nhẹ.




Dung Tú nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Tô Cẩn Hạo mà nở hoa trong lòng. Khóe môi cô hơi cong lên, ném cho Tô Cẩn Hạo một ánh mắt, thằng nhãi, có giỏi thì tiêu diệt ta ở ngay đây đi.



Tô Tích Lạc đứng bên vừa khéo thấy được ánh mắt vừa rồi của Dung Tú. Hắn nhếch miệng, lắc đầu cười khổ, đương nhiên hắn biết Dung Tú lợi dụng mình để thưa chuyện này với mẫu hậu. Nhưng dù bị nàng lợi dụng, trong lòng hắn vẫn hy vọng Tam ca của mình có thể đối tốt với nàng một chút.



“Mẫu hậu, con là Vương phi, vậy là trong vương phủ, con đứng thứ hai phải không ạ?” Dung Tú chớp chớp mắt, hồn nhiên hỏi.




Trương thị mỉm cười, “Đương nhiên rồi. Cho nên nếu trong vương phủ có kẻ hạ nhân nào không tôn trọng con, con có thể xử phạt bọn họ. Về phần……” Trương thị ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩn Hạo, “Về phần Cẩn nhi sau này mà ức hiếp con, con cũng có thể nói cho ta biết! Mẫu hậu tuyệt đối không bao che cho nó đâu!”



O[∩_∩]O ha ha ~, Dung Tú không nhịn được hò reo trong lòng. Có những lời này của hoàng hậu, tương đương với việc cô đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Sau này nếu những người trong vương phủ không nghe lời cô, cô có thể quang minh chính đại ném cho bọn họ một câu: “Ta có chỗ dựa đó!” Ha ha!



Hừ! Tô Cẩn Hạo, sau này ngươi còn dám sai kẻ khác ức hiếp ta, ngươi cứ chờ coi.




Có thể nói trước mặt Tô Cẩn Hạo lúc này, Dung Tú eo không mỏi, đùi không đau, chân cũng không còn bị chuột rút. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực cố ý đi ngang qua mặt Tô Cẩn Hạo, sau đó hướng về phía Trương thị khom người 90° hành lễ cực kỳ tiêu chuẩn.



Tô Cẩn Hạo nghiến răng kèn kẹt, hắn hận không thể trực tiếp xông tới cắt lưỡi ả ta xuống, xem ả còn có thể nói huyên thuyên được nữa không. Hôm nay coi như hắn gặp hạn, vốn định nói chuyện Quán Linh, không ngờ lại bị Trương thị khiển trách. Giờ Dung Tú còn bày trò như vậy, Trương thị lại càng thương yêu che chở ả, xem ra chuyện Quán Linh chỉ có thể tạm gác lại.



“Được rồi, hai con đi thỉnh an phụ hoàng trước đi. Tú Tú ở lại chuyện trò cùng bản cung một lát.” Trương thị phất tay, ý bảo hai nhi tử của mình đi trước.



Dung Tú liếc nhìn Tô Tích Lạc, mỉm cười, vẫy vẫy tay với hắn. Tô Tích Lạc mím môi, gật đầu.



Tô Cẩn Hạo trông thấy cử chỉ “ái muội” của hai người, trong lòng thầm rủa một tiếng, oán hận phất tay áo bỏ đi.