Nhìn kĩ thì hình như là con người.
Người??? O.o
Hình như là một nam nhân. Còn là một nam nhân rất đẹp nữa chứ. Chậc chậc, làn da thì trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, mày dài, mắt to đen lúng liếng, cái mũi cao thẳng tắp còn có mái tóc óng mượt đang tung bay theo gió kia nữa chứ. Nếu không phải nhìn thấy cái ngực màn hình phẳng vô tình lộ ra kia thì chắc Âu Dương Bích Vy cũng không nghĩ đây là một nam nhân đâu a. Mà cái người nam nhân này đúng là có tố chất làm... tiểu thụ nha.
A, nhưng tại sao hắn lại từ trên trời rơi xuống vậy, còn nữa đừng rơi xuống chỗ ta. Mắt thấy bóng dáng của người nam nhân kia sắp rơi xuống chỗ chủ tử mình thì Ảnh vội vàng kéo Âu Dương Bích Vy cách chỗ vừa đứng khoảng 10 mét rồi mới dừng lại.
Bịch.
-Rơi xuống rồi.
-Máu nhiều chưa kìa. :shock2:
-Có lẽ là chết rồi.
-Khoan, hình như còn sống. :shock2:
-A, hắn đang bò dậy kìa.
-Má ơi, hắn còn cười nữa kìa.
-Aaaaaaaaaaaa... hắn đang đi về phía thất vương phi.
Nam tử kia đi đến trước mặt Âu Dương Bích Vy rồi quỳ xuống nói to:
-Xin vương phi hãy thu nhận nô tài.
Âu Dương Bích Vy không chút lưu tình bỏ lại hai chữ 'không nhận' rồi bước vào vương phủ cùng với hai người thị nữ của mình.
Nam nhân kia có lẽ còn chưa hoàn hồn hoặc có lẽ không thể tin được hiện thực phũ phàng nên vẫn đứng đó lặp đi lặp lại hai chữ 'không nhận' cho đến khi trời tối mới hoàn hồn rời đi.
Trong thất vương phủ.
Khi Âu Dương Bích Vy vừa bước vào vương phủ thì lại bị Đông Phương Tà kêu đến thư phòng.
Vừa bước vào trong, Âu Dương Bích Vy quan sát khắp căn phòng rồi rút ra một kết luận: Đúng là rất uy nghiêm.
Nàng ngồi đối diện với Đông Phương Tà, cả hai mắt to trừng mắt nhỏ cho đến khi Âu Dương Bích Vy sắp hết kiên nhẫn thì Đông Phương Tà mới mở miệng:
-Ly, là muội phải không?
Âu Dương Bích Vy chấn động. Một mảnh kí ức vốn bị phong ấn trong trái tim bỗng bị phá bỏ.
Đã bao lâu rồi...
Đã bao lâu rồi không còn ai gọi nàng như vậy nữa.
50 năm.
100 năm.
200 năm...
Rốt cuộc thì đã bao lâu rồi, nàng đã không còn nhớ nữa.
Trong khu rừng có hai bóng người một nam một nữ đang ở trong một sơn động. Cô gái đang đỡ một nam nhân toàn thân máu me, trên người chi chít những vết thương lớn nhỏ gần sâu. Cô gái đó không khóc, cô chỉ nhìn nam nhân đó từ từ chết dần. Trước khi chết nam nhân đó bỏ lại một câu rồi tắt thở:
-Ly... muội... muội... nhất định... phải sống sót bằng... mọi giá.
Cô gái phát hiện nam nhân đã chết thì mới òa lên khóc, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người con gái lạnh lùng vừa rồi như lột xác thành một cô gái yếu đuối khiến cho ai nhìn thấy cũng có thể tình nguyện từ bỏ tất cả chỉ để đổi lấy một nụ cười của mĩ nhân.
Cô nghẹn ngào nói:
-Tinh ca ca... hức... muội nhất định sẽ... hức... sẽ sống sót bằng mọi giá... hức... Nếu có kiếp sau muội mong chúng ta có thể trở thành huynh muội một lần nữa.
Cô vừa nói xong thì hai dòng huyết lệ chảy xuống.
-Tinh... ca ca?
Âu Dương Bích Vy có chút nghẹn ngào thăm dò.
-Ừ, chính là huynh.
Đông Phương Tà mỉm cười dịu dàng trả lời.
Âu Dương Bích Vy nghe được đáp án thì nhào vào lòng Đông Phương Tà vừa khóc vừa cười nói:
-Tốt quá rồi, vậy là huynh không có chết, vậy là chúng ta lại có thể làm huynh muội một lần nữa rồi hi hi hi...
Trong căn phòng một mảnh ấm áp, ngăn cách với gió lạnh bên ngoài.
'Tiểu Ly à, huynh nghĩ có lẽ chúng ta kiếp này chúng ta không thể lại là huynh muội như trước được nữa rồi'