Sư phụ vừa khóc sao...?
.
.
.
.
.
Hai người cứ quấn lấy nhau như vậy cho đến lúc ánh chiều ta buông xuống. Vân Hy không hề chợp mắt, lẳng lặng xoa đầu Dạ Thiên. Lâu lâu lại vỗ về vào lưng hắn như an ủi. Cố gắng xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cả hai.
Dạ Thiên trong lòng Vân Hy ngủ rất say. Hắn không có một chút phòng bị nào với nàng cả. Yên bình ôm lấy nàng chìm vào giấc ngủ. Đã lâu rồi hắn chưa có một giấc ngủ nhẹ nhàng như vậy.
Ánh chiều tà ấm áp len lỏi vào căn phòng qua ô cửa sổ. Chiếu vào gương mặt thanh tú của Dạ Thiên. Nét đẹp thần tiên dưới tia sáng hoàng hôn khiến nàng trong vô thức đã đưa tay lên vén mái tóc đen mượt của hắn. Cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán.
Hai người mới gặp nhau không lâu trước đây, tại sao sư phụ lại lo lắng cho nàng đến vậy?
Vân Hy mơ hồ, vật lộn với suy nghĩ trong đầu mình. Nàng không biết lý do tại sao sư phụ lại đối tốt với nàng. Bản thân nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không có một chút giá trị nào đối với sư phụ cả. Việc gì ngài ấy lại phải để tâm đến nàng.
Là do tiên ấn, hay là do....
Một loại hình ảnh lúc còn trong ảo mộng không mời mà vụt qua trước mắt nàng. Vân Hy khẽ mỉm cười, một nụ cười đau xót đáng lẽ ra không nên có trên gương mặt non nớt kia.
Phải rồi. Là do dung mạo này của nàng.
- Vân Hy.
Giọng nói vang lên chặt đứt suy nghĩ của Vân Hy. Nàng đưa tay lên, lau vội vài giọt nước mắt chưa kịp chảy ra. Trong phút chốc đã thu lại biểu cảm đau buồn của mình.
- Bát Xà đại nhân.
Những hành động ban nãy của không thoát khỏi mắt xanh của Bát Xà. Hắn im lặng nhìn nàng, đáy mắt bỗng xuất hiện tia cảm xúc lạ lùng.
- Chúng ta nên nói chuyện một chút.
.
.
.
.
.
Hai người lẳng lặng đi dạo trong khu rừng bên cạnh Vạn Hoa Lâu. Người đi trước người đi sau, không ai nói với ai một lời. Lâu lâu lại có tiếng hót thánh thót của vài con sơn ca phá đi vỡ sự tĩnh lặng.
Cảm thấy cũng đã là ngoài phạm vi kiểm soát của Ma vương, vừa hay lại có thảm cỏ phía trước. Bát Xà nhẹ nhàng thả mình xuống, ra hiệu cho nàng lại gần.
- Ngồi xuống đây.
Vân Hy dù có chút cảnh giác nhưng cũng nghe lời hắn. Bát Xà mỉm cười, tỏ ý mãn nguyện.
- Ngoan lắm. Rồi, bây giờ nói với ta, có phải ngươi đã nhớ ra được gì rồi không?
- ....
Nàng khựng người, nhất thời hoang mang không biết nên trả lời như thế nào. Bát Xà thấy nàng như vậy, trong lòng sớm đã nhìn ra đáp án.
- Không nói cũng được. Có điều không nói ra thì chẳng ai giúp được ngươi đâu.
- ....
Nàng trầm mặc, im lặng một hồi mới lên tiếng.
- Tiểu nữ không nhớ gì cả. Chỉ là nhìn thấy một vài thứ.
- Nói xem.
Nàng chần chừ, nhưng nghĩ đến việc Bát Xà cũng từng là người dính líu đến thiên giới, chuyện hắn biết chắc chắn không phải là ít. Không chừng có thể cho nàng biết thêm vài thứ.
- Nửa tháng trước tiểu nữ gặp chút chuyện không hay nên đã bị ngất đi. Lúc mà tiểu nữ ngất đi thì tiềm thức đột ngột rơi vào ảo mộng. Khi đó tiểu nữ thấy được hình ảnh của sư phụ và một nữ nhân khác. Không những thế.... nữ nhân đó trông rất giống tiểu nữ.... À không, là tiểu nữ trông rất giống nữ nhân đó. Nhưng tiểu nữ chẳng nhớ ra được người đó là ai cả....
- Đấy không phải ảo mộng. Ngươi đã rơi vào kết giới của phụng hoàng.
- Kết giới của phụng.... hoàng?
Bát Xà thở dài. Chuyện đến mức như thế này thì hắn cũng không cứu rỗi được nàng nữa. Giờ chỉ mong vào sự cố gắng của Ma vương mà thôi.
- Vân Hy, ngươi nghĩ sư phụ cưu mang ngươi vì cái gì?