Đêm!
Trong nội điện tẩm cung Trường Minh, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những hạt minh châu phá lệ khiến không gian thập phần âm u lãnh lẽo.
Có hai thân ảnh ngồi cùng nhau, rất lâu rồi mà chưa ai lên tiếng, dường như cả hai người đang chìm vào thế giới riêng tư chính mình.
Hoàng đế Quân Dụ Khanh thoát ra viễn cảnh, mở miệng phá vỡ không khí trầm mặt.
"Cửu đệ, đệ thấy trẫm có vô dụng lắm không?" Quân Dụ Khanh trầm mặt đau khổ nói. Thân là đế vương, nhưng chẳng thể bảo vệ thê nhi của mình, ông cảm thấy bất lực tột cùng. Những khi riêng tư cùng Quân Dụ Hiên thế này, Quân Dụ Khanh mới thật sự là chính mình.
"Đó không phải lỗi của huynh." Quân Dụ Hiên cũng hồi phục tinh thần, trong mắt xoẹt qua tia đau lòng rồi biến mất. Hắn biết hoàng huynh mình nghĩ gì. Bởi vì biết được nguyên nhân Đức phi cùng Quân Kỳ Túc trúng độc, hoàng huynh hẳn là đang tự trách.
"Nếu trẫm không gặp nàng, không cùng nàng kết tóc, không cương quyết mang nàng trở về, có lẽ nàng đã tránh được vận mệnh này." Càng nói, trong hơi thở hoàng đế dường như muốn nghẹn lại.
Phải, người hạ cổ Đức phi Vân Xuyên không ai khác chính là mẫu phi ông, Đoan quý phi!
(Hồi tưởng của Quân Dụ Khanh)
Năm xưa, khi còn là hoàng tử, lúc ấy Quân Dụ Khanh đã nạp Vân Xuyên cùng Liễu thị, Thẩm thị vào cửa. Bởi vì đã xác định, chẳng những Quân Dụ Hiên có thể cầm quân đánh giặc, mà còn vô cùng lợi hại, khiến Quân Dụ Khanh một trận kinh ngạc.
Vì vậy ông kính xin phụ hoàng ở lại phủ hoàng tử để chăm sóc Vân Xuyên, lúc này nàng ta đã mang thai bốn tháng. Không ngờ, chính vì việc này mà khiến ông khổ sở.
Trong hai nhi tử ruột của mình, thì Đoan quý phi vô cùng đặt kỳ vọng trên người Quân Dụ Khanh, nên khi nghe tin ông đánh thắng trận thì vô cùng cao hứng. Nhưng khi nghe ông vì nữ nhân mà bỏ lỡ việc quân cơ thì lập tức chất vấn.
Vốn dĩ Quân Dụ Khanh không có tâm tranh giành ngôi cửu ngũ, nên dù bị mẫu phi trách mắng cũng không thay đổi quyết định. Đoan quý phi không lay chuyển được ông, liền xuống tay với nữ nhân ông yêu thương.
Ông nhớ rất rõ, hôm đó Xuyên nhi đã mang thai gần tám tháng, mẫu phi cố ý đến cùng nàng may y phục và tả lót cho hài tử, trong lúc vô tình va chạm, khiến cây kéo cắt nhẹ lên mu bàn tay Vân Xuyên, chính mẫu phi ông lấy ra từ trong người lọ thuốc thoa lên vết thương, sau đó cố ý cho gọi thái y kiểm tra, hòng che giấu kẽ hở.
Việc này chính ông cũng không biết, do thấy vết thương trên tay nàng nên mới hỏi. Nghe nói thái y cũng đã xem qua, nên ông không nghi ngờ gì.
Trong thời gian mang thai đến khi lâm bồn, Quân Dụ Khanh không hề buông lỏng cảnh giác, chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ cho Vân Xuyên. Nàng trở dạ, hắn đưa bà mụ người của mình vào đỡ sanh cho nàng, an toàn đón đứa nhỏ chào đời.
Sau khi sinh, thể chất Vân Xuyên cực xấu, cơ thể lâu lâu lại bộc phát sự đau đớn, dù tất cả thái y xem xét qua, cũng không truy được nguyên nhân trong đó. Lúc này Quân Dụ Khanh cho rằng do sinh hạ đứa nhỏ, khiến nàng mang bệnh.
Lại nói đứa nhỏ, sau khi sinh ra vẫn không có gì bất thường, nhưng vừa lên đến ba tuổi, thì cơn bệnh đầu tiên bộc phát. Có lẽ là lần đầu nên chỉ kéo dài một khắc, lần thứ hai chính là khi Quân Kỳ Túc năm tuổi. Lần này cực kỳ nghiêm trọng, vì Quân Dụ Khanh không ở hoàng cung, hết thẩy thái y cũng bó tay.
Thái y nói, có lẽ bệnh tình này truyền từ mẫu sang tử, có lẽ về sau, tam hoàng tử cũng sẽ giống bà, vô phương cứu chữa.
Nhìn nhi tử mình đau đớn hôn mê trên giường, lại nhớ chính mình đau đớn trong năm năm, Vân Xuyên bấy giờ đã được sắc phong Đức phi, liền tuyệt vọng nghĩ quẩn. Bà lấy độc dược đút từng chút cho nhi tử mà hai hàng lệ không ngừng tuông rơi.
Đút độc dược cho Quân Kỳ Túc xong, Đức phi lấy một đoạn vải trắng để kết liễu đời mình. Đến khi sợi vải để vào cổ, Quân Kỳ Túc trên giường phía sau ngồi dậy gọi "Mẫu phi?"
Tiếng trẻ con non nớt vực dậy tinh thần Đức phi, bà bỏ sợi vải bước xuống ghế kiểm tra nhi tử, thấy hắn chẳng những không chết còn thoát khỏi cơn đau tra tấn, bà vui sướng ôm trầm đứa nhỏ vào lòng mà khóc rống.
Lúc này Quân Dụ Khanh đẩy cửa mạnh bước vào, nhìn thấy sợi vải thòng lòng, cùng tình cảnh trên giường, ông hiểu rõ vấn đề, tâm dâng lên đau đớn.
Quân Dụ Khanh thiết nghĩ, có thể nhân lúc ông đi dâng hương ở lăng mộ tổ tiên, có kẽ sau lưng chăm ngòi, khiến Đức phi vì thương con nên nghĩ biện pháp tiêu cực.
Ngay sau đó, ông hạ chỉ, 'Đức phi mưu hại hoàng tự, nhưng vì lòng thương con trắc ẩn, nên bị giam lỏng ở cung Lộ Vân một phần để những kẻ tâm cơ không còn đố kị. Tam hoàng tử sẽ được nuôi dưỡng ở cung Duy Hòa, có ma ma chăm sóc.
(Hiện thực)
"Huynh trách đệ sao?" Quân Dụ Hiên trầm mặc nói. Chuyện Đức phi bị hạ cổ, hắn cũng có trách nhiệm trong đó. Cho nên, dù Hàn Mộ Tuyết nói đó chỉ là một phần mười cơ hội, hắn cũng dốc hết toàn lực giúp đỡ.
"Còn dám nói, nếu không do đệ, bây giờ phu phụ trẫm đã con đàn cháu đống rồi." Quân Dụ Khanh hồi phục trạng thái ngày thường, nghiến răng nghiến lợi nhìn Quân Dụ Hiên.
(Hồi tưởng)
Năm xưa, dù chỉ mới mười hai tuổi, chiến thần Đại Đế cửu hoàng tử đã khiến chưa hầu Đông Liêu, Nam Phù, Bắc Cảnh phải khiếp sợ quy hàng xưng thần.
Sau khi hoàn toàn thắng lợi trở về, phụ hoàng có ý muốn lập cửu đệ làm trữ quân, chuyện này cũng chỉ có ông và Quân Dụ Hiên biết.
Sau khi từ hoàng cung trở về, Quân Dụ Hiên đến gặp Quân Dụ Khanh, câu đầu tiên đệ đệ mở lời là "Hoàng huynh làm vua đi."
Vẻ mặt Quân Dụ Hiên mặc dù còn rất non nớt, nhưng lời nói và phong thái không khác gì người đã quá tuổi trưởng thành. Quân Dụ Khanh nhìn vẻ cực kỳ nghiêm túc kia thì chau nhẹ chân mày, thể hiện sự không vừa ý.
"Không! Ta đã hứa với Xuyên nhi, đợi đến khi nàng sinh xong, sẽ thỉnh ý chỉ phụ hoàng rời kinh, cùng nàng lang bạc, sống đời bình yên." Ngay lập tức Quân Dụ Khanh không suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng. Ông vô cùng chán ghét cảnh tranh giành chém giết này lắm rồi.
"Huynh nghĩ những kẻ kia sẽ để chúng ta yên sao? Huynh ngây thơ quá rồi tam ca, chúng ta sinh ra là dòng đế vương, không có sự lựa chọn." Quân Dụ Hiên lạnh lùng nói. Lệ khí trong mắt lưu chuyển, dường như chỉ trong thời gian giết quân địch, đã tạo ra một Quân Dụ Hiên hoàn toàn khác.
"Nhưng sao là ta? Người phụ hoàng muốn là đệ!" Quân Dụ Khanh bất mãn nói. Lúc sáng khi nói chuyện riêng với ông cùng Quân Dụ Hiên, chính phụ hoàng đã nói ý tứ này. Ông cũng ngầm đồng ý.
"Đại Đế cần một minh quân. Đệ không thích hợp." Quân Dụ Hiên nhìn sâu vào đôi mắt Quân Dụ Khanh. Ý tứ rất rõ ràng, sự nhân từ không có trong người hắn, nên hắn không muốn trói buộc bản thân vào khuôn khổ, nếu vậy sẽ khiến ác ma nuốt chửng tâm trí hắn.
Sau đêm đó, sau hai năm tranh giành đấu đá, Quân Dụ Hiên cuối cùng cũng đưa được Quân Dụ Khanh lên ngôi. Trong mắt dân chúng, Quân Dụ Khanh chính là vị minh quân sáng suốt nhân từ, Quân Dụ Hiên vừa là chiến thần, cũng là sát thần, là cây đao sắc bén nặng ký nhất của hoàng đế.
(Hiện thực)
"Huynh hãy để Tuyết nhi chữa trị cho Kỳ Túc và hoàng tẩu đi." Quân Dụ Hiên chớp nhẹ mắt, mặt vẫn lạnh lẽo như thường, dường như với lời trách móc của Quân Dụ Khanh làm như không nghe thấy. Mười mấy năm qua, hình như nghe nhiều quá nên thành miễn dịch.
"Ổh? Tuyết nhi? Là vị tam tiểu thư sao? Gọi thân mật như vậy?" Quân Dụ Khanh lấy lại trạng thái hồ ly đội lớp người của mình, dựa lưng mỉm cười ý tứ nhìn Quân Dụ Hiên. Hôm nay ông gọi tên sát thần này vào cung, chính sự là muốn nói với hắn, có thể để Hàn Mộ Tuyết chữa trị cho thê nhi ông.
"..."
Quân Dụ Hiên toàn thân hắc khí lưu chuyển. Hắn không quên, đêm qua nữ nhân nhi kia có vài lần nhìn hoàng huynh của mình, khi ấy hắn vô cùng không vui, nay còn dám theo miệng hắn gọi 'Tuyết nhi' sao?
"Nên nhớ, nàng ta là thần tử của trẫm." Quân Dụ Khanh không hề e sợ, trên môi vẫn treo nụ cười. Ý là, Hàn Mộ Tuyết là con dân của trẫm, quyền sinh sát nằm trong tay trẫm, có giỏi thì làm vua như trẫm đi.
Quân Dụ Khanh hài lòng khi sắc mặt Quân Dụ Hiên càng ngày càng khủng bố hơn. Không ngờ sau mười lăm năm cực khổ làm hoàng đế, cuối cùng ông cũng có cách khiến đệ đệ mình khó chịu, trong lòng lại cực kỳ sảng khoái, dần dần hiện lên một kế hoạch trả thù.
"Ta không ngại giúp huynh đưa Đức phi đến tây bắc dưỡng bệnh." Nếu là cuộc trò chuyện tình thâm huynh đệ, Quân Dụ Hiên sẽ gọi Đức phi là hoàng tẩu, nhưng hiện tại gọi Đức phi chính, lời nói nửa thật nữa giả, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.
"Đệ dám!" Quân Dụ Khanh trợn mắt trở mặt. Trên dưới Đại Đế này, ai không sợ hãi uy nghiêm của ông chứ? Chỉ có hai người mới thấy được con người thật của ông, là Vân Xuyên cùng tên sát thần này, vậy mà hiện giờ hắn dám uy hiếp ông?
Một lúc sau Quân Dụ Khanh lấy lại cảm xúc vô cùng có hứng nhìn Quân Dụ Hiên ra mặt tiếc rẻ nói "Ta nói này cửu đệ, với tính tình này của đệ, sẽ khiến tam tiểu thư nhà người ta sợ hãi cùng xa lánh đó biết không? Haizz thật đáng tiếc a."
Mặc dù Quân Dụ Hiên biết, Hàn Mộ Tuyết không phải nữ tử yếu đuối, cũng biết Quân Dụ Khanh là cố tình châm chọc, nhưng nội tâm hắn lại cực kỳ để ý câu nói kia. Tức khắc hắc khí xung quanh tản mất, vẻ thâm trầm âm u cũng không còn, chỉ xót lại sự lạnh nhạt xa cách.
Vẻ mặt giả vờ còn tiếc nuối, nhưng khoé mắt hồ ly của Quân Dụ Khanh vẫn theo dõi sắc mặt Quân Dụ Hiên, thấy hắn thu lại nanh nuốt thì đắc ý nghĩ 'Hay lắm, lại để ta nắm được thóp, sau này xem ta trừng trị sát thần ngươi thế nào.'
* * *
Tần Phủ!
"Gia, đã tra ra, người đứng sau việc này chính là Lệ phi, Thẩm thị." Triệu An thẳng người đứng trước mặt Quân Dụ Hiên báo cáo. Vốn nhiệm vụ của hắn là cận vệ bên cạnh hầu hạ chủ tử, Triệu Bình là thủ lĩnh ám vệ, làm việc trong tối, còn việc lấy thông tin, điều tra này nọ là của bọn Lương Thần, Ngô Tích.
Bởi vì ăn nhầm thứ gì đó không sạch sẽ mà hai tên kia bị tào tháo đuổi, ngồi nhà xí tận hai canh giờ, hiện tại vô cùng chật vật. Vương gia chẳng những không trách phạt, còn cho bọn họ một ngày nghỉ dưỡng để hồi phục, chuyện lấy tin tức phải đến tay hắn.
Ánh mắt Quân Dụ Hiên lạnh lẽo, lệ khí trong mắt hiện lên, quanh thân hắc khí lưu chuyển. Hắn nhớ đến tình cảnh đêm tuyển phi.
Nha hoàn rót rượu cho hắn tuy là người của hoàng hậu, nếu đơn giản xuất hiện chỉ muốn câu dẫn hắn, thì sẽ không chọn ngay lúc bữa tiệc, lại còn nhiều người có mặt như vậy. Khác nào nói hoàng hậu ngu dốt?
Rất dể đoán được ý đồ kẻ này!
Bởi vì tránh cho bứt dây động rừng, Quân Dụ Khanh giả vờ tức giận ánh mắt cảnh cáo hoàng hậu, sau đó sai người đánh chết nha hoàn kia, để kẻ đầu sỏ buông lỏng cảnh giác.
Tiếp theo hoàng huynh gặp riêng hắn, lệnh cho hắn điều tra ngọn nguồn. Và đúng như dự liệu, sau vài ngày, người kia tưởng mình hoàn toàn ly khai sự nghi ngờ, nên lộ ra chút giấu vết, khiến bọn người Lương Thần phát hiện.
Chợt nhớ gì đó, tay Quân Dụ Hiên nhẹ nhàng lấy chiếc khăn bằng lụa mỏng màu xanh nhạt trong người ra, hạ mắt xuống nhìn, lệ khí trong mắt im lặng thoát ly.
Đây là chiếc khăn mà Hàn Mộ Tuyết làm rơi khi tỉnh lại giao đấu cùng hắn. Khuya hôm đó hắn muốn mang trả lại nàng, lại thấy được một màn, Hàn Mộ Tuyết xinh đẹp ngủ quên khi đang tắm. Nhớ lại hình ảnh đó, hắc khí xung quanh Quân Dụ Hiên cũng biến mất.
Hình ảnh vương gia cầm chiếc khăn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa xoa, vẻ mặt tuy còn lạnh lẽo, nhưng cái nhìn kia có bao nhiêu là sự dịu dàng a? Chỉ như vậy rơi vào mắt Triệu An lại giống như chuyện kinh thiên nghĩa địa gì đó khiến hắn có chút thất thần.
Bỗng!
Một tia hắc khí bén nhọn hướng đến bả vai Triệu An, hắn lấy lại tinh thần lập tức lắc người tránh đi. Khi định thần lại, phát hiện ánh mắt cảnh cáo của Quân Dụ Hiên, hắn cúi nhẹ đầu, tiếp tục báo cáo, nhưng trong lòng thầm mắng Lương Thần cùng Ngô Tích báo hại mình.
"Theo tin tức, một mặt muốn ngài cùng Đoan thị tạo hiềm khích, hai là chứng thực tin đồn năm xưa, nếu tin đồn là thật, sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, lúc đó bọn chúng đằng sau giật dây, đồng loạt dâng sớ mong hoàng thượng vì nghĩa diệt thân." Triệu An lúc này thành thành thật thật báo cáo lại, cũng không quên vận khí âm thầm chống lại hắc khí có thể hình thành lần nữa.
Quân Dụ Hiên môi mỏng nhẹ kéo, ánh mắt tràn đầy lệ khí, mày trái nhếch lên. Bàn tay như cũ dịu dàng xoa nhẹ chiếc khăn. Hắn đã chờ đợi mười bảy năm rồi, rất nhanh sẽ có kết quả.
Triệu Bình vô cùng khẩn trương ngẩn đầu nhìn Quân Dụ Hiên, mặc dù không có gì biến hóa, nhưng hắn biết, trạng thái này của gia hắn, chính là ánh mắt thợ săn đã nhắm trúng con mồi của mình. Tâm cũng nhẹ nhàng thở ra thu hồi nội lực.
Thẩm thi này thật xảo quyệt. Nếu truyện thành công, sẽ khiến gia hắn thân bại danh liệt. Còn thất bại, sẽ khiến hoàng hậu cùng thái tử gặp tai ương, bọn chúng ngư ông đắc lợi, một mũi tên lại trúng hai đích. Nhưng bọn họ lại quên rằng, người bọn họ chọc, nào phải kẻ tầm thường? Dám tính kế gia hắn? Hãy đợi sự trừng phạt đi.