Hàn Mộ Tuyết nhìn thời gian, có lẽ hiện tại đang là giờ tỵ đi.
Khi nàng thua cuộc thi đánh cờ, liền được trở lại chỗ ngồi chờ đợi, trên đài các nữ tử đang thi vẽ tranh. Hàn Mộ Tuyết liếc nhìn xung quanh, không ai chú ý đến nàng thì chán nản nằm dài ra bàn, ước gì bây giờ được ngủ một giấc, nhưng hoàng đế còn thẳng lưng mà ngồi, ai dám bỏ đi ngủ? Chính là kẻ chán sống.
Hàn Mộ Tuyết nằm thơ thẫn nghĩ, có lẽ chỉ có nàng không hề thích thú với trò này, nên có chút nhàm chán, còn bọn người kia là đang lo lắng trông mong vào các nữ tử, tinh thần càng cao trào tập trung chứ không có suy giảm. Một lát sau, bên trên khán đài âm thanh gõ tiếng chiêng kết thúc thời gian vẽ tranh.
Sau một loạt bình phẩm, so sánh, đánh giá, thì mười hai bức tranh bị loại sáu, còn lại sáu bức xuất sắc bước tiếp vào vòng kế thi. Giám khảo cuộc thi này là ba vị nương nương đức cao vọng trọng được hoàng thượng điểm chỉ Hiền Phi, Lệ phi, Nghi phi.
Thi thơ tiếp tục!
Sáu thái giám trải giấy trắng lên bàn của sáu nữ tử. Cuộc thi thơ chính thức bắt đầu, đề tài nói về một chữ Minh. Và đề tài này, giám khảo là ba vị đứng đầu trong lễ bộ tiến hành đánh giá.
"Tuyết Tuyết" Lam Hiểu thấy Hàn Mộ Tuyết nằm dài thì chạy lại đẩy nhẹ gọi nàng dậy. Thật là, dù không ai để ý đến chỗ khuất này, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chú chứ? Nói thì nói vậy, nhưng Lam Hiểu không hề chán ghét, mà còn thấy Hàn Mộ Tuyết rất tự nhiên và phóng khoáng, không như một số người, quá để ý vẻ bề ngoài.
Nhìn qua, có lẽ Hàn Mộ Tuyết nhỏ hơn nàng, vóc dáng kia khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, dáng người nhỏ nhắn, y phục tím nhạt, ôm sát thân người, kiểu dáng này Lam Hiểu chưa từng thấy qua. Gương mặt nhỏ cỡ nắm tay nam nhân, đôi mắt phượng lung linh như biết nói. Cái mũi cao ráo xinh xắn, đôi môi hồng đào như mời gọi, làn da trắng mịn trong suốt. Tóc Hàn Mộ Tuyết vừa dài vừa dầy, kiểu búi cũng là mới thấy, trên đầu chỉ cài một cây trâm bảo thạch với đóa hoa lan bằng bạch ngọc. Dù đơn giản như rất tao nhã xinh đẹp.
"..."
Hàn Mộ Tuyết ngồi dậy. Vừa rồi cảm nhận được có người lại gần, hơi thở không nguy hiểm, không gian cũng chẳng có sát khí, nên nàng mới nằm yên giả vờ ngủ. Lại nghe được tiếng gọi Tuyết Tuyết thân mật, làm cho nàng thấy mất tự nhiên. Lam Hiểu này thật sự dể thân thiết thế sao?
"Hầy da, ta gọi muội đó, làm sao nhìn ta chằm chằm vậy?" Thấy Hàn Mộ Tuyết cứ nhìn mình mà không lên tiếng khiến Lam Hiểu có chút bối rối ngượng ngùng. Nàng nói gì sai sao? Hình như không có a, chỉ là nàng nghĩ sao thì nói như vậy chứ cũng chẳng có gì quá đáng.
"Không có gì, ta cảm thấy có người cùng nói chuyện cũng đỡ hơn một mình ngồi nhàm chán" lần này Hàn Mộ Tuyết cũng không trưng vẻ mặt xa lánh nữa, thay vào đó là chút cởi mở cùng vui vẻ.
Từ rất lâu rồi, nàng muốn có nhất chính là một bạn để tán ngẩu. Thanh Âm và Tử Y nàng cũng muốn dùng hình thức bạn bè để nói chuyện, nhưng chung quy người cổ đại vẫn là người cổ đại. Một khi có sự nhận định chủ, tôi trong tâm niệm sẽ khó thay đổi. Hiện tại hai nha đầu đó cũng tự nhiên trước mặt nàng, nhưng thân phận khiến cả hai không dám tuỳ tiện trước mặt Hàn Mộ Tuyết.
"Ta nói này Tuyết Tuyết, nếu thấy chán, cứ đến Lam phủ tìm ta nói chuyện, không cần phân biệt thời gian. Và sau này ta cũng vậy đối với muội, có được không?" Lam Hiểu tuy cũng có kết thân nhiều bạn bè, nhưng nàng cảm thấy rất thích tam tiểu thư Hàn Mộ Tuyết này. Cảm giác chân thật, không giả tạo giống kẻ khác, đặc biệt.. ừm, là người rất dể nói chuyện a.
Nếu Hàn Mộ Tuyết biết Lam Hiểu nghĩ nàng như vậy sẽ cười đến nội thương. Nhưng rất may nàng không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, càng không biết mình có ưu điểm để người khác thích như vậy.
"Được" nhìn sâu vào đôi mắt chờ mong của Lam Hiểu, Hàn Mộ Tuyết lần đầu tiên không cần suy nghĩ gì nhiều mà gật đầu đồng ý. Ở thời đại cổ hủ này, nàng đi đâu tìm ra một Lam Hiểu ngây thơ nhiệt tình hoạt bát như vậy chứ? Có lẽ do hoàn cảnh sinh trưởng, nàng ta được người nhà bảo bọc quá kĩ lưỡng, nên lời ăn tiếng nói không cần kiêng dè hay nghĩ ngợi lợi và hại. Đây đích thị là người nàng muốn tìm để kết bạn.
Và thế là, phía trên đài diễn ra cuộc tranh tài gây cấn, phía dưới trình diễn bát quái trận. Mà hầu như là Lam Hiểu nói, Hàn Mộ Tuyết lắng nghe rồi cười, lâu lâu nàng chen vào một hai câu để góp vui, càng khiến Lam Hiểu nói càng hăng say hơn lúc bình thường rất nhiều.
Bỗng nhiên..
Trên diễn đài, một nữ tử đang ngồi đánh đàn, y phục lam nhạt, mái tóc thật dài buông thẳng phía sau, đầu búi kiểu Uy Đọa. Gương mặt thanh tao, mày liễu thướt tha, đôi mắt điềm đạm trong veo, làn môi nhỏ nhắn hồng thắm mím nhẹ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn không xương uốn lượn trên dây đàn, từng ngón uyển chuyển đem âm thanh truyền đi xa. Quả không hổ danh đệ nhất tài nữ kinh thành, Hàn Mộ Liên.
"Oa, đại tỉ ngươi thật lợi hại, đã vào được đề cuối rồi" Lam Hiểu dừng lại cuộc tán ngẫu nhìn lên diễn đài. Người đang đánh đàn là Hàn Mộ Liên, người này nàng biết qua, nhưng không thân thích. Chỉ vì liên quan đến Hàn Mộ Tuyết, nên Lam Hiểu dù gì cũng mở miệng khen một tiếng mới phải.
Hàn Mộ Tuyết cũng đang nhìn. Thật sự nàng không hề nghi ngờ tài năng của Hàn Mộ Liên, bởi vì ngay từ nhỏ, nàng ta đã được Hạ thị chăm chút từng li từng tý, mời thầy giỏi khắp nơi dạy cầm, kì, thi, họa với lại tính giác ngộ của nàng ta rất cao, liền trong thời gian cố định đã tinh thông tất cả. Sau đó tuy là vào cung theo học cùng ngũ công chúa, nhưng lúc rảnh rỗi cũng cùng người khác rèn luyện một chút, danh xưng tài nữ cũng không phô trương.
Kết thúc âm điệu, mọi người điều vỗ tay khen ngợi, Hàn Mộ Liên e thẹn mỉm cười cúi đầu tạ ơn rồi lui xuống. Dành chỗ cho một nữ tử khác. Bởi vì vừa rồi từ cuộc thi làm thơ, duy nhất chỉ có hai bài được đánh giá là tốt nhất, cho nên trận cuối cùng chỉ còn lại một, chính là người đang bước lên diễn đài.
Nàng có voc dáng mảnh mai, từ tướng đi dáng đứng nhìn ra được, nàng ta được dạy dỗ tốt thế nào. Y phục bạch ngọc, cũng là kiểu cách mới của Phường Y Các, càng tôn vinh vóc dáng nữ tử kiều diễm thướt tha. Gương mặt tuy có phần kém cạnh Hàn Mộ Liên, như thần thái vô cùng tự tin. Mắt liễu nhẹ nhàng đảo xung quanh, đôi mày đẹp cao ngạo, đôi môi mọng ngọt ngào quyến rũ động lòng người, mỗi khi cười khiến người khác không rời mắt. Nếu vẻ đẹp của Hàn Mộ Liên là tinh khiết ngọt ngào như đóa hoa sen, thì nữ tử này có vẻ đẹp mị hoặc câu dẫn người như đóa mẫu đơn nở rộ.
"Thì ra là đại tiểu thư Phó Khuynh, nhà thượng thư Phó Minh" Lam Hiểu vừa nhìn nữ tử bước lên liền xác định. Ai không biết danh vị đại tiểu thư này, tính tình hống hách kiêu căng ngạo mạng, nếu thật sự trở thành thái tử phi thì khổ cho một đám trắc, thông phòng kia đi.
Hàn Mộ Tuyết nghe Lam Hiểu nói vậy liền sáng tỏ. Hóa ra là nữ nhi nhà thượng thư?
Trong triều đại ở đất nước Đại Đế này, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, vương, hầu ra thì phẩm cấp chia như sau.
Nhất phẩm: Tể tướng, Thái phó, thượng tướng quân.
Nhị phẩm: Đại tướng quân, ngũ tư, thái úy, ngữ sử.
Tam phẩm: Thừa tướng, đại học sĩ, đô úy, thượng thư.
Tứ phẩm: Binh, lễ, hộ, công, hình, lại bộ, hàn lâm viện.
* * * (Cái này do mình đặt, chứ không theo cấp bậc chế độ nào hết nha)
Cuộc thi hôm nay, một bên thừa tướng, một bên thượng thư, hoàng đế chọn bên nào cũng ổn thỏa cả. Thân là thái tử, mẫu tộc cũng không kém, nếu bây giờ chọn thái tử phi địa vị quá cao sẽ ảnh hưởng cục diện, quá thấp sẽ thiệt thòi thái tử phi sau này, nếu thái tử lên ngôi.
Có lẽ đây chính là mốt chốt của cuộc thi. Hàn Mộ Tuyết mỉm cười. Hoàng đế này rất thông minh, dựa vào quy định các đời tiên hoàng để lại vận dụng thật tốt. Hay nói chính xác hơn, ông ta vốn dĩ nắm chắc trong tay, ai mới là người cuối cùng được chọn.
Cuộc thi kết thúc. Vẫn tiếng vỗ tay huyên náo chúc mừng. Đến khi lễ bộ đưa tay tiếng ồn ào mới dừng lại. Lúc này lễ bộ cung kính quay sang nhìn hoàng đế, chấp tay.
"Kính xin hoàng thượng cho kết quả" không sai, đề mục cuối cùng này do hoàng đế đánh giá. Mọi người hiển nhiên trông chờ, toàn cảnh trước cổng Nhân Hòa điện im lặng đến lạ thường. Mà trên mặt Quân Dụ Khanh mâu trung khẽ chau lại, tỏ vẻ khó phân xử.
Hàn Mộ Tuyết nâng mắt mỉm cười nhìn thế cuộc. Vị hoàng đến này rõ ràng biết được kết quả cuối cùng, lúc này lại vờ như khó xử. Xem ra muốn quăng củ khoai nóng này cho thái tử. Chính ông ta đứng ngoài không liên quan, lại được người ca ngợi công bằng. Quả là lão cáo già không tầm thường.
"Trẫm thấy nhị vị cô nương đây tài hoa xuất chúng ngang tài ngang sức, nhưng thái tử phi chỉ chọn một, cho nên.. Phong nhi, con thấy thế nào?" Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn Quân Kiền Phong. Với ông, chọn người nào cũng không khác, nhưng so với thái tử hẳn sẽ khác. Một người thuần khiết trong sáng, một người quyến rũ nóng bỏng, còn dựa vào sở thích mà tùy ý sở cầu.
Đối với Quân Kiền Phong, cuộc hôn nhân này cũng xem là khá tốt, nếu được sự ủng hộ của một trong hai gia tộc Hàn, Phó, thì địa vị hắn càng vững chắc hơn.
Thật ra ngay từ đầu, hắn vốn đã có chủ ý, bởi vì Hàn Minh Diên đã theo hắn năm năm, tâm tư thừa tướng ít nhiều cũng nắm được. Chỉ là Hàn Minh Thiên không phải dạng ngốc, nếu muốn ông ta phò trợ, ít nhiều cũng phải có hảo ý rõ ràng, đây chẳng phải là cơ hội quang minh chính đại sao?
Còn về Hàn Mộ Liên.. ánh mắt Quân Kiền Phong có chút nhu tình nhìn nàng. Mấy năm qua, nàng ta vào cung học cùng ngũ công chúa, nên có rất nhiều lần gặp gỡ, quả thật có chút động lòng, nếu kết thân, cũng không phải ý tồi.
"Bẩm phụ hoàng, từ lâu con đã mến thầm Đại tiểu thư thừa tướng phủ, nay trời cao đã an bày như vậy, thỉnh phụ hoàng tác thành" Quân Kiền Phong đứng dậy chấp tay hướng hoàng đế thỉnh cầu. Trong lời hắn nói, chính mình thầm mến mộ, đây là cho phủ thừa tướng mặt mũi thật lớn, hậu lễ như vậy còn hơn cả sính lễ.
"Được, trẫm chuẩn tấu, ba ngày sau Hàn đại tiểu thư cùng thái tử định thân, sau khi làm lễ trưởng thành, sẽ cử hành lễ đón phi" hoàng đế hài lòng gật đầu đồng ý. Ánh mắt ông nhìn Lễ bộ ra hiệu, sau đó đứng dậy dẫn đầu đám quý phi cùng thái tử, hoàng tử rời đi.
"Cuộc thi tuyển kết thúc, Hàn đại tiểu thư phủ thừa tướng được chọn. Mời các vị tiểu thư cùng các vị đại nhân nghỉ ngơi, giờ thân đến dự đại tiệc tại cung Trường Ninh cảm tạ" nhận được chỉ ý hoàng đế, Lễ bộ tuyên bố cuộc thi kết thúc, đồng thời mời những người có mặt hôm nay đến dự lễ tuyên bố trong hoàng tộc.
Hàn Mộ Tuyết, Lam Hiểu đi theo đám người được thái giám dẫn đi. Nữ tử gom chung lại một điện, quan lại thì chung một điện. Nói cũng lạ, từ lúc đến đây, Hàn Mộ Tuyết không hề nhìn thấy Hàn Mộ Mai, Hàn Mộ Liên đâu cả, có lẽ bọn họ được mời đến chỗ tốt hơn đi? Sau một hồi nghỉ ngơi thay y phục, đến giờ thân tất cả cùng xuất phát đến Trường Ninh cung.
Đến nơi, thái giám dẫn đầu chỉ định chỗ ngồi cho từng người, Hàn Mộ Tuyết không hề ngạc nhiên về sự tỉ mỉ. Bởi vì trong cung mỗi năm có nhiều buổi tiệc diễn ra thế này, bổn phận của những thái giám là phải nắm được lai lịch, phẩm vị từng người để sắp xếp ổn thõa. Hoàng cung, nơi không dể tồn tại, muốn tồn tại phải hết sức linh thông mọi việc, từng bước đi đến cử chỉ, sai xót chút thôi sẽ dẫn đến họa diệt thân ngay.
Hàn Mộ Tuyết dò xét xung quanh một lượt. Nơi này khung cảnh thập phần trang nhã. Hiện trời chuyển tối, đèn đuốc được thắp sáng mọi nơi, nhìn lung linh và huyền ảo. Buổi tiệc được tổ chức ngoài trời, ghế cao nhất vẫn dành cho hoàng đế, hai bên trái phải là hai vị nương nương, một là hoàng hậu, người còn lại Hàn Mộ Tuyết không biết, bởi vì nàng chỉ nhận được thông tin, chưa gặp được người thật sự. Kế bên còn một bộ bàn ghế lớn gần bằng của hoàng đế, nhưng cách một bực. Chắc là dành cho thái tử? Hàn Mộ Tuyết nghĩ vậy.
Chạy dài hai bên là cấp bậc rõ ràng trải dài. Gồm hoàng tử, nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm. Sau lưng của những vị có phẩm cấp là nữ quyến của mình, tính theo thứ tự lui dần. Hàn Mộ Tuyết ngồi sau lưng Hàn Mộ Mai. Nếu tính theo cách bày biện này, chỗ nàng ngồi là hàng cúi cùng.
Ở cổ đại, địa vị chính thê và bình thê là ngang nhau, vì vậy Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Mai cũng được xem là đích nữ, thứ vị lại là tỉ tỉ Hàn Mộ Tuyết, cho nên nàng ngồi dãy sau cùng, không có gì là ngạc nhiên.
Khi đế hậu an tọa, liền ban ngồi cho mọi người, bữa tiệc bắt đầu, thức ăn được dọn lên, mọi người cầm đũa dùng bữa. Vốn dĩ mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp, nếu không có sự xuất hiện của một người. Chính là chiến thần trong truyền thuyết, Tần vương Quân Dụ Hiên.
"Tần vương đến" tiếng vị công công lại vang lên, khiến hầu hết mọi người đang có mặt hốt hoảng buông đũa, run sợ đồng loạt đứng dậy nghênh đón, ngoại trừ ba người ngồi phía trên. Hàn Mộ Tuyết cũng đồng dạng đứng dậy, không hề có chút run sợ hay lo lắng nào, chỉ thờ ơ đứng cho có lệ, bởi nàng ghét nhất đang ăn uống mà bị dừng lại. Mất hứng!
Từ xa, một bóng dáng màu đen đang tiến vào. Dưới ánh đèn vàng rực, bóng dáng hắn càng thêm cao lớn uy mãnh. Gương mặt tuyệt sắc nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo u tối tựa khối băng ngàn năm. Đôi mắt dài tinh tế, đuôi mắt sắc bén lạnh lùng. Chiếc mũi cương nghị cao ngạo, đôi môi mỏng mím chặt. Một vẻ đẹp bước ra từ nơi sâu thẳm của địa ngục.
Từng bước hắn đi qua khiến cho những nữ tử đang có mặt một hồi mặt đỏ tim đập thẹn thùng cúi xuống. Thái tử, hoàng tử cùng các quần thần thì lo lắng, vì sao hôm nay vị đại tôn phật này lại đến đây? Trước kia cho dù lễ lớn tiệc to gì, muốn Tần Vương xuất hiện là rất khó, hôm nay vì sao phá lệ?
Thật sự không thể trách bọn họ nghi vấn. Sự việc Tần vương hạ mình đến đây do hoàng đế đích thân mở lời. Nào là bữa tiệc rất quan trọng, nào là cần sự có mặt của đông đủ người hoàng thất. Tóm lại rất nhiều lý do. Lúc đầu tưởng chừng người không xuất hiện, đến khi xuất hiện khiến hoàng đế cười mãi không ngừng, xem đi, ông ta mời được người khó mời nhất rồi, không phải sao?
"Hoành huynh" Quân Dụ Hiên vẫn bộ mặt lạnh lẽo cúi người nhẹ với hoàng đế rồi lạnh nhạt vào chỗ ngồi của mình. Hắn không hề muốn đến chỗ đông người, đặc biệt nơi có nữ nhân xuất hiện, càng thêm khó chịu. Bao năm qua, cho dù thiệp mời chất thành núi trong phủ, hắn cũng chẳng ngó ngàng đi tham dự.
Hàn Mộ Tuyết nâng mắt nhìn chỗ ngồi mà nàng tưởng dành cho thái tử, thì ra là Tần vương. Nàng cảm nhận được, người này rất nguy hiểm, quanh thân hắn là một vùng hắc khí, có thể do tích tụ qua nhiều năm giết địch. Ở trạng thái bình thường, chỗ ngồi nàng xa như vậy vẫn cảm nhận được lệ khí trong đôi mắt kia, đủ biết lợi hại thế nào rồi. Hi vọng trong tương lai, không cùng hắn đối địch, nếu không chính là đối thủ cường mạnh.
Hoàng đế có chút lo lắng nhìn Quân Dụ Hiên. Ông đối với đệ đệ ruột thịt này vừa đau lòng, vừa tức giận. Tức giận là cho dù ông là hoàng đế, hay huynh trưởng, thì đối với Quân Dụ Hiên vẫn chỉ dùng thái độ lạnh nhạt cùng hờ hững không hơn không kém. Còn đau lòng là, hắn đã hai mươi bảy tuổi vẫn một mình lẻ bóng cô độc.
Quân Dụ Khanh biết, trong gia tộc đế vương nào có hai chữ tình thân? Nhưng riêng ông và Quân Dụ Hiên thì khác. Từ nhỏ hai người đã nương tựa nhau mà sống trong cảnh giành giật chém giết. Đến năm Quân Dụ Hiên mười hai tuổi, bỗng lâm bạo bệnh, suýt nguy hiểm tính mệnh. Sau khi chữa chạy hồi phục, thì phát hiện một chuyện, nếu cơ thể hắn bị nữ nhân chạm vào, sẽ xảy ra biến tính. Nói cách khác chính là, biến thành tên ác quỷ hút máu người, còn phải là nữ nhân trong sạch.
Ngày đó, lần đầu tiên phát bệnh, Quân Dụ Khanh cương quyết, giết người diệt khẩu, để bảo vệ đệ đệ mình, vì nếu bị người tiết lộ, tính mạng khó bảo toàn. Đến nay, kể cả hoàng hậu cũng chưa từng hay biết.
Khi Quân Dụ Hiên biết được sự tình, bi quan cùng thống khổ, ngay vào thời điểm này, hắn xin tiên hoàng ra quân giết giặc để cân bằng nội tâm. Sau năm năm trở lại, trên người bao phủ một vòng hắc khí, trong mắt lệ khí sắc bén khiến người khiếp sợ. Cũng chính sự trở lại này khiến cho các vị hoàng tử cùng thái tử cảm thấy bị đe dọa đến địa vị, không tiếc mọi thủ đoạn dồn hắn vào tử lộ.
Quân Dụ Hiên tìm Quân Dụ Khanh, nói với ông rằng "Huynh làm hoàng đế đi" lúc đó quả thật trong lòng ông không hề có ý định muốn làm vua, nhưng nghĩ lại, một là lên ngôi, hai là chết dưới tay bọn họ, mà đệ đệ ông nói, chính đường mà hai người phải đi.
Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, từng người một bị hạ bệ. Tiên hoàng băng hà, Quân Dụ Khanh lên ngôi. Những năm tiếp đến, Quân Dụ Hiên khảo sát khắp nơi, giết không ít những kẻ tham ô hối lộ, làm trên dưới triều đình điêu đứng căm hận, lại vô cùng sợ hãi. Trong lòng triều thần, Quân Dụ Hiên là ác ma, là người có thể cướp đoạt mạng sống họ bất cứ lúc nào. Trong lòng bách tính, hắn chính là vị thần, giết sạch bọn tham quan, trừng trị kẻ bắt nạt dân chúng, đem đến yên bình cho bá tính.
"Các ái khanh cứ tiếp tục" hoàng đế lấy lại tinh thần, cho mọi người ngồi xuống tiếp tục ăn uống. Nhưng ông biết rằng, nếu có đệ đệ ngồi ở đây, nào có kẻ dám phô trương ăn uống? Sợ đại ma vương nào đó lôi một đống tội chứng ra vạch trần rồi đem đi chém, bữa tiệc này, bọn họ nuốt không trôi.
Hàn Mộ Tuyết bình thản lấp đầy bụng xong, cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị. Người thì e thẹn cúi đầu, lâu lâu liếc nhìn Quân Dụ Hiên rồi đỏ mặt, người thì vẻ mặt cứng nhắc, thở cũng chẳng dám thở mạnh. Chính nàng cũng không thích tên nam nhân kia, nhưng không khoa trương như vậy. Liếc thấy lúc này không ai quan tâm đến mình, Hàn Mộ Tuyết nhẹ nhàng lui ra.
Hoàng đế uống rượu, mắt lại nhìn một lượt xung quanh, haizzz. Mặc kệ đệ đệ ông đi đến đâu, chính là khiến người sợ hãi đến đó, nhiều lúc uy nghiêm còn hơn hẳn chính mình. Hôm nay vốn thật gọi Quân Dụ Hiên đến vẫn là có mục đích. Bởi vì năm xưa, khi ông lên ngôi, từng tìm vô số cao nhân để giúp Quân Dụ Hiên.
Nhưng một rồi hai năm không kết quả, Quân Dụ Khanh tuyệt vọng, còn Quân Dụ Hiên vẫn thờ ơ như không liên quan. Đến một ngày nọ, có vị cao tăng đến, nói với Quân Dụ Khanh rằng, Tần Vương không hề có bệnh, mà là tiền kiếp có lời thề, chỉ cần gặp đúng người, phong ấn sẽ được mở. Lúc đó Quân Dụ Khanh cảm thấy rất huyền bí, chuyện thế này chưa nghe bao giờ, nhưng vẫn tin, bao năm nay bọn họ cất công chờ đợi.
Lúc xế, chính vì câu nói của thái tử Quân Kiền Phong, mà hoàng đế liên tưởng đến Quân Dụ Hiên, nếu 'trời xanh đã an bày', có hay không hôm nay người kia cũng xuất hiện? Cho nên, dùng mọi cách ép buộc Tần vương đến đây, để thử vận may.
Bỗng nhiên..
Quanh thân Quân Dụ Hiên tỏa ra luồng lãnh khí, bởi vì có người tiếp cận hắn. Hoàng đế than thầm không ổn, cung nữ kia không biết rằng, Tần Vương xưa nay rất không thích người khác đến gần quá ba bước hay sao? Đó là người bình thường, còn nữ nhân thì nên cách xa hắn mười bước, bây giờ trách mắng thấy có muộn lắm không?
Tất cả không gian dừng lại, cung nữ đang cầm bình rượu kia cũng hết sức sợ hãi. Nàng ta vốn là người của hoàng hậu trong trăm ngàn người lựa chọn ra, với ý đồ tiếp cận Tần vương, dựa vào nhan sắc, nếu có thể câu dẫn hắn, còn gì tốt hơn đây? Nhưng khi vừa đến bênh cạnh, một luồng khí lạnh từ chân chạy lên gáy, khiến nàng sợ hãi vô cùng, thấy Tần Vương vẫn ngồi im bất động, nàng ta cắn răng cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục rót rượu vào chun.