Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 42-2: Đây là số mệnh! (2)




Có ta ở đây?

Tử Lan ngẩng đầu, nhìn thiếu niên cao hơn nàng ba cái đầu này, nàng có thể nhìn ra kiên định trong mắt hắn. Trong nháy mắt, có một cảm xúc khác thường xông lên trong lòng của Tử Lan, "Ngươi sẽ vĩnh viễn cưng chiều ta sao?" Giọng nói của Tử Lan hơi tắc nghẽn, có không? Vĩnh viễn. . .

"Vĩnh viễn quá dài, ta chỉ biết cưng chiều ngươi một vạn năm!" Chu Tử Mặc không nhìn Tử Lan, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa hoàng cung phía xa xa kia.

Đột nhiên, trong tim hắn đã hiểu ra, Hoàng Thành hào hoa như thế này chỉ là một nhà tù, mà ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia chỉ là gông xiềng giam cầm hạnh phúc của hắn.

Vì Tử Lan, hắn sẽ không ngồi lên vị trí cao cao tại thượng này, hắn chỉ biết làm một Vương gia tiêu dao, mỗi ngày điên điên khùng khùng khoái khoái lạc lạc với cô gái nhỏ này.

Nghe Chu Tử Mặc nói xong, khóe miệng Tử Lan bắt đầu nhếch lên, a. Chu Tử Mặc! Ta nhận định ngươi rồi! Cho dù về sau ngươi không muốn lấy ta, ta cũng sẽ chiếm nhà giữa! Muốn bám ngươi cả đời. . .

Khẽ mím môi, Tử Lan Thanh rất muốn nói với Chu Tử Mặc một câu, ‘ta yêu ngươi’, nhưng lời này nàng như thế nào cũng không nói ra miệng được.

Chỉ có thể âm thầm tự nhủ ở trong lòng, ‘sau đó phải chọn một thời cơ tốt hơn để mở miệng’.

Nhưng người nào đó lại không biết, lần sau có thể sau đó 10,000 năm hay không. . .

Khi Chu Tử Ngữ tỉnh lại lần nữa, Tử Lan đang chau mày nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của nàng ấy nghĩ đến khi còn bé phát sinh đủ thứ, mấy năm thoáng một cái đã qua, họ cũng giảm mập mạp khi còn bé trở nên mỹ lệ.

Tử Lan nhớ, năm ba tuổi ấy nàng hình như đã nói qua, có lẽ sau khi họ lớn lên sẽ là mỹ nữ tuyệt sắc, nhớ lúc ấy Chu Tử Mặc rất khinh thường, nhưng sự thật chứng minh họ quả thật đều là mỹ nữ, nhưng. . . trở thành mỹ nữ thì có ích không? chỉ đăng tại d.đànlê quý đônn Không những thế khuôn mặt mỹ nữ này chỉ mang đến vô số phiền não cho bọn họ!

Giống như hôm nay, tên Hoàng đế kia lại muốn gả nàng cho một đại thần nhị phẩm, đại thần kia đã 27, dáng dấp gian xảo, đã có hai thê, còn có ba tiểu thiếp, mặc dù nàng gả đi làm chính thê, nhưng nàng cũng không phải có thể tiêu thụ đãi ngộ như vậy.

Nếu không phải do tổ mẫu Hoàng quý phi che chở, nói không chừng thánh chỉ gả đi này đã tuyên bố rồi.

Đến lúc đó nàng nhất định sẽ kháng chỉ, mà hậu quả nàng kháng chỉ chính là thoát khỏi quốc gia này, có lẽ còn thuận tiện mang theo Chu Tử Mặc và Chu Tử Ngữ.

"Tử Lan. . . ta đang ở đâu?" Liên tục xoa huyệt Thái Dương của mình, tay nhỏ bé đã thô ráp của Chu Tử Ngữ chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi làm đau, nhưng nàng lại hoàn toàn không có cảm giác .

"Vương phủ của Chu Tử Mặc." Tử Lan Thanh thu hồi ý định của mình, cúi đầu nhìn Chu Tử Ngữ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia mà đau lòng.

"Ừ." Sau khi đáp một tiếng, Chu Tử Ngữ trở về trầm tĩnh, loại yên tĩnh như trước khi chết này khiến Tử Lan Thanh khẽ cau mày.

Nàng vốn tưởng Chu Tử Ngữ sẽ điên khùng náo loạn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ an tĩnh như thế.

Rõ ràng nàng ấy không muốn rời đi!

"Sao không mở miệng, hận ta dẫn ngươi trở lại sao?" Giọng của Tử Lan Thanh hơi quái dị, nhưng cũng lộ ra sự nghiêm túc, nàng muốn biết đáp án của nàng ấy.

"Có lẽ. . . Đây là số mệnh!" Khẽ ngẩng đầu, Chu Tử Ngữ nhếch miệng muốn mỉm cười, nhưng lại không thể cười nổi.

"Cười so với khóc còn khó coi hơn!" Hơi chê bai nói, nhưng còn chưa nói xong lời này, Tử Lan Thanh liền không nhịn được bật cười trước.

Sau đó Chu Tử Ngữ cũng cười theo lên.

"Không cho ngươi cười!" Tay nhỏ bé của Tử Lan hơi hung tàn nắm được khuôn mặt béo mập nhỏ bé của Chu Tử Ngữ, nghĩ đến Chu Tử Ngữ làm những việc ngốc kia, nàng thật muốn trực tiếp bóp chết nàng thôi.

"Đau." Đáng thương nhìn Tử Lan, Chu Tử Ngữ điềm đạm đáng yêu nói.

Mặc dù chưa từng buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tử Ngữ ra, nhưng tay nhỏ bé của Tử Lan Thanh đã bắt đầu giảm bớt lực độ.

"Bây giờ mới biết đau, ba năm nay bị ngược đãi cũng không biết đau đúng không?" Tay nhỏ bé của Tử Lan Thanh đã đổi sang vuốt ve.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé thô ráp của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh thật sự hận mình không cho nam nhân kia mấy bạt tai.

"truyện đăng duy nhất tại

Nói thật, nàng không hiểu tại sao Chu Tử Ngữ lại yêu cái loại nam nhân đó, nếu là nàng, đã sớm phủi mông chạy lấy người rồi!

"Cũng đau, nhưng nơi này không đau." Chu Tử Ngữ vuốt lồng ngực của mình, khóe miệng còn sót lại nụ cười.