Vương Phi Gả Sai

Chương 8: Hòa ly (2)




Nửa năm sau ——

"Vương phi, Vương phi, Vương gia đã trở về rồi!" Tiểu nha hoàn chạy vào nhà với vẻ mặt phấn khích.

Choang ——

Cố Lăng hơi thất thần, chén trà đang cầm trong tay rơi xuống phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hốc mắt nàng đỏ hoe, chóp mũi có chút chua xót.

Nam Cung Hiên, chàng trốn thiếp lâu như vậy, cuối cùng cũng về rồi?

Khóe mắt dần dần ướt át, giờ nàng muốn chạy ngay đến trước mặt Nam Cung Hiên, khóc lóc với hắn, ầm ĩ với hắn, nói với hắn không được hòa ly với nàng! Nàng muốn hỏi hắn rằng, vì sao năm ấy không đón nàng, hỏi hắn vì sao ruồng bỏ ước định bốn năm về trước. Có một số chuyện nàng không đề cập đến thì hắn có thể xem như chưa từng xảy ra hay sao?

Nước mắt tựa như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống.

Nàng còn chưa bước ra khỏi cửa viện thì đã thấy Tú Tú chạy tới với vẻ mặt lo lắng.

"Không hay rồi Vương phi! Vương gia, Vương gia người đưa một người phụ nữ có thai về!"

Đùng đoàng ——

Cố Lăng chỉ cảm thấy xây xẩm mặt mày. Nàng suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà có Tú Tú đỡ.

Nàng hơi thẳng người lại chút, nói: "Đi, đưa ta đi nhìn xem!"

...

Cách cửa viện khép hờ, Cố Lăng thấy được một người phụ nữ ở bên trong. Người phụ nữ đứng ở trong viện ưỡn bụng bầu đùa giỡn cùng bọn nha hoàn, trên mặt dạt dào niềm vui sướng khi lần đầu tiên được làm mẹ.

Lúc nhìn thấy gương mặt của nàng ta, Cố Lăng như bị sét đánh.

Cố Tiêm Tiêm! Sao lại là nàng ta?

Cố Lăng mất hồn mất vía rời đi, chẳng rõ bản thân đã trở lại trong viện như thế nào.

Sắc mặt nàng trắng bệch nhìn giống như ma, dáng vẻ này đã dọa cho một người luôn nhát gan như Tú Tú phát hoảng.

Ban đêm, Cố Lăng nằm trằn trọc trên giường.

Nàng đã gả vào vương phủ được một năm rồi. Những ngày tháng này có thể làm bạn bên hắn cũng coi như giấc mộng của nàng đã được viên mãn, không phải sao?

Một năm này vốn chính là do nàng trộm được, giờ còn đòi hỏi gì nữa chứ?

Nếu mình rời đi có thể đổi lại sự vẹn toàn cho chàng, vậy thì thuận theo chàng đi...

Sáng sớm hôm sau, Cố Lăng đi đến thư phòng của Nam Cung Hiên.

"Vương gia." Nàng hành lễ với Nam Cung Hiên.

Nam Cung Hiên có chút tiều tụy, trên cằm mọc vài sợi râu nhỏ, đôi mắt phản chiếu một màu lam thẫm.

Hắn mở miệng: "Nàng đã gặp nàng ấy?"

Cố Lăng gật đầu.

"Bảy tháng trước, ta cứu nàng ấy từ trong tay một đám cướp. Khi đó nàng ấy không biết thân phận của ta... Về sau biết được thân phận của ta, nàng ấy đã nhiều lần muốn rời đi, là do ta cố giữ lại. Lần hồi kinh này, nàng ấy vốn không muốn..."

"Nàng ấy mang thai..." Cố Lăng mở miệng.

"Là của ta, đêm đó ta say... Nàng ấy là một cô gái tốt. Ta không thể phụ bạc nàng ấy, cũng không thể để đứa con của ta lưu lạc bên ngoài, cũng không thể để nàng ấy theo ta mà không danh không phận. Cho nên......"

Nam Cung Hiên lấy một phong thư từ trên tủ sách.

Dòng chữ "Hòa ly" cực lớn trên phong thư làm mắt Cố Lăng đau đớn.

Tim nàng như bị dao cắt: Nam Cung Hiên, nàng ấy là cô gái tốt. Chàng không thể phụ bạc nàng ấy, vậy chàng có thể phụ ta ư?

Nam Cung Hiên, thật sự không nghĩ chàng nhẫn tâm đến vậy!

Đôi mắt Cố Lăng lóng lánh như phủ thêm một tầng nước trong suốt. Nàng hít hít mũi, cố kìm không cho nước mắt rơi xuống.

Hắn nói không sai, Tiêm Tiêm là một cô gái tốt. Mà nàng cũng biết rõ, Nam Cung Hiên rất khát vọng tình thân, đứa nhỏ này rất quan trọng đối với hắn.

Đây tựa như một vở hài kịch về tình yêu, bản thân mình mới là kẻ dư thừa.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, sau đó cắn chặt răng, cứng nhắc cầm bút viết tên mình lên giấy.

Nhìn dáng vẻ nàng, trong lòng Nam Cung Hiên chợt dâng lên một cảm xúc khác thường.

"A Lăng, chuyện này ta thật sự xin lỗi nàng. Nếu nàng có yêu cầu gì cứ việc nói, bản vương nhất định dốc hết sức lực thỏa mãn nàng."

Cố Lăng cúi đầu, hai tay không ngừng nắm chặt khăn, thật lâu sau mới nói: "Vương gia có thể theo thiếp về thành Lương Châu một chuyến không?"