Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng rất muốn ôm nàng vào lòng.
"Bốn vương biết, cho nên chắc chắn bổn vương sẽ yêu thương nàng."
Phật Tịch tiếp tục chạy về phía trước, trốn ở cây cột cạnh đình nghỉ mát, giận dữ nhìn Bắc Minh Thần chậm rãi đi tới.
"Ngài dừng lại." Phật Tịch chỉ vào Bắc Minh Thần, hét to.
Bắc Minh Thần tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, nói: "Ta không chỉ không dừng lại, còn tiếp tục làm tới."
Phật Tịch không đành lòng nhìn thẳng.
[Là ta thay đổi? Hay là Bắc Minh Thần thay đổi?]
[Từng chữ đều rất bình thường, nhưng nếu nói ra, nhất là khi hắn nói ra, nghe có vẻ rất bất ổn.]
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần đi đến trước mặt, quay người chạy về phía trước đi đến vườn hoa bên cạnh.
Bắc Minh Thần ở phía bên trái, nàng ở phía bên phải. Bắc Minh Thần phía bên phải, nàng ở phía bên trái.
Bắc Minh Thần không vội, chơi trò mèo vờn chuột đùa giỡn với Phật Tịch. Chờ khi nữ nhân này chọc giận hắn, hắn sẽ bắt nàng rồi ăn sạch.
Phật Tịch chạy tới chạy lui trong đình viện, tránh né Bắc Minh Thần đuổi bắt.
[Đây là đang dắt chó à?]
[Chơi mèo vờn chuột với ta à?]
Bắc Minh Thần bước nhanh về phía trước, ôm Phật Tịch vào lòng, nhìn chằm chằm gương mặt Phật Tịch, thâm tình nói: "Đồng ý ở cạnh ta, nàng chính là nữ chủ nhân của phủ Thần vương này."
[Bây giờ ta cũng là nữ chủ nhân của phủ Thần vương này rồi.]
[Có phải đầu óc của Bắc Minh Thần không tốt không.]
[Mất ký ức à?]
Bắc Minh Thần đưa tay nâng gương mặt xinh đẹp của Phật Tịch, quay mặt nàng qua, để mặt nàng nhìn mình. Hắn chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ kia, đáy mắt lóe lên vẻ u ám. Con ngươi sâu thẳm như Hắc Diệu Thạch, khiến cho người ta nhìn mà trong lòng e ngại, đây cũng là sức hấp dẫn của hắn.
Phật Tịch bị ép nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt nhìn vào đôi mắt đen láy kia, tim đập loạn nhịp, không biết bị hắn dọa hay là ngượng ngùng.
Bắc Minh Thần thấy nữ nhân trong ngực bị dọa, vẻ mặt của hắn thay đổi, bình tĩnh mở miệng: "Tịch Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nàng."
[Chính ta cũng sẽ đối xử tốt với bản thân mình.]
Cho dù Bắc Minh Thần cầu xin thế nào, Phật Tịch vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo, làm sao cũng không cúi đầu.
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, tỏ vẻ đau lòng nói: "Tịch Nhi, ta sẽ không ép nàng."
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng.
[Sự đau đớn mấy hôm trước nói cho nàng một lý lẽ, muốn giảm bớt tổn thương, đề phòng chết sớm khi tráng niên thì phải tuân theo ba không. Không nghe, không đáp, không để ý.]
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Phật Tịch về phòng, chuyện gì đến sẽ đến.
*
Phật Tịch chậm chạp mở to mắt, chờ khi ánh nhìn tụ lại, nàng nhìn xung quanh một phen. Giờ phút này nàng đang nằm trên giường, bên cạnh không thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần. Nàng cúi đầu nhìn thân thể mình mặc áo trong, biết Bắc Minh Thần đã rời đi trong đêm.
Nàng vịn mép giường ngồi dậy, nuốt nước bọt, khàn giọng gọi: "Tòng Tâm..."
"Có nô tỳ." Sau đó cửa bị đẩy ra.
Tòng Tâm và Tòng Huyên đi tới kéo rèm giường lên.
"Vương phi, người dậy rồi."
Phật Tịch gật đầu, được hai người đỡ ngồi dậy, xoa đầu mờ mịt.
Tòng Tâm và Tòng Huyên vội vàng vội giúp Phật Tịch rửa mặt, mặc y phục.
"Vương phi, người muốn dùng bữa không?"
Phật Tịch nghĩ đến món mặn hôm qua, cả người run lên.
"Hôm nay ăn chay."
"Vâng."
Sau khi Phật Tịch ăn cơm xong tiếp tục lên giường nghỉ ngơi, không hề ra khỏi cửa.
Sau khi thức dậy sau giấc ngủ, thấy Bắc Minh Thần còn chưa về, nàng thở dài một hơi. Tối nay được ngủ một giấc ngon rồi.
Tòng Tâm và Tòng Huyên nghe thấy tiếng, mở cửa phòng.
"Vương phi."
Phật Tịch khẽ ừm: "Đau đầu quá."
Tòng Tâm giúp Phật Tịch đầu: "Vương phi ngủ cả ngày, đi đình viện hóng gió đi, sẽ khá hơn."
Phật Tịch gật đầu: "Vậy đi thôi."