-" em đang nói gì vậy , đừng đùa nữa như vậy không tốt đâu ": Quân Tường không tin vào những gì cô nói .
-" em nói thật đó , hiện tại em rất sợ em sợ lắm anh à ": cô ngước lên nhìn và nói .
-" đừng sợ , anh nhất định sẽ đưa em về đừng khóc nhưng hãy hứa với anh dù có đau khổ cách mấy cũng không được đau lòng , dù cho có bị người khác phản bội thì em phải nhớ em vẫn còn có anh ": anh gạt đi nước mắt dịu dàng nói nhỏ với cô .
-"em nhớ rồi , Quân Tường đừng bỏ em ...đừng bỏ em ....Quân Tường ": bóng dáng Quân Tường từ từ tan biến , còn cô gào thét tên anh .
-" Quân Tường ... Quân Tường cứu em , em sợ ..... sợ " : cô mơ màng thốt ra toàn thân đổ mồ hôi .
- Thiên Long vốn lo lắng Tuyết Nghi sẽ đau lòng cho nên đã đến Thủy Vân Các để xem , nào ngờ khi bước vào chàng đã thấy Tuyết Nghi mê man trên giường tay chân quơ loạn xạ , mồ hôi lạnh chảy rất nhiều .
- Thiên Long vội gọi Tường Vy vào : " Tường Vy , ngươi mau tìm thái y đến xem bệnh cho tiểu thư mau lên " : nghe tiếng gọi của đại thiếu gia, Tường Vy chạy vào thì thấy Tuyết Nghi đang lăn lộn trên giường , nàng vội vàng chạy đi tìm thái y lát sau Trương thái y đến chuẩn mạch cho nàng .
-" hồi Tể Tướng, tiểu thư trước đây cơ thể vốn yếu nay gặp phải sự cố cho nên bệnh ngày càng nặng , e sẽ chìm vào trạng thái hôn mê không bao giờ tỉnh lại ": lời nói của ông khiến cho Lưu gia một lần nữa rơi vào đau đớn , Lưu Diệp Vân lại bên giường nàng xoa mặt nàng nói.
-" Nghi nhi nếu con đã biết trước sự thật sẽ đau khổ vậy thì tại sao con lại vì gia đình mà tự huỷ hoại mình chứ ": Lưu Diệp Vân ngồi bên giường tay vuốt đầu lo lắng nhìn nàng , dịu dàng nói .
-" nghi nhi con mau tỉnh lại đi , mẫu thân rất cần con , con không được phép bỏ mẫu thân thêm một lần nữa ": Lưu phu nhân nhạt nhòa nước mắt nói.
- Thủy Vân Các chìm trong một màu âm u , phiền não , những bông hoa sen nàng trồng tỏa hương thơm ngát như muốn an ủi họ .
* Tin tức Tô gia mưu đồ tạo phản bị Lưu tiểu thư vạch trần trước mặt Hoàng Thượng , hôm nay bị xử trảm vang khắp kinh thành , mọi người ai cũng náo nức đi xem .
* Bạch Vương Phủ .
* Đông Uyển Các .
- Ngạo Quân ngồi trên ghế quý phi đang đọc sách , trong đầu chàng nhớ lại hình ảnh tối hôm qua khi Tuyết Nghi ôm xác Tử Lăng khóc , rồi bóng dáng mảnh mai mệt mỏi rời khỏi bữa tiệc khiến chàng lo lắng chợt gọi Triệu Vân vào .
-" hiện tại Nghi nhi sao rồi , ngươi đã đến Lưu gia nghe ngóng tình hình chưa ": chàng lo lắng hỏi .
- " hồi vương gia nô tài nghe nói từ tối hôm qua sau khi về phủ , Lưu tiểu thư đã hôn mê còn sốt rất cao , Lưu tể tướng ban đêm cho gọi thái y đến chuẩn bệnh cho nàng ta , nghe nói là ........": Triệu Vân lo ngại nhìn chàng ,nghe vậy Ngạo Quân hoang mang nói .
-" nghe nói gì mau nói cho bổn vương ": chàng gắt lên ,Triệu Vân run rẩy nhìn chủ nhân mình nói .
-" dạ nghe nói là bệnh cũ chưa khỏi nay lại gặp chuyện này khiến bệnh ngày càng trầm trọng , nếu không chữa trị tận gốc thì e mạng sống khó giữ được ": nghe nói xong Ngạo Quân nhanh chóng đi đến Lưu phủ.
* Tể Tướng Phủ.
* Thủy Vân Các .
- khi mọi người đang lo lắng cho Tuyết Nghi thì đột nhiên , quản gia đến nói .
-" thưa lão gia , phu nhân và hai vị thiếu gia bên ngoài nhị vương gia đến ": Phong quản gia cung kính nói .
-" Tuệ Anh nàng hãy ở đây với Nghi nhi , còn hai đứa theo ta ra ngoài ": Lưu Diệp Vân quay người phắt áo đi .
-" chúng thần tham kiến vương gia ": mọi người hành lễ .
-" mọi người không cần đa lễ , ta đến là để thăm Nghi nhi ": Ngạo Quân ôn nhu đỡ ông lên khẽ nói .
-" tạ vương gia quan tâm xin mời theo vi thần ": lúc ông đang dẫn Ngạo Quân đi thì đột nhiên .
-" không hay rồi lão gia , tiểu thư .....nàng ": Tường Vy lắp bắp nói , khiến mọi người lo lắng Ngạo Quân lo lắng hỏi .
-" Nghi nhi thế nào ":
-" dạ tiểu thư đã tỉnh lại nhưng thổ huyết rất nhiều ": Tường Vy khóc lóc nói .
-" Nghi nhi ": mọi người hoảng loạn chạy đến Thủy Vân Các , nhìn thấy nàng khuôn mặt trắng bệch Lưu phu nhân khóc nhìn nàng .
-" Nghi nhi con đừng sợ , phụ thân ở đây phụ thân sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu ": ông nhạt nhòa ôm nàng vào lòng khóc , nàng biết rõ tình trạng hiện tại của mình nên nói.
-" phụ thân , mẫu thân hai người đừng lo nhi nữ không sao , mẫu thân đừng khóc sẽ xấu lắm " :Tuyết Nghi yếu ớt nói , tay xoa nhẹ trên gương mặt của bà mỉm cười .
-" đựơc , phụ thân không lo Nghi nhi con nhất định phải khỏe lại có biết không " : nhìn nữ nhi bảo bối của mình đang cố gắng an ủi thê tử của mình trong khi bản thân nàng đang hết sức đau đớn , Lưu Diệp Vân ôn nhu đỡ nàng ngồi dạy khẽ nói .
-" phụ thân nhi nữ có chuyện muốn hỏi người ": Tuyết Nghi yếu ớt nói , trong lòng nặng trĩu .
-" được con nói đi " : nhận ra sự do dự trong mắt nàng Lưu Diệp Vân dịu dàng nói .
-" phụ thân nếu như con không phải là nhi nữ của người thì người có còn yêu thương con như bây giờ hay không " : Tuyết Nghi tiếp , thấy nàng hỏi những câu kì lạ trong lòng ông dâng lên một nỗi lo lắng kì lạ nhưng không để lộ ra , ông nghĩ rằng nàng có cảm giác không an toàn nên ông ôm nàng chật hơn ôn nhu nói .
-" Nghi nhi con đang nói gì vậy con là nhi nữ của Lưu Diệp Vân ta kia mà, lúc mẫu thân con sinh ra con ta đã ẵm con trên tay , từ nhỏ ta đã ở bên con sao có thể không phải chứ con đừng nghĩ bậy "
- mặc dù nói thế nhưng nội tâm của ông vẫn thấy kỳ lạ , không có đáp án nàng cố gắng hỏi .
-" người buộc phải trả lời con ": bất đắc dĩ ông nói
-" ta không cần biết con là ai , ta chỉ cần biết hiện giờ con là con của ta , là Tuyết Nghi yêu quý của Lý Diệp Vân ta là được rồi " : thấy nàng sẽ không buông tha mình nếu như bản thân ông không chịu trả lời ông kiên định nhìn nàng .
-" phụ thân nhi nữ cũng vậy chỉ cần người không bỏ rơi con thì người mãi là phụ thân của con trong kiếp này và cả những kiếp sau nữa " : nàng mỉm cười nhìn ông khẽ nói