Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 8




Đông Phương Nhược Như bước ra khỏi thanh lâu đã thấy Tiểu Liên đứng bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy nàng đã nhào tới

- "huhu, tiểu thư người đi lâu quá làm em sợ quá đi huhu"

- "Ta có bị lam sao đau mà ngươi khóc, chẳng phỉ chỉ vào đó một chút thôi sao!"

- " huhu" Tiểu Liên vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài

- "Haizzzz bó tay với ngươi. Hồi phủ thôi."

- "Dạ"

Sáng hôm sau Đông Phương Nhược Như dạy sớm chạy bộ để nâng cao thể lực rồi nàng lại xuống phố để bàn việc làm ăn. Xong nàng lại nghĩ đi lên núi bởi trên đó cí rất nhiều nguyên liệu để làm đồ ăn mặc dù Tiểu Liên cố gắng ngăn cản thế nào cũng không được.

- "woaaa, quả nhiên trên núi không khí thật tốt a~, cảnh đẹp như vậy ngồi ăn đồ ăn ngon là hết sảy."

- "Nhưng mà...,nhỡ có thú dữ thì tính sao?"Tiểu Liên rụt rè

- "Thì biến chúng thành đồ ăn chứ sao"cười một cách tự tin

- "Tiểu........tiểu thưuuuu...."

Đang đi thì nàng bị rơi xuống một cái hố làm Tiểu Liên vô cùng hoảng sợ

- "Tiểu thư người không làm sao chứ? huhu làm sao bây giờ, hức"

- " Ngươi đừng khóc, ta không sao. Ngươi đi yìm người giúp đi!"

- "Nhưng mà người.."

- "Bây giờ ngươi ngồi khóc cũng không được cái gì mà ngược lại ta cũng chét ở dưới đây mất."

- "Vậy, bậy em đi tìm người giúp."

- "Mau đi."

Tiểu Liên đang định chạy đi thì tự nhiên có một ông lão tầm ngoài năm mươi đi tới nhìn thấy liền nói:

- "Vị tiểu cô nương đây nếu không ngại lão có thể giúp ngươi."

- "Ông chỉ là một ông lão làm sao có thể giúp chứ?"Tiểu Liên đáp lời

- "Vậy để ta cho cô xem " vừa nói ông vừa đi tới nhảy xuống hố dùng nội lực đẩy Đông Phương Nhược Như lên rồi tự mình cũng dùng khinh công mà lên."Tiểu cô nương thấy thế nào?"

- " Ông vậy mà cứu được tiểu thư giỏi quá."

- "Hừ hừ" ông lão vuốt râu" thôi tạm biệt nha"

- "Đợi đã!"Đông Phương Nhược Như lên tiếng

- "Còn muốn ta giúp gì sao?"

- "Đúng là còn có việc cần lão giúp"

- "Hửm"

- "Ta muốn ông dạy võ công cho bọn ta!"

Vừa rồi thấy ông lão cứu mình lên hố cảm thấy không phải người bình thường nên nàng liền nghĩ để ông dạy võ công cho cô và những người khác.

- " Tiểu nha đầu ngươi học võ công để làm cái gì?"

- "Học có chỗ dùng"

- "Vậy tại sao ta phải dạy?"

- "Vậy ông muốn gì?"

- "Tiểu nha đầu ngươi có thể cho ta được đồ ăn ngon và rượu ngon không?"

- "Không thành vấn đề!"

- " Nhìn là biết tiểu cô nương đây không phú thì quý, mấy món sơn hào hải vị đó của các ngươi ta không thích. Chẳng phải chỉ là mấy món đắt tiền thôi sao, trên đời này còn có nhiều thứ ngon hơn nữa cả rượu và đồ nhấm nữa."

- "Đúng vậy."

- "Biết vậy rồi còn muốn tìm lão phu làm gì? Ta đi đây!"

- "Túy hồng đào thì sao?"

Nghe đến đây ông lão dừng chân quay lại

- "Nha đầu ngươi nói cái gì cơ?"

- "Rượu "túy- hồng- đào"."

- "Nhóc thực sự có hay sao? Không phải khoác đó chứ? hừ"

- "Khoác hay không chẳng phải thử là biết hay sao?"

- "haha. Nha đầu này thật thú vị!"

Túy hồng đào ai cũng biết là một loại rượu nổi tiếng bậc nhất chỉ có ở Thanh Hiên Các -thanh lâu nổi danh kinh thành cũng chính là nơi hôm quá nàng vào nên nàng liền đánh cược. Nhưng rượu này rất hiếm, mỗi năm chỉ có mười vò nên được nhiều người để ý tới nhưng rất khó có được.

- "Vậy xưng hô như thế nào đây?"Đông Phương Nhược Như lên tiếng

- "Cứ gọi ta là Hạc loã là được."

Sau hai tháng dưới dự chỉ dạy của Hạc lão võ công của nàng cao lên không ít, bây giờ cũng có thể xếp vào bậc cao thủ. Nàng học rất nhanh, âu cũng bởi ở hiện đại nàng từng tập takondo và karate còn học thêm một số chiêu thức phong thân khác cùng với việc lĩnh hội kiến thức rất nhanh nên nàng mới có thể đạt được như vậy.

Ngoài ra việc kinh doanh của nàng vô cùng thuận lợi tất cả người làm việc ai cũng có võ công kể cả người dọn dẹp hay tiếp khách. Không chỉ có Thanh Hiên Các nàng còn mở thêm một số cửa hàng điểm tâm, một số nhánh nhỏ thanh lâu (dĩ nhiên theo phương thức nàng đưa ra không cần phải dùng cơ thể)và từ của hồi môn nàng đã mở được một khách điếm lớn rất đông khách và có tiếng ở kinh thành tới