Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 863: Đêm giao thừa




Hơi trễ một chút, Mộ Dung Khanh trở về.

Nhìn thấy Đao lão đại, cũng biết Bắc Mạc xảy ra chuyện.

Hắn cũng đồng ý với ý kiến của Thương Mai, trước hết cứ để cho Cao Phụng Thiên hỗ trợ nghe ngóng tin tức, nếu như tình huống không tốt thì trước tiên phái người đến trấn nhỏ ở biên giới Đại Chu và Bắc Mạc chờ đợi, có gì xảy ra thay đổi gì đó có thể lập tức nghĩ cách để cứu viện cho Tần Châu.

Mộ Dung Khanh đề nghị việc này cần phải có Dạ Vương hỗ trợ, nguy cơ ở bên phía Tà Hàn Lâu vừa vặn có thể được giải quyết, cho người của Tà Hàn Lâu trước tiên rút lui khỏi trấn nhỏ.

Thương Mai vui vẻ nói: “Đề nghị này quá tốt rồi.”

Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, nhẹ nhàng thở ra: “Nếu như Tần Châu là nam tử, vậy không chừng ta sẽ ghen chết.”

Mặt mày của Thương Mai cong cong: “Đồ ngốc này, ta với Tần Châu là tri kỷ, đã trải qua chuyện sống chết, nếu như ta xảy ra chuyện thì nàng ấy cũng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để cứu ta. Lúc bọn ta ở Thanh Châu, toàn bộ đều là do nàng ấy giúp đỡ.”

Mộ Dung Khanh ôm cô vào lòng: “Đúng là Tần Châu luôn che chở cho nàng, ta cũng rất yên tâm.”

Giữa hàng lông mày của hắn có nét nhăn nhẹ, bây giờ hắn quyết đoán làm nhiều chuyện như thế, một khi hoàng thượng lên cầm quyền chắc chắn sẽ phản công, nếu như hắn không né tránh kịp thì có rất nhiều khả năng sẽ mệnh tang kinh thành.

Cho nên hắn là đang giúp Tần Châu, cũng là đang giúp chính mình, hi vọng là sau này Tần Châu có năng lực để tương trợ cho Thương Mai.

Bây giờ hắn đã quen thuộc không thông báo chính sự cho Thương Mai biết, miễn cho cô phải lo lắng.

Sắp đến nghỉ tết nguyên đán, Mộ Dung Khanh càng bận rộn hơn, có đôi khi buổi sáng ra ngoài rạng sáng mới trở về.

Kể từ lúc thái hoàng thái hậu trở về chỉnh đốn quân doanh, có rất nhiều chính sách tích cực được chứng thực, bây giờ Mộ Dung Khanh đang nắm quyền lớn ở trong tay, đương nhiên trước tiên phải chỉnh đốn quân vụ cho thật tốt.

Nhưng mà cho dù có trễ đến đâu thì hắn cũng sẽ trở về gặp Thương Mai, cho dù chỉ nhìn một chút hôn một chút, vậy mà chỉ là nhìn một chút hôn một chút mà cũng phải chạy muốn gãy đùi ngựa, hắn cũng phải trở về.

Ngày hai mươi chín tháng chạp, qua một ngày nữa là đã đến giao thừa, Mộ Dung Khanh vẫn còn chưa hoàn thành xong, nhưng mà đảm bảo với Thương Mai sẽ trở về cùng nhau ăn cơm tất niên.

Trước kia bữa tiệc tất niên của Mộ Dung gia đều vào cung dùng, nhưng mà năm nay không vào cung, những thân vương khác đều có sắp xếp, Lễ Thân vương gia vẫn nói muốn vào cung dùng cơm tất niên như lúc trước.

Ý tứ của Lễ Thân vương chính là cơm tất niên nhất định phải ăn cùng với người nhà, nhưng mà trong cung còn có ai chủ sự nữa?

Thế là A Man nói hết lời mới có thể kéo ông ta đến phủ Nhiếp Chính vương, nói là Mộ Dung Khanh cũng là người nhà của hắn ta, nếu như hắn ta muốn dùng cơm với người nhà vậy thì dùng với Mộ Dung Khanh là được rồi.

Lúc này Lễ Thân vương lại nói tới cấp bậc lễ nghĩa, nói là hắn ta lớn hơn Mộ Dung Khanh, nếu như muốn ăn cơm tất niên cùng với nhau vậy thì phải đi đến Lễ Thân vương phủ ăn mới được.

A Man nói chuyện Thương Mai đang mang thai, nói là không thể để một nữ tử mang cái bụng lớn chạy đến chạy lui, lúc này mới thuyết phục được hắn ta đến đây.

Đến đêm giao thừa quả nhiên Mộ Dung Khanh trở về rất sớm, ngồi nói chuyện với Thương Mai cùng với hai vợ chồng Lễ Thân vương.

Bụng của Thương Mai vừa vặn đến năm tháng, Mộ Dung Khanh vẫn luôn chờ đợi thai động, nhưng mà vẫn không đợi được, cười nói với Thương Mai: “Đứa nhỏ này của ta chắc có lẽ là tương đối ngốc đây.”

Thương Mai sẵng giọng: “Làm gì có ai nói con cái của mình như vậy chứ, cho dù con ngốc đi nữa cũng không phải là do ta sinh ra hả?”

“Ngốc một chút cũng tốt, thông minh không làm người ta thích.” Mộ Dung Khanh cười nói.

“Hài tử của chúng ta cho dù là một con lợn thì chàng cũng phải thích.”

Dạ Vương bước vào từ bên ngoài biệt viện, một thân áo xanh phong trần mệt mỏi, tóc tai lộn xộn, gương mặt tuấn tú cũng tràn đầy bụi đất.

Thương Mai vội vàng đứng dậy: “Ngươi trở lại rồi.”

Dạ Vương đặt mông ngồi xuống, Tiểu Khuyên vội vàng dâng trà lên, hắn cầm lấy trà rồi liền uống một hớp lớn, lúc nhìn thấy Lễ Thân vương đang nhìn mình liền thu liễm sắc mặt ngồi ngay thẳng lại: “Tam ca, đệ phải gấp rút trở về để ăn cơm tất niên với mọi người, huynh đừng có bắt bẻ mà.”

“Ai bắt bẻ đệ đâu, biết đệ vất vả mà.” Lễ Thân vương nói.

Mặc dù là Lễ Thân vương có thể để nhận ra rất nhiều chuyện nhưng mà lại vô cùng cố chấp quật cường, nhưng mà chuyện gì xảy ta ngay mắt thì hắn ta vẫn có thể nhìn thấy được.

“Như thế nào rồi?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Dạ Vương nói: “Tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi, cũng đã bàn giao cho Cao Phụng Thiên, hơn nữa cũng đã kêu lão vương gia đi chữa bệnh cho An công chúa và Lạc Thân Vương rồi.”

“Ngươi kêu An Nhiên lão vương gia đi à?” A Man nhíu mày: “Nhưng mà không phải ông ta phải xem thai cho Thương Mai cùng với bên phía Hàn Sơn hả."

A Man ngẩng đầu lên nhìn nhìn, ở bên phía Hàn Sơn cổ độc trong người Tôn Phương Nhi vẫn còn chưa được giải chuyện này độc xử lý tốt thì trong lòng vẫn luôn không chắc chắn được.

Thương Mai nói: “Không có gì đáng ngại đâu, bây giờ tình huống của muội đã ổn định rồi, với lại mưa cũng là đại phu, điều trị sức khỏe mà thôi, giết gà sao có thể dùng dao mổ trâu được?”

A Man bật cười một tiếng: “Sao có ai nói giống như muội vậy chứ?”

A Man nhìn bụng của cô, đột nhiên lại khẽ thở dài một hơi: “Đời ta sợ nhất chính là không có duyên làm mẫu thân.”

Lễ Thân vương nghe nói như vậy liền cầm lấy tay của A Man, cũng không nói lời nào.

Cái khúc gỗ này không hiểu phong tình, nhưng mà lại rất thương yêu vợ, không nỡ để cho A Man phải chịu ấm ức nửa điểm.

Thương Mai hỏi: “Hai người chưa từng tìm ngự y khám qua hả?”

A Man nói: “Đã khám rồi, là vấn đề của ta, vẫn luôn đang điều dưỡng đây này.”

Thương Mai biết nguyên nhân không mang thai có rất nhiều, chữa trị đơn thuần chưa hẳn có tác dụng.

Nhưng mà bây giờ cũng không có dụng cụ khoa học để có thể kiểm tra nguyên nhân không thể sinh sản của A Man.

A Man nhìn Lễ Thân vương, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì lúc trước tập thái phi có nói không có con thì lập trắc phi, trong lòng của ta ban đầu cũng đã nghĩ tới, nếu không thì tìm một người cho hắn đi, tốt xấu gì cũng sinh ra một đứa, nếu như cứ để hắn cô độc cả một đời với ta, ta cũng không đành lòng.”

Lễ Thân vương hừ một tiếng rồi nói: “Cái rắm! Bây giờ cảm thấy cô độc, có hài tử là không cô độc nữa hả? Cô độc hay không cô độc không có liên quan gì với hài tử hết, nàng thấy có bao nhiêu hài nhi ở bên phụ mẫu cả đời đâu?”

A Man nói: “Tại sao lại không có, người ta đều có nhi tử sống chung về già, chàng già rồi trông cậy vào ai đây?”

“Có bạc có tước vị, nàng còn lo lắng không có ai, chăm sóc xếp hàng, có thể xếp tới cửa cung nữa kìa.” Lễ Thân vương nói.

“Chàng có tước vị người ta không có tước vị hả, những người ở bên ngoài đang dòm ngó tước vị của chàng, có gì có tác dụng đâu chứ? Huyết thống mờ nhạt.”

Dạ Vương lạnh lùng nói: “Thấy thất tẩu cũng có thể sinh con, nếu không thì sinh thêm mấy cái nhận làm con thừa tự cho tam ca cũng được.”

Mộ Dung Khanh lập tức nói: “Không được, Thương Mai chỉ có thể sinh một đứa thôi, sinh nữa bản vương không vui đâu.”

“Sao vậy?” A Man nghi hoặc nhìn hắn: “Không phải nói có nhiều con thì sẽ hạnh phúc hả?”

“Có nhiều con hạnh phúc? Nhiều con mới có họa.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.

A Man nghe một hồi, trên mặt lập tức hiện vẻ ưu sầu: “Nếu như ta có thể mang thai, ta cũng không ngóng trông gì nhiều, có một đứa là tốt rồi, cũng không quan tâm là nhi tử hay là nữ nhi, có là đã vui rồi.”

Dạ Vương nghe thấy chủ đề bỗng nhiên trở nên thuơng cảm, thuận miệng nói: “Tỷ đã nhờ thất tẩu xem mạch chưa?”

“Trước đó đều là do An Nhiên lão vương gia bắt mạch, ông ta luôn nói không có duyên phận, đại phu ở đây nào có nói duyên phận gì đâu chứ? Đại khái là không muốn nói thật, sợ ta thương tâm khổ sở.” A Man nói.

“Dù sao thì bây giờ vẫn còn chưa mở thiện, cứ nhờ thất tẩu xem thử đi.” Dạ Vương nói.

A Man nhìn Thương Mai: “Nếu không thì muội xem giúp ta đi?”

Thương Mai nói: “Được rồi, nhưng mà chúng ta phải đi vào trong rồi nói chuyện.”

A Man hỏi: “Bắt mạch còn phải đi vào trong nữa hả, cũng không phải là chuyện gì không để cho người khác nhìn thấy.”

Thương Mai cười nói: “Ngoại trừ bắt mạch, còn có chút vấn đề muốn hỏi tỷ.”