Hạ Oanh Nhiễm sau khi ra ngoài liền trực tiếp cùng Hạ Đoàn đến phòng Phu nhân Nguyệt Nhung.
Phu nhân Nguyệt Nhung đang khóc, thấy Hạ Oanh Nhiễm trở lại, nàng ngạc nhiên đan lẫn mừng rỡ, vội vàng lao tới: 'Oanh Nhiễm, con được thả ra rồi sao? Phụ thân con có tin con là con gái của ông ấy thật không? Ông ấy nói thế nào?"
Hạ Oanh Nhiễm nhìn chằm chằm bà ta, lạnh lùng nói: "Phụ thân đĩ nhiên tin tưởng ta là con gái của người."
"Ông ấy tin?" Trên mặt Phu nhân Nguyệt Nhung lóe lên tia vui sướng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần ông ấy còn tin tưởng là tốt rồi, con vẫn là thái tử phi, chỉ cần con gả đến đấy rồi thì sẽ không có người dám nói ta lời ong tiếng ve."
"Vậy sao?" Hạ Oanh Nhiễm tiếp tục cười nhạt.
Phu nhân Nguyệt Nhung vẫn đắm chìm trong cực lớn trong vui sướng, hôn nhiên không phát hiện ra sự dị thường ở Hạ Oanh Nhiễm, tự nhiên nói: "Không sai, chỉ cần ông ấy còn tin tưởng, mẹ con chúng ta sẽ vẫn có cuộc sống tốt. Ta sẽ không bỏ qua cho mẹ con Liên Thị đâu, nhất định phải kiếm bọn chúng cũng phải nếm được lợi hại của ta, phải bắt bọn chúng quỳ xuống trước mặt ta câu xin tha thứ."
Hạ Oanh Nhiễm hừ một tiếng, đột nhiên biến sắc: 'Người đâu, đưa phu nhân đến nhã thất ở hậu hoa viên."
Phu nhân Nguyệt Nhung giật mình nhìn Hạ Oanh Nhiễm: "Con nói gì? Đưa ta đến hậu hoa viên?"
Hạ Oanh Nhiễm trợn mắt nhìn bà ta, đáy mắt đầy hận ý, hung tợn nói: "Không sai, bà cho là bà còn có thể lại trong nhà này được sao?
Phụ thân không đuổi bà ra khỏi phủ chẳng qua là phá lệ khai ân thôi. Bà yên tâm, có ta ở đây một ngày, tướng phủ sẽ không để bà đói đâu.
Nhưng mà nếu bà dám sanh sự gây phiền toái cho ta thì đừng trách ta không niệm tình mẹ con."
Phu nhân Nguyệt Nhung ngã ngồi ở trên ghế, mặt mũi hoảng sợ, thật sự cho là mình nghe lâm, con gái ruột thịt của bà ta lại nói những lời ác độc như vậy với bà ta được sao?
"Không, ngươi không thể đối với ta như vậy được, không có ta, ngươi chẳng qua chỉ là... Đột nhiên bà ngừng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Hạ thừa tướng đang chậm rãi bước vào.
Hạ thừa tướng ngược sáng bước vào từng bước, sau lưng là ánh mặt trời nhức mắt, khiến người ta cơ hô nhìn không rõ mặt mũi ông ta.
Hạ Oanh Nhiễm quay đầu, lấy lòng nói: "Phụ thân, sao người cũng tới vậy?"
"Ta không yên tâm con, sợ bà ấy sinh lòng oán hận, sẽ nói những lời ác độc với con." Giọng Hạ thừa tướng như ngâm trong hồ băng, lạnh không thể tả.
"Bà ấy dám? Nếu bà ấy dám làm như vậy, con nhất định không để cho bà ấy ở trong phủ nữa." Hạ Oanh Nhiễm lạnh lùng nói.
Phu nhân Nguyệt Nhung chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, bỗng nhiên bà ta ý thức được rằng thật ra Hà Hòe Quân đã biết Oanh Nhiễm không phải con gái ông ta, ông ta làm như vậy chẳng qua là muốn lợi dụng Oanh Nhiễm.
Lòng bà ta nhất thời giống như thuyền nhỏ đang lênh đênh giữa biển lớn, kinh hoàng không thốt nên lời, nếu ngay cả đường lui là Oanh Nhiễm cũng không còn nữa, vậy thì đời này bà ta sẽ không còn cách nào xoay ngược tình thế được.
Không thể như vậy được, con gái là do bà ta sinh ra, nếu như sau này nàng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý thì kẻ làm mẹ là bà ta cũng nhất định phải được đi theo hưởng thụ, bà ta không thể để cho Hà Hòe Quân chiếm đoạt tất cả như vậy.
Bà ta phải mưu tính từ từ.
"Tự ta sẽ thu dọn, các ngươi không được phép đụng vào đồ của ta!" Phu nhân Nguyệt Nhung nghĩ như vậy xong liên quay đầu nổi giận với những người hầu đang thu dọn đồ đạc của bà ta.
Hạ Oanh Nhiễm thấy bà ta nghe lời như vậy, mới hài lòng nói: "Chỉ cần bà ngoan ngoãn ở hậu hoa viên không ra giở trò thị phi, ta sẽ không làm khó bà."
Phu nhân Nguyệt Nhung cơ hồ muốn phun một ngụm máu tươi ra ngoài, bà ta cắn răng giấu ở hết lửa giận và bi thương, dọn dẹp đồ trang sức quý giá và quần áo.
Hạ thừa tướng nói với Hạ Oanh Nhiễm: "Oanh Nhiễm, con ra ngoài trước đi, phụ thân có mấy câu muốn nói với mẫu thân con."
Hạ Oanh Nhiễm có chút lo âu nhìn Phu nhân Nguyệt Nhung một cái, nàng ta không phải đang lo Hạ thừa tướng sẽ tổn thương bà ta mà là sợ bà ta sẽ ăn nói bậy bạ.
"Con cũng muốn ở đây nghe." Hạ Oanh Nhiễm nói.
Hạ thừa tướng dụ dỗ nói: "Đây là lời nói giữa vợ chồng với nhau, con đứng cạnh nghe không hay lắm. Con ra ngoài trước đi, yên tâm, phụ thân đã đồng ý với con rồi, sẽ không làm khó bà ấy đâu, dẫu sao bà ấy cũng là mâu thân của con mà."
Hạ Oanh Nhiễm chỉ đành phải nói: "Được, vậy con sẽ ra chờ ở bên ngoài."
Trước khi ra ngoài, nàng ta còn hung hãn trợn mắt nhìn Phu nhân Nguyệt Nhung một cái, cảnh cáo bà ta không được nói bậy bạ.
Sau khi người lui ra hết, Hạ thừa tướng mặt nhìn chấn song, giọng nói lạnh như băng: "Nếu ngươi còn muốn ở lại tướng phủ thì ăn nói cẩn thận một chút."
Phu nhân Nguyệt Nhung thương tâm nhìn ông ta: 'Nhiều năm vợ chồng, hôm nay ông ngay cả nói chuyện cũng không muốn nhìn ta sao?"
“Ta không muốn muốn làm mình thấy kinh tởm."
"Kinh tởm?" Phu nhân Nguyệt Nhung ôm ngực, mặt đầy thương tâm như muốn chết đến nơi: "Nhưng trước đây không lâu, ông còn ôm ta nói yêu ta, ta với Trần Ninh đều là chuyện đã qua, ông thật sự để ý đến vậy sao?
Hay là vì chuyện ta lừa gạt ông bức họa? Ông để ý những thứ này sao? Liên Thúy Ngữ cũng giỏi lắm mà, thiên hạ đều biết ông bỏ bê bà ta,làm nhục bà ta, có thể thấy ông cũng không phải coi trọng điều này."
"im miệng!" Hạ thừa tướng bỗng nhiên xoay người hung tợn nhìn chằm chằm bà ta: "Bây giờ mỗi một chữ miệng ngươi nói ra cũng đều khiến ta chán ghét không ngừng, ta và chồng trước của ngươi là bạn tốt, lúc ngươi còn là quả phụ, ta mỗi lần đến thăm đều thấy ngươi đóng chặt cửa không liên lạc với người ngoài, chỉ nghĩ là người giữ mình tốt. Ngươi đưa ta một bức họa, trông rất sống động, vượt qua những thứ Liên Thúy Ngữ đã làm cho ta nên ta mới cho rằng ông trời đã bạc đãi ngươi, đối xử không đúng với ngươi, một phần đáng thương, không ngờ đấy lại là lưỡi dao làm nhục ta.”
"Ông chưa từng yêu ta sao? Nếu ông không thương ta, sao lại vì ta mà bỏ bê Liên Thúy Ngữ?" Phu nhân Nguyệt Nhung từ đầu đến cuối không tin tình cảm tốt đẹp của hai người lại trở thành độc ác như vậy: "Chuyện của ta và Trần Ninh đã là chuyện quá khứ rồi, trước khi gặp được ông."
"Phải không? Vậy mười mấy năm qua, mỗi tháng hắn ta đều tới mấy lần, ngươi dám nói giữa các ngươi không có chuyện gì? Ngươi cầm tiền của ta đem cung phụng cho cái loại thị phi khốn nạn này, nhớ tới là ta liên hận không giết được ngươi." Hạ thừa tướng nhìn chằm chằm bà ta, đáy mắt bừng bừng lửa giận.
"Không có, thật sự không có!" Phu nhân Nguyệt Nhung khóc giãi bày: "Ta dám thê với trời, thật sự là không có. Ta vốn là muốn cắt đứt liên lạc với hắn, nhưng hắn dùng chuyện trước kia tình uy hiếp ta, nói rằng nếu ta dám không đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ đến trước mặt ông để tố cáo ta, ta không dám đắc tội hắn, ta sợ mất đi ông."
"Là sợ mất đi ta hay là sợ mất đi vinh hoa phú quý hiện giờ của ngươi? Được, Trần Nguyệt Nhung, ta không muốn nói với ngươi những chuyện này nữa, nó chỉ khiến ta càng thêm căm thù, chán ghét ngươi thôi. Giờ ta ở đây nói chuyện riêng với ngươi cũng chỉ là muốn cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn muốn sống bình yên thì hãy an phận một chút cho ta, Oanh Nhiễm bên kia, ăn nói cẩn thận một chút."
"Ông chỉ muốn lợi dụng nó, đúng không?" Phu nhân Nguyệt Nhung cười lạnh, ánh mắt đầy sự tan nát và tuyệt vọng.
"Cha con nhiều năm, tóm lại có một phần tình cảm. Ta chỉ là không muốn nó thương tâm, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao."
Nói xong, ông ta lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
Phu nhân Nguyệt Nhung kinh ngạc ngôi ở trên ghế nhìn theo, lạnh lùng cười, cười xong lại khóc: "Ta không tin ông, ông là người sẽ niệm tình cha con sao? Nếu ông có thì đã không đối với Hạ Thương Mai như vậy rồi. Ở trong lòng ông, tiền đồ và quan đồ mới là trọng yếu nhất, ta không tin ông."
Mười sáu năm, bà ta làm phu nhân tướng phủ mười sáu năm, mặc dù không phải là danh phận chính thức, nhưng mà ở trong phủ này, tất cả mọi người đều xem bà ta là phu nhân, người ngoài cũng cho là như vậy.
Bà ta không thể bị đánh đuổi đến hậu hoa viên như rắn độc vậy, bà ta nhất định phải thoát ra.