Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 96: Lại một thế lực




Từng người trong kinh đều đang vạch kế hoạch và có sự bố trí của mình. Nhưng trong sân này lại thái bình nhất từ trước tới nay.



Mỗi ngày, các thị vệ bố trí canh phòng gần đây đều sẽ đến báo cáo ba lân, rõ ràng không có ai lục soát đến bên này.



Nơi này là chỗ của Tiêu Thác, không ai biết Tiêu Thác có nhà ở đây. Cộng thêm chỉ có nhóm người An Thân Vương cùng Mộ Dung Tráng Tráng trong kinh thật sự tìm kiếm Mộ Dung Khanh. Ngay cả Quý thái phi cũng chỉ phô trương thanh thế tìm một chút xem như xong chuyện.



Bởi vì trong lòng bà ta hiểu rõ, bà ta đã tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Khanh chết đi, thị vệ của bà ta cũng trở về báo lại là Hạ Thương Mai chết ở trong bãi tha ma.



Bà ta tất nhiên cũng nghĩ đến là Tiêu Thác đưa thi thể của Mộ Dung Khanh đi. Tiêu Thác làm vậy là muốn cổ ra vẻ huyền bí. Hắn cho rằng, chỉ cần bá quan văn võ còn một ngày không nhìn thấy thi thể của Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh lại không tính là đã mất.



"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dù sao cũng quá non nớt, cho rằng mang thi thể của A Khang đi thì, những người này lại không mưu tính nữa sao? Trong lòng Lương Thái phó hiểu rõ, nếu ông ta tập trung người vào cung mời Hoàng Thái Hậu chủ trì triều chính, thì đã kết luận là A Khang chết rồi."



Quý thái phi ngồi ở trên ghế thái sư, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, Mộ Dung Khanh là con trai của bà ta, hắn đã chết, người làm mẹ tất nhiên sẽ đau lòng.



Nhưng có cách nào đâu? Bà ta không thể không làm như vậy được.



Tư Trúc cô cô hầu hạ bên cạnh Quý thái phi khẽ nói: "Thái Phi, hôm nay Tôn trắc phi đã tới hỏi về chuyện của Vương gia. Xem ra, nàng ta đã biết rồi."



Quý thái phi lau nước mắt: “An Thân Vương cho rằng có thể phong tỏa tin tức à? Miệng mọc trên thân người khác, ông ta làm sao có thể phong tỏa được? Quả thực là hoang đường. Nói với Tôn trắc phi là A Khang chết rồi, bảo nàng ta chuẩn bị thủ tiết đi. Bảo nàng ta về nhà mẹ đẻ khóc lóc một trận, cũng tiện để cho Tôn đại nhân biết luôn."



"Đã nói cho nàng ta biết rồi." Tư Trúc cô cô nói.





Quý thái phi khẽ thở dài: “Tư Trúc, ngươi cũng trách ai gia, phải không?”



Vẻ mặt Tư Trúc cô cô cứng đờ: “Không, nô tỳ làm sao có thể trách Thái Phi được? Thái Phi làm vậy cũng là bất đắc dĩ."



Quý thái phi hít sâu một hơi, nước mắt lại chảy xuống: “Nếu không phải bất đắc dĩ, ai gia sẽ không làm vậy. Từ sau khi hắn chủ trì triều chính, ai gia đã ba lần bốn lượt đề xuất, muốn gọi lão Bát quay lại trong kinh, hắn đều không đồng ý. Đó là đệ đệ ruột thịt của hắn đấy! Hơn nữa, ngày ấy nói chuyện với hắn ở trong cung, ai gia bảo hắn rời xa Hạ Thương Mai, hắn cuối cùng lại bảo ai gia trở về phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý mà ai gia nên có. Từ một khắc đó, ai gia đã biết không thể trông cậy vào hắn."



Tư Trúc cô cô khẽ nói: "Vương gia có lẽ chỉ hi vọng Thái Phi có thể sống cuộc sống yên ổn nhất."



Quý thái phi cười lạnh: “Phải vậy không? Hắn không tranh thủ, sao ai gia có thể sống yên ổn như vậy? Nếu hắn quả thật hiếu thảo như vậy, trước đó ai gia nói với hắn, một khi Hoàng đế băng hà, bảo hắn đoạt quyền đăng cơ, sao hắn cứ ba lần bốn lượt phản đối? Bây giờ hắn còn ghét bỏ ai gia xen vào chuyện của người khác. Ai gia có thể trông cậy vào hắn sao? Nếu hắn không đăng cơ, tới ngày ai gia chết cũng chỉ là Quý thái phi, cả đời cũng phải ở dưới nàng ta. Ai gia có điểm nào kém hơn nàng ta chứ? Không, ai gia không cam lòng. Nếu hắn không nỗi khổ tâm của ai gia, không hiểu được ai gia chịu sỉ nhục và áp bức nhiều năm như vậy, ai gia cũng không cần nhớ tới tình cảm mẹ con này.



Tư Trúc cô cô thay trà cho bà ta: “Trong lòng Thái Phi không khó chịu sao?”



Quý thái phi lại cười lạnh nhưng vẫn rơi nước mắt, vẻ mặt kia khiến cả đời người ta cũng không có cách nào quên được, là một vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo lại bi thương không sao tả xiết: “Khó chịu, làm sao có thể không khó chịu chứ? Hắn là do ai gia sinh ra, là con ruột của ai gia đấy. Nhưng ai gia có cách nào chứ? Chỉ cần ai gia còn một con đường sống, cũng sẽ không nỡ bảo hắn đi tìm chết. Ai gia vĩnh viễn nhớ năm đó vì sinh hắn mà suýt mất một mạng, nhưng cũng đáng giá. Liên tục một tháng sau đó, Tiên đế đều ở bên cạnh ai gia, đồng thời phong cho ai gia làm Quý phi. Đứa trẻ này cũng là bảo bối trong lòng Tiên đế cùng ai gia. Ai gia bỏ hắn mà lòng như đao cắt!"



Tư Trúc cô cô lặng lẽ rơi nước mắt: “Nô tỳ hiểu nỗi khổ của Thái Phi."



Quý thái phi kéo tay Tư Trúc cô cô lại: “Từ khi ai gia đối lập với nàng ta tới nay, ngươi vẫn luôn ủng hộ ai gia. Ngươi nhớ kỹ, là ai gia bị nàng ta ép cho không còn đường lui, mới bất đắc dĩ trở thành như vậy."



Tư Trúc cô cô an ủi bà ta, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Đúng vậy, nô tỳ hiểu rõ, Thái Phi là không còn đường lui."




"Dựa theo hành trình, bao giờ thì lão Bát mới đến đây?" Giọng điệu Quý thái phi đột nhiên thay đổi, vẻ mặt có phần dịu dàng hơn, vẻ đau buồn trước đó cũng biến mất.



Tư Trúc cô cô nói: "Trước khi Thái Phi ra tay, Nam Hoài Vương đã bắt đầu lên đường. Tính từ lúc đó thì bây giờ hẳn đã sớm đến rồi.



Nhưng để tránh cho người ta nghi ngờ, chắc sớm nhất cũng phải tới tối ngày mai mới vào thành."



"Đúng vậy, lão Bát làm việc luôn cẩn thận. Nếu vào thành quá sớm sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Tuy tối mai vẫn hơi sớm, nhưng nói còn nghe được. Dù sao huynh trưởng qua đời, trong lòng hắn bi thương, ngày đêm đi gấp trở về cũng không ai nghi ngờ."



Tư Trúc cô cô nhìn vết thương trên trán bà ta, nói: "Ngày ấy Thái Phi không nên thật sự đụng tới. Nếu đụng mà gây ra nguy hiểm tới tính mạng, vậy nên làm thế nào cho phải chứ?”



Quý thái phi giơ tay chạm nhẹ vào vết thương trên trán, lại uống cạn trà trong cốc rồi lạnh lùng nói: "Nếu không làm vậy, sao nàng ta chịu hạ chỉ chứ? Nàng ta trông thì hiền hòa nhưng cáo già giảo hoạt. Nếu không phải ngoài điện còn có nhiều quan viên như vậy, nàng ta sẽ không đưa ra ý chỉ này đâu."



Tư Trúc cô cô từ chối cho ý kiến, chỉ tiếp tục thêm trà cho bà ta.




Chập tối hôm sau, Nam Hoài Vương Mộ Dung Sùng vào kinh, chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ, đi thẳng vào cung với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.



Bên ngoài Thọ An Cung vẫn có thầntử đang quỳ. Đã liên tục mấy ngày, những người này thay phiên quỳ ở đó. Mỗi ngày, Lương Thái phó đều có mặt khoảng ba, bốn canh giờ, thời gian còn lại thì ra khỏi cung hoạt động.



Khi Nam Hoài Vương vào cung, Lương Thái phó cũng vừa vặn có mặt ở đó.




Lương Thái phó đứng ở dưới thềm đá, nhìn người phơi nắng tới ngăm ngăm đen chậm rãi bước tới, lưng hắn thẳng tắp, vẻ mặt bi thương. Vẻ sắc bén của mấy năm trước, bây giờ đã thu lại hết, trên người mặc trang phục màu đen càng tôn thêm nước da đã biến thành màu đen. Chỉ nhìn vẻ ngoài thì đây chính là một người trầm ổn, đôn hậu.



Trong lòng Lương Thái phó hơi hoảng sợ. Nếu bây giờ Nam Hoài Vương vẫn còn giữ tính tình kiêu căng cuồng ngạo, không ai bì nổi trước kia, vậy còn dễ đối phó một chút.



Nhưng rõ ràng, rèn luyện của nắng và bão ở miền nam trong mấy năm qua đã làm cho hắn thay đổi.



"Thái phó đại nhân!" Nam Hoài Vương đi tới trước mặt Lương Thái phó, chắp tay hành lễ.



Lương Thái phó vội vàng trả lễ: vương gia đi đường chịu cực khổ rồi."



"Còn tốt, còn tốt, có cực khổ mấy thì cũng đến nơi rồi." Vành mắt Nam Hoài Vương đỏ hoe, lại khiêm tốn chắp tay nói: “Tiểu vương vào bái kiến mẫu hậu trước. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện sau."



Lương Thái phó chắp tay nhìn theo bóng lưng của hắn và híp mắt lại, thoáng ánh lên vẻ hung tợn.



"Thái phó đại nhân, chỉ sợ lân này Mộ Dung Sùng trở về là muốn chia một chén canh." Bộ lại thượng thư vốn quy phía dưới chợt tiến lên trước nói.



Trong sáu bộ, bây giờ chỉ có Bộ Lại thượng thư đang ra sức cho Lương Thái phó. Thôi đại nhân của Thượng thư tỉnh sớm bất mãn với Bộ Lại thượng thư, cho nên ông ta lại nương nhờ Lương Thái phó.



Lương Thái phó lạnh lùng nói: "Có thể. Chính là hắn ra tay giết Mộ Dung Khanh, từ lúc Hoàng Thái Hậu hạ chỉ tới bây giờ mới được mấy ngày? Hắn đã từ miền nam trở lại kinh thành. Tuy nói có thể ngày đêm đi gấp, nhưng bản quan lại không tin hắn và Mộ Dung Khanh là huynh đệ tình thâm như vậy.