Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 913




CHƯƠNG 913: VÀO CUNG TẠ ƠN

Sau đó, họ lại chờ đến tối vẫn chưa có tin tức.

Người trong phủ còn đỡ, những người chờ ở cửa thành đã sắp lạnh cóng, trời tối gió càng lớn hơn. Mọi người đợi cả ngày, vừa đói vừa lạnh, cuối cùng đành phải trốn vào quán cơm bên cạnh cửa thành ăn cơm, đồng thời nhờ tướng sĩ trông giữ cửa thành canh chừng, nếu Vương gia về thì lập tức đi bẩm báo.

Tướng sĩ trông giữ cửa thành vẫn luôn canh chừng, nhưng đến khoảng giờ Hợi thì không nhịn tiểu được nữa, nghĩ là đi tiểu chỉ mất một chút thời gian nên đi ngay mà không dặn ai cả.

Hắn ta vừa đi thì một chiếc xe ngựa chậm rãi vào thành. Vào thành lúc ban đêm phải qua kiểm tra, nhưng một tấm lệnh bài chìa ra từ trong xe ngựa, thủ vệ nhìn thấy tấm lệnh bài được khắc phi long thì làm sao còn dám kiểm tra nữa? Gã lập tức để xe ngựa vào thành.

Ma ma đợi đến giờ Hợi mới thấy người gác cổng chạy vội vào: “Ma ma, ma ma, Vương gia Vương phi về rồi.”

Ma ma ngẩn ra, bà ấy nghĩ tại sao hai tên nhóc Ngô Yến Tổ và Đao lão đại không tới báo? Tuy đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhưng vẫn chưa cho vào nồi.

Bà ấy đành phải bảo phòng bếp nấu trước, sau đó bị Linh Lợi kéo đi ra cổng.

Xe ngựa vừa dừng lại đã có hạ nhân đi tới.

Mộ Dung Khanh vén rèm lên, sau đó đưa tay vào, một tay bế một bé, còn để vai cho Thương Mai vịn xuống xe.

Đúng lúc ma ma và đám người Linh Lợi đi ra, ma ma chưa nói lời nào đã lã chã rơi nước mắt.

Thương Mai bước tới nhìn ma ma, sau đó ôm lấy bà ấy: “Ma ma, ta cứ tưởng người đã chết rồi.”

Ma ma cũng ôm Thương Mai khóc: “Không phải là nhớ ta muốn chết à? Ai da, cuối cùng cũng trở về, hôm nay bắt ma ma chết, ma ma cũng bằng lòng.”

“Vớ vẩn!” Thương Mai buông bà ấy ra, nhìn mái tóc bạc của bà ấy mà trong lòng chua xót, mắt đẫm lệ: “Người chết thì ai giúp ta trông hai tiểu ma đầu này đây?”

Ma ma nhìn hai bé con xinh xắn được Vương gia ôm, bà ấy lập tức cảm thấy đau tận đáy lòng: “Tốt, trông rất xinh xắn, thật tốt quá.”



Đám người Hạnh Nhi, Loan Loan, Tráng Tráng và Linh Lợi ở đằng sau đều rưng rưng nước mắt.

Thương Mai ôm mọi người một lượt, lần này việc khóc là không thể tránh khỏi.

Tráng Tráng lau nước mắt, ôm bụng lớn nói: “Người đừng chọc ta khóc, Tiêu Kiêu nói ta mà khóc nữa là mắt sẽ mù đấy. Cái người không có lương tâm này, người có biết đã hại ta rơi bao nhiêu nước mắt vì ngươi trong hai năm qua không?”

Bụng Loan Loan cũng đã lớn, rất lớn, lớn hơn cả lần trước, thậm chí còn lớn hơn Tráng Tráng, bụng Tráng Tráng đã sáu tháng mà Loan Loan mới bốn tháng.

Mộ Dung Khanh bế cặp sinh đôi, kiêu ngạo bước vào phủ, sau đó bảo hai đứa nhỏ gọi từng người một, khi đến lượt ma ma, Thương Mai bảo: “Gọi bà ngoại.”


Ma ma sửng sốt rồi liên tục xua tay: “Không dám, không dám.”

“Ma ma, tình cảm giữa chúng ta như mẫu tử, trừ phi người ghét bỏ ta.” Thương Mai nói.

Ma ma lại rơi nước mắt: “Sao ta dám ghét bỏ ngươi được? Ngược lại rất mong chờ kìa.”

“Bà ngoại!” Hai bé cưng đồng thanh gọi.

Ma ma ôm chặt lấy chúng, kích động nói: “Ngoan, ngoan!”

Tất cả mọi người đều biết rõ tình cảm Thương Mai dành cho ma ma, cũng như tình cảm ma ma dành cho Thương Mai, họ rất vui khi nhìn thấy cảnh này.

Sau khi Thương Mai nhận lại Thiên Ân, cô đã sống ở nhà tiều phu ba tháng mới trở về, một mặt là để chữa trị cho tiều phu, mặc khác là để bồi dưỡng tình cảm với Thiên Ân. Suy cho cùng cũng là mẹ con ruột thịt, tim liền tim, ba tháng đủ để bồi dưỡng lại tình cảm, vả lại Thiên Ân rất thích chơi cùng Hổ Đầu, Hổ Đầu cũng cực kỳ yêu thích người muội muội này, đi đâu cũng nắm tay cô bé.

Mọi người nói chuyện khoảng nửa canh giờ thì Loan Loan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, nhóm nam nhân đi đón tỷ đâu?”

“Ai đi đón chúng ta?” Thương Mai ngây người.


“Đi hết cả, đại bá, Tô Thanh, Nghiêm Vinh, Tiêu Thác, Dạ vương, Lễ Thân vương, tất cả họ đều đi.” Loan Loan đáp.

“Không có, không thấy ai cả.” Thương Mai nhìn sang Mộ Dung Khanh đang đùa giỡn với Thiên Ân bên cạnh: “Người có nhìn thấy không?”

“Không nhìn thấy.” Mộ Dung Khanh có nhi tử, có nữ nhi, có thê tử, có đủ mọi thứ, những bạn bè người thân khác thích tới hay không thì tùy.

“Đám đầu đất kia đi đón ở đâu rồi chứ?” Tráng Tráng bó tay: “Họ đã chờ ở cửa thành từ sáng sớm, chẳng lẽ bị lạnh nên đi rồi?”

“Đi thì cũng phải về rồi chứ?” Loan Loan khó hiểu, bèn gọi người vào: “Ngươi ra cửa thành xem thử.”

“Vâng!” Hạ nhân xoay người rời đi.

Đám đầu đất kia ăn cơm xong lại ra ngoài chờ, mãi đến khi người trong phủ đi báo mới biết Mộ Dung Khanh và Vương phi đã vào thành từ lâu.

Đoàn người đi về lại, họ canh chừng ở đây từ sáng tới tối, mới vắng mặt một lúc thì người đã vào thành, họ còn đần độn ở đây uống gió Tây Bắc.

Sau khi về đến vương phủ, sự náo nhiệt lại được nâng lên một tầm cao mới, họ lần lượt trêu đùa cặp sinh đôi.

Loan Loan hâm mộ muốn rơi tròng mắt ra ngoài, nàng ta cứ tưởng thai đầu là sinh ba, dự tính xấu nhất cũng là hai, kết quả chỉ có một.


Bụng Thương Mai nhỏ lại sinh hai, cả hai đứa trẻ còn xinh đẹp như thế.

Nhắc đến con thì không thể không hỏi A Man, Lễ Thân Vương nói: “Nàng ấy cũng có ý định như thế, nhưng con rất ỷ lại nàng ấy, muốn tới phải dẫn con bé theo. Giờ con bé vừa bị cảm lạnh, mới uống thuốc nên không cho nó đi cùng.”

Thương Mai thấy mọi người đều tốt thì trong lòng cực kỳ vui vẻ, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Lương vương và Ý Nhi.

Hồi còn ở Bắc An, Thương Mai đã biết tin họ thành thân.


“Lương vương và Ý Nhi đâu? Sao không đến?” Thương Mai lại hỏi.

“Sau khi họ thành thân, lão Hoàng đế nước Lương nhớ cháu gái nên muốn Lương vương đưa Ý Nhi lại mặt, lần này đi mất mấy tháng, nhưng hồi đầu tháng họ đã lên đường trở về, chắc hai ngày nữa sẽ đến nơi.” Loan Loan trả lời.

Trong lòng Thương Mai rất vui vẻ, nhìn bạn bè người thân đều tụ họp bên cạnh, nữ nhi, nhi tử và trượng phu cũng làm bạn bên mình, cô cười không khép được miệng.

Ma ma đưa đồ ăn lên, mọi người vừa ăn uống, vừa kể những chuyện đã xảy ra trong hai năm nay, họ có cảm giác như đã qua mấy đời vậy.

Mỗi khi nói đến chỗ xúc động luôn có nữ quyến rơi lệ. Đêm nay Thương Mai vừa khóc vừa cười, Mộ Dung Khanh bảo cô về nghỉ, dù sao cũng đã đi xe nhiều ngày liên tiếp, thể lực sắp cạn kiệt, nhưng Thương Mai đang cực kỳ phấn khích, sao có thể tình nguyện về phòng nghỉ?

Kết quả cuộc trò chuyện này kéo dài tới lúc gà gáy mới từ từ kết thúc.

Mộ Dung Khanh ôm Thương Mai nằm trên giường, mọi việc trên đời đều không ngăn được hai người liều chết quấn lấy nhau.

Đêm xuân nóng bỏng lấn át tiếng ồn.

Tiểu Hoàng đế vẫn chưa tỉnh ngủ, biết tin cả gia đình này đã trở về, thì lập tức ban thánh chỉ sắc phong Thiên Ân là công chúa, còn Hổ Đầu mới hai tuổi rưỡi đã được phong là thân vương, điều này chưa từng có trong lịch sử triều Đại Chu.

Hơn nữa, theo quy định của tổ tiên, Thiên Ân chỉ có thể được phong là quận chúa, phần thưởng đặc biệt này khiến quần thần kinh ngạc, nhưng cũng không ai có ý kiến khác.

Bởi vì ngay cả Lễ Thân vương, người đáng đưa ra chất vấn nhất, cũng đồng ý. Dù sao đó cũng là chuyện của hoàng gia người ta, người ngoài để ý nhiều làm gì?

Có ý chỉ rồi, phép tắc vẫn phải tuân theo.

Hôm sau, Mộ Dung Khanh dẫn cả gia đình vào cung tạ ơn.